Chương 6: 6: Lần Đầu Thân Mật

Anh Rể Xin Buông Tay

Đăng vào: 12 tháng trước

.


"Ting...Ting."
Đổng Văn Văn nghe tiếng chuông điện thoại kêu, khó chịu cuộn một vòng trong chăn, muốn ngăn cách khỏi tiếng ồn phát ra kia, nhưng có vẻ người kia không muốn cô ngủ ngon giấc, liên tục gọi thêm lần nữa, cô ngồi dậy gãi cho cái đầu rối mù lên mới cầm điện thoại lên nghe, định mắng cho người kia một trận.

"Có làm thêm ngoài giờ không?"
Đổng Văn Văn nghe giọng trong điện thoại, không nhận ra là ai, tự nhiên trong đầu chợt hiện ra một cái tên, anh ta trí nhớ tốt vậy sao nghe một lần lại có thể nhớ được chính xác số của cô như vậy, cô dò hỏi.

"Âu tổng ạ, phải xem là việc gì em mới làm thêm".

"Việc mà cô yêu thích, tới đây đi!" Âu Thời Phong đi tới cửa sổ đứng nhìn ra bên ngoài, hơi nhếch miệng nói.

Nghe địa chỉ anh ta nói, Đổng Văn Văn đắn đo suy nghĩ không biết có nên tới không, giờ mới 10 giờ sáng anh ta không cần đi làm sao, mà đã đi ăn chơi rồi, đúng là loại đàn ông lêu lổng, anh ta bây giờ mà công ty phá sản, Bạch Văn Linh kia sẽ không thương tiếc mà đá bay anh ta đi luôn ấy chứ.

Haizz không biết anh ta bao giờ bị đá, trước mắt cô vẫn phải đi thực hiện kế hoạch làm tiểu tam của mình đã, Đổng Văn Văn thở dài ngồi dậy rời giường, số cô đúng khổ mà cả đời vất vả đến ngủ cũng không yên nữa.

Nhìn tòa nhà trước mặt, bên trong ánh đèn mở ảo, không phải anh ta gọi cô đến động nhền nhện đấy chứ, sao mà tăm tối thế này, cô lấy hết can đảm đi vào bên trong, quán bar này cũng thật biết thiết kế để dọa người mà lối vào hai bên toàn hình thù nhìn quỷ dị thôi.


"Cô gái đi một mình sao?" trong lúc cô đang run sợ, một người đàn ông tới gần cô hỏi chuyện.

"Không, tôi tới tìm Âu tổng." Đổng Văn Văn giọng có chút lạc đi nói, sao giọng người kia nhỏ nhẹ nghe như âm hồn vậy chứ.

"Hóa ra cô là khách của Âu tổng, mời cô đi theo tôi, thật xin lỗi quán tôi đang sửa lại hệ thống điện tầng 1." Người đàn ông nghe cô nói xong, mỉm cười đáp lại.

Đổng Văn Văn suýt nữa muốn đập chết anh ta, sao không nói sớm giả thần giả quỷ làm gì chứ, dọa người à.

Cô đi theo anh ta lên tầng 2 chỗ này đường điện sáng trưng, cô mới nhìn rõ hóa ra quán bar này thiết kế theo phong cách cổ trang, kiến trúc không khác gì lầu xanh trong phim cổ đại cả.

Quán Bar phong cách lầu xanh, cô rất muốn gặp ông chủ ở đây hỏi thăm một chút.

"Cô gái Âu tổng ở bên trong." Người đàn ông lịch sự mở cửa phòng giúp cô.

"Tới đây!" Âu Thời Phong thấy Đổng Văn Văn tới đưa tay vỗ chỗ trống bên cạnh mình.

Đổng Văn Văn nghe lời đi tới bên cạnh anh ta ngồi xuống, thật may bên trong không đặt giường với bàn như trong phim.

"Biết hát không, lên hát một bài đi." Âu Thời Phong để tay ra sau ghế chỗ Đổng Văn Văn đang ngồi, đầu ghé sát vào tai cô nói.

Cô nhìn vị trí chính giữa một cô gái đang say sưa hát, mấy người đàn ông xung quanh người thì tay ôm một cô, người thì hai tay hai cô, mắt lim dim thưởng thức âm nhạc, cô mà lên chắc khiến họ tỉnh ngủ mất.

"Âu tổng em hát rất khó nghe".

Âu Thời Phong nhíu mày nhìn cô: "Giọng nói rất êm tai mà, yên tâm hát không hay cũng không ai dám chê cười đâu".

Dưới ánh mắt cổ vũ của anh ta, cô không tình nguyện lên thể hiện một bài u sầu nhất có thể, khiến cô vừa hát vừa thấy lòng mình đau xót, thương cho đôi nam nữ chia ly trong lời bài hát.

