Đăng vào: 12 tháng trước
NGÂM NGA
Chương 38: THỬ MỚI BIẾT!
***
Cúi đầu nhìn Trần Quốc Chí ở trên sàn, Nguyễn Niệm Sơ chau mày hỏi Lệ Đằng: "Làm thế nào với gã này đây ạ? Có cần đưa thẳng gã đến đồn cảnh sát không anh?"
Vừa nghe thấy vậy, nhoáng cái, mặt Trần Quốc Chí biến sắc, vội hô to: "Chớ, thật sự chớ... Ài, tôi bảo này, người đẹp ơi, tôi với cô có thù gì hả? Tôi lại chẳng làm hại hai người, cánh tay đã bị bẻ đến nông nỗi này mà còn đưa tôi đến đồn cảnh sát sao?" Biểu hiện càng thêm thảm hại: "Cô xem, tôi còn chưa bảo hai người bồi thường tiền thuốc men, thân thiết bao nhiêu."
Nguyễn Niệm Sơ hừ lạnh: "Loại xấu xa như anh, không đưa đến đồn cảnh sát chẳng lẽ giữ lại để anh gây họa nhân gian chắc?"
"Cái cô này nói linh tinh. Tôi đâu có bản lĩnh gây họa nhân gian chứ." Trần Quốc Chí cười hê hê với Nguyễn Niệm Sơ: "Cùng lắm chỉ gây họa cho mấy thiếu nữ không biết gì thôi. Hết cách, ai bảo tôi đẹp trai thế này."
Khóe môi Nguyễn Niệm Sơ giật giật: "...."
Sau vài giây, cô lấy một chiếc khăn mặt từ trong phòng tắm, nhét vào miệng Trần Quốc Chí. Không thể nói, gã đành cắn khăn mặt ú ớ.
Bấy giờ, cả căn phòng mới yên tĩnh.
"Xin lỗi, anh thực sự ồn ào quá!" Nguyễn Niệm Sơ mỉm cười, chắp tay với gã đàn ông đang mang vẻ mặt thảng thốt, nói với giọng điệu rất chân thành: "Đã đắc tội rồi, mong thông cảm nhiều nhé!"
Trần Quốc Chí: "...."
Mấy phút sau, Lệ Đằng quẳng Trần Quốc Chí đã bị bịt miệng vào trong phòng tắm, và không biết anh tìm đâu ra một sợi dây, chỉ đôi ba động tác đã trói gô gã lại, cột vào ống nước to nhất.
Nguyễn Niệm Sơ tựa cửa nhìn, nom vai Trần Quốc Chí vặn vẹo, mặt mày trắng bệch thì vẫn có chút không đành lòng, cô bèn hỏi: "Cánh tay hắn làm sao giờ?"
Nghe thế, hai mắt Trần Quốc Chí sáng rỡ. Gã nhìn sang Lệ Đằng với vẻ mặt đầy mong đợi "Đưa tôi đến bệnh viện đi, mau đưa tôi đến bệnh viện đi mà!"
Lệ Đằng cúi đầu, vẻ mặt lạnh tanh, kéo mạnh hai đầu sợi dây, thắt nút thật chắc. Sau đấy, cũng chẳng buồn ngước mặt lên, anh đáp: "Dễ ợt."
"...." Trần Quốc Chí bỗng mở to mắt kinh hãi, linh cảm không lành.
Giây tiếp theo, Lệ Đằng tóm lấy cánh tay gã.
Trần Quốc Chí tuyệt vọng, hỏi anh bằng ánh mắt: "Anh giai, mẹ nó, anh còn muốn làm gì hả?"
Lệ Đằng lạnh nhạt nói: "Nhịn tí!"
Rồi, chỉ nghe thấy mấy tiếng "rắc rắc" giòn tan. Nhờ lực mạnh, khớp xương dị dạng sai vị trí đã đúng chỗ, nháy mắt liền lại. Trong khoảng thời gian ngắn, phải chịu hai cơn đau khủng khiếp, Trần Quốc Chí cắn răng, mồ hôi trên đầu chảy xuống như mưa, gần như kiệt sức.
Lệ Đằng phủi tay, đứng dậy.
Trông bộ dạng ấy của Trần Quốc Chí, Nguyễn Niệm Sơ hắng giọng: "Đã nối xong cho hắn rồi ạ?"
Lệ Đằng: "Ừ". Nói rồi, anh lục soát tất cả những thứ Trần Quốc Chí mang theo bên mình, đoạn đưa tay đóng cửa phòng tắm.
