Chương 65: Hôn phục

Bạch Nhật Đề Đăng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Ys

Đợi Hoà Gia Phong Di và Hạ Tư Mộ giải quyết xong Úc phi cùng với Kỵ quỷ điện chủ, rút đội hình ra khỏi hoàng cung thì trăng đã treo giữa trời. Một bóng người màu tím bước vào ngõ nhỏ Ngự Biên phường, Hoà Gia Phong Di trông thấy bèn vui vẻ cười rộ lên, vẫy tay gọi: “Tử Cơ!”

Hắn ta vừa mới đi về phía trước hai bước chân đã bắt đầu lảo đảo, gậy gỗ trong tay rơi xuống đất, lục lạc phát ra tiếng vang thanh thuý. Trong tiếng vang ấy, bóng dáng màu trắng gầy gò của hắn ta ngã xuống, được Tử Cơ tiếp lấy kịp thời.

Hoà Gia Phong Di nhắm mắt bất tỉnh nhân sự trong lòng Tử Cơ. Tử Cơ nhìn những đốm đỏ kinh người lan rộng trên người hắn ta, nàng ta ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hạ Tư Mộ.

Hạ Tư Mộ nói: “Thân thể hắn ta có phản ứng mãnh liệt với những thứ tà ám dơ bẩn, tiếp xúc trực tiếp với quỷ khí chỉ chống đỡ được tối đa ba canh giờ. Ngươi hãy chăm sóc hắn ta thật tốt, đợi những đốm đỏ trên người biến mất là không sao nữa.”

Thuật sĩ mạnh nhất thiên hạ lại là người không thích hợp làm thuật sĩ nhất thiên hạ.

Tử Cơ gật gật đầu, đỡ Hoà Gia Phong Di đứng lên. Hạ Tư Mộ mặt không đổi sắc đánh giá nàng ta, đột nhiên hỏi: “Tử Cơ, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Tử Cơ ngẩn người, đáp: “Hai mươi tuổi.”

“Ngươi tuổi con gì?”

“…”

Trong giây phút Tử Cơ ngẩn người, Hạ Tư Mộ cười rộ lên: “Ngay cả mình tuổi con gì mà Tử Cơ cô nương cũng không nhớ được, ngươi thật sự chỉ mới hai mươi tuổi sao?”

Quả nhiên nàng ta cũng không phải người thường.

Tử Cơ ôm Hoà Gia Phong Di, trầm mặc đứng tại chỗ.

“Ta cũng không quan tâm rốt cuộc ngươi là ai lắm. Phong Di đã trưởng thành, không cần ta quyết định thay. Bất kể ngươi là gì, nếu hắn ta đã để ngươi ở bên cạnh thì ắt có đạo lý của hắn ta.”

Bên dưới chiếc mũ rèm châu, giọng Hạ Tư Mộ bình tĩnh mà ôn hoà.

“Từ nhỏ Phong Di đã là đứa trẻ không thể khiến người ta bớt lo được. Lòng hiếu kỳ nặng, cơ thể ốm yếu, nhiều bệnh lắm rắc rối, khó mà sống hết cuộc đời. Con đường sau này hắn ta phải tự mình đi, ta thấy hắn ta rất kính trọng ngươi, hy vọng ngươi ở bên cạnh có thể chiếu cố hắn ta nhiều một chút.”

Tử Cơ gật gật đầu, nói: “Được.”

Hạ Tư Mộ vỗ vỗ bả vai nàng ta, nói: “Dẫn hắn ta trở về đi thôi, ta muốn đi giải sầu.”

Trời Nam Đô thâm trầm đen kịt, không một tiếng động, chỉ có tiếng người gõ mõ cầm canh không chút để ý “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.” ở đầu đường. Hạ Tư Mộ đi xuyên qua mấy cánh cửa và vách tường dưới ánh trăng, cuối cùng bước vào một gian phòng lịch sự tao nhã.

Chủ nhân căn phòng vậy mà vẫn chưa đi vào giấc ngủ, hắn mặc áo đơn ghé vào cửa sổ nhin bầu trời đêm phía trên. Hạ Tư Mộ nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy mấy ánh đèn sáng bay lên trong đêm.

Hắn nói: “Lại có người qua đời.”

Nàng mở mắt âm cho hắn, hiện giờ hắn đã rất quen thuộc với thế giới của quỷ này, nhưng vẫn không nhìn thấy được người cố tình ẩn thân là nàng.

Đây là đình viện của Đoạn gia, người trước mặt chính là người kết chú của nàng, chẳng bao lâu nữa sẽ kết hôn, tân lang Đoạn Thuấn Tức.

