Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Ys
Đoạn Tĩnh Nguyên giật mình, nàng ấy nhỏ giọng hỏi: “Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi là Hạ cô nương sao? Là Hạ cô nương cách đây vài ngày đã ở trong Đoạn phủ chúng ta, cùng ta đi xem mã cầu, là Hạ cô nương mà ca ca ta thích kia sao?”
Hạ Tư Mộ gật gật đầu.
Đoạn Tĩnh Nguyên nuốt nước miếng, tiếp tục mở miệng: “Ngươi là… Quỷ nguỵ trang thành người, chứ vẫn là… quỷ, đúng không?”
Hạ Tư Mộ lại gật đầu.
Bàn tay cầm cuộn tranh siết chặt lại, Đoạn Tĩnh Nguyên nói: “Hôm nay ngươi cứu ta, đại ân đại đức này suốt đời khó quên, nhưng Hạ cô nương… Ngươi có thể nào buông tha ca ca ta không? Ca ca ta là người tốt, hắn chưa từng làm chuyện xấu, cũng không giết người tốt nào cả, ngươi đi đòi mạng người khác đi!”
Hạ Tư Mộ nghe vậy nhịn không được phì cười, nàng quay đầu lại nói: “Ta không đòi mạng ca ca ngươi, mối quan hệ giữa ta và hắn, phải nói là người yêu nhỉ? Thực sự là người yêu.”
Đoạn Tĩnh Nguyên ngây người, như thể trông thấy vở kịch người quỷ yêu nhau sinh động.
“Còn về chuyện bảo ta buông tha hắn, ngươi nên nói với ca ca ngươi, chỉ cần hắn đồng ý, ta không có ý kiến gì cả. Có điều, ca ca ngươi đã biết chuyện ta là quỷ từ sớm rồi.”
Đoạn Tĩnh Nguyên nghĩ, đây quả thực là kịch bản cũ rích.
Nơi này cách Đoạn phủ khá xa, vì vậy Hạ Tư Mộ mang theo Đoạn Tĩnh Nguyên ngồi trên đèn Quỷ Vương bay qua bầu trời Nam Đô, đi về Đoạn phủ. Màn đêm buông xuống, đèn đuốc rực sáng, Đoạn Tĩnh Nguyên thận trọng nằm trên thân đèn, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhìn phố phường quen thuộc và pháo hoa tại nhân gian. Vô số người tới tới lui lui, từng hàng đèn thắp sáng nhân gian hệt như dải ngân hà.
Nàng ấy nhỏ giọng tán thưởng. Đột nhiên thân đèn xóc nảy nhẹ, nàng ấy không khỏi hoảng loạn nắm lấy tay Hạ Tư Mộ, rồi lại sợ hãi buông ra ngay.
Hạ Tư Mộ quay đầu liếc nhìn nàng ấy một cái rồi quay mặt đi: “Không để ngươi ngã xuống đâu.”
Đoạn Tĩnh Nguyên do dự trong chốc lát, bảo: “Tay ngươi lạnh quá.”
“Ta là người chết, tất nhiên là lạnh.”
Đoạn Tĩnh Nguyên nhìn sườn mặt Hạ Tư Mộ trong gió, lại ngoảnh nhìn mặt đất xa xôi bên dưới, cẩn thận vươn tay kéo tay áo Hạ Tư Mộ.
Hạ Tư Mộ nhìn thoáng qua bàn tay nắm tay áo mình, nàng khẽ bật cười, không nói gì.
“Hạ cô nương, vì sao ngươi lại muốn cứu ta?”
“Ta chỉ chết thôi, chứ không phải là không có lương tâm. Dẫu sao ngươi cũng đã dẫn ta du ngoạn nhiều ngày ở Nam Đô, dạy ta màu sắc, bảo vệ ra trước mặt Ngô Uyển Thanh, hơn nữa ngươi còn là muội muội của Đoạn Tư.”
Đoạn Tĩnh Nguyên có chút hoang mang, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều khiến nàng ấy không hiểu nổi, nàng ấy hỏi: “Tất cả quỷ đều ôm nhu như ngươi sao?”
