Đăng vào: 12 tháng trước
"Sau đó thì sao? Tên chết tiệt không phải người kia giết tất cả mọi người, chỉ cắn cháu rồi tha mạng cho cháu, bản thân lại biến mất ở góc xó xỉnh nào đó. Các bác cho rằng chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy sao?" Mỗi khi nghĩ đến đó tôi lại đau đầu, tôi muốn mọi thứ phải kết thúc đi, tôi không bao giờ.....muốn gặp C nữa.
"Cháu khong hiểu về .........C, và cả đồng loại của C đâu. Bác cảm thấy hắn ta có thể quay về tìm cháu, tuy rằng không biết mục đích của hắn là gì, nhưng cháu nhất định phải rõ ràng, loại người giống như C khác biệt so với bọn bác, hắn ta không phải theo chủ nghĩa ăn chay. Nhưng hắn lại kiềm chế được sự hấp dẫn từ máu của cháu, cho dù nguyên nhân có là gì thì hắn nhất định có chấp niệm nào đó rất sâu với cháu."
Carlisle nhíu đôi lông mày xinh đẹp của mình, trên cái trán trơn bóng hiện lên một nếp nhăn nông, "Bác đoán rằng hắn dừng lại trước khi hút cạn máu cháu là vì muốn chuyển hóa cháu, nhưng không hiểu sao lại thay đổi ý định, bác chưa gặp trường hợp này bao giờ. Có thể khiến cho ma cà rồng trong khoảng thời gian ngắn như thế thay đổi quyết định vài lần, thực sự khó khăn đến mức như chống đối lại mệnh lệnh được khắc sâu vào gien trong cơ thể."
"Mệnh lệnh của gien? Thật tài giỏi làm sao?" Tôi hừ lạnh, tha thứ cho việc gần đây tôi hay hành xử không lịch sự chút nào, nhưng gien của tôi đang nói rằng đây là thời khắc châm chọc tốt nhất.
"Đúng thật rất giỏi. Cho nên chắc hẳn cháu đã làm gì để cho hắn thay đổi chủ ý." Carlisle lại thay đổi tư thế gác chân của mình, khiến cho bản thân thoạt nhìn như người ngồi lâu khó chịu, ông ấy còn nhìn tôi chăm chú, "Cháu nhất định đã làm cái gì đó khiến hắn dừng lại tât cả động tác, Claire, chuyện này rất quan trọng, cho dù nhớ lại chuyện cũ có thể khiến cháu đau khổ nhưng cháu không thể trốn tránh nó. Chỉ có mình cháu là không thể nào giải quyết được."
Ông ấy nói đúng, một người qua đường bình thường như tôi, tuyệt đối không thể tham gia vào sự tình không thuộc phạm vi hiểu biết của con người. Tuy nhiên tôi đã làm gì? Tôi chỉ nhớ rõ tôi đau đớn đến phát khóc, hoàn toàn không có hình tượng gì, còn lại đâu có làm gì.
Nếu điều Carlisle nói là đúng thì hiện giờ tôi đang bị theo dõi bởi một sinh vật không phải người, nhưng không phải sinh vật không phải người vô hại với con người như nhà Cullen.
Tôi cố gắng tỉnh táo lại, nhớ lại tiền căn hậu quả ngược dòng thời gian.
"Lá thư này, cháu chưa bao giờ nghi ngờ cả. C là bạn qua thư của cháu, cháu không biết hắn ta là ai kể từ lúc cháu và hắn thư từ qua lại từ năm cháu tám tuổi. Hắn nói rằng bản thân là một tên nói dối thành tánh, hỏi cháu có sợ hay không. Cháu trả lời là không sao cả, bởi vì chúng ta đều bị bao quanh bởi dối trá mỗi ngày, cháu không sợ lời nói dối của hắn." Tôi đương nhiên không sợ rồi, C lúc đó là người xa lạ, nếu như hắn nói Mặt Trăng sẽ sụp đổ thì tôi đều không có cảm giác gì.
Có đôi khi lời nói dối chỉ gây ra sát thương khi có cảm tình với nhau.
Khi đó tôi mới tám tuổi, làm sao có cảm tình gì với C.
"Bạn qua thư." Carlisle lặp lại lời tôi, bác ấy không hề kinh ngạc gì, bác khẹ gật đầu ra hiệu tôi tiếp tục nói.