Đoạn Tư đột nhiên quay đầu lại, hình như cảm nhận được gì đó, hắn đảo mắt khắp phòng một vòng, thấp giọng nói: “Ta luôn có cảm giác ai đó đang nhìn mình.”

Hình như đã từng gặp cảnh này rồi. Ở Sóc Châu nàng cũng ẩn thân tới nhìn hắn như vậy, trực giác của hắn vẫn luôn chuẩn xác.

Sau khi im lặng một lúc, Đoạn Tư khép cửa sổ lại đi đến mép giường ngồi xuống, đánh giá mọi nơi một lượt, cười nói: “Là ngươi sao?”

Hạ Tư Mộ không trả lời, vì dù nàng có trả lời thì hắn cũng không nghe thấy. Nàng ngẫm nghĩ rồi đơn giản ngồi xuống khoảnh đất được ánh trăng chiếu rọi xuyên qua ô cửa sổ, chiếc mũ rèm châu rũ xuống đất che đi toàn bộ thân thể nàng, nàng ngẩng đầu nhìn Đoạn Tư ngồi trên giường.

Thật ra nàng cũng không biết muốn nói gì, không biết vì sao mình phải đến nơi này. Nàng chỉ là bị mấy câu nói của Kỵ quỷ điện chủ khơi lại hồi ức trong quá khứ, nhất thời cảm thấy buồn bã, đi lang thang không có mục đích nửa ngày, lúc khôi phục tinh thần thì đã ở chỗ này rồi.

“Ngươi thích cái gì?”

Nàng nhớ mình còn chưa chuẩn bị quà mừng, bèn hỏi như vậy. Cách một tầng pháp chú che giấu âm thanh, so với nói là hỏi chuyện thì không bằng bảo câu nói này là đang lầm bầm.

Đoạn Tư cũng ngồi xếp bằng giống nàng, tay chống lên sườn mặt, mắt nhìn về nơi xa xôi, đôi mắt lặng lẽ chớp một cái.

“Điện hạ, ta thích ngươi.” Hắn đột nhiên nói như vậy, tựa như nghe thấy câu hỏi của nàng.

Hạ Tư Mộ nhíu mày, nói: “Cái này không được.”

Đoạn Tư chống đầu nhìn căn phòng yên tĩnh không một bóng người, chỉ có ánh trăng lành lạnh, nhẹ nhàng cười rộ lên. Hắn tự nói với mình: “Có một việc khiến ta rất để ý, ngươi chưa bao giờ hỏi ta vì sao lại thích ngươi. Ngươi không hỏi ta hẳn là vì có quá nhiều người thích ngươi, ngươi đã quen rồi, cho nên không hề hiếu kỳ với lý do ta thích ngươi.”

Hạ Tư Mộ im lặng nhìn hắn, những nét đặt biệt trên người hắn, cái gọi là dũng cảm nhiệt huyết, chân thành điên cuồng giờ phút này ở trong bóng đêm lại trầm tĩnh như nước, giống như tất cả nỗi lòng đều biến thành một hồ nước trong vắt.

Hắn thấp giọng, phảng phất như lên án lại tựa như trêu đùa mà nói: “Ngươi dụ dỗ ta.”

Hạ Tư Mộ nhướn mày.

“Ngươi dùng sự dịu dàng dưới vẻ ngoài lạnh lùng, cô tịch hơn cả vạn quỷ, cùng với tình yêu dành cho thế gian dụ dỗ ta. Còn ta thì cam tâm tình nguyện mắc câu như vậy.”

Hắn hạ cằm, ngước mắt nhìn nàng, từ góc độ này nhìn lại, viền mắt trên của hắn rõ ràng và sắc sảo, đôi mắt toả sáng lấp lánh, chăm chú dị thường. Hạ Tư Mộ nhất thời ngơ ngẩn, như bị ánh mắt của hắn thu hút.

Đoạn Tư cúi người nhẹ nhàng nói: “Ngươi sẽ nhớ ta sao?”

“Từ khi ta rời khỏi Ngọc Chu thành tới bây giờ, ta luôn rất nhớ ngươi, mỗi một ngày, một mỗi việc đều có thể nghĩ đến ngươi.”

“Lúc gặp được ngươi ở trên phố, ngươi hỏi ta ta là ai. Khi đó tuy rằng biết ngươi chỉ đang giả ngu, nhưng ta lại nghĩ có lẽ sẽ có ngày ngươi thật sự như vậy, quên tên ta, quên dáng vẻ của ta, quên đi ta. Khi đó hẳn là ta cũng đã hoá thành bụi đất từ lâu rồi, không có cơ hội giữ chặt ngươi lại, giới thiệu bản thân với ngươi nữa.”