Lần này Hạ Tư Mộ quay đầu lại, vết máu trên mặt nàng còn chưa lau, ánh mắt nghiêm túc. Cái loại khí tức đáng sợ khiến người ta bất giác liên tưởng đến tử vong lại vọt tới, Đoạn Tĩnh Nguyên khẽ run.
“Dù sói có cứu cừu trăm lần, sói vẫn là sói, cừu vẫn là cừu, đây là lẽ thường từ xưa đến nay không hề thay đổi. Người không nên đặt kỳ vọng quá cao vào quỷ, quỷ tốt cũng vậy, quỷ xấu cũng thế, người sống gặp phải thì nên chạy trốn.”
Đoạn Tĩnh Nguyên chợt phân vân không biết mình có nên rút cái tay đang kéo áo nàng về hay không.
“… Bất kể nói thế nào, ngươi là quỷ, ca ta là người, người quỷ không chung đường, ta sẽ không để ca ta tiếp tục ở bên cạnh ngươi!”
Hạ Tư Mộ không tỏ ý kiến mà cười cười, cũng chẳng đáp lại, chỉ khống chế đèn Quỷ Vương trực tiếp đáp xuống đình viện Đoạn gia, hai chân Đoạn Tĩnh Nguyên rốt cuộc cũng được chạm đất. Hạ Tư Mộ thu hồi thuật che mắt trên người nàng ấy, Đoạn Tĩnh Nguyên quay đầu lại nhìn nàng ấy một cái, nói một câu cảm ơn sau đó lập tức xoay người xách váy chạy mất.
Hạ Tư Mộ thản nhiên nhìn nàng ấy chạy vào viện của Đoạn Tư. Nàng chậm rãi bước đến, vừa vào đã nghe loáng thoáng tiếng khóc của Đoạn Tĩnh Nguyên, hẳn là nàng ấy đang khóc lóc kể lể chuyện gặp hôm nay với Đoạn Tư.
“Vương Thượng.”
Hạ Tư Mộ đảo mắt nhìn qua, thấy Nhan Chương xuất hiện bên cạnh mình, cúi thấp đầu hành lễ.
“Chuyện Vương Thượng căn dặn đã làm thoả đáng rồi.”
“Nhanh như vậy?”
“Người sống kia chẳng được tích sự gì, chịu không nổi dày vò.”
“Vậy thì ném hắn ta về nhà đi thôi, xử lý ký ức sạch sẽ.”
“Vâng.” Nhan Chương đứng dậy, nhìn thoáng qua viện của Đoạn Tư, nói: “Vương Thượng, ngài vẫn luôn bảo vệ người sống như vậy, nhưng bọn họ cũng chẳng nghĩ tốt cho ngài gì cả.”
“Muốn bọn họ nghĩ tốt về ta làm gì, chẳng lẽ ta còn cần bọn họ lập miếu cung phụng tế bái à?” Hạ Tư Mộ đảo mắt nhìn về phía Nhan Chương, hỏi: “Người kia của ngươi đến tuổi rồi sao?”
Nhan Chương gật gật đầu.
Hạ Tư Mộ không hỏi thêm nữa, chỉ vẫy vẫy tay, Nhan Chương liền lui xuống.
Nhan Chương là Tiêu quỷ điện chủ, tất cả quỷ trong Tiêu quỷ điện đều là nữ tử, nơi đó chứa nhiều nữ tử trong hồng trần nhất. Sinh thời bị nam nhân coi khinh đùa bỡn, sau khi chết thích nhất là đùa bỡn nam nhân.
Khi còn sống Nhan Chương có yêu một nam nhân sâu đậm, thế nhưng người nọ lại phụ bạc, hại nàng ta bị huỷ dung chết thảm. Sau khi nàng ta hoá thành quỷ bèn đợi nam nhân kia luân hồi chuyển thế đến năm 18 tuổi thì đi câu dẫn, cuối cùng hại hắn ta nhà tan cửa nát, không được chết tử tế.
Đã qua bao nhiêu kiếp rồi? Chắc là 30 kiếp đi?
