Đăng vào: 12 tháng trước
Lúc này, ở bệnh viện.
Trong phòng bệnh VIP, trên chiếc giường đơn điệu, người con gái vẻ mặt yên tĩnh, hơi thở ổn định nằm trên giường, bên cạnh cô là trợ lý Cố Thanh đang xử lý công việc.
Đôi mắt của cô gái trên giường hơi động, một lúc sau, cô mở mắt ra, trong mắt là một mảnh mơ hồ.
Lạc Yên chớp mi mắt, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đảo mắt qua gian phòng mình đang nằm, xung quanh mình là bốn bức tường màu sáng cùng một đống máy móc quen mắt.
Cô nhìn xuống cơ thể mình, phát hiện bản thân đang truyền nước, phối hợp với mùi thuốc sát trùng nồng nặc khó chịu, Lạc Yên có thể chắc chắn rằng cô đang ở bệnh viện, hơn nữa còn là bệnh viện mà cô đang công tác.
Ai đã đưa cô vào bệnh viện vậy? Chẳng lẽ là...!Hình ảnh người đàn ông lãnh khốc kia hiện lên trong tâm trí cô.
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị chính cô gạt đi, người kia vốn dĩ đã có ác cảm với cô, dính dáng với cô đã là điều không thể, nói gì đến việc đưa cô đi bệnh viện?
Khi Lạc Yên đang miên man suy nghĩ thì Cố Thanh cũng đã phát hiện ra cô tỉnh, cậu ta quay đầu lại, hỏi:
“Cô tỉnh rồi sao?”
Cô bị giọng nói của Cố Thanh kéo về thực tại, lại nói, người thư kí này hoàn toàn trái ngược với Âu Dực, tạo cho người khác loại cảm giác thân thiện và gần gũi.
“Tôi mới tỉnh lại thôi, là anh đưa tôi vào bệnh viện sao?"
"Không phải, là cậu chủ đưa cô vào bệnh viện, nhưng hiện tại ngài ấy có công việc cần giải quyết nên đã bảo tôi ở lại đây chăm sóc cô đến tối.”
“Là vậy sao...?" Là anh đưa cô đến ư?
Hoá ra trong mắt anh, cô vẫn chưa đến mức vô hình.
Nghe đến đây, vẻ mặt Lạc Yên hiện lên tia mừng rỡ, nếu là như thế, có phải cô vẫn còn cơ hội không?
Nói thế nào đi nữa thì 12 năm cũng không phải là một khoảng thời gian ngắn, cô bỏ ra ngần ấy năm để chờ đợi, dù kết quả hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cô, nhưng không đồng nghĩa với việc cô hết hy vọng.
Có lẽ...!chỉ cần cô cố gắng thêm chút nữa sẽ thay đổi được tình cảnh hiện giờ chăng?
Nghĩ như vậy, tâm trạng Lạc Yên không khỏi tốt lên, đáng tiếc, cô vẫn chưa chứng kiến được cái gì gọi là sự tàn nhẫn của một người đàn ông máu lạnh, chỉ một thời gian nữa thôi, cô sẽ biết anh vô tình như thế nào.
Sau khi Lạc Yên tỉnh lại không lâu thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Người gọi đến là Tô Niệm.
Cô nhìn màn hình, cố gắng tìm tòi cái tên này trong kí ức, cho đến khi tiếng chuông điện thoại sắp kết thúc, cô mới nhớ ra người này là ai.
Là Tô Niệm - lớp trưởng cũ của cô.
Ánh mắt cô thoáng hiện lên tia khó hiểu, đối với Tô Niệm này, cô cũng không có ấn tượng gì quá đặc biệt ngoài những lần cô ta hùa theo đám bạn trong lớp nói xấu cô.
Theo như cô nhớ thì cô và Tô Niệm không tính là thân thiết, tại sao cô ta lại gọi cho cô?
Mặc kệ, cứ nghe máy thử xem sao.
Tuy không biết mục đích của cuộc gọi này là gì, nhưng Lạc Yên vẫn quyết định nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia không truyền đến thanh âm cụ thể nào, chỉ có tiếng ồn ào cùng một trận hỗn loạn, giống như đang cố chạy trốn.
Tiếp theo đó là một tiếng thở gấp gáp, một giọng nói hổn hển truyền đến tai cô.
“Làm ơn! Ai đó làm hơn hãy đến con hẻm nhỏ gần toà nhà bỏ hoang số 39 đường Minh Xuân cứu tôi! Bọn họ sắp đuổi kịp rồi!"
Nương theo thanh âm gấp gáp của Tô Niệm, một loạt những lời nói tục tĩu của một đám đàn ông thông qua điện thoại truyền vào tai Lạc Yên:
"Con điếm này, mày dám chạy trốn à? Để rồi xem xem, sau khi bắt được mày, bọn ông sẽ trừng trị mày như thế nào!"
Lạc Yên sửng sốt, tình huống này...!tình huống này là đang cưỡng ép quan hệ tình d.ục sao? Tô Niệm gọi cho cô, còn khai ra địa chỉ cụ thể là vì muốn cầu cứu cô sao?
