Đăng vào: 12 tháng trước
Lạc Yên ngơ ngác, phần bụng đột nhiên truyền đến cảm giác nóng rát khiến cô kinh hoàng, may mắn là cô phản ứng nhanh nên không gây ra thương tích gì lớn, nhưng...!vẫn rất đau.
Âu Dực và Lạc Yên sững sờ trước hành động của cô ta, cả Lục Duy Khiêm vốn đang thất thần cũng bị hành động này của Lạc Mạn di chuyển lực chú ý.
Ngay tức khắc, cả ba người đều không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía Lạc Mạn.
Người đầu tiên phản ứng sau chuyện này là Âu Dực, chỉ thấy ánh mắt anh nhanh chóng lạnh xuống, thanh âm cũng lạnh lẽo đến tột độ:
"Lạc Mạn, bây giờ chúng ta đang ở trên một hoang đảo, ngoại trừ những thứ này ra thì không còn gì khác, em không ăn thì nhịn đi, đừng làm khó Lạc Yên."
Những lời nói lạnh lùng của anh thành công khiến Lạc Mạn tỉnh táo lại, nhớ lại hành động vừa rồi của bản thân, Lạc Mạn ngây người.
Cô ta vừa phát điên cái gì vậy...?
Cũng may là mọi chuyện chưa đi quá xa...
Nghĩ lại những lời Âu Dực vừa nói, sự tỉnh táo vừa mới có được của Lạc Mạn nhanh chóng biến mất, nói gì thì nói, cô ta vẫn không muốn chấp nhận sự thật này, bởi nó quá tàn nhẫn đối với cô ta.
Cái gì gọi là lạc vào hoang đảo? Cô ta phải ở trên cái nơi khỉ ho cò gáy này bao lâu nữa đây?
Đều tại Lục Duy Khiêm, nếu hắn không đẩy cô ta xuống nước thì mọi chuyện đã không tồi tệ như bây giờ.
Tại sao không để Lạc Yên đi chịu chết một mình, lại còn kéo theo cô ta làm gì? Cô ta hận, hận Lạc Yên, hận Lục Duy Khiêm, hận cả thế giới này!
"Tôi muốn trở về! Ngay bây giờ, trở về ngay bây giờ, tôi không muốn phải sống ở nơi này!" Lạc Mạn không kiềm chế được hét lên, nhưng đáp lại cô ta là ánh mắt lạnh lùng của ba người đối diện.
Âu Dực dùng chút kiên nhẫn cuối cùng để giải thích:
"Lạc Mạn, đừng nháo nữa, em phải hiểu rằng tình huống này là không lường trước được, không còn cách nào để rời khỏi nơi này, chỉ có thể tạm thời ở lại, dựa vào tài nguyên trên đảo để sống qua ngày."
Lạc Mạn vẫn không muốn tin, tiếp tục làm loạn: "Tôi không biết, tôi muốn trở về, các người phải đưa tôi trở về thành phố A bằng bất cứ giá nào!"
Nói xong, cô ta không quên trút giận lên đầu Lục Duy Khiêm:
"Đều tại anh, nếu ban đầu anh không đưa tôi đi du lịch gì đó thì bây giờ tôi đã không phải chịu đựng những điều này!"
Lục Duy Khiêm đau đầu vô cùng, trong hoàn cảnh này, kiểu người vừa kéo chân sau lại ngang ngược như Lạc Mạn phiền phức vô cùng, hắn lại chẳng có nhiều kiên nhẫn để giải thích như Âu Dực, hắn cáu gắt:
"Cô im đi! Nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác."
Lạc Mạn đương nhiên không sợ những lời đe doạ này, tiếp tục thách thức giới hạn chịu đựng của Lục Duy Khiêm.
Chỉ thấy cô ta dùng sức đứng dậy, sau đó đến gần, bàn tay hướng đến vai Lục Duy Khiêm lay mạnh, gào thét: "Anh định làm gì? Anh dám làm gì tôi? Anh có tin rằng tôi sẽ..."
Lạc Mạn còn chưa nói xong, phía sau gáy đột nhiên đau nhói, hoá ra Lục Duy Khiêm đã không chịu nổi mà đánh ngất cô ta.
Lạc Mạn nhanh chóng ngã xuống, sau khi cô ta ngất đi, không gian yên tĩnh trở lại, lúc này Lục Duy Khiêm mới nhớ đến bên cạnh mình còn có hai người, hắn tính toán một lúc, lo lắng chuyện vừa xảy ra sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sau này, vì vậy vội vàng lên tiếng giải thích với Âu Dực:
"A Dực, cậu đừng nghĩ nhiều, Mạn Mạn vì quá sốc nên mới như vậy, chờ đến khi tỉnh lại, cô ấy sẽ bình tĩnh thôi, cậu cũng biết cô ấy vốn rất hiểu chuyện mà."