"Hai người đã kết bạn với nhau lâu rồi, nhưng tên đó không phải người bạn qua thư duy nhất của cháu. Cháu cơ bản không hề có bạn cùng lứa tuổi ở trấn Forks này, vì rèn luyện kỹ năng trò chuyện của bản thân, cháu cố ý dùng thư từ để kết bạn và trao đổi chuyện trò cùng người khác. So với mặt đối mặt trong hiện thực, thì phương thức này càng thuần túy mà không có gánh nặng nào. Trong số đó, C là người bạn đầu tiên của cháu, hắn ta rất thông minh cơ trí, chỉ là tính cách không được tốt lắm, tuy nhiên tri thức và những chuyện hắn đã trải qua đã bù đắp lại khẩu khí cao ngạo vặn vẹo trong thư của hắn, khi nói chuyện với hắn có thể mở rộng tầm nhìn của cháu."
Cháu cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên hai bàn tay nắm chặt của mình.
Mây đen một lần nữa tản ra, ánh sáng đã không còn sáng ngời vàng cam như ban ngày nữa mà là một màu vàng trong vắt, tản mạn.
Tôi hơi híp mắt, có thể cảm nhận cảnh tượng hoàng hôn của mùa hè đang dán lên lưng tôi, không hề có cảm giác không thoải mái nào. Tôi nghe được thanh âm bình tĩnh của bản thân, sau khi trải qua một khoảng thời gian trong sức ép của ác mộng, tôi đã có thể tĩnh tâm đối mặt thảm kịch đã phát sinh này.
Tôi vẫn còn sống, cho dù cuộc sống này có lung lay sắp đổ như thế nào chăng nữa.
"Sau đó chúng tôi giống như những người bình thường khác, thời gian làm cho tình cảm dần sau đậm, cho dù hai bên chưa từng gặp mặt nhau. Nhưng cháu có thể tưởng tượng đại khái hình tượng của hắn ta từ những lá thư hắn gửi, một người đàn ông..................trung niên hoặc gần lão niên, thích đồ dùng xa hoa, có giáo dưỡng rất tốt, cao ngạo, nóng gắt nhưng luôn kiềm chế được tính tình, đối xử với người trong nhà rất lạ lùng, còn đối xử với người ngoài thì lạnh nhạt."
Ánh mắt tôi chuyển dần từ đôi tay xuống đến đôi giày trên chân. Giày thể thao của Nike, đây là quà sinh nhật năm nay Charles tặng tôi cũng là đôi giày tôi thích nhất.
"Bác nghĩ hắn ta lớn tuổi rồi, cho dù từ bề ngoài không phát hiện được điều đó." Carlisle nhẹ giọng nói, "Alice không nhìn thấy gương mặt của hắn, nhưng từ quần áo hắn mặc hẳn là không thích hợp người cao tuổi."
"Rất trẻ tuổi.........." Tôi vẫn chưa cảm thấy có chỗ nào không bình thường, tiếp tục nói, tôi không muốn tổng kết lần thứ hai nữa. "Thật ra rất nhiều lúc cháu cảm thấy hắn đang nói dối cháu, bởi vì cuộc sống của hắn quỷ dị như tòa lâu đài trên không ấy, quá mức xa xưa huyền bí. Chỉ khi nhớ đến hắn ta từng nói mình là người nói dối thành tánh thì cháu liền bình thường trở lại. Mỗi khi cháu không thể hiểu điều hắn đang nói, cháu liền nghi ngờ có khi nào người này đang đùa cháu chơi không. Giống như cháu có nhiều bạn qua thư như thế, là để rèn luyện năng lực xã giao của bản thân, cộng thêm hiểu biết thế giới này, vậy thì nguyên nhân hắn kết bạn tại sao không nhằm mục đích giảm bớt thói quen nói dối của mình cơ chứ."
"Hắn đã từng nói sẽ không nói dối với cháu, nhưng cháu không tin lắm. Cháu càng có khuynh hướng, hắn chỉ nói dối với cháu, sau khi nói dối đủ rồi, hắn có thể nói thật vói người xung quanh. Dù sao thì, đối với người bình thường, so với người chưa từng gặp mặt bao giờ thì chẳng phải người quen biết xung quanh quan trọng hơn sao? Giống như cháu có thể lựa chọn nói dối bạn qua thư, mà sẽ không dễ dàng mở miệng lừa gạt Charles như thế."
"Vậy bây giờ cháu có còn cảm thấy đó đều là lời nói dối không?"
"Nếu hắn là ma cà rồng thì cháu tin lời hắn nói." Cuộc sống này của tôi đã dính líu đến một tên ma cà rồng già. Tuy nhiên, cho dù hắn là CEO của loài người hoặc ma cà rồng giàu có hay gì gì đó thì hiện tại không có ý nghĩa gì với tôi nữa rồi.
"Không phải hắn muốn gặp cháu sao?" Carlisle nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm, "Viết thư cho cháu, hy vọng có thể gặp cháu."
"Chỉ có một lần đó, dùng phương thức động kinh hoàn toàn không biết biểu đạt đó của hắn để hẹn gặp cháu." Tôi cố gắng nhớ lại, ngón tay bởi vì dùng sức mà móng tay trắng bệch.
*"Thế giới này đối với ta mà nói toàn là dối trá.
Cô như ánh dương duy nhất trong bóng đêm, để cho ta thấy rõ sự tồn tại của sự thật.
Hiện tại cô sắp ảm đạm đi.
Cô hoài nghi sự tồn tại của bản thân.
Ta không thể để cho cô mục nát tiếp như thế,
Ta muốn gặp cô, Claire của ta."
.............*
Đây là nội dung đại khái của lá thư này, tôi thì thào nói ra từng câu như mê sảng. Ánh mắt không có tiêu cự, tôi như nhớ lại cảnh tượng trong thư viện lúc ấy, những cây trụ cột mang phong cách Gothic dưới ánh mặt trời xán lạn, từng đốm sáng chiếu vào mái tóc vàng của người đàn ông đó, sáng ngời như thái dương.
"Hắn muốn giết cháu! Ngay từ đầu người hắn muốn giết là cháu!" Tôi sợ hãi bừng tỉnh, tôi mới phát hiện lá thư của C căn bản không phải hẹn gặp mặt tôi, mà là hắn đã lên kế hoạch lúc gặp nhau sẽ giết chết tôi.
"Có lẽ như vậy, bác không biết gì về hắn cho nên không thể đưa ra kết luận chỉ vì một phong thư của cháu được. Cho đến cuối cùng, hắn không hề giết cháu." Carlisle im lặng nghe tôi tường thuật, bác ấy rất thích hợp sắm vai một người biết lắng nghe, biết khi nào nên trầm mặc, khi nào nên phát biểu, ông ấy nắm chắc tiết tấu này không tệ chút nào.
"Cháu hiểu, chết tiệt thật chứ, cháu không nên coi những lời hắn nói chỉ là nói dối, nếu như cho tới bây giờ hắn chưa từng nói dối cháu thì theo như tính cách hắn lộ ra từ trong những bức thư, hắn chắc hẳn cảm thấy cháu không còn giá trị lợi dụng nữa cho nên hắn muốn tự mình đưa cháu xuống địa ngục." Tôi bất tri bất giác dần hoảng loạn, nhưng có một loại bình tĩnh điên cuồng trong lòng để tôi bảo trì được lý trí của mình. "Cháu không biết cháu có giá trị lợi dụng nào có thể để cho hắn duy trì quan hệ bạn qua thư lâu như thế, tuy nhiên cháu không cần biết nữa, giờ đây cháu chỉ biết hắn muốn giết cháu là đủ rồi."
Bóng đêm rốt cuộc nuốt chửng từng mảng ánh nắng, phòng khách nhà Cullen như được bao trùm trong màu xám lạnh mỏng như cánh ve.
Cho ra kết luận kiểu Sherlock Homes thế này, để cho tôi có loại ảo giác bản thân thật ra xuyên vào tiểu thuyết trinh thám. Nơi này là Twilight. chẳng lẽ từ đây về sau tôi kết bạn hay lấy chồng gì đó đều phải chú ý xem đối phương có phải con người hay không sao?
tôi hiện tại không hề rối rắm tại sao C muốn giết tôi, tôi không cùng chủng tộc với hắn, cho nên suy nghĩ đương nhiên không giống nhau rồi.
"Hắn không giết cháu, Claire à." Carlisle kéo lại lực chú ý của tôi, ông ấy hiển nhiên cảm thấy tên ma cà rồng kia căn bản không muốn giết tôi.
"Chẳng lẽ cháu còn giá trị lợi dụng nào khác sao, bác cảm thấy cháu mang lại lợi ích gì?" Tôi hỏi bác ấy, đây chính là một sinh vật hàng thật giá thật có thể cùng C câu thông với nhau.
"Cháu rất có tiềm lực." carlisle tổng kết như thế, "Tuy rằng cháu không nhận ra, nhưng cháu có chỗ không giống người bình thường cho lắm."
Tôi vẻ mặt dại ra nhìn ông ấy, đây là loại đáp án gì cơ chứ. Tôi âm trầm nhiều năm như thế, người bình thường nào cũng cảm thấy tôi bất thường. "Không phải tiềm lực, là giá trị cơ."
Carlisle nhìn tôi chăm chú hồi lâu, ánh mắt ông ấy khi tập trung quan sát người khác thật sự rất trực tiếp. Đôi con ngươi trong hốc mắt ông như là hàng mỹ nghệ được tạo hình cẩn thận, thờ ơ cũng như không tiết lộ bất cứ tình càm nào. Tôi ngồi thẳng lưng, mái tóc dài xõa tung sau lưng, hai tay khẩn trương nắm chặt, trừng mắt với bác ấy.
"Cháu không có giá trị nào." Carlisle nói thế, bác ấy hơi hơi nhúc nhích bả vai như đang làm động tác hít sâu. "Đối với bọn bác mà nói, cháu không có giá trị lợi dụng nào, cháu chỉ là bạn của gia đình bác thôi, Claire à."
"Thật không may, hy vọng cảnh sát ma cà rồng sẽ không biết các bác có bạn là con người, cháu có thể nhìn thấy cảnh tượng bản thận bị xé thành thịt xay, bị ném trên bờ biển Olymbic, nhìn về Thái Bình Dương xa xa." Tôi trừng đôi mắt cá chết của mình, cười như không cười mà nói.
"Nếu đúng như điều cháu nói, là bởi vì cháu có giá trị nào đó mà gặp chuyện xui xẻo này, thì hắn nhất định sẽ quay về lần nữa. Cho dù nguyên nhân thật sự như thế nào, cháu cũng đang trong vòng nguy hiểm." Sau khi nói xong Carlisle lại lập tức bổ sung, "Người được gọi là cảnh sát này không có khả năng biết được sự tồn tại của cháu, không có ai sẽ mật báo cả, hãy tin tưởng bác."
Tôi đương nhiên tin tưởng bác ấy, vì ngoài tin tưởng ra thì tôi đâu còn cách nào khác?
Tôi thật muốn vứt bỏ hình tượng mà ôm đầu lăn lộn trên sàn nhà bóng loáng của nhà Cullen quá đi mất, bác sĩ à, chẳng lẽ bác chê cháu có chướng ngại tâm lý hậu chấn thương chưa đủ nghiêm trọng hay sao mà hết lần này đến lần khác cường điệu bốn phía quanh cháu là vực sâu chết chóc cơ chứ.
Tôi trưng gương mặt của người chết một hồi, trước khi Carlisle mở miệng, tôi mới gằn lên từng từ một, hai hàm răng nghiến vào nhau: " Cháu có thể cần trợ giúp một chút, bác thấy thế nào?"
Hiện tại tôi rất nguy hiểm, đối mặt với chuyện thật một con ma cà rồng có thể chạy đến bất cứ lúc nào, tôi hoàn toàn bất lực.
"Bác cảm thấy quyết định đó của cháu là chính xác." Carlisle vui mừng cười nhìn tôi, như đang nhìn đứa bé tập đi.
"Em cảm thấy Claire cần thêm một chút đồ ăn và đồ uống nữa." Esme đi đến từ bên kia cây đàn dương cầm, bà ấy mặc tạp đề đi ra từ phòng bếp, như một người mẹ hiền lành. "Hai người nói chuyện lâu lắm rồi, con bé cần những thứ này."
"Esme thích cháu." Carlisle nháy mắt nói, hiển nhiên ông ấy rất vui vẻ với chuyện này.
"Cháu cảm ơn ạ." Tôi hơi hơi gợi lên khóe môi, hy vọng điều đó bộc lộ được cảm xúc của mình.
Đứng dậy và bước về phòng bếp cùng với Carlisle, khi bước qua thang lầu ở trung tâm nhà thì tôi thấy Edward mặc chiếc áo len chui cổ đi xuống từ lầu hai. Mắt anh ta có quầng thâm nhạt, màu mắt rất tối, còn tối hơn mây đen ngoài cửa sổ.