“Ta nghĩ việc này thật không công bằng, nhất định là ngươi rất ít khi nhớ đến ta cho nên mới dễ dàng quên mất ta. Nếu ngươi cũng nhớ ta giống như ta nhớ ngươi thì ít nhất cũng có thể nhớ ta một trăm năm.”

Hắn dùng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng nói, phảng phất như chỉ đang nói giỡn, tầm mắt dừng lại ở viên gạch trước người Hạ Tư Mộ. Thật ra khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần đến nỗi chỉ cần nàng vươn tay ra là có thể chạm vào sườn mặt đang cúi xuống của hắn.

Như bị thứ gì đó mê hoặc, Hạ Tư Mộ giơ tay lên, xuyên qua rèm châu đỏ thẫm, vươn về phía Đoạn Tư, mãi đến khi đầu ngón tay nàng xuyên qua gương mặt hắn. Nàng giật mình, ý thức được bây giờ mình đang là hư thể, không có cách nào chạm vào hồn phách của hắn được.

Hắn ngước đôi mắt sáng ngời lên, nghiêm túc hỏi: “Tư Mô, ngươi còn ở đây không?”

Tay Hạ Tư Mộ ở giữa không trung hơi dừng lại rồi chậm rãi rút về. Nàng cũng không thu hồi chú ẩn thân, cũng không nói chuyện với Đoạn Tư.

Đoạn Tư cụp mi mắt xuống, khe khẽ cười một tiếng, nói: “Đi rồi sao, một câu cũng không nói với ta.”

Rốt cuộc hắn không lầm bầm nữa, nằm lại lên giường đắp chăn đàng hoàng rồi xoay người vào tường nhắm hai mắt lại. Hạ Tư Mộ nhìn bóng dáng hắn từ phía sau một lúc lâu, mãi đến khi hô hấp hắn trở nên vững vàng và đều đặn thì nàng mới đứng dậy, khẽ cười một tiếng.

“Đoạn tiểu hồ ly, ta rất bận.”

Nếu giờ phút này hắn tỉnh lại, nếu hắn có thể nghe thấy tiếng của nàng thì sẽ phát hiện giọng nàng cực kỳ ôn nhu.

“Thế nhưng thỉnh thoảng ta cũng có nhớ ngươi.”

Hạ Tư Mộ im lặng trong chốc lát, như cảm thấy bản thân đã ở trong thời điểm như hiện tại rồi mà vẫn không nói lời thật, đại khái là có chút buồn cười.

Vì thế nàng bổ sung một câu.

“Ta thường xuyên nhớ ngươi.”

Ánh trăng buông xuống, vầng thái dương ở phía chân trời dần ló ra ánh sáng yếu ớt, côn trùng kêu vang, chim hót ríu rít đầy sức sống. Hạ Tư Mộ nghĩ, chẳng hiểu sao nàng lại đến đây, nghe Đoạn Tư lầm bầm một lúc lâu, rồi lại ở lại chỗ này một hồi lâu, thế mà trước sau vẫn không nghĩ được nên tặng quà tân hôn gì cho hắn.

Đêm ngày 20 tháng 5, Úc phi và ngũ hoàng tử mưu đồ bí mật trốn khỏi cung và hành thích, bị phát hiện nên đã tự sát trong Nghiễm Hoà cung. Hoàng Thượng tức giận, giáng tội tru di tam tộc, tịch thu tài sản cả nhà Binh bộ thượng thư Tôn Tự An. Khi đến tịch thu tài sản, Đại lý tự khanh Tỉnh Ngạn đã tìm thấy bằng chứng không thể chối cãi về vụ án tham ô của Mã Chính trong mật thất Vu Kỳ phủ, nhân chứng lại khai tội lần nữa, cuối cùng án tham ô của Mã Chính cũng được kết luận. Binh bộ thượng thư Tôn Tự An và Thái bộc tự khanh bị chém đầu, Hoàng Thượng hạ lệnh cải cách việc nuôi ngựa và xây dựng trại nuôi ngựa ở Vân Châu.

18 tháng 6, hỗn loạn về cơ bản đã ổn định, tam công tử Đoạn gia, Đoạn tiểu tướng quân kết hôn.

Ngày đó Nam Đô cực kỳ náo nhiệt, tiếng pháo đầy trời, chiêng trống vang trời, vô số người chen chúc ở đầu đường xem Đoạn tiểu tướng quân khí phách hăng hái đón tân nương.