"Âu tổng cô gái này có giọng hát rất đặc biệt." Khi cô hát tới câu cuối cùng một người đàn ông hướng Âu Thời Phong nói vài lời khen ngợi.


"Này không phải ông nên khen tôi à khen anh ta làm gì, tôi là người hát đấy." Đổng Văn Văn mặt khinh bỉ nhìn ông ta.

"Lần sau tiếp tục theo tôi ra ngoài tiếp rượu, bọn họ được bao nhiêu tôi sẽ cho em gấp 4 lần nữa." nhìn Đổng Văn Văn đi xuống bên cạnh mình ngồi xuống, Âu Thời Phong vẻ mặt rạng ngời nhìn cô.

Cùng anh ta thường xuyên gặp mặt cũng tốt, nhưng xin anh đừng có đi giờ ẩm ương này có được không? Đổng Văn Văn nghĩ thầm trong lòng, sau đó cô cố gắng nặng ra vẻ mặt vui vẻ khi nghe được lời anh ta nói, anh ta cho cô cơ hội kiếm tiền thế cơ mà: "Dạ."
"Có biết khiêu vũ không?" Bàn tay Anh chạm vào tóc cô, tình tứ vuốt nhẹ.

"Không có, em chưa học qua." Nhân viên quán bar như cô học khiêu vũ để làm gì, hồi nhỏ cô có học rất nhiều võ, đàn, múa đương đại đều học, nhưng lâu rồi không luyện tập cả cơ thể đều cứng nhắc rồi.

"Có thời gian học đi, tôi trả tiền học phí cho em".

"Dạ." Không hiểu mục đích của anh ta muốn cô học cái đó để làm gì, anh ta đã muốn thì cô học vậy, dù sao cũng không phải tự cô bỏ tiền, chỉ tiếc thời gian ngủ bị rút ngắn thôi.

"Em ra ngoài một chút." Đổng Văn Văn ngại ngùng ghé sát vào tai Âu Thời Phong nói.

Thấy anh ta gật đầu cho phép, cô mới đứng dậy đi ra ngoài, sáng đi vội quá chưa kịp ăn gì, giờ bụng cô có chút khó chịu, lại uống thêm ít rượu nữa ruột gan lúc này như bị đảo lộn vậy, lúc này thật thèm một bát mì tôm quá đi mất, không biết đám người đang nổi thú tính kia bao giờ mới chịu đi đây.

"Âu Tổng, sao chỉ còn mình anh." Lúc cô quay lại phòng đèn điện đã sáng trưng, đám người đi đã đi rồi chỉ còn lại mình Âu Thời Phong ngồi trên ghế gác chân lên, như vương giả nhìn cô.

Âu Thời Phong đứng lên đi đến chỗ cô nói "Đi cả rồi, đi thôi tôi đưa em về".


Thật ngoài sức mong đợi, Đổng Văn Văn vui vẻ sắp được về ăn mì rồi.

"Chỗ này đúng không?" Anh lái xe tới chỗ ngã rẽ quay sang hỏi cô xem có đúng đường không, thấy cô gật đầu mới rẽ đi vào, tới trước một tòa nhà khá cũ kỹ thì dừng lại.

"Tôi không biết trong đây lại còn một tòa nhà cổ thế này." Âu Thời Phong nhìn ra bên ngoài tòa nhà này đến rêu còn ở được thì không biết được xây từ bao năm rồi, khu nhà này cách quán bar Đổng Văn Văn làm khá gần chỉ là nằm trong hẻm mà thôi.

Cô nghe anh ta nói xong trong lòng khinh bỉ anh ta chê tồi tàn thì nói luôn đi còn nói cổ, nhưng vẫn ra vẻ cô gái hiền dịu mỉm cười.

Âu Thời Phong quay đầu bất giác nhìn thấy nụ cười của Đổng Văn Văn, cảm thấy rất cuốn hút, nghiêng người tiến lại gần bàn tay đặt lên má cô xoa nhẹ:
"Có số tài khoản ngân hàng thì về gửi cho tôi, tôi rất thích em như thế này, cô gái ngoan ngoãn luôn được yêu thích."
Nói xong anh ta cúi xuống hôn lên môi cô, hôn xong không biết dây thần kinh nào của anh ta đứt đoạn cúi xuống hôn thêm lần nữa chỉ khác lần này hôn sâu hơn, đôi môi ra sức chà sát môi cô đến khi anh ta cảm thấy đủ mới dừng lại:
"Về nghỉ đi".

Đổng Văn Văn xuống xe nhìn anh ta rời đi, đưa tay sờ lên môi mình, không ngờ nụ hôn đầu của cô lại bị anh ta cướp mất..