Âu Dực gật đầu, giọng nói qua loa cho có lệ: "Tôi biết mà, được rồi, nhanh ăn đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Âu Dực nói xong liền bắt đầu ăn, trước khi ăn, anh như nhớ đến điều gì đó, đột nhiên quay sang nhìn Lạc Yên vốn vẫn luôn giữ im lặng ở bên cạnh:
"Lạc Yên, em có sao không? Đau lắm không?"
Lạc Yên lắc đầu: "Em không sao, cảm ơn đã quan tâm."
Âu Dực nhìn cô một lúc, sau khi xác định cô không nói dối mới thật sự yên tâm tiếp tục ăn.
Lục Duy Khiêm ngồi ở bên cạnh, toàn bộ cảnh tượng này đều bị hắn thu vào tầm mắt, hắn trầm ngâm một lúc, cũng không biết đang suy nghĩ về chuyện gì.
Âu Dực vừa ăn vừa suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, nhớ lại bộ dạng phát điên của Lạc Mạn, trong lòng anh khó tránh khỏi thất vọng.
Anh chưa từng nghĩ đến Lạc Mạn lại có một mặt khiến người ta chán ghét như thế này, cũng chưa từng nghĩ đến trong hoàn cảnh như hiện tại, người giữ được bình tĩnh nhất lại là Lạc Yên.
Tính đến thời điểm bây giờ, kể từ sau khi biết bản thân đã lạc vào hoang đảo, dường như Lạc Yên chưa từng than một lời, càng đừng nói đến việc khóc nháo như Lạc Mạn.
Không so sánh sẽ không có đau thương, đem ra đặt cạnh nhau mới nhìn thấy sự đối lập rõ rệt giữa hai người Lạc Yên và Lạc Mạn.
Nghĩ đến đây, Âu Dực bất giác thở dài.
Trong lòng anh thầm nhủ, hy vọng rằng Lạc Mạn sẽ như Lục Duy Khiêm nói, vì nhất thời không chịu nổi lên mới kích động như vậy.
Ba người bọn họ ngồi cạnh nhau, trong lòng mỗi người đều mang một suy nghĩ riêng, ngoại trừ Lạc Yên đang ngồi may quần áo ra, sau khi ăn xong thì tất cả đều đi ngủ.
Cứ như vậy cho đến buổi chiều cùng ngày hôm đó, Âu Dực và Lục Duy Khiêm mới lần lượt tỉnh lại, khi bọn họ tỉnh lại thì Lạc Yên đã may xong quần áo cho cả bốn người.
Cho đến khi mặc lên người bộ quần áo do chính tay cô may, Âu Dực và Lục Duy Khiêm đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc, tốc độ này...!đúng là nhanh có một không hai.
Ấn tượng của Lục Duy Khiêm về Lạc Yên cũng thay đổi, trước kia hắn cho rằng đây là một cô gái có tâm tư không đơn giản, lại vô dụng, không có gì nổi bật ngoại trừ nhan sắc, đem so sánh với Lạc Mạn thì đúng là chênh lệch.
Nhưng bây giờ suy nghĩ của hắn đối với cô đã hoàn toàn khác, đây là một cô gái đơn thuần theo đúng nghĩa, thông thạo mọi lĩnh vực, đem so sánh với Lạc Mạn cũng chênh lệch, nhưng không phải là cô thua kém Lạc Mạn mà là Lạc Mạn hoàn toàn không thể sánh bằng cô.
Nghĩ đến đây, Lục Duy Khiêm không khỏi tặc lưỡi.
Chậc, một cô gái tốt đẹp như vậy nhưng lại không may dính đến Âu Dực, hắn cũng chỉ có thể âm thầm nói lời xin lỗi cô, bởi vì so với sự tán thưởng dành cho cô thì lợi ích và mối thù giết em gái của hắn mới đáng để đặt lên hàng đầu.
Sau khi thay đồ xong, Lạc Yên và Âu Dực lại theo thói quen cũ đi ra ngoài tìm kiếm những vật liệu có thể dùng và tìm lá cây để dựng lều, Lục Duy Khiêm không có việc gì làm nên cũng lẽo đẽo đi theo sau, được một đoạn, ba người lại tách ra, Âu Dực và Lục Duy Khiêm đi lấy vật liệu dựng lều.
Lạc Yên đi về một hướng, quyết định khám phá kĩ những thứ mà cô chưa kịp khám phá trên hòn đảo này, lại nói, hòn đảo này đúng là khác thường, trên đây chứa đủ những giống cây quả lạ.
Ví dụ như cái cây trước mặt Lạc Yên, thân cây không khác gì những cây khác, nhưng quả của nó lại có hình dạng như một chiếc nồi, hơn nữa còn cực kỳ chắc chắn, có vẻ như có thể dùng để nấu cơm canh.