Hai tay anh ta đút túi, thân thể hơi cúi mang theo dáng vẻ lười biếng, người không biết còn tưởng rằng anh ta mới vừa tỉnh ngủ.
(Anh nghe lén lời tôi nói từ đầu đến đuôi phải không. Nghĩ rằng giả bộ buồn ngủ có thể che dấu chuyện anh lén lút trốn trên lầu nghe lén sao?)
Edward tỏ ra không có chuyện gì, xoa xoa mái tóc quăn của mình, một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
Tôi khinh bỉ hắn.
Edward liếc tôi một cái, cuối cùng miễn cưỡng lẩm bẩm: "Ngoài ý muốn thôi mà, hai người nói chuyện quá lớn."
(Anh có thể bịt tai lại.)
Mặt tôi không thay đổi chút nào, tiếp tục bước về phía trước, Carlisle tựa hồ cảm giác được chúng tôi đang gây sự với nhau, ông ấy chỉ cười tiến về phòng bếp.
"Cô không nhớ được mặt của tên kia sao?" Tuy là câu nghi vấn nhưng ngữ khí còn chắc chắn hơn đương sự.
Tôi dừng bước, quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch như người chết của Edward.
"Ngay mới vừa nãy thôi, cô miêu tả cho Carlisle thời điểm cô quen biết hắn, cô đột nhiên phát hiện cô không nhớ ra gương mặt của tên kia. Giống như Alice, trong lời tiên đoán của em ấy chỉ thấy được trang phục của hắN." Edward dùng ngón tay chỉ vào đầu mình, mái tóc tông vàng nhếch lên theo động tác đó.
"Ừm, không nhớ gì cả." Tôi rốt cuộc gật đầu, tôi hơi hoài nghi có phải do đả kích qúa lớn hay không mà bị dọa đến bay mất trí nhớ. Tôi có thể nhớ lại rõ ràng cảnh tượng lần đầu gặp C, trang phục của hắn, tư thái đi đường, hô hấp lạnh lẽo, làn da sáng lên, bìa sách cứng tán loạn trong thư viện, hoa uất kim hương đỏ tươi.
Còn có nụ cười của hắn.
Nhưng không hề có miêu tả bề ngoài.
Tóc trên đầu hắn là ngắn hay dài, màu tóc tông ấm hay lạnh, hình dáng khuôn mặt, tất cả những điều..............có thể để tôi nhận ra.
Hoàn toàn biến mất. Như là cố ý, có ai đó đã dùng dao gọt bỏ từng mảng từng mảng ký ức này. Đó chắc chắn là việc khó khăn vì cho dù tôi có nhớ như thế nào cũng không nhớ nổi.
"Điều này rất kỳ quái phải không?" Edward bất mãn nói thầm, bước chân vượt qua ba bậc cầu thang, đi hướng phòng bếp.
"Chắc vậy." Tôi lời ít ý nhiều, quên chính là quên, cho dù kề dao trên cổ, tôi cũng không tài nào nhớ nổi. Hơn nữa tôi có loại cảm giác mình biết càng nhiều, mình chết càng nhanh.
Tôi thấy may mắn khi ăn tối ở nhà Cullen, tôi lại quên mua quà đáp lễ họ, tôi không hề muốn mời ăn tối lại những..............người này.
Thứ Esme làm xem ra rất đạt tiêu chuẩn, cho dù là màu sắc hay hương vị. Khi tôi nhìn thấy một số món ăn như đã từng quen biết kia, tôi có cảm giác như đã xuyên trở về.
"Edward nói cháu thích món ăn Trung Quốc." Esme cởi xuống tạp đề trên người, ngồi vào ghế đối diện tôi.
Khóe miệng tôi miễn cưỡng kéo lên, tôi hận Edward.
Esme cười cười nhìn tôi, làm tôi ngại ngùng cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn.
Đối diện phòng bếp gia đình Cullen là cửa sổ thủy tinh sát đất, nói chính xác hơn là mặt tường bằng thủy tinh. Thủy tinh trong suốt để cho phòng bếp thoạt nhìn rất rộng lớn, chạc cây linh sam ngoài cửa sổ nhẹ nhàng rung động, có thể nhìn thấy cách đó không xa là dòng sông giữa rừng, hai bên bờ sông là từng bụi cỏ xanh biếc lùm xùm.
