Chương 67: Phần Sót Lại Của Linh Hồn (4)

Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mới đây, trên blog "Linh hồn internet", đã đăng một sự kiện mới, chính là chuyện của Lạc Trần và Tiểu Vưu Ngư. Trên blog có một bài viết rất dài, đem tất cả sự thật nói ra, phần cuối bài viết là một tấm hình chụp cái chết của Lạc Trần. Trong tấm ảnh, hai tay Lạc Trần bóp chặt cổ mình, đôi mắt mở to, ánh mắt hoảng sợ. Rất nhiều cô gái, khi xem xong bài viết này, đều bị cặp mắt trong tấm hình đó ám ảnh.

Bài viết trên blog, đã tạo ra một cuộc thảo luận mới, dư luận bây giờ đều chuyển nòng súng sang người đàn ông cặn bã. Người đàn ông cặn bã dù đã chết, vẫn có một đám đầu người óc heo suốt ngày lên mạng la hét: "chuyện như vậy có gì đáng phải chết". Các cô gái thấy giống như đang xem một bộ phim kinh dị, mặc dù sợ hãi run người, nhưng vì thần tượng, vẫn ở dưới bài viết trên blog "Linh hồn internet" bình luận mắng chửi. Cái blog này ruốt cuộc là của người hay của quỷ?

Khi những cô gái ra sức mắng chửi, chỉ sau vài giây tất cả dữ liệu trong ổ cứng máy tính của bọn họ, đều bị xóa sạch không còn dấu vết.

- --------------------- 0 0 0 ----------------------

( Nhà họ Sư)

"Em đã nghiêm túc xem cả buổi tối, nhìn đến hoa mắt chóng mặt, cũng không thể tìm được tin tức gì. Những thứ Sư Phù gửi cho em, toàn bộ hồ sơ vụ án đều giống nhau là tự sát. Đóng chặt cửa phòng, dao gọt trái cây đâm xuyên cổ họng, chết không nhắm mắt, không có lý do tự sát. Sau khi xem một đống tài liệu đó, chắc em sẽ bị mất ngủ mấy ngày." - Lương Ưu Tú tinh thần uể oải, cặp mắt thâm đen, đẩy nhẹ cái kính, nặng nề nói. Trời ạ! Tại sao cho con cái trí nhớ siêu phàm như vậy, những bức ảnh kia muốn quên cũng không quên được.

"Không thể tìm thấy manh mối, nhất định là có nguyên nhân. Không thể vô duyên, vô cớ liên tục xảy ra nhiều vụ án tự sát không khoa học." - Sư Phù rất muốn hỏi, có phải Lương Ưu Tú đã để sót tin tức. Nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi, tàn tạ, rã rời của Lương Ưu Tú, đành im miệng. Lương Ưu Tú không thể phạm lỗi được.

"Sự việc lần này làm ai cũng lo lắng, lại không thể ngăn cản, làm cơ thể khó chịu như bị hàng trăm con kiến đang bò. Không thể đánh hung thủ một trận, chỉ đành trơ mắt nhìn nhiều người bị giết. Em sắp phát điên rồi!" - Đào Tuyết Ương nhăn nhó, vò đầu, bứt tóc, sắp nhịn không nổi.

Đào Tuyết Ương vẫn tốt bụng như xưa, xem như mấy người đó ở trên mạng nói lung tung, rất đáng ghét nhưng tội không đáng chết. Nếu đáng chết, cũng phải lôi hắn ra tòa, cho thẩm phán định tội. Nếu cứ tiếp tục lạm sát, thì dân số sẽ giảm hơn một nửa, thử hỏi là con người ai chưa từng phạm tội. Cho dù có tiếp tục giết hết những người đó, cũng không thể biến thành một thế giới hòa bình, không tội ác.

Ngoại trừ tấm lòng như Đức Mẹ Maria, thì trong lòng Đào Tuyết Ương đang cực kỳ hỗn loạn. Làm sao mà không kích động cho được!!! Lần này, con quỷ lần này khó xơi, cái bóng nhìn không thấy, tìm thì tìm không ra. Mọi cố gắng gần như tuyệt vọng.

"Có khi nào, chúng ta tìm sai phương hướng không?" - Lương Ưu Tú nói ra suy nghĩ của mình. Cũng đã từ có những vụ tự sát do người tạo ra.

