Đăng vào: 12 tháng trước
Khi Thẩm Tầm đến phòng riêng, bên trong chỉ có mình Thẩm Tấn Sinh. Cô lập tức hiểu ông cố ý nói với cô sớm thời gian, muốn hai cha con hòa thuận một lúc.
"Cha." Cô gọi ông, đặt chiếc túi xách của mình xuống ghế.
"Con ngồi bên cạnh cha đi, dì Tống Thiến của con không đến, trong đài có việc tạm thời." Thẩm Tấn Sinh nhẹ giọng nói, ánh mắt quét qua quần áo của cô, trong mắt hiện lên mấy phần hài lòng.
Thẩm Tầm vẫn cảm thấy không vui lắm, từ nhỏ cô đã quen thế, cha cô ngoại giao bên ngoài, chú ý nhất hai chữ "khéo léo", mỗi lần cùng ông tham gia một sự kiện xã giao nào đó, cô đều cảm thấy mình như một hộp quà buộc nơ.
"Sao con lại gầy đi nhiều như vậy?" Thẩm Tấn Sinh lần thứ hai nhìn cô, cau mày, "Lâm Duật nói với cha, lần này con chịu không ít khổ."
"Không sao." Thẩm Tầm nhẹ giọng đáp, chăm chú nhìn người phục vụ rót trà cho mình.
"Lúc trước cha đã không tán thành việc con làm phóng viên, chính ông ngoại con chiều con," Thẩm Tấn Sinh lặp lại chủ đề cũ, "Làm một người dẫn chương trình giống như dì Tống Thiến của con không tốt sao? "
Thẩm Tầm cười không nói.
Thế có gì tốt? Giống như một con rối, đọc theo kịch bản do người khác viết, đến cả nụ cười cũng khớp từng phút, thật nhàm chán.
Nhưng chỉ cần Thẩm Tấn Sinh thích cũng được, có lẽ công công việc của ông ấy cũng giống như phát thanh viên. Cô đã trưởng thành, đã không giống như trước, lười tranh cãi. Đôi khi cô nghĩ, tại sao Thẩm Tấn Sinh trước lại yêu người mẹ làm đạo diễn nhỉ? Có thể cuộc sống quá bon chen nên bị những tâm hồn tự do cuốn hút chăng? Nhưng cuối cùng, ông vẫn không nhịn được muốn giam cầm bà trong thế giới nhỏ bé của mình, chỉ có thể là bà Thẩm của ông. Người mẹ ngốc nghếch của cô hẳn yêu người đàn ông này biết bao nhiêu.
"Cha đang nói chuyện với con đó, con có nghe không?" Thẩm Tấn Sinh bất mãn nhắc nhở.
"Con đang nghe, nhưng hiện tại con không có ý định đổi việc." Cô đáp.
"Con tuổi cũng không nhỏ nữa." Giọng điệu của Thẩm Tấn Sinh hiếm khi do dự, như thể chủ đề ông sắp nói tiếp theo không phải là lĩnh vực mà ông am hiểu.
"Không phải cha định sắp xếp đối tượng cho con chứ?" Thẩm Tầm nửa đùa nửa thật nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt của ông thì sửng sốt, "Thật sao? Chẳng lẽ là tối nay?"
Thẩm Tấn Sinh chưa kịp trả lời thì đã có vài tiếng gõ cửa lịch sự, một phụ nữ trung niên tính tình hòa nhã bước vào, theo sau là một chàng trai trẻ khoảng hơn 20 tuổi.
"Bạn học cũ, chúng ta đã nhiều năm không gặp," bà cười chào Thẩm Tấn Sinh, "Xin lỗi, tôi đến muộn."
"Không không không, là chúng ta đến sớm, tôi nhớ lần trước chúng ta gặp mặt là nhà cô ở Paris, bức tranh kia của cô tôi vẫn luôn trân trọng." Thẩm Tấn Sinh vỗ vai Thẩm Tầm, "Trần Lam, để tôi giới thiệu cho cô, đây là con gái tôi, Thẩm Tầm."
Thẩm Tầm đành phải đứng lên, cười gật đầu: "Chào dì."
"Đứa nhỏ này lớn lên xinh đẹp quá." Trần Lam nhìn cô, trong mắt lộ ra kinh ngạc, quay đầu kéo chàng trai phía sau, "Tấn Sinh, đây tên nhóc không nghe lời nhà tôi, Dương Uy."
"Chào chú Thẩm, nghe danh chú đã lâu." Dương Uy cung kính bắt tay với Thẩm Tấn Sinh, chớp mắt cười với Thẩm Tầm.
Chàng trai này thoạt nhìn giống như đứa trẻ nghịch ngợm từ nhỏ, nhưng tướng mạo không tồi, loại biểu cảm có thể khiến người khác cảm thấy ngả ngớn này, trên khuôn mặt anh ta cảm thấy rất tự nhiên.
Một bữa cơm, bốn người họ ăn trong bầu không khí hòa thuận. Trần Lam là một họa sĩ, mặc dù nhã nhặn lịch sự và uyển chuyển nhưng tửu lượng rất tốt, bạn cũ gặp nhau, bà và Thẩm Tấn Sinh đã mở hai chai rượu vang đỏ, trò chuyện rất vui vẻ, sau đó dường như họ đã quên mất chủ đề xem mắt của ngày hôm nay.
Dương Uy tính cung đã quen, cùng Thẩm Tầm tán gẫu một hồi, ngại bàn tròn xa, liền ngồi luôn bên cạnh cô nói nhảm chuyện trên trời dưới biển. Nhưng anh luôn giữ khoảng cách với cô, cũng luôn kịp thời rót đầy trà cho Thẩm Tầm, anh ta có vẻ ngoài ngả ngớn nhưng thật ra được giáo dục rất tốt.
"Để tôi nói cho cô biết, tôi có một người anh em cực được, rất đẹp trai, cá tính đặc biệt. Sau có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cô với anh ấy", anh bắt đầu kể về bạn mình, "Chỉ là trước đó tôi đã gửi cho anh ấy một chiếc hộp, làm cho anh ấy phát giận."
Thẩm Tầm ngừng cầm tách trà. Dương Uy, cô chợt nhớ ra, hình như cô đã từng nghe qua cái tên này.
"Cô nói người này làm sao, cũng tài, anh ta dỗ con gái thì không mua túi xách và trang sức, đi mua một hộp lớn bột ca cao. Sau đó tôi tiện tay nhét theo chút hàng cá nhân, chọc tức anh ta, cô biết tôi mang theo những gì không?"?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Bao cao su."
Dương Uy sửng sốt: "Ha ha, kỳ thật, sao cô đoán được?"
"Là anh gửi cho tôi." Thẩm Tầm nhẹ giọng nói.
"Vãi!" Dương Uy trợn to hai mắt, nhịn không được kêu to.
Vụ chuyển phát nhanh là trợ lý của anh đã liên hệ với Trình Lập, anh ta tưởng người nhận là Trình Lập.
"Dương Uy, con đang làm gì vậy! Mồm miệng nói bậy." Trần Lam nghe thấy anh nói mấy lời th ô tục, cau mày quở trách.
"Không sao đâu dì." Thẩm Tầm khẽ mỉm cười, "Con kể chuyện cười cho anh ấy nghe."
Đúng là buồn cười. Đến đâu cũng không thể thoát khỏi cái bóng của người đó.
"Cô là bạn gái của Trình Lập?" Dương Uy liếc nhìn Trần Lam và Thẩm Tấn Sinh, trầm giọng hỏi cô.
Lại nghe được cái tên này từ miệng người khác, Thẩm Tầm có một loại cảm giác ngây ngẩn cả người.
"Nói cho tôi biết, liệu có cơ hội nào để chúng ta gặp lại nhau không?
Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ là không cần thiết."
Cô nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng với nhau tại Cục thành phố Cảnh Thanh ngày hôm đó.
Cô là ai của anh? Cô không thể trả lời.
"Anh có biết mối quan hệ tồi tệ nhất giữa hai người là gì không?" Cô nhìn chằm chằm ly rượu, hốc mắt hơi ươn ướt.
Vẻ mặt của Dương Uy trở nên nghiêm túc, anh lắc đầu.
"Còn chưa xong, nhưng không thể tiếp tục."
Bữa tối đó đã khiến Dương Uy xuất hiện trong cuộc đời của Thẩm Tầm, đương nhiên không phải là một cuộc hẹn hò xem mắt có thể phát triển thêm nữa, mà là một người bạn nam giống như anh trai. Tuy người anh này hơi ồn ào, đôi khi còn trẻ con hơn cô. Nhưng có một người thường xuyên nói nhảm với cô, lôi kéo cô dàn xếp đủ loại chuyện phiếm, có thể coi như thêm chút gia vị trong cuộc sống. Đôi khi gặp cô trong quán bar đang bị ai đó bắt chuyện, Dương Uy sẽ ngay lập tức chặn đầu bên kia, lý do thoái thác nghìn câu như một - làm gì đây, không muốn sống nữa à, dám tán chị dâu tao. Lần đầu tiên nghe anh ta nói như vậy, Thẩm Tầm còn sửng sốt một chút, có chút buồn bực, sau đó lại chết lặng. Dù sao Dương Uy cũng biết, người anh em đó của anh đã lâu không liên lạc với mình, giống như cả thế giới đều bốc hơi vậy. Chỉ là bọn họ tựa hồ cũng đã hình thành ăn ý, chưa từng nhắc tới tung tích của người kia.