Lúc cô nghĩ đến đây, cuộc gọi cũng vừa vặn kết thúc, có vẻ như điện thoại của Tô Niệm đã xảy ra trục trặc.
Lạc Yên thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại, cô ngơ ngác, hồi lâu sau mới hồi thần lại.
May mắn, thật sự rất may mắn! Bởi vì lúc cô nhấn nút nghe máy cũng là lúc tiếng chuông điện thoại chuẩn bị kết thúc, may mắn, chỉ muộn một lúc nữa thôi thì mọi chuyện đã đi xa hơn rồi.
Mặc dù cô không thích Tô Niệm, nhưng nói thế nào thì ngoại trừ việc hùa theo người khác bôi xấu cô, cô ta chưa làm gì gây tổn hại đến cô cả.
Dù thích hay ghét, người là vẫn phải cứu, cô không thể trơ mắt nhìn người khác gặp nguy hiểm được!
Lạc Yên vội vàng ngồi bật dậy, mặc cho cơn khó chịu truyền đến từ dạ dày, cô bất chấp rút ống truyền nước ra.
Trong ánh mắt khó hiểu của Cố Thanh, bước chân cô gấp gáp, vội vàng chạy ra khỏi phòng, đến bộ đồng phục dành cho bệnh nhân trên người, cô cũng chẳng thèm thay.
Nào ngờ, khi cô vừa đi ra khỏi phòng bệnh thì đã bị Cố Thanh đuổi theo, chẳng mất nhiều thời gian, hắn đã đứng trước mặt cô, dùng tay giữ cô lại.
"Lạc Yên tiểu thư, cô không thể rời đi khi chưa có sự cho phép của cậu chủ."
"Nhưng hiện tại có người đang cần tôi!" Lạc Yên nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh, cô gấp gáp nói lớn.
Nhìn ánh mắt rưng rưng nước như sắp khóc kia, Cố Thanh vô thức cảm thấy chột dạ, nhưng cậu ta cũng không có cách nào.
Ai bảo Âu Dực mới là ông chủ chứ? Mệnh lệnh của ông chủ, dù thế nào cậu ta cũng phải nghe theo.
"Thật xin lỗi, Lạc Yên tiểu thư, trước khi cậu chủ tan làm, cô không thể rời đi."
Đúng lúc này, một bác sĩ và hai y tá đột ngột xuất hiện.
"Yên Yên, cô đi đâu vậy, cô mới vào viện hôm qua, bây giờ tình hình của cô vẫn chưa ổn định đâu." Một trong hai y tá lên tiếng nhắc nhở.
Giọng điệu của cô ta có vẻ như đã thân quen với cô rất lâu, âu cũng là điều dễ hiểu.
Bệnh viện X này là nơi mà cả Lạc Mạn và Lạc Yên đều đang công tác, ở đây, cô quen biết không ít người.
“Tôi xin lỗi, bây giờ tôi có việc gấp, bắt buộc phải rời đi ngay lập tức, tôi đảm bảo sẽ không gây rắc rối, Tiểu Lệ, cô để tôi đi có được không?”
Tiểu Lệ là tên của cô y tá vừa mới lên tiếng nhắc nhở kia.
“Không được đâu, tôi rất tiếc nhưng bệnh có quy định, không thể để bệnh nhân rời khỏi bệnh viện khi chưa có sự đồng ý của người nhà, Yên Yên, cô biết điều này từ lâu rồi mà?"
“Hiện tại tôi đang có việc gấp, bạn tôi đang gặp nguy hiểm, làm ơn, tôi chỉ cần 30 phút thôi."
“Yên Yên, cô đừng làm khó tôi nữa mà ..."
Tiểu Lệ bất đắc dĩ trả lời cô.
"Lạc Yên, cô bịa lý do thì nên tìm lý do nào hợp lý và thuyết phục một chút, cô xem bọn tôi là trẻ con đấy à?" Y tá còn lại thật sự không nhìn nổi nữa, cô ta khoanh tay nhìn cô, ngữ khí cay nghiệt, trên môi nở nụ cười châm biếm.
Cô ta tên là Lôi Âm, ngày thường rất thân thiết với Lạc Mạn.
Lạc Yên đến một ánh mắt cũng không ném cho cô ta, cô trực tiếp lơ đi, quay sang nói với bác sĩ đang đứng ở bên cạnh:
"Bác sĩ Dương, cầu xin ông, cho tôi rời đi được không? Tôi chỉ cần 30 phút, à không, 20 phút thôi cũng được." Vừa nói, cô vừa níu lấy ống tay áo của ông ta, bộ dáng thành khẩn.
Người được gọi là bác sĩ Dương kia vô cùng lúng túng, hồi lâu sau, ông ta mới ậm ừ lên tiếng:
"Được rồi...!nếu cô thật sự gấp gáp như vậy thì tôi sẽ gọi cho Âu tổng thử xem."