Có rất nhiều kiếp, người nọ có vẻ như là một người không tồi. Luân hồi chuyển thế nhiều như vậy, hắn ta đã sớm không còn là kẻ cô phụ Nhan Chương ban đầu nữa, việc trả thù đã mất đi ý nghĩa từ lâu.
Nhan Chương có biết không? Có lẽ nàng ta không muốn biết.
Hạ Tư Mộ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên ngồi trên tường viện Đoạn Tư, vừa lúc thấy Đoạn Tĩnh Nguyên lôi kéo tay Đoạn Tư hỏi hắn: “Ca, Hạ cô nương là quỷ, ca có biết không?”
Đoạn Tư ngước mắt nhìn lướt qua Đoạn Tĩnh Nguyên, rồi dừng lại trên người Hạ Tư Mộ nơi đầu tường, Hạ Tư Mộ hơi mỉm cười. Hắn thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ tay Đoạn Tĩnh Nguyên trấn an, dịu dàng nói: “Ta biết.”
“Vậy huynh còn… Huynh còn thích nàng? Huynh còn ở bên cạnh nàng? Quỷ ăn thịt người đấy!”
“Trên đời này, có đôi khi người ăn người còn đáng sợ hơn quỷ ăn người nhiều.”
“Ca! Huynh có đang nghe muội nói chuyện không thế? Hạ cô nương, Hạ Tiểu Tiểu nàng là quỷ, sao nàng có thể là người yêu của huynh được? Người quỷ không chung đường, người là dương quỷ là âm, ở bên nàng nhất định huynh sẽ bị tổn thương. Huynh ngẫm lại đi, con đường của huynh sau này còn dài, huynh chắc chắn sẽ phải cưới vợ sinh con. Huynh không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho cha mẹ chứ… Ca, huynh xem, kịch người quỷ yêu nhau đều không có kết quả tốt mà! Huynh đừng đi tìm nàng nữa được không, huynh tránh xa nàng đi!”
Đoạn Tĩnh Nguyên tận tình khuyên bảo một lúc lâu, cuối cùng gần như là cầu xin, như thể một lòng muốn cứu tam ca của nàng ấy ra khỏi bể khổ, về với chính đạo vậy.
Đoạn Tư im lặng một lát, đôi mắt hắn luôn trong veo thấy tận đáy, chất chứa ý cười, phảng phất như chẳng chứa bất kỳ tâm sự nào cả. Giờ phút này đôi mắt ấy cũng như thế, bình tĩnh như một hồ nước nông trong vắt.
Hắt dứt khoát nói: “Được thôi.”
Tam ca đồng ý rồi.
Đoạn Tĩnh Nguyên nghĩ, thế mà tam ca lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy. Tảng đá trong lòng nàng ấy như được ném xuống, thế nhưng mới rơi được một nửa thì khựng lại.
“Tam ca, huynh nói thật sao. Huynh thực sự không bao giờ gặp lại nàng nữa sao? Lần này huynh không gạt muội chứ?”
Tam ca nàng ấy đưa lưng về phía ngọn đèn dầu trong màn đêm tăm tối, nàng ấy đột nhiên cảm thấy vẻ mặt hắn có chút mơ hồ, xa xôi không thể với tới.
Đoạn Tư mặt không đổi sắc nhìn nàng ấy, sau đó phì cười, bảo: “Tĩnh Nguyên, lòng muội đã rõ, cần gì phải hỏi lại ta.”
Đoạn Tĩnh Nguyên buông tay hắn ra rồi lui lại hai bước. Nàng ấy nhìn Đoạn Tư từ trên xuống, cứ như chẳng quen biết hắn. Vì sao hắn có thể cười ha ha mà nói dối một cách tự nhiên như thế?
“… Tam ca, vì sao huynh lại phải như vậy? Huynh còn bao nhiêu chuyện lừa muội nữa. Chúng ta là người nhà cơ mà, giữa chúng ta không nên có bí mật gì cả.” Nàng ấy thậm chí có hơi tuyệt vọng.
Đoạn Tư nghĩ, trong nhà này vẫn còn có người tin tưởng giữa bọn họ không có bí mật gì cả, đây có lẽ là sự ấm áp hiếm hoi. Vì thế hắn kéo Đoạn Tĩnh Nguyên đang mờ mịt không biết làm sao lại, nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng ấy vỗ vỗ, nói: “Thực xin lỗi.”
Hắn dùng một câu xin lỗi như vậy ngăn lại hết thảy nghi vấn của Đoạn Tĩnh Nguyên.
Trầm Anh chứng kiến toàn bộ quá trình đi đến bên cạnh bọn họ, nhỏ giọng thử thăm dò: “Tiểu tiểu thư tỷ đã cứu tỷ lúc ở sân mã cầu mà, tỷ ấy không phải người xấu đâu.”
Đoạn Tĩnh Nguyên đẩy Đoạn Tư ra, căm tức nhìn Trầm Anh nói: “Chẳng lẽ ta không biết sao? Ta biết nàng rất tốt… Nàng đối với ta cũng tốt, nhưng có tốt đến đâu đi nữa… thì nàng vẫn là quỷ! Tam ca, vì sao huynh lại phải thích một con quỷ cứ? Hoặc là huynh sẽ phải che giấu cả đời, hoặc là bị người ta phát hiện rồi chỉ trích sau lưng, huynh…huynh…”
Nói tới đây hai mắt nàng ấy đã phiếm hồng, cũng không biết nói gì nữa, chỉ có thể quay đầu đẩy cửa xông ra, đóng sầm cửa viện lại.
Đoạn Tư và Trầm Anh liếc mắt nhìn nhau, Trầm Anh lo lắng nói: “Tĩnh Nguyên tỷ tỷ sẽ không nói cho người khác chứ.”
Đoạn Tư cười rộ lên, bảo: “Nó sẽ không, nó sợ cha đánh ta. Cơ mà chắc nó sẽ giận ta, giận rất lâu. Ta phải đi hỏi người nào đó xem làm thế nào để làm nó vui mới được.”
Dứt lời hắn ngẩng đầu nhìn lại, Hạ Tư Mộ quan sát quá trình từ đầu đến đuôi nhảy xuống bức tường đi đến trước mặt hắn, vươn tay về phía hắn, nói: “Đi, dẫn ngươi tới chỗ này.”
Đoạn Tư cũng không hỏi xem đi đâu, chỉ nắm tay nàng nói: “Được.”
Trầm Anh ở một bên lắp bắp hỏi: “Đệ có thể đi cùng không?”
Lời nó còn chưa dứt, Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư đã biến mất trước mặt nó. Nó xoa xoa gáy nhìn ngó chung quanh, trề môi tiếp tục luyện võ.
Trước đây Đoạn Tĩnh Nguyên cảm thấy Hạ Tư Mộ rời khỏi Nam Đô mà Đoạn Tư lại không một chút khổ sở, cứ như nàng không đi đâu cả. Đó là vì Hạ Tư Mộ chỉ biến trở về trạng thái quỷ mà thôi, quả thực nàng chẳng đi đâu, còn thường xuyên tới tìm Đoạn Tư.
Hạ Tư Mộ cùng Đoạn Tư ngồi trên đèn Quỷ Vương, bay trên bầu trời Nam Đô. Nàng nói mình đang đi trên đường thì đột nhiên cảm nhận được khí tức của Đoạn Tĩnh Nguyên, phát hiện đó là nơi trước nay Đoạn Tĩnh Nguyên chưa từng tới, bèn tò mò đi xem. Vừa đúng lúc thấy nha hoàn Bích Thanh của nàng ấy ngã vào vũng máu, Vương Kỳ muốn bắt Tĩnh Nguyên đi, trông có vẻ như là có ý muốn quấy rối Tĩnh Nguyên.
“Cơ mà ta đã xử lý Vương Kỳ rồi.”
Đoạn Tư gật gật đầu, hắn duỗi tay lau đi vệt máu trên trán Hạ Tư Mộ, nói: “Hôm nay cảm ơn nàng.”
“Chuyện nhỏ không tốn sức thôi.”
“Nhưng vì sao nàng lại dẫn ta tới đây?”