"Không lẽ có ai đó cầm dao giết người? Nhưng cách thức nhàm chán quá không? Đều chết giống nhau." - Đào Tuyết Ương suy nghĩ bay cao, bay xa.

"Không, vụ tự sát gần nhất không giống." - Sư Phù nhắc nhở.

"Không phải là không tìm được manh mối. Phải nói ngược lại, là manh mối bị xóa mất." - Sư Âm lười biếng, dựa lưng vào ghế sôpha lên tiếng. Dạo này, tắt điện thoại, đầu óc thật yên tĩnh.

"Làm sao xóa?"

"Đã quên đối thủ chúng ta là ai à? 'Linh hồn Internet', Tiểu Phù có thể dễ như ăn cháo hack vào cơ sở dữ liệu của cảnh sát. Thì nó cũng có thể dễ như ăn cháo, xóa bỏ mọi tư liệu về bản thân."

"Vậy cuối cùng, hắn là người hay là quỷ? Em bị chị làm hồ đồ rồi." - Đào Tuyết Ương cảm thấy sự thông minh của mình không đủ dùng.

Sư Âm dùng tay nâng cằm Đào Tuyết Ương lên: "Nếu em thông minh, chị đã không gọi em là ngu ngốc."

"Này, em lúc nào cũng thông minh! Là chị lúc nào cũng nói em ngốc thôi."

"Khi nào? Sao chị không biết, ngu ngốc."

"Hôn Âm mới là đại ngu ngốc, đại ngu ngốc~ ~! Em không thèm để ý đến chị."

"Em trở lại đây cho chị."

"Hứ!" . Truyện Sủng

Sư Phù quay sang nhìn Lương Ưu Tú ngồi kế bên, ánh mắt như muốn nói: "anh có thể giết chết hai người đó không?". Cặp đôi đáng chết, hắn là một người đàn ông độc thân, cả ngày đều nhìn thấy mấy cảnh ân ái, làm tổn hại thần kinh, đau nhức con mắt. Lương Ưu Tú dùng ánh mắt kiên định nhìn lại Sư Phù, ý muốn nói: "bỏ đi anh, cho dù anh linh lực cao. Nhưng sức chiến đấu thì không phải đối thủ của chị gái anh."

Một người thiếu thông minh, một người không hứng thú, cặp tình nhân vui đùa đã đủ, trở về vấn đề chính. Sư tiểu thư nhà ta thông minh suất chúng, đối với sự việc lần này đã sớm có kết luận. Đối thủ lần này thần thông quảng đại, bọn họ đang điều tra cái gì nó cũng biết để tìm cách xóa bỏ. Cũng may, chưa gây hại đến Lương Ưu Tú, có vẻ biết kiêng nể bọn họ. Không thể điều tra những dữ liệu trên mạng, thì dùng cách khác.

"Tài liệu trên mạng thì có thể xóa, nhưng trên giấy thì không. Hắn không thể đem nguyên trụ sở cảnh sát đốt bỏ." - Sư Âm xoa xoa đầu Đào Tuyết Ương.

"Chúng ta phải lẻn vào cục cảnh sát ăn cắp tài liệu sao? Để Dương Tử Khiêm đi lấy là được rồi." - Đào Tuyết Ương ngây thơ nói.

"Ngốc, không cần trộm cắp, đi mua tờ báo là được rồi. Chỉ cần tìm mua tất cả những tờ báo, đăng tin tức từ vụ đầu tiên đến vụ tự sát gần đây nhất. Thì có thể điều ra được manh mối rồi."

"Hôn Âm, chị giống như thám tử vậy."

"Không lẽ, ngu ngốc giống em sao?"

Sư Âm từ ngữ có ý xem thường Đào Tuyết Ương, nhưng em ấy vẫn giữ cái mặt ngây thơ, sùng bái, cười hề hề nhìn Sư Âm. Sư Âm đành bó tay, ai bảo người yêu này là do tự nàng chọn.

Tiếp theo, làm cách nào để tìm được tất cả những tờ báo có tin tức về những vụ án tự sát. Còn phải chịu cực khổ, đọc từng tờ, lật từng trang để tìm ra manh mối, đã có người làm. Riêng Sư Âm chỉ cần ngồi một bên uống cafe, chờ nghe báo cáo là được.

"Mệt quá! Muốn mù luôn rồi. Sao chúng ta không trực tiếp đi hỏi anh em họ Dương?" - Đào Tuyết Ương đập đầu xuống đống báo bên dưới.