Có được câu đảm bảo này của bác sĩ Dương, Lạc Yên xem như thoáng yên tâm.
Dưới ánh mắt mong đợi của cô, bác sĩ Dương thở dài, lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, bấm gọi một dãy số.
Không ai nhìn thấy Lôi Âm lén lút đi đến cuối hành lang, cô ta nhìn quanh một hồi, sau khi xác định xung quanh không có người nào khác thì mới dám lấy điện thoại ra, truy cập danh bạ rồi nhấn vào cái tên "Lạc Mạn."
Không để Lôi Âm đợi lâu, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến thanh âm nhàn nhã của Lạc Mạn:
"Tiểu Lôi, lại có thông tin mới về Lạc Yên à?"
Lạc Mạn nói một câu không đầu không đuôi, nếu là người ngoài, hẳn là sẽ không hiểu hai người bọn họ đang nói đến chuyện gì.
Lôi Âm vốn là tay sai vặt của Lạc Mạn ở trong bệnh viện, vì Lạc Mạn thường xuyên bận và xin nghỉ phép nên những tin tức về Lạc Yên ở trong bệnh viện đều do cô ta báo cáo lại.
"Đúng vậy, Lạc Yên một hai muốn ra khỏi bệnh viện mặc dù đã có quy định rõ ràng là không để bệnh nhân rời đi khi chưa có sự đồng ý của người nhà, chính cô ta đã làm ở đây hơn một năm, lẽ nào không nhớ quy định này sao? Cô ta còn nói rằng bạn cô ta đang gặp nguy hiểm, cười chết em, cô ta xem tất cả mọi người là trẻ con để lừa gạt à?"
Bạn bè đang gặp nguy hiểm sao...?
Lực chú ý của Lạc Mạn nằm trên những lời này của Lôi Âm.
Nếu như cô ta nhớ không nhầm, vừa nãy Tô Niệm đã cầm theo điện thoại gọi cho ai đó, vốn nghĩ rằng Tô Niệm gọi cho cảnh sát, thật không ngờ người ả gọi đến cầu cứu lại là Lạc Yên.
Nếu như vậy thì có trò hay để xem rồi…
Lạc Mạn cười khẽ, nói lời tạm biệt qua loa vài câu với Lôi Âm rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Nhìn màn hình điện thoại, khoé môi cô ta càng cong hơn, dù đang cười nhưng trong mắt lại không hề có độ ấm.
Khoảng một phút sau, ngón tay Lạc Mạn khẽ động, nhấn vào cái tên quen thuộc trong danh bạ.
A Dực.
…
Trước đó vài phút, ở trụ sở chính của tập đoàn Âu thị.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Âu Dực tựa lưng vào ghế, tay cầm tách cà phê mà thư ký vừa pha, chậm rãi thưởng thức.
Đống công việc chất cao như núi kia đã được anh xử lý đâu vào đây, cho nên, hiện tại xem như là giờ nghỉ ngơi của anh.
Âu Dực lấy điện thoại từ trên bàn, dự định gọi cho Cố Thanh hỏi thăm về tình hình sức khoẻ hiện tại của Lạc Yên, không nghĩ đến, vừa cầm điện thoại lên thì nhận được cuộc gọi của một dãy số lạ.
Âu Dực hơi nhướng mày, người biết số điện thoại cá nhân của anh cũng không tính là nhiều, đa phần đều được anh lưu tên vào điện thoại, dãy số lạ này...
Đúng rồi, hôm qua bác sĩ Dương đã chủ động xin số của anh, vậy người gọi đến hẳn là ông ta rồi.
Âu Dực nhìn màn hình, ngay khi tiếng chuông sắp kết thúc, anh nhấn nút nghe máy.
Đúng như anh nghĩ, người gọi đến thật sự là bác sĩ Dương, điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến thanh âm ngập ngừng của bác sĩ Dương:
"Âu tổng, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của ngài, chẳng là Lạc Yên tiểu thư muốn ra ngoài, mặc dù chúng tôi đã cố gắng ngăn cản nhưng có vẻ như cô ấy đang rất gấp, một mực nói rằng bạn của cô ấy đang gặp nguy hiểm, nhất quyết muốn rời khỏi bệnh viện, ngài xem..." Nói đến đây, ông ta dừng lại, dù ông ta không nói tiếp vế sau nhưng Âu Dực vẫn đoán được đại khái ý của ông ta là gì.
Ông ta muốn hỏi ý kiến của anh.
Dù sao thì anh là người đã đưa cô vào bệnh viện, hơn nữa, dựa trên pháp luật, cô và anh là vợ chồng.
Âu Dực nhìn đồng hồ, vẫn còn khá sớm, bốn giờ chiều hôm nay anh phải tham gia một cuộc họp nội bộ với cổ đông trong tập đoàn, hiện tại còn chưa đến mười một giờ trưa, hẳn là đến bệnh viện để xác minh lại lời cô nói vẫn còn kịp.
Nghĩ như vậy, anh nói: "Khoan để cô ta đi, tôi đến xác minh lại một chút.".