Đăng vào: 12 tháng trước
Biên giới Myanmar.
Một chiếc xe khách nhỏ đang lái dọc theo con đường núi.
Thẩm Tầm vì xóc nảy nên tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy một dòng suối trong vắt ngoài cửa sổ xe, ào ạt từ trên núi chảy xuống, trên tảng đá nở những bông hoa trắng như tuyết. Hai bên là sườn đồi xanh ngát tươi mát, nhấp nhô núi non trùng điệp.
Cô giơ tay nhìn đồng hồ, xem thời gian cũng gần đến rồi.
Ước chừng khoảng sau 10 phút, trong rừng cây xuất hiện một góc mái hiên.
Xe chậm rãi dừng lại, Thẩm Tầm cầm ba lô lên, đuổi theo hai người khác cùng xuống xe.
Nhà trọ ba tầng có tấm biển gỗ trước cửa ghi "Bahrton"s Shop" bằng tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Miến Điện.
Người đàn ông tóc nâu mắt xanh dựa vào khung cửa nhìn Thẩm Tầm, thấy cô đến gần, anh tiến lên ôm cô vào lòng, hôn lên má cô một cái: "Đã lâu không gặp, cục cưng bé nhỏ."
"Đã lâu không gặp, Barton." Cô cũng thở dài, "Lần trước ôm là ở Brazil nhỉ."
Trong khu rừng rậm ở lưu vực sông Amazon, cô ôm Barton đang bất tỉnh, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Đây là đồng nghiệp từng kề vai sát cánh chiến đấu, đồng thời cũng là người hướng dẫn của cô.
"Nhìn xem, chữ Hán tôi viết rất giỏi đó," Barton giơ sổ đăng ký trong tay lên, "Tôi nên gọi cô là Sara, hay Thẩm Tầm đây?"
"Gọi thế nào cũng được." Cô nhướng mày, ngửi thấy mùi thơm của cà phê, không khỏi ngáp một cái.
"Đi cất hành lý trước đi," Barton mỉm cười, đưa chìa khóa cho cô. "Tối nay sẽ làm mì ống và cá nướng cho cô. Có rượu whisky, cà phê và kem nữa."
"Cám ơn ông chủ." Thẩm Tầm làm một động tác kiểu người quân tử, nghiêm túc ngả mũ xuống.
Phòng của cô ở tầng ba. Nhà trọ được xây dựng lại trên cơ sở một ngôi nhà kiểu cũ, giữ lại nét duyên dáng ban đầu.
Lớp sơn trên cửa gỗ của căn phòng đã có chút lốm đốm, có thể mơ hồ nhìn thấy những hoa văn chạm trổ ban đầu, còn có một vài vết xước, hình như là do vật sắc nhọn gây ra. Ổ khóa không dễ mở, Thẩm Tầm vặn chìa vài lần mới mở được.
Cánh cửa vừa bị đẩy ra, một mùi máu tanh nồng nặc xông vào.
Có gì đó không đúng.
Sau lưng bỗng cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng định đóng cửa lại nhưng đã quá muộn, có người túm lấy cánh tay cô, một gã nào đó thô bạo kéo cô vào phòng, Thẩm Tầm còn chưa kịp kêu lên đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt bịt miệng lại.
Mọi thứ trong phòng hiện ra ngay lập tức.
Rèm cửa được che lại, một người đang nằm trên sàn với máu chảy khắp đầu cùng một vũng máu đỏ sẫm dưới cơ thể.
Người đàn ông ngồi trên ghế mây dựa vào tường, hắn mặc áo sơ mi đen, cả người chìm trong bóng tối, chỉ có con dao găm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Lúc này, ánh mắt của hắn đang từ người đàn ông nằm trên mặt đất chậm rãi di chuyển lên khuôn mặt Thẩm Tầm.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tầm cảm thấy cổ họng thắt lại, máu toàn thân đều đông lại.
Đó là một đôi mắt đen lạnh lùng sắc bén, thoạt nhìn có vẻ bất cần nhưng lại lộ ra một tia khát máu. Ngay trong nháy mắt đó, cô cảm thấy mình như một con cừu bị hổ c ắn vào cổ. Cô từ bỏ giãy dụa, đứng đó nhìn hắn.
Tên đàn ông phía sau như bị sự phối hợp của cô làm cho kinh ngạc, trầm giọng nói: "Anh Ba?"
"Buông cô ta ra." Người đàn ông ngồi trên ghế khẽ nói, đứng dậy, không nhanh không chậm đi tới trước mặt cô.
Thẩm Tầm không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Người đàn ông cao một cách đáng sợ. Cô chỉ chạm đến ngực hắn nên cả người như bị mắc kẹt trong cái bóng của gã.
Cô không biết mình đang phải đối mặt với điều gì, nhưng cô biết lúc này kêu cứu chắc chắn không phải là một lựa chọn hay gì. Có lẽ ngay khoảnh khắc cô hét lên, người đàn ông trước mặt sẽ bẻ gãy cổ cô rồi.
"Cô là ai? Từ đâu tới? Đến đây làm gì?" Giọng nói lạnh lùng nhẹ nhàng cất lên, phảng phất gió núi xuyên qua rừng rậm.
"Thẩm Tầm," Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh, "Tôi đến từ Bắc Kinh, đang đi du lịch."
"Đưa ba lô cho tôi."
Cầm lấy chiếc ba lô mà cô cởi ra, hắn đưa cho bạn đồng hành: "A Bắc, xem đi."
Laptop, điện thoại di động, bút, sổ tay, quần áo, túi vệ sinh cá nhân, túi y tế, v.v. bày hết ra trên mặt đất. Tên đàn ông gọi là A Bắc ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận xem xét kĩ, thậm chí bao gồm cả đồ lót của cô.
Cô không khỏi nhíu mày.
Bàn tay to đột nhiên siết chặt vai cô.
"Anh làm gì vậy?" Cô kinh hãi nhìn hắn chằm chằm, thấp giọng hỏi.
"Câm miệng." Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, lòng bàn tay trượt xuống.
Bàn tay to rộng và nóng như mỏ hàn lướt theo những đường cong của cô qua lớp áo mỏng. Nỗi xấu hổ lập tức bùng nổ trong lồ ng ngực, cô cắn chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm hắn như muốn bùng cháy.
Trên ngực áo sơ mi có hai túi, những ngón tay thon dài dừng lại ở đó, vuốt v e cẩn thận rồi thọc vào.
Thẩm Tầm cảm nhận được rõ điểm yếu ớt mỏng manh trên ngực mình trong nháy mắt nổi lên sự biến hóa.
Người đàn ông hiển nhiên cũng cảm thấy nó. Hắn nhìn vẻ mặt xấu hổ và phẫn nộ trên mặt cô, ánh mắt thâm thúy nhưng không dừng lại động tác.
Cô mặc một chiếc quần jean bó sát, đầu tiên, ngón tay nóng bỏng của hắn xuyên vào túi quần trước, sau khi tìm kiếm không thấy gì, chúng bao phủ cặp mông đầy đặn của cô rồi dừng lại.
"Đây là gì?" Hắn lấy ra thứ gì đó từ túi sau và giơ lên trước mặt cô.
"Máy ghi âm." Trong lòng cô chợt cảm thấy ớn lạnh.
"Du lịch còn mang theo bút ghi âm?" Hắn hỏi, giọng nói mang theo một cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Cô cắn chặt răng, nghiêm mặt không nói lời nào.
"Không nói thật sao?" Hắn cười, trong đôi mắt đen mang theo vẻ giễu cợt, cằm hơi hếch về phía người đàn ông nằm trên mặt đất, "Muốn giống như hắn ta, hay là chúng ta thay đổi trò chơi chút nhỉ? Rốt cuộc thì cô dáng người đẹp như vậy, lãng phí thì cũng cũng đáng tiếc."
Hắn đứng đó không nhúc nhích, dù chỉ cách cô một bước, chỉ nhìn cô thôi mà cô đã cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng.
"Tôi là phóng viên." Cô thỏa hiệp, "Tôi tới đây để đưa tin về bệnh AIDS, bút ghi âm để ghi lại nội dung cuộc phỏng vấn."
"Tôi dựa vào gì để tin cô đây?" Hắn ấn mở bút ghi âm trong tay, nhìn nội dung hiện lên trên màn hình tinh thể lỏng, "Tận 16 tiếng 32 phút, cô không phải muốn chúng ta ngồi chỗ này nghe xong, xác nhận xong rồi trả lại cho cô chứ?"
"Anh Ba, không thì cứ xóa thẳng đi." A Bắc ngẩng đầu nói một câu.
"Không!" Thẩm Tầm như bị cắn một miếng, kích động nhìn hắn, "Tuyệt đối không thể xóa được!"
Nếu nội dung trong bút ghi âm bị xóa, tất cả công việc của cô mấy ngày này sẽ trở nên vô ích.
"Có thể không xóa," người đàn ông đặt máy ghi âm vào túi, "nhưng không thể trả lại cho cô được."
"Vậy thì khác gì xóa?" Thẩm Tầm không khỏi chửi thề.
Như thể ngạc nhiên trước sự dũng cảm của cô, người đàn ông nheo mắt nhìn cô với vẻ thích thú.
"Tôi không biết sao mấy người ở trong căn phòng này. Tôi không biết gì mấy người, cũng không có hứng thú với những gì mấy người đang làm. Cái bút ghi âm này là kết quả tôi làm việc vất vả trong nửa tháng. Nếu anh dám phá đồ của tôi, cho dù biến thành quỷ tôi cũng không bỏ qua cho anh!" Cô nghiến răng, phải bằng mọi giá.
Người đàn ông trầm mặc chốc lát, cười nhạt một tiếng, châm chọc nói: "Quỷ sao?"
"Tôi từng thấy quỷ, cũng không sợ quỷ." Hắn gằn từng chữ từng chữ thấp giọng nói. Trong giọng điệu kỳ lạ và lạnh lùng của hắn, nhiệt độ trong phòng dường như giảm mạnh.
Hành động tiếp theo là lấy điện thoại di động, chụp một bức ảnh của Thẩm Tầm.
Đèn flash bật sáng, Thẩm Tầm cảnh giác nhìn hắn: "Anh muốn làm gì?"
"Để cho anh em của tôi nhớ rõ mặt của cô," khóe môi hắn hơi cong lên, "Ra khỏi phòng này, nếu như tôi và A Bắc xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ tìm đến cô tính sổ."
Thẩm Tầm nghe thấy những lời này hơi giật mình, sau đó lại thả lỏng hơn rất nhiều, theo ý hắn nói, có lẽ hắn và A Bắc sẽ không làm gì cô.
"Ngồi đi." Hắn hếch cằm về phía một chiếc ghế mây khác.
Thẩm Tầm ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống.
A Bắc ở bên cạnh vẫn cẩn thận xem xét đồ đạc của cô, thậm chí còn lật giở từng trang sổ tay.
"Đưa ví cho anh." Người đàn ông nói.
Thấy hắn cầm lấy ví tiền mở ra, Thẩm Tầm theo bản năng đứng lên. Người đàn ông ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng: "Ngồi xuống đi."
Cô khẽ cắn môi ngồi xuống.
Trong ví tiền kẹp một bức ảnh chụp, tầm mắt người đàn ông dừng lại ở bức ảnh trong vài giây.
"Ảnh hồi nhỏ sao?" Hắn giơ ví lên, giống như so sánh với bộ dạng bây giờ của cô, "Bao nhiêu tuổi? Chụp ở đâu?"
Thẩm Tâm im lặng một lúc, bất đắc dĩ nói: "5 tuổi, Công viên Hyde Park, London."
"Người bên cạnh là mẹ cô?" Người đàn ông lại hỏi.
Thẩm Tầm vẻ mặt ủ rũ không trả lời, cũng không hỏi thêm gì nữa, kiểm tra chứng minh thư và mấy thẻ ngân hàng của cô xong liền đem ví trả lại cho A Bắc.
Lúc này, người đàn ông nằm trên mặt đất đột nhiên đau đớn r3n rỉ vài tiếng, sau đó vặn vẹo.
Thẩm Tầm theo bản năng lui về phía sau, dựa sát lưng vào ghế mây.
"Uống nước đi." Người đàn ông đẩy một chiếc cốc trên bàn cà phê về phía cô.
Nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của cô, hắn rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả ra: "Sao, sợ trúng độc à?"
Thẩm Tầm cầm lên uống vài hớp, liền thấy hắn đứng lên, dùng mũi chân đá người trên mặt đất.
"Đã nghĩ kĩ muốn nói gì với tao chưa?" Giọng hắn lạnh lùng, "Nếu muốn giữ lại cái chân này, mày chỉ còn 5 phút. Nghĩ kĩ đi, nghĩ xong thì gật đầu."
Đối phương bị nhét vải vào miệng, phát ra tiếng r3n rỉ không rõ ràng, phản kháng thụ động, nhưng anh ta vẫn không gật đầu.
"Tốt lắm." Tiếng cười thấp vang lên, Thẩm Tầm thấy hắn khom người xuống, dao găm trong tay nhắm thẳng vào vết máu trên chân của người gã ông nằm trên mặt đất.
Thẩm Tầm thốt ra một tiếng hét ngắn ngủi, nháy mắt nuốt lại.
Dưới cơn đau dữ dội, gã đàn ông nắm chặt mắt cá chân của cô, giống như người rơi xuống nước nắm lấy khúc gỗ trôi, cố gắng bù đắp nỗi sợ hãi và đau đớn của mình. Mắt gã mở to, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Bàn tay lạnh và nhớp nháp của gã đàn ông quấn quanh làn da của Thẩm Tầm như một con rắn. Cô nắm lấy tay cầm của chiếc ghế mây, cố nén xuống ghê tởm không rên một tiếng.
"Anh Ba." Ánh mắt lạnh lùng của gã rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của cô.
Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, lột từng ngón tay của gã ra, lấy khăn giấy bên cạnh, chậm rãi lau vết máu trên mắt cá chân cho cô. Những đầu ngón tay thô ráp của hắn mang theo hơi nóng như thiêu đốt lướt trên làn da mềm mại của cô.
Thẩm Tầm nhìn thấy bóng dáng hắn nhẹ nhàng đung đưa trên sàn nhà theo chuyển động, chiếc gáy màu lúa mì cũng như các đường cơ trên vai và lưng bị động tác ngồi xổm siết chặt, đầy nam tính.
Lau xong, hắn ngẩng đầu nhìn cô. Ánh sáng xuyên qua mành chiếu vào trên người, Thẩm Tầm rốt cục cũng nhìn rõ mặt hắn.
Làn da sạch sẽ, sống mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo, quai hàm cứng ngạnh, đôi mắt băng giá như vực sâu đen kịt.
Mẹ kiếp. Cô nguyền rủa trong lòng.
Đến lúc này còn thấy người đàn ông này rất đẹp trai. Thực sự rất đẹp trai.
"Giày bẩn rồi, đừng đi nữa." Hắn đứng lên, giọng điệu lạnh nhạt.
Thẩm Tầm cởi giày thể thao, nhìn đôi tất dính máu, lại cởi chúng ra, bước chân trần lên sàn nhà. Trên sàn nhà tối om, đôi chân của cô trông càng trắng hơn, trắng như tuyết.
Hắn phớt lờ cô, nhưng lại xách gã đàn ông nằm trên mặt đất lên, kéo miếng vải khỏi miệng người kia, quay lưng về phía cô, lắng tai nghe gã kia nói chuyện.
Giọng nói của gã kia rất nhỏ, ngắt quãng và yếu ớt. Thẩm Tầm cẩn thận lắng nghe nhưng không hiểu vì sao, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm bờ vai rộng lớn trước mắt, nhìn ánh mặt trời âm u đổ lên áo sơ mi đen của hắn tạo thành một quầng sáng mơ hồ, hai mắt cô đau nhức, cả người đều cảm thấy hơi buồn ngủ.
"Anh Ba, thuốc có tác dụng rồi." A Bắc liếc nhìn Thẩm Tầm đang ngủ say.
"Ừ." Người đàn ông lạnh nhạt đáp một tiếng, cầm điện thoại đang rung lên. Trong hộp thoại có một bức ảnh hắn vừa gửi đi, bên kia trả lời lại bằng một bức ảnh, hắn bấm vào rồi phóng to ra, đó là một tấm thẻ nhà báo, cô gái trên đó cột một kiểu tóc đuôi ngựa tươi tắn, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Có vấn đề gì à?" Hắn tắt màn hình rồi hỏi.
"Không có gì bất thường," A Bắc lắc đầu, "Cô ta hẳn là nói thật. Sổ ghi chép ghi đầy nội dung phỏng vấn với biên bản cuộc họp. Máy tính chưa kịp nhìn, nếu không thì bảo Tiểu Mỹ đi sau theo dõi, đề phòng lỡ như?"
Được anh Ba ngầm đồng ý, hắn lo lắng nhìn gã đàn ông trên mặt đất: "Hắn còn chịu đựng được không?"
"Không sao, không bị thương đến động mạch, " Anh Ba nhẹ nhàng nói, "Vừa rồi anh chỉ định khoét đầu đạn cho hắn, hắn liền ngất xỉu thôi."
Ông chủ nói một thời gian nữa sẽ đến Myanmar gặp Cáo Trắng.
Tin tức vừa mới moi được lại vang vọng bên tai, hắn cụp mắt nhìn vũng máu trên mặt đất, ký ức năm xưa trong nháy mắt tràn vào trong đầu.
Cáo Trắng, một cái tên đã thất truyền từ lâu.
Đã 3 năm rồi.
A Bắc thu dọn ba lô của Thẩm Tầm, đồng thời nhặt chiếc chìa khóa mà cô đánh rơi trên mặt đất.
"Anh Ba, hình như đi nhầm phòng." Hắn đưa chìa khóa, "Cô ta là 308."
Người đàn ông cầm lên xem, một số con số được sơn trên chìa khóa đã bị mòn, thoạt nhìn giống như 303, số phòng của họ.
"Còn là phóng viên đó, vẫn còn nông nổi lắm." A Bắc lắc đầu, "Nhưng cũng là lỗi của em, vừa rồi em hoảng quá, thấy cô ta không mở được cửa, e liền tự mở trước."
"Không sao, khả năng nào cũng có. Nếu gặp người tính tình cứng đầu, có khi đã gọi ông chủ ra mở cửa rồi. Chú không hay ra ngoài, hành động theo thói quen."
"Lúc nào em có thể giống anh thì tốt rồi." A Bắc thở dài.
Anh Ba nhìn chàng trai trẻ trước mặt, không nói gì.
Giống hắn có gì mà tốt? Không ai muốn trải qua những gì hắn đã trải qua đâu.
"Xem tình hình bên ngoài, đưa cô ta về phòng đi." Hắn liếc nhìn Thẩm Tầm còn đang ngủ say, nhẹ giọng ra lệnh.
"Em?" A Bắc sửng sốt.
"Không phải chú thì là anh chắc?"
Khuôn mặt đen sạm của A Bắc đỏ lên một cách khả nghi: "Anh Ba... Em còn chưa từng ôm con gái đâu."
"Vừa rồi không phải chú ôm cô ta sao?"
"Đó là áp chế!" A Bắc trán đổ mồ hôi.
Anh Ba ngước mắt lên, mặt không chút thay đổi: "Việc chúng ta khi làm, không có phân biệt nam hay nữ."
"Khó trách vừa rồi anh chạm vào cô ta như chạm một cỗ thi thể."
"Ừ," Anh Ba lạnh nhạt đáp, môi mỏng hơi hé mở, "Cậu đi canh gác đi, để anh ôm."
Khi Thẩm Tầm tỉnh dậy, căn phòng hoàn toàn tối om. Cô xoa xoa thái dương rồi từ từ ngồi dậy.
Bật ngọn đèn cạnh giường lên, cô có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Không phải căn phòng lúc nãy.
Mặc dù đồ nội thất gần giống nhau, nhưng những bức tranh tường và đồ đạc thì khác. Trên chiếc ghế tựa bằng tre cạnh cửa sổ là ba lô và túi đựng máy ảnh của cô.
Cô nhanh chóng rời khỏi giường, mở chiếc túi ra và kiểm tra cẩn thận. Mọi thứ trong túi vẫn còn đó, ngoại trừ bút ghi âm.
Trong lòng chợt lạnh, cô mở cửa và lao ra hành lang.
Gió đêm thổi qua, cảm giác lạnh lẽo ập đến.
Cô quay người lại, nhìn thấy số phòng của mình, một giây sau liền lao đến cửa phòng 303.
Bùm bùm bùm bùm.
Đáp lại cô là tiếng gõ cửa trầm đục.
Gần hai phút, không ai trả lời.
"Sara, cô đi chân không ở đây làm gì?" Ở cuối hành lang, Baron vừa mới lên lầu, khó hiểu nhìn cô hỏi: "Hình như tôi nhớ cô không ở trong phòng này."
"À, ừ..." Thẩm Tầm hắng giọng, "Là người khách trong phòng này lúc chiều hỏi tôi mượn bật lửa, tôi ngủ quên, lúc muốn hút thuốc mới nhớ ra họ chưa trả lại cho tôi."
"Ồ," Barton gật đầu, "Bọn họ đã trả phòng rồi, để tôi giúp cô kiểm tra bật lửa có còn trong phòng hay không. Mau đi giày vào, cẩn thận đừng cảm lạnh."
Thẩm Tầm trở về phòng, vô thức nhìn về phía giường.
Không có giày.
"Giày bẩn rồi, đừng mang nữa."
Một giọng nói trầm vang lên trong tâm trí cô. Hình ảnh tiếp theo, những ngón tay dài màu lúa mì đang véo một chiếc khăn giấy, chà xát vào mắt cá chân của cô.
Cô lấy một đôi giày thể thao dự phòng khác từ ba lô của mình.
Không cần nghĩ, người đàn ông đó đã đánh thuốc mê cô và xóa sạch mọi dấu vết.
Editor: Theo hoàn cảnh nhân vật lúc đó, nữ chính khi gặp cảnh đó mặc định người kia là "kẻ xấu", vậy nên dùng "hắn" thay cho "anh", những đoạn về sau "anh" bình thường.