“Vừa rồi lúc mang Tĩnh Nguyên bay qua đây, nàng ấy có kinh ngạc cảm thán cảnh đêm Nam Đô. Ta nhớ ra các ngươi hẳn là không có cơ hội được ngắm phong cảnh ở chỗ này, nên muốn cho ngươi xem.”
Tiếng gió lạnh thấu xương, sợi tơ màu trắng trong đất trời uốn lượn quấn quanh phố hẻm. Người như con kiến, phòng ốc như hộp sơn mài, ngọn đèn dầu tựa như dải ngân hà, ngay cả cung điện to lớn trang trọng nhất trông cũng nhỏ bé, khiến Đoạn Tư nhớ tới lâu đài cát do mình xây khi còn ở Thiên Tri Hiểu.
“Có thích không?” Hạ Tư Mộ hỏi.
“Đương nhiên là thích, thích vô cùng.”
Đoạn Tư nghĩ, hình như nàng luôn muốn cho hắn thứ gì đó, có chút hờ hững mà lại vụng về, thật đáng yêu.
Hạ Tư Mộ hắng giọng, nói: “Đúng lúc ta muốn từ biệt ngươi, ta phải về Quỷ Vực. Ở bên ngoài đã lâu rồi, có chút việc phải về xử lý.”
Đoạn Tư thở dài một tiếng, nói: “Vừa mới bị tiểu cô(1) phát hiện thân phận đã quăng cục diện rối rắm lại cho ta rồi chạy biến. Ta có dự cảm sau này mình phải phòng không gối chiếc nhiều năm rồi đây.”
Tiểu cô
Hạ Tư Mộ liếc Đoạn Tư một cái, nói: “Ta có thể nói gì với nàng ấy được?”
“Cũng phải, lúc nàng không sắm vai người sống, nói chuyện không doạ người đã là tốt lắm rồi.”
“Thế sao không doạ ngươi chạy?”
“Sao lại không chạy? Mấy ngày nữa ta cũng phải chạy đi rồi, đi xây dựng quân đội.”
Hạ Tư Mộ nhớ ra mấy ngày nay lúc nào nàng cũng thấy trên bàn Đoạn Tư có một đống bản vẽ, bèn hỏi đó có phải binh trận mà hắn định dùng không.
Đoạn Tư gật đầu nói: “Phải. Dù chúng ta có giáp sắt kiên cố, ngựa khoẻ mạnh thì kỵ binh của Đại Lương vẫn không thể so được với người Hồ Khế lớn lên trên lưng ngựa. Thực lực của kỵ binh chúng ta không tránh khỏi có sự chênh lệch, dưới tình huống đó, bộ binh là quan trọng nhất. Ta biết rất rõ về kỵ binh Đan Chi, ta phải tìm cách dùng bộ binh khắc chế kỵ binh của bọn họ. Trước đó chúng ta dùng kỳ binh(2) nhân lúc Đan Chi nội loạn mà lấy lại ba châu, bây giờ nội loạn đã lắng xuống, sau này sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy nữa, cần phải có kế sách vẹn toàn.”
Kỳ binh
Vì thế Hạ Tư Mộ nói: “Ngươi muốn áp dụng suy nghĩ lên những binh lính mà ngươi mới chiêu mộ tới sao? Mộ binh từ nơi nào, ngươi có nghĩ chưa?”
“Thế nào, Quỷ Vương điện hạ có đề cử?”
“Thân châu đi, Thân châu sinh ra nhiều quỷ nhất. Lúc sống cũng phải nhanh nhẹn dũng mãnh, sau khi chết mới có thể tiếp tục nhanh nhẹn dũng mãnh. Thân châu người nhiều đất ít, giữa gia đình hoặc thôn xóm thường xuyên có tranh chấp xung đột, hở một chút là dùng binh khí đánh nhau đổ máu, cha chết con nối, không chết không ngừng.”
“Ồ? Nghe không tồi nhỉ.”
“Đoạn hồ ly, đời người hữu hạn, ngươi định đánh bao nhiêu trận?”