Hạ Tư Mộ và Hoà Gia Phong Di đứng trên nóc gian hàng dọc theo con phố, nhìn Đoạn Tư đi ra từ Đoạn phủ, khuôn mặt hắn tươi cười xán lạn, dứt khoát lưu loát xoay người lên ngựa, vạt áo và dây buộc tóc bay trong gió, đó là vẻ tươi sáng và rực rỡ mà chỉ thiếu niên mới có được.

Hoà Gia Phong Di thở dài một hơi, quạt cây quạt nói: “Ta chính là khách được Đoạn phủ tới gửi thiệp mời đường hoàng, chính thức hơn so với cái dây buộc tóc của lão tổ tông người nhiều. Bây giờ lại phải đứng trên nóc nhà dưới cái nắng chói chang này với người, thưởng thức tân lang một cách điên rồ như vậy, phải tội gì thế không biết?”

Hạ Tư Mộ cười nhạo một tiếng, bảo: “Ngươi tự vào trong Đoạn phủ uống rượu đi, ai cần ngươi ở đây?”

“Không phải là ta thấy lão tổ tông người chưa từng tham gia hôn lễ, muốn ở cùng với người hay sao.” Hoà Gia Phong Di uất ức nói.

Tiếng pháo nổ và tiếng ồn ào của đám đông át đi tiếng trò chuyện của bọn họ. Chỉ thấy bọn gia đinh cầm trong tay một cây gậy trúc dài, những quả pháo trúc được treo trên đầu gậy rũ xuống, giờ phút này đang thi nhau bắt lửa từ dưới lên, tiếng nổ bùm bùm lách tách vang lên cùng với ánh lửa, tiếng kêu vang vọng khắp chân trời. Vụn giấy bay khắp trời, hệt như những đốm lửa nhỏ hoặc là trận tuyệt náo nhiệt.

Câu đối hạnh phúc tươi sáng đong đưa, nhóm thợ nhạc biểu diễn những ca khúc sôi động, bầu không khí vui sướng sôi trào tràn ngập những con phố. Hạ Tư Mộ nghĩ, rõ ràng là người khác kết hôn, rõ ràng là những người đứng đầy phố không được lợi gì cả, thế thì vui vẻ cái gì?

Có cái gì vui đâu, rốt cuộc ý nghĩa của hôn lễ là gì. Đoạn Tư nhất định phải mời nàng đến hôn lễ của hắn, rốt cuộc là vì sao?

Chẳng lẽ hắn hy vọng nàng sẽ khổ sở hoặc hối hận sao?

Đoạn Tư trên lưng ngựa đột nhiên ngẩng đầu lên, lần này Hạ Tư Mộ không ẩn thân quá nhiều, Đoạn Tư liếc mắt một cái đã có thể thất nàng. Hắn nhìn nàng thật sâu một lúc rồi bật cười tươi sáng, lấy một lá bùa từ trong lồng ngực ra quơ quơ sau đó ném vào không trung, phù chú lập tức tự bốc cháy hoá thành tro tàn trong không trung.

Từ khoảnh khắc ấy, thế giới trong mắt Hạ Tư Mộ đột nhiên biến hoá. Màu đen trắng xám như đang tan vào trong nước mà tiêu biến, vạn vật bị nhuốm đủ loại màu sắc hỗn loạn mê ly trong nháy mắt, sinh động đẹp đẽ khiến người ta hoảng hốt, khiến người ta không biết phải làm sao.

Giữa muôn vào màu sắc hỗn loạn đó, Đoạn Tư ngẩng đầu nhìn nàng không chớp mắt, dây buộc tóc thẫm màu, quần áo và phát quan sáng màu của hắn bỗng nhiên thay đổi. Cả người hắn là một màu sắc nhiệt liệt, ấm áp, diễm lệ, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, hệt như cái ngày có được xúc cảm kia, nàng từng chạm đến nhịp tim hắn.

Những màu sắc đó như đang sống, sống trên người hắn. Cũng không biết là hắn làm cho những màu sắc đó sống lại, hay những màu sắc đó khiến hắn càng thêm sống động.

Hạ Tư Mộ chậm chạp ý thức được đó chính là màu đỏ mà mọi người nói, Đoạn Tư mặc đồ đỏ đẹp cực kỳ.

Đoạn Tư cười rộ lên với nàng, giữa bầu trời ngập giấy vụn màu đỏ, đẹp đến mất hồn, như một bức tranh rực cháy.

Hắn muốn nàng tới tham gia hôn lễ của hắn, lại đổi sắc cảm của hắn cho nàng.

Thế giới sặc sỡ đầy màu sắc mà hắn muốn nàng thấy lần đầu tiên trong đời chính là hắn trong bộ hôn phục.