"Anh tính xử lý Trần Quốc Chí thế nào?" Nguyễn Niệm Sơ hỏi nhỏ.
Khóe mắt Lệ Đằng quét qua cánh cửa phòng kia, vẻ mặt bình thản, anh thờ ơ đáp: "Sáng ra vứt trước cổng lớn đồn cảnh sát đi. Nếu dám theo một bước nữa thì cắt tay thằng nhãi ấy cho chó ăn luôn."
Nguyễn Niệm Sơ vừa nghe thấy liền hiểu, cô cũng cất cao giọng: "Không thể chỉ cắt hai tay được! Cái tên Trần Quốc Chí này ầm ĩ như vậy, xẻo nốt cả miệng cho chó đi!"
Trong phòng tắm, hai đầu chân mày Trần Quốc Chí co rúm, mặt sắp đen thành đít nồi.
Ngoài này, Nguyễn Niệm Sơ mím môi cười, nhìn Lệ Đằng bằng ánh mắt tinh nghịch. Anh cũng thoáng nhìn cô, lặng thinh, dẫn cô đến trước bệ cửa sổ cách xa phòng tắm nhất rồi đứng lại.
Cô vẫn chăm chú nhìn anh không chớp mi.
Cuối cùng Lệ Đằng nhíu mày: "Em cứ nhìn anh làm gì?"
Nguyễn Niệm Sơ nén giọng rất thấp, có hơi buồn cười: "Tên Trần Quốc Chí kia bị anh tra tấn thành vậy rồi, cuối cùng anh còn cố ý nói mấy lời đó hù dọa người ta. Sao anh xấu xa thế?"
Lệ Đằng hờ hững đáp: "Anh không dọa hắn."
Nguyễn Niệm Sơ bĩu môi: "Có câu "lõi thổ phỉ", anh biết nó có nghĩa là gì không?"
Lệ Đằng cụp mắt châm điếu thuốc, không đáp lời.
"Chính là bề ngoài thì rất quân tử, kết quả luôn đường hoàng chơi xấu." Nguyễn Niệm Sơ chỉ tay vào anh, "Đây là nói anh đấy."
"...." Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lệ Đằng gẩy tàn thuốc, nở nụ cười. Thấy anh cười, tâm tình chợt vui lên, Nguyễn Niệm Sơ cũng cười theo.
Nhưng nụ cười của Lệ Đằng mau chóng nhạt đi. Giây lát, tầm mắt trở lại với Nguyễn Niệm Sơ. Lần này, vẻ mặt Lệ Đằng bình lặng hẳn, anh nói: "Có biết bây giờ mình đang ở trong tình cảnh nào không?"
Nguyễn Niệm Sơ dựa người bên khung cửa sổ, gật đầu, nụ cười trên mặt cũng tắt dần.
Lệ Đằng nói: "Tên Dan này không dễ đối phó. Chúng ta ở ngoài sáng, gã ở trong tối. Cho nên, Nguyễn Niệm Sơ, em phải ngoan ngoãn chút nhé!"
"Vâng." Nhớ lại chuyện khi trước, cô ngừng một chốc mới mở miệng: "Lần trước chỉ là ngoài ý muốn, em sẽ không dở tính nổi cáu giống như vậy nữa. Anh bảo gì, em sẽ làm nấy, phối hợp với anh."
Lệ Đằng quan sát Nguyễn Niệm Sơ. Ánh mắt cô gái này rất bình thản, trên mặt cũng không có nét hoảng loạn và sợ hãi. Cô rất trấn tĩnh. Điều này khác với dáng vẻ sau khi cô biết được chân tướng mà anh đã dự đoán.
Ngón tay khều khều cái cằm của cô, Lệ Đằng hơi híp mắt: "Hình như em cũng không sợ lắm."
"Chuyện liên quan đến cái mạng nhỏ này của em, sao có thể không sợ ạ? Nhưng sợ thì có ích gì." Nguyễn Niệm Sơ thở dài một hơi, làm ra vẻ nhẹ nhõm, bùi ngùi: "Làm người vẫn cứ đối diện với hiện thực tốt hơn."
Lệ Đằng nhìn đăm đăm khuôn mặt được bao trùm trong ánh sáng ấm áp, một lúc lâu anh mới cong khóe môi, giọng nói nhàn nhạt: "Trưởng thành rồi!"