Mỗi khi đến hè, ánh mặt trời sẽ chiếu sáng nhiều hơn vào ban ngày. Nơi quanh năm tuyết phủ sẽ hòa tan hình thành suối nhỏ trong rừng, lộ ra cỏ xanh.
Chỗ ngồi của tôi trùng hợp đối diện cửa sổ thủy tinh, ngồi cạnh tôi chỉ có ba người Carlisle, Esme và Edward.
"Ngon lắm ạ." Tôi tự nhiên dùng chiếc thìa bạc xúc một miếng cơm tẻ, hạt cơm này vùa mềm vừa dẻo dai, khi nhai có thể lưu lại hương thơm trong khoang miệng. Tuy rằng tôi có thói quen dùng đũa đã lâu, nhưng trong nhà người ta chỉ có dao với nĩa, đành phải chấp nhận thôi.
Esme chờ mong nhìn tôi, có vẻ như bà không hề nếm qua thứ bà đã làm thì phải.
Tôi lại dùng nĩa xiên một miếng thịt gà, đậu phộng phối với hạt tiêu làm hương liệu khiến tôi nghĩ đến có lẽ nào đây là Gà Xào Cung Bảo?
Khi ăn cơm ở gia đình Cullen, bạn phải có một trái tim kiên cường, bạn dùng bữa một mình, cả nhà người ta nhìn bạn ăn.
"Đúng rồi, thật ra cháu có điều vẫn luôn muốn hỏi." Tôi bới cơm bới nhiệt tình, nói mà không nhìn họ.
"Sao vậy?" Carlisle mỉm cười, một bộ dáng anh trai nhiệt tình bạn hỏi tôi đáp.
Edward đã bắt đầu ho khan, xem ra anh ta bị "dị ứng" bởi câu hỏi của tôi.
Sau một hồi trầm tư, tôi mới chậm rãi nói: "Các bác thường xuyên tự xưng bản thân là ma cà rồng, chẳng lẽ ma cà rồng thật sự là tên chính thức của giống loài các bác à?"
Xưng hô này đối với con người hoàn toàn mang ý nghĩa điềm xấu. Khi tôi nói chuyện với họ thì họ không tỏ vẻ gì, thậm chí còn tự xưng ma cà rồng này ma cà rồng nọ, cực kỳ tự nhiên.
Qủa nhiên, lối suy nghĩ của sinh vật không phải người hoàn toàn không cùng đường với con người mà.
...............Carlisle trầm mặc vài giây, sau đó ông ấy mỉm cười, lại mỉm cười.
"Bọn bác bình thường cũng không tự xưng là ma cà rồng đâu." Edward khi nói đến ba chữ này có vẻ như đau răng, tuy rằng anh ta tỏ vẻ như bản thân chẳng hề để ý.
"Vậy mọi người gọi bản thân như thế nào ạ?" Tôi ngậm một miếng sườn chua ngọt, độ chua ngọt vừa phải, có vẻ như Esme đã làm theo hướng dẫn trên thực đơn Trung Quốc hoặc chương trình hướng dẫn nấu ăn của Trung Quốc. Đúng là làm khó bác ấy rồi, phải chú ý kỹ đến những món ăn mà mình ăn không nổi như thế này chẳng khác gì một kỹ năng sống cả.
"Có thể là huyết tộc.........hoặc là chủng tộc cao quý........." Khóe miệng Edward càng thêm giật giật, hiển nhiên anh ta cảm thấy xưng hô này chẳng tốt hơn ma cà rồng là bao.
"Chủng tộc cao quý.........." Tôi trầm mặc, đây là xưng hô giả bộ cao lãnh cỡ nào chứ. Nhưng mà, anh xác định anh biết rõ mình là sinh vật gì sao? Ngay cả cây Bách Tùng ngoài cửa sổ đều có chủng loài của riêng mình, đừng nói cho tôi biết các anh còn không bằng cả một cái cây.
"Thật ra thì nghe mãi ma cà rồng cũng có ấn tượng." Carlisle cười nói, ông ấy cực kỳ bao dung rộng rãi.
"Hoặc huyết tộc cũng không tệ." Edward rối rắm.
"Mọi người cảm thấy tốt là được rồi, dù sao đây cũng là cách mọi người gọi mình thôi." Tôi cuối cùng tổng kết như vậy, tiếp tục ăn cơm.