Lại như cây tương tự dưa hấu này, lá của nó che phủ đất, rất thơm, nếu đâm nhuyễn ra có thể thay thế kem đánh răng, dầu gội đầu hoặc sữa tắm, quả của nó trông giống như một chiếc bàn chải đánh răng, thân cứng và ở đỉnh đầu có tơ.
Đúng là một hòn đảo kì lạ, thảo nào vẫn chưa được phát hiện ra.
Sau khi khám phá một vòng thì trời lại đến chập tối, Lạc Yên mang về kha khá đồ, Âu Dực và Lục Duy Khiêm cũng đã tạm dựng xong một căn lều nhỏ đủ cho bốn người sinh hoạt.
Mọi thứ đều xem như đã tạm ổn, bây giờ bọn họ chỉ cần làm thuyền bè để trở về thôi, vẫn nên tự dựa vào chính mình thì hơn, không thể trông chờ vào đám bạn bè đi cùng được.
Bởi vì đây là một hoang đảo chưa được phát hiện ra nên đám bạn bè của Âu Dực muốn tìm kiếm thì phải mất rất nhiều thời gian, trong lúc chờ đợi, còn không bằng tự mình chuẩn bị phương án khác trước.
Trời đã tối, việc làm thuyền bè tạm gác lại vào ngày mai, Âu Dực và Lục Duy Khiêm đi vào căn lều vừa mới dựng xong nghỉ ngơi, Lạc Yên thì vào hang động đỡ Lạc Mạn dậy.
Vốn tưởng rằng Lạc Mạn vẫn chưa tỉnh lại, không ngờ khi Lạc Yên đi vào đã thấy cô ta ngồi trầm mặc trên nền đất.
Lạc Yên do dự một lúc, khi cô vẫn chưa xác định có nên đi vào hay không thì giọng nói của Lạc Mạn đột nhiên truyền vào tai cô, doạ cô suýt chút nữa sợ chết khiếp.
"Yên Yên, em vào tìm chị sao?"
Yên Yên, em vào tìm chị sao...
Kiều xưng hô này...
Mặc dù biết bản thân không nên nghĩ mọi chuyện theo hướng không tốt nhưng Lạc Yên vẫn không nhịn được mà rùng mình, đã rất lâu rồi Lạc Mạn không gọi cô theo kiểu chế giễu như vậy.
Lạc Yên dè dặt nói: "Đồ ăn chín rồi, ra ăn đi."
Nói xong, như nghĩ đến điều gì đó, cô vội bổ sung thêm một câu: "Hôm nay không ăn khoai lang nữa, ăn cá nướng."
Lạc Mạn nghe nói không cần phải ăn khoai lang thì hài lòng gật đầu, sau đó yểu điệu lên tiếng: "Yên Yên, em đỡ chị ra được không?"
Lạc Yên do dự: "Được, nhưng...!trước hết chị nên thay bộ quần áo mà tôi vừa may đi." Bởi vì bộ bikini màu đỏ trên người cô ta phản cảm quá, chính cô còn nhìn không nổi.
Lạc Mạn cúi đầu nhìn chính mình vài giây, sau đó nhún vai, làm như không có chuyện gì: "Có gì đâu? Cứ mặc thế này cho mát." Hơn nữa còn tiện câu dẫn Âu Dực.
Cô ta bình tĩnh lại rồi, trong tình huống chỉ có mấy người bọn họ trên hoang đảo, đây là thời điểm mà cô ta dễ dàng hành động nhất.
Âu Dực còn ở đây, thân phận anh cao quý như vậy, qua vài ngày rồi sẽ có người điều động máy bay đến cứu người, cô ta không cần phải lo lắng.
Sống ở nơi này cũng không phải là quá khó khăn, cô ta không muốn làm việc thì có thể lợi dụng Lạc Yên, giống như lúc nhỏ vậy, để Lạc Yên làm mọi thứ, còn cô ta chỉ cần hưởng thụ, câu dẫn Âu Dực rồi đợi người đến cứu là được.
Cho nên mới có một màn chị em buồn nôn vào tối nay.
Lạc Mạn tính toán rất hay, cô ta lại không biết rằng chính vì cô ta luôn ỷ lại Lạc Yên, tìm cách đùn đẩy công việc cho cô nên mới khiến Âu Dực càng thêm chán ghét, đồng thời khiến anh nghi ngờ về những lời mà cô ta từng nói trong quá khứ, đồng thời còn nghi ngờ cả việc cô ta có phải là cô bé đã cứu anh vào 12 năm trước hay không.
Trong quá khứ, Lạc Mạn từng nói rằng tuổi thơ của cô ta không mấy tốt đẹp, em gái luôn đẩy hết mọi công việc cho cô ta, khiến cô ta không có một phút giây ngơi nghỉ.
Rồi sẽ có một ngày sự thật sẽ được sáng tỏ mà thôi....