Đoạn Tư ngẫm nghĩ, nói: “Có câu ai thắng năm lần thì gặp tai hoạ, ai thắng bốn lần thì chịu tệ hại, ai thắng ba lần thì làm bá, ai thắng hai lần thì làm vương, ai thắng một lần thì làm đế(3). Nếu đánh giặc lâu dài thường xuyên, quốc khố và bá tánh đều chịu không nổi. Dẫu sao Đan Chi cũng quá lớn, ta nghĩ ba lần Bắc phạt thu hồi lại tất cả đất đã mất là tương đối thích hợp.
(3)
Ba lần, đúng là dõng dạc thật đấy, thế nhưng lại phù hợp với phong cách xưa nay của Đoạn Tư. Hạ Tư Mộ tựa vào vai hắn, ghé sát mặt hắn trêu đùa: “Tiểu tướng quân của ta suy nghĩ quả đúng là điên cuồng.”
Đoạn Tư cười rộ lên, trong mắt hắn hàm chứa tia sáng đắc ý dạt dào, hắn áp đầu vào trán nàng nói: “Phải không? Đại khái là trong vòng một trăm năm sau khi ta chết, nàng sẽ không thể yêu ai khác đâu, bởi vì nàng sẽ chẳng tìm thấy kẻ điên nào hành xử khác người như ta.”
Hạ Tư Mộ chớp chớp mắt, nói: “Thế sau một trăm năm là ta có thể tìm được sao?”
“Nàng vẫn sẽ không tìm được, nhưng nàng sẽ dần dần quên đi ta, quên đi mọi thứ về cuộc đời nhiệt huyết của ta, biến thành hình dáng mơ hồ không thể nhớ lại. Nàng cũng sẽ chỉ vào phần mộ ta và nói, ta đã từng rất thích người này, nhưng bây giờ ta đã không còn nhớ tên hắn nữa.”
Đoạn Tư nói rất thản nhiên, hắn như vui đùa nói: “Có thể nhớ ta lâu một chút không? Nhớ ta thêm một trăm năm nữa.”
Hạ Tư Mộ nhìn hắn, nàng nhớ tới dáng hình hắn trong bộ hồn phục màu đỏ, đứng giữa mảnh pháo vụn đỏ thắm đầy trời. Nhớ tới bóng hình hắn phóng ngựa rong ruổi dưới ánh mặt trời ngày hè vàng rực. Nàng cười rộ lên quàng tay qua cổ hôn hắn.
“Đoạn Thuấn Tức, ta phát hiện gần đây ngươi càng ngày càng biết cách giả bộ đáng thương.” Nàng nói như vậy.
Đoạn Tư thở dài một tiếng, nói: “Ây da, bị nàng phát hiện rồi.”
Không trung Nam Đô gió đêm mãnh liệt, dưới ánh trăng, sợi tơ trắng chi chít trong đất trời quấn quanh bọn họ, vấn vít sợi tóc của hai người lại với nhau, kéo sát thân thể bọn họ lại một chỗ. Đất trời là nhộng, còn bọn họ chính là ấu trùng.
Ba ngày sau Hạ Tư Mộ rời khỏi Nam Đô, mười ngày sau Đoạn Tư cũng phụng mệnh rời Nam Đô diệt phỉ.
Trong Cửu Cung Mê Ngục tại Ngọc Chu thành, giữa bóng tối sâu không thấy đáy như đại dương mênh mông, đột nhiên xuất hiện một tâm đuốc chiếu sáng khu vực tối tăm.
Trên mặt đất có một người cả tóc và lông mi đều có màu trắng, quần áo cũng là màu trắng tuyết. Trên người lão ta có rất nhiều vết thương, thoạt nhìn rất chật vật và yếu ớt, đang cúi đầu im lăng.
Người tới ngồi xổm xuống, tâm đuốc trong tay chiếu sáng mặt lão ta, gọi tên lão ta: “Bạch Tán Hành, đến lúc tỉnh rồi.”
Ác quỷ toàn thân trắng muốt ngước đôi mắt đen nhánh lên, đôi mắt vốn trống rỗng vô thần dần dần ngưng tụ ánh sáng, lão ta như tỉnh lại sau giấc mơ dài, ngơ ngẩn nhìn người tới thật lâu, sau mới không tin nổi mà cất giọng khàn khàn: “Sao lại… Là ngươi?”