Nguyễn Niệm Sơ cũng vểnh môi: "Anh yên tâm, tố chất tâm lý của em hãy còn tốt chán. Chung quy, trải qua những chuyện 7 năm trước, trận chiến này cũng không tính là khó tiếp nhận lắm." Cô ngừng lời, mũi hít sâu một hơi rồi thở ra: "Vậy thì xem xem rốt cuộc Dan muốn làm gì nào!"
Giây lát, Lệ Đằng giơ tay, mu bàn tay chầm chậm lướt qua gò má mịn màng của Nguyễn Niệm Sơ. Anh trầm giọng: "7 năm trước, anh có thể bảo vệ được em, thì nay cũng có thể."
Nguyễn Niệm Sơ cười đáp: "Em tin mà. Có điều anh cũng phải bảo vệ tốt cho bản thân đấy."
Lệ Đằng gật đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa, "Muộn rồi, em ngủ trước đi!"
"À, dạ." Sau khi trả lời, nghĩ tới điều gì đấy, cô ngập ngừng: "... Nhưng phòng này có Trần Quốc Chí, em sang phòng anh ngủ nhé!"
Lệ Đằng từ chối thẳng thừng: "Cứ ngủ đây đi!"
".... Tại sao ạ?" Trong phòng tắm còn đang nhốt một người sống sờ sờ, bất tiện lắm.
"Có kẻ theo dõi chúng ta." Lệ Đằng nói.
Nguyễn Niệm Sơ cau mày khó hiểu: "Em biết ạ. Cơ mà chẳng phải Trần Quốc Chí đã ở đây sao?"
Lệ Đằng: "Không phải Trần Quốc Chí. Là kẻ khác."
".... Còn có người khác đang theo dõi chúng ta?" Nguyễn Niệm Sơ thực sự hoảng hốt: "Cũng là do Trịnh gia kia sai tới ạ?"
Lệ Đằng nói không phải, "Hai kẻ qua đường khác, một nam, một nữ."
Nguyễn Niệm Sơ cạn lời, đưa tay đỡ trán.
Lệ Đằng nói tiếp: "Tối nay, Trần Quốc Chí xuất hiện đã đánh rắn động cỏ. Hẳn là họ sắp ra tay rồi. Em không thể rời khỏi tầm mắt của anh."
Nguyễn Niệm Sơ rũ mi, có chút khó tiêu hóa những thông tin này, cô gật đầu. Sực nhớ ra điều gì, cô ngước mắt, kinh hãi: "... Ý anh là, chúng ta phải ngủ cùng một phòng?"
"Đúng vậy."
".... Chỉ có mỗi cái giường." Mặt Nguyễn Niệm Sơ nóng bừng không sao giải thích nổi, cô ho khan một tiếng: "Với cả, trong phòng tắm còn có người nữa kìa."
Lệ Đằng nhếch mày. Tất nhiên anh biết Nguyễn Niệm Sơ đang lo ngại điều gì. Bàn tay to lớn xoa đầu cô, "Cô gái, nghĩ cái gì đấy. Trong giờ phút quan trọng như tối nay mà anh còn tơ tưởng chuyện đó sao. Coi anh là cầm thú thật hả?"
Nguyễn Niệm Sơ càng hoang mang, "Thế..."
Lệ Đằng bảo: "Em ngủ giấc của em, anh canh gác."
"..."
Nguyễn Niệm Sơ nhấp nhấp môi, đành phải sang phòng kia để tắm rửa, sau đó trở lại, mặc đồ ngủ lên giường nằm, đắp chăn kín mít. Lệ Đằng kéo chiếc ghế đến bên giường ngồi, cứ thế lặng im nhìn cô.
Trước khi ngủ, Nguyễn Niệm Sơ có phần không yên lòng, cô ngẩng đầu: "Hầy, thức đêm hại sức khỏe. Cả đêm không ngủ, người anh như vậy có được không đó?"
Lệ Đằng dựa đầu vào lưng ghế, dán mắt nhìn cô, nhướng mày, tỉnh bơ nói: "Anh được hay không, em phải thử mới biết."
Nguyễn Niệm Sơ bừng tỉnh, hai má bỗng đỏ hồng. Cô cắn môi, trùm kín chăn, mặc kệ anh. Đứng đắn chưa đầy 3 giây liền lộ nguyên hình, người gì đâu...
Hôm sau, Trời vừa sáng, Lệ Đằng đã dẫn Nguyễn Niệm Sơ và Trần Quốc Chí rời khỏi nhà nghỉ.
