Đăng vào: 12 tháng trước
Hóa ra nơi dành cho những tầng lớp thượng lưu là như thế này đây, vé vào cửa bằng cả một tháng lương làm việc.
Đổng Văn Văn đứng trước bảng giá dịch vụ, chờ đợi Âu Thời Phong đi mua vé đọc mà muốn trầm cảm.
Trên tay cầm theo hai tấm vé tới gần, Âu Thời Phong bóp nhẹ lên gương mặt đang nhăn nhó của Đổng Văn Văn hỏi: "Ai đã làm em không vui rồi?"
"Em tự nhiên thấy ghét người lắm tiền thôi." Cô nhìn ra những đôi nam nữ chẳng biết có phải vợ chồng hay không? Đang thân mật đi phía trước lên tiếng.
Vừa rồi người đàn ông lắm tiền này còn đòi đi cửa sau, nhưng bị cô cản lại, tiền đâu phải ngồi không là tự động hiện ra.
"Em có thù với người giàu à?" Âu Thời Phong tươi cười hỏi, sau đó ôm lấy bả vai Đổng Văn Văn đi vào bên trong.
"Lấy phòng riêng đi."
"Không em thích ở bên ngoài cơ."
"Ở bên ngoài đông người không tốt."
Đổng Văn Văn nhất quyết không nghe theo Âu Thời Phong, cô vừa rồi đi qua chỗ bể tắm bên ngoài thấy rất thoáng đãng dễ chịu, bên trong nhà phòng riêng kín mít ngột ngạt quay đi quay lại chỉ bốn bức tường, không như bên ngoài được thả hồn vào thiên nhiên, tận hưởng không khí trong lành.
"Thời Phong đi mà em muốn ở bên ngoài." Hai người đứng trước phòng thay đồ, chỉ vì vấn đề riêng hay chung mà nói suốt một hồi vẫn chưa xong, cuối cùng Đổng Văn Văn phải giở thủ đoạn dùng cách mềm mại lấy lòng.
"Em vào thay đồ đi." Âu Thời Phong bị nụ hôn của Đổng Văn Văn làm cho mềm lòng, nghe theo lời cô ra bên ngoài bể tắm ngoài trời cùng người khác chung một chỗ.
Đổng Văn Văn hí hửng đi vào phòng tắm, cầm lấy đồ mình đã chuẩn bị từ trước đem ra thay, nhìn qua người mình một lượt sau đó mới đi ra bên ngoài.
"Ai cho em mặc thế này, mau vào thay bộ khác." Trên người Đổng Văn Văn mặc mỗi bộ đồ đi biển hở hang, bên hông quấn một chiếc khăn mỏng kiểu gì lát nữa xuống tắm chẳng cởi ra, bên ngoài biết bao gã đàn ông kệch cỡm thân hình cô lại đẹp như vậy, anh không muốn những đôi mắt trần trụi kia cứ thế thèm thuồng nhìn vào người phụ nữ của mình.
"Em mang mỗi bộ này thôi, có sao đâu ai cũng mặc thế này mà." Cô mặc thế này là kín hơn người khác rồi, mấy người lượn đi lượn lại ngoài kia không phải đồ nót còn hở hang hơn cô sao?
"Một là mặc bộ vừa rồi của em vào, hai là lấy phòng riêng tùy em chọn."
Âu Thời Phong lần này nhất quyết không dễ dàng nghe theo cô nữa, người khác mặc được nhưng cô thì không, người tới đây vợ chồng thì ít mà bồ bịch thì nhiều, nên mới ăn mặc hở hang câu dẫn đàn ông.
Có một người bạn trai hoàn mỹ như anh còn cần câu dẫn ai nữa?
"Ai mặc bộ đấy đi tắm chứ?" Vừa rồi cô mặc áo phông cùng quần short tới đây, nhưng mặc như thế thà không tắm còn hơn.
"Anh trên người mặc mỗi chiếc quần đùi em có nói gì đâu." Phần trên Âu Thời Phong để trần, lộ ra cơ bụng rắn chắc, Đổng Văn Văn nhìn tới không tự chủ mà nuốt nước miếng.
"Lấy phòng riêng đi." Vừa rồi cô thấy mấy người phụ nữ già ăn vận không hợp tuổi tác cho lắm, nghe nói mấy người như vậy gu rất mặn thường thích những người đàn ông trẻ tuổi, mà Âu Thời Phong chính là người phù hợp với mọi tiêu chí ấy, cô thích chiếm anh thành của riêng, nhìn cũng không được, cầm lấy bàn tay anh lôi đi lần này cô chủ động tự đặt phòng.
"Sao em chưa bao giờ thấy anh đi tập gym." Ngâm mình dưới bể nước nóng, làn khói bên dưới lay lên cả khiến cả cơ thể Đổng Văn Văn đều trở lên phiến hồng cả người dựa sát vào Âu Thời Phong bàn tay sờ soạng trên người anh.
"Anh sinh ra mọi thứ đều đã hoàn hảo rồi." Âu Thời Phong tự mãn bắt đấy bàn tay đang khơi dậy dục vọng mình lên miệng hôn.
"Ở đây cách âm không tốt em đừng làm loạn." Đè nén cảm xúc trong người xuống, Âu Thời Phong ở trên cổ cô khẽ gặm cắn chiếm chút mật ngọt an ủi bản thân đói khát của mình.