Chưa kịp nhận ra thì đã sang tháng 7, lại là một mùa hè nữa. Có lẽ vì tình trạng của cô, Trịnh Thư Xuân không còn sắp xếp cho cô đi công tác nữa mà chỉ gửi một số chuyên đề quốc tế để cô sử dụng khả năng tiếng Anh của mình, thực hiện một số cuộc phỏng vấn qua điện thoại hoặc email. Hoặc sử dụng sự nổi tiếng của mình để thực hiện một số chương trình, lập kế hoạch truyền thông mới ra nước ngoài. Thẩm Tầm không thích lộ mặt, gần như từ chối tất cả các video, cô chỉ chọn một đài đã phát triển nhanh chóng trong hai năm qua để làm talk show. Một mặt, cô thích phong cách của đài này, mặt khác, cộng sự Hiểu Nhạc cũng hợp với cô.
"Thẩm Tầm, tin nhắn vừa rồi của thính giả, tôi muốn hỏi cô lần nữa, cô cảm thấy bản thân mình lý giải tình yêu là gì?" Hôm đó, trong chương trình, Hiểu Nhạc đột nhiên hỏi cô câu này.
Thẩm Tầm sửng sốt một chút, sau đó cười đáp: "Yêu là vĩnh viễn nhẫn nại, yêu là tốt đẹp, yêu là mãi mãi không dừng."
Hiểu Nhạc ngay lập tức phản bác, "Cô cũng không thật rồi, lấy câu trong Kinh Thánh trả lời qua loa lấy lệ, không được."
Một số tin nhắn của người dùng phản bác cũng xuất hiện trong cột tin nhắn.
"Được, để tôi nghĩ lại," Thẩm Tầm mỉm cười và nói một cách bình tĩnh, "Đối với tôi, tình yêu là gì nhỉ? Tôi nghĩ đó không phải là sự mê đắm nhất thời, nó không chỉ là mong muốn có được, chiếm hữu hay phải được yêu. Mà là thích một người khiến bạn thay đổi từng giây phút, từng ngày trong tâm hồn, ý chí, hành vi đều phát sinh biến hóa. Nó khác ở chỗ, nó hướng đến tích cực hay tiêu cực. Đối với tôi mà nói, tôi thích một người, người đó khiến tôi trưởng thành, làm cho tôi tốt hơn."
Hiều Nhạc nhìn cô, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, không khỏi hỏi: "Hai người ở bên nhau sao?"
Thẩm Tầm trầm mặc một hồi mới nói: "Tôi nghĩ anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi."
Điều cô có thể làm là dùng cách riêng của mình, từ xa ủng hộ anh, ủng hộ nhóm người cũng giống như anh, những người đang âm thầm cống hiến, hy sinh cả tuổi trẻ và xương máu của mình, tri ân lý tưởng và tâm nguyện của họ.
Sau khi kết thúc tiết mục, khi cô xuống lầu và bước ra khỏi cổng, Thẩm Tầm phát hiện trời đã đổ mưa. Vào thời điểm này trong năm, ở Bắc Kinh sẽ có mưa lớn, buổi sáng cô còn nghe thấy sấm sét cảnh báo nhưng vẫn quên mang theo ô khi ra ngoài. Cô đang nghĩ đến việc lên lầu mượn một chiếc ô, nhưng khi quay lại, cô thấy Hiểu Nhạc và hai người đàn ông bước ra, một trong số họ là Ư Tuấn (于俊), người sáng lập nền tảng này, và người kia khoảng 40 tuổi, phong thái hiên ngang. Ư Tuấn chào cô, tùy tiện giới thiệu người nọ: "Thẩm Tầm, đây là tổng giám đốc Trình của Thành Á Holdings, đồng thời cũng là nhà đầu tư của chúng tôi."
Trình Thành đưa tay ra: "Nghe danh đã lâu, bản tin của cô rất ấn tượng. Em trai tôi cũng đang làm việc ở tuyến đầu của công tác chống m a túy, vì vậy tôi rất cảm động."
Thẩm Tầm giật mình, nhất thời quên bắt tay với anh.
Trình Thành không để ý đến sơ suất của cô, anh bình tĩnh rút tay về, cười nói: "Em trai tôi là Trình Lập, không biết phóng viên Thẩm có quen nó không? Nhưng Vân Nam lớn như vậy, cũng không nhất định gặp được."
Cổ họng Thẩm Tầm siết chặt: "Có quen, tôi cũng biết anh gửi cho anh ta một máy pha La Marzocco, tôi đã uống, cà phê mùi vị rất ngon."
"Thật sao?" Trình Thành lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhướng mày cười nói: "Thật trùng hợp, rất hân hạnh được làm quen."