Bị nhốt trong phòng tắm một đêm, lưng đau eo mỏi, chân bị chuột rút, Trần Quốc Chí nghẹn một bụng lửa giận. Buổi sáng, lúc Lệ Đằng cởi dây trói, gã nảy sinh ý nghĩ ra tay trả thù. Nhưng trông vẻ mặt lạnh tanh của Lệ Đằng, vừa ước lượng liền cảm thấy khả năng mình đánh thắng bộ đội đặc chủng không cao, đành nhận thua vậy.
Lúc sau, Lệ Đằng lái xe, ném Trần Quốc Chí ở cổng đồn cảnh sát thật. Cái kiểu ném như ném vỏ chuối ấy.
Lưng Trần Quốc Chí nện xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt, gã gào toáng lên với chiếc xe việt dã tung bụi lăn bánh, chửi bằng tiếng Quảng Đông: "Đù mế mi, chết cha mi đi!"
Tiếng chửi mắng bị vứt tới xa xa đằng sau.
Nguyễn Niệm Sơ điều chỉnh dây an toàn, hỏi Lệ Đằng: "Khi nào chúng mình về nội thành biên thành hả anh?" Nội thành đông đúc, nói một cách tương đối, hẳn rằng sẽ an toàn hơn.
"Tin tức cho biết đường cao tốc sẽ thông trước 12 giờ trưa nay." Lệ Đằng thản nhiên: "Chúng mình ăn trưa xong rồi về."
Nguyễn Niệm Sơ gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Cho nên, hai người dạo quanh thị trấn cổ cả buổi sáng.
Vụ sạt lở do mưa lớn khiến đường cao tốc ngừng hoạt động, vì thế tuy là Chủ Nhật, nhưng du khách đến thị trấn Bạch Khê không đông như hôm qua, rõ ràng thanh tịnh đi nhiều.
Hai bên đường phố toàn những cửa hàng bán đồ lưu niệm. Đổi lại bình thường, Nguyễn Niệm Sơ sẽ lượn hết cửa hàng này sang cửa hàng khác. Nhưng, xảy ra chuyện tối qua, cô không còn tâm trí vui chơi.
Cô chỉ muốn trở lại tập hợp với đoàn nghệ thuật sớm chút, sau đó về nhà càng nhanh càng tốt.
Nguyễn Niệm Sơ vừa suy tư, vừa vô thức ngoảnh đầu, liếc thấy Lệ Đằng đứng trước một quầy hàng nhỏ. Anh rũ mắt đang nhìn gì đó.
Nguyễn Niệm Sơ nghi hoặc, tiến lên vài bước: "Sao vậy anh?"
"...." Vẻ mặt hờ hững, Lệ Đằng cũng không đáp lời, cầm luôn bàn tay phải của cô lên. Tiếp đến, anh đeo một chiếc nhẫn tết bằng lá vào ngón áp út của cô.
Nguyễn Niệm Sơ ngẩn người.
Lệ Đằng ngắm mấy giây, hời hợt nói: "Cũng được." Đoạn, anh nói với chủ quầy: "Cái này bán thế nào?"
Ông chủ cười ha ha: "15 tệ một chiếc. Cậu đẹp trai à, nhẫn này thường mua theo đôi. Cậu mua thêm cái nữa cho mình đi! Một đôi có 25 tệ à."
"Chỉ cần một chiếc thôi." Lệ Đằng trả tiền.
Nguyễn Niệm Sơ ngắm nghía chiếc nhẫn tết bằng lá hồi lâu, cô nhăn mày: "Sao bỗng dưng anh mua cái này cho em?"
Lệ Đằng nắm tay cô, giọng điệu tỉnh bơ: "Vì tay em trắng, đeo cái này đẹp."
"...." Nguyễn Niệm Sơ chớp chớp mắt, bật cười thành tiếng: "Hầy, là anh thấy tâm trạng em không tốt nên muốn mua đồ dỗ em phải không?"
Lệ Đằng nhìn cô: "Biết còn hỏi."
"Dẹp! 15 tệ đã vỗ êm em." Ngoài miệng ra vẻ ghét bỏ, nhưng không ngăn nổi hai khóe môi cô cong lên, "Em dễ dỗ thế sao, bạn trai?"
Lệ Đằng hỏi: "Vậy em muốn anh dỗ thế nào, bạn gái?"
Nguyễn Niệm Sơ giơ tay ngoắc ngoắc cằm Lệ Đằng, xấu xa nói: "Gọi nữ vương đại nhân đi!"
Lệ Đằng lãnh đạm: "Nữ vương đại nhân."
Nụ cười trên mặt Nguyễn Niệm Sơ loáng cái nở rộ thành một đóa hoa: "Ngoan quá!"
Cơm trưa xong, bầu Trời vừa mới quang đãng lại nặng trĩu. Hai người sợ gặp phải cảnh cấm đường lần nữa nên không dám rề rà, rời đi luôn. Chiếc xe việt dã màu vàng đất ra khỏi cổng lớn của thị trấn cổ.
Một người phụ nữ đeo kính đen đứng trước cửa một gian hàng bán quạt tròn.
Mặt không cảm xúc, cô ta dõi mắt theo chiếc xe việt dã đi xa, sau đó cầm di động bấm một dãy số, lạnh giọng: "Họ đã rời khỏi thị trấn Bạch Khê, đang trên đường trở về nội thành. Nổ đi!"
Dứt lời, cô ta cúp máy luôn.
***
Con đường quốc lộ nối liền thị trấn Bạch Khê với nội thành vừa được gấp rút sửa xong vào buổi sáng thì buổi chiều lại xảy ra sự cố, một tảng đá lớn chắn ngang giữa đường cao tốc, rào chắn lệch hẳn sang một bên, vẹo vọ biến dạng, xe cộ không thể đi qua.
Đường lại bị cấm.
Nhìn tảng đá to tướng chắn ngang giữa đường, Nguyễn Niệm Sơ cau chặt đôi mày, thầm bảo đây là năm xui tháng hạn, còn trên hoàng lịch của cô hôm nay viết "không nên xuất hành".
Bấy giờ, một người đàn ông gánh đòn gánh, chầm chậm đi lên đường cao tốc. Bác ta mặc áo may ô, chân mang giày vải, miệng ngậm điếu thuốc lá cuốn, chắc là dân quê gần đó.
Lệ Đằng hạ cửa kính xe, mời bác ta điếu thuốc, hỏi bác ta có đường khác đi đến biên thành không?
Bác ta bảo: "Anh chị quay lại, đi về phía núi Thất Long ấy. Hết cao tốc là thấy được huyện Lâm An. Cơ mà, anh chị đừng vào huyện, cứ đi thẳng hướng bên trái. Đường đó cũng có thể trở lại biên thành đấy, phải cái hơi vòng vèo thôi."
"Khoảng bao nhiêu cây hả bác?"
"Cũng khoảng 200 cây." Bác ta mỉm cười: "Anh chị tranh thủ đi nhanh, chắc chắn đến nơi trước khi Trời tối." Nói đoạn, người nọ cắn điếu thuốc cuốn rời bước.
Lệ Đằng nhíu mày ngẫm nghĩ một chốc, đoạn dụi tắt thuốc lá, quay đầu xe.
Xe tiếp tục lao nhanh, Trời mỗi lúc một âm u.
Tầm 3 giờ 40 phút chiều, xe họ đi hết đường cao tốc, rẽ vào một con đường lớn về biên thành mà bác nông dân kia nói.
Bác ta đã quên nhắc, con đường này là đường cũ cách đây vài năm, không có trạm thu phí, cũng không có camera giám sát.
Ngoài cửa sổ xe, núi xanh trập trùng, đỉnh núi chừng như lẫn cùng những đám mây.
Nguyễn Niệm Sơ nhoài người lên cửa sổ xe thưởng thức cảnh đẹp, vừa ngắm vừa lấy di động chụp ảnh, tách tách tách.
Đột nhiên, tiếng Lệ Đằng thình lình vang lên, anh gọi tên cô: "Nguyễn Niệm Sơ."
"Dạ?" Cô thuận miệng thưa.
Anh sầm mặt, tốc độ nói rất nhanh, nhưng giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Thắt chặt dây an toàn!"
Nguyễn Niệm Sơ nghi hoặc, nhưng vẫn cầm dây an toàn, cột chặt rồi trả lời anh: "Vâng, chắc rồi ạ!"
Khoảnh khắc nói xong, đuôi xe việt dã bỗng liệng một cái. Nguyễn Niệm Sơ kinh hoàng trợn mắt, tóm chặt tay vịn, suýt nữa bị văng ra ngoài bởi cú va chạm kịch liệt.
"Bụp, bụp."
Hai viên đạn từ phía sau bắn lệch cả, găm vào vỏ xe ô tô.