"Thì ra anh cũng biết ngại." Ghé sát tai anh thổi hơi, thấy người nào đó nhịn đến khó chịu càng giở trò hãm hại, tay chân quấn hết lên người anh, bàn tay lần mò đi xuống dưới.
"Nếu em còn không ngồi yên, anh sẽ không để cho em mặt mũi nữa đâu." Âu Thời Phong nghiêng người đè Đổng Văn Văn dưới thân cảnh cáo.
"Thạch tổng đừng vội..."
Phòng bên cạnh chợt vang lên tiếng nỉ non của phụ nữ, bọn họ mới bước vào phòng mà đã không nhịn được cùng nhau làm mấy cái trò công thành phá tường kia, mà chủ nhân của tiếng động đó không ai khác chính là Bạch Văn Linh cùng Thạch Lâm.
Cả đổng Đổng Văn Văn cùng Âu Thời Phong đều dừng động tác lại, im lặng lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh.
"Rõ thế này sao." Cô ngại ngùng thì thầm, sao lại có thể cách âm tệ đến vậy, liệu có chung một dòng nước hay không? Nếu vậy thật quá bẩn rồi.
"Đi lên thôi em không muốn ngâm chung dòng nước ô nhiễm ấy."
"Mất nhiều tiền như vậy là hệ thống tách biệt đấy." Âu Thời Phong ôm lấy Đổng Văn Văn đang định ngồi dậy đặt lên đùi mình, cảm thấy rình mò người khác chẳng có gì là không tốt cả, có khi còn thu được vài thứ ngoài mong đợi.
"Em không nghĩ đường đường là nhân vật tinh anh như anh, lại có cái sở thích biến thái này."
Hai tay Đổng Văn Văn bịp lấy tai mình muốn ngăn cách cái thứ tạp âm kia không cho nó chui vào trong đầu mình, nghĩ tới những lúc cô và anh bên nhau đâu có kinh khủng thế này.
Bên phòng bên cạnh vẫn đang ở những phút giây cao trào, không ngờ lão già Thạch Lâm gần đất xa trời thế mà sức lực dẻo dai như vậy, mãi mà chưa kết thúc hiệp đấu.
"Bình thường tiếng kêu của em nghe êm tai hơn." Âu Thời Phong nhìn người phụ nữ trong lòng mình trêu đùa.
"Cô ta ngày trước là vị hôn thê của anh đấy, có mới nới cũ như thế thật không tốt." Đổng Văn Văn cầm lấy bàn tay anh đặt lên tai mình, còn hai tay cô đưa lên bịp chặt hai tai của anh.
"Cô ta đến tay anh còn chưa bao giờ cầm, anh thề đấy, chưa bao giờ động chạm vào cô ta." Âu Thời Phong tiện tay giữ chặt đầu cô cúi xuống hôn sâu, trước khi gặp Đổng Văn Văn trái tim anh rất thuần túy, chính cô đã nhúng chàm thân xác lẫn con tim này của anh.1
"Thạch tổng nghe nói đứa con rơi nhà họ Hoa đã trở lại." Sau cơn kích tình qua đi, Bạch Văn Linh cả người trần trụi, bộ ngực sữa thấp thoáng trên mặt nước khẽ cọ vào chiếc bụng phệ của ông ta, dò hỏi.
"Sợ gì chứ, không phải để hắn biến mất là xong sao? Cả người phụ nữ của Âu Thời Phong kia và cả Hoa Kế Đạt tất cả cùng đi chung cho vui." Thạch Lâm si mê bắt lấy gò mềm mại, cọ ngứa trên người mình mạnh tay xoa nắn, tham vọng của ông ta đâu chỉ dừng lại như vậy, muốn đưa
Hoa Thị trở thành công ty lớn mạnh đập nát Công ty Âu Thời.
"Chết tiệt, lão già kia lại muốn giết em." Đổng Văn Văn ở một bên nghe nghiến răng nghiến lợi, đôi cẩu nam nữ đó một già một trẻ trời sinh một cặp, thủ đoạn vô biên, còn sống ngày nào hại người ngày đó.
Âu Thời Phong nhếch miệng cười, tâm tư cũng thật thâm sâu, hai người kia coi đây như nhà mình thỏa mái nói chuyện tính kế hại người, mà không biết được đối thủ của mình đang ở bên cạnh.
"Chúng ta có nên sang chào bọn họ một tiếng không?" Đổng Văn Văn tới gần bức tường ghé sát tai vào bên kia nghe cho rõ hơn.
"Không muốn nghe nữa à?" Thấy Đổng Văn Văn vội vàng quay lại, Âu Thời Phong thắc mắc.
"Lại nữa rồi, về thôi anh em muốn đi siêu thị mua đồ." Cô lôi kéo Âu Thời Phong đứng lên, rời khỏi đây bên, kia giống như nghìn năm xa cách chưa nói được vài câu cảnh sắc mất mặt lại tiếp tục tiếp diễn.
Nghe thôi cũng thấy đau thay cho Bạch Văn Linh, đầu óc cô ta bị úng nước hay sao mà bám lấy ông già đó? Tham tiền tới vậy sao?.