"Chị không thích." - Nữ vương đại nhân nói gọn gàng, đã trực tiếp làm bọn họ bị hành hạ gần chết. Bây giờ, thì một mớ phiền phức đổ lên đầu bọn họ. Anh em nhà họ Dương ở cục cảnh sát hành động đơn độc cũng quen, có thể sẽ không làm phiền người khác. Mặc dù anh em họ Dương chủ động tìm bọn họ hỗ trợ, nếu như sự việc đơn giản, hai người họ đã sớm tìm ra manh mối. Ngồi tại đây, cũng có một người sĩ diện, với anh em kia cũng không chịu thua.

"A! Tìm thấy rồi!!" - Lương Ưu Tú cầm tờ báo giơ lên, hắn đã quen với việc tìm kiếm, nên làm khá nhanh. Lương Ưu Tú chỉ vào một bảng tin nói: "Đây là vụ tự sát đầu tiên, hiện trường giống y chang mấy vụ đăng trên blog 'Linh hồn internet'. Người chết tên là Lãnh An, báo chí nói do có vấn đề về tình cảm, gia đình không tốt, nên tự sát."

"Có lý do để chết, tại sao lại có oán hận, giết nhiều người như vậy? Chắc còn nguyên nhân khác." - Sư Âm thấy trên báo chỉ đưa tin tức bề ngoài, còn những lý do ẩn giấu bên trong.

Sư Phù biết được tên người chết, bắt đầu dùng máy tính tìm kiếm. Kết quả cho thấy, những dự liệu, thông tin về Lãnh An đã bị xóa toàn bộ. Đúng là có vấn đề.

"Ở thời đại này, mọi thông tin đều lưu trữ vào máy tính. Nhưng khi điều tra lại bị xóa sạch. Phiền phức rồi đây." - Sư Phù cảm thấy bản thân vô dụng, hắn là trạch nam, cao thủ IT. Chỉ cần dựa vào máy tính, những vấn đề trên mạng hắn đều có thể giải quyết. Nhưng bảo đi ra ngoài điều tra, làm khó nhau rồi.

Lúc này, chuông cửa nhà Sư Âm vang lên, anh em họ Dương đến rất đúng lúc. Đào Tuyết Ương trái ngược với Sư Âm, nàng không kiêu ngạo, mà da mặt rất dày, chuyện đã đủ phiền lắm rồi. Đào Tuyết Ương không quan tâm họ có đáng ghét hay không, lập tức lôi họ vào nói những kết quả điều tra được. Vấn đề càng rắc rối hơn, Dương Tử Khiêm và Dương Tử Hi đã thụ lý rất nhiều vụ án tự sát, nên nhắc đến Lãnh An thật sự không còn ấn tượng.

"Gọi điện cho tòa soạn, xin địa chỉ nhà Lãnh An. Chúng ta đến thẳng đó, trực tiếp điều tra, dù sao chúng tôi là cảnh sát mà." - Dương Tử Hi cười gọi điện, làm riết cũng quen. Đây đâu gọi là lạm dụng chức quyền phải không?

Rất dễ dàng biết được địa chỉ nhà Lãnh An, nhiều người kéo nhau lại nhà người khác không thích hợp. Anh em nhà họ Dương nhận trách nhiệm đi điều tra, những người còn lại ở nhà nghỉ ngơi, uống trà chờ họ về là được.

Đi tới nhà Lãnh An, trong nhà chỉ có một mình mẹ cô ấy, dáng vẻ tiều tụy. Anh em họ Dương nói mình là cảnh sát, mẹ Lãnh An có chút ngẩn người, liền biết họ đến vì vụ án của con gái. Nhưng con gái của mình là tự sát mà chết, bọn họ còn muốn điều tra cái gì nữa đây?

"Mẹ Lãnh, chúng tôi tới muốn hỏi con cái bà lúc còn sống có thường hay lên mạng không? Quen biết những ai? Gần đây, xảy ra rất nhiều vụ tự sát giống với lúc con gái bà chết. Theo bà thấy tình trạng của con gái mình thế nào? Hi vọng, bà có thể phối hợp điều tra." - Dương Tử Hi rất nghiêm túc.

"Ngày đó, tôi không nên đánh nó, không nên mắng nó. Đều là tại tôi không tốt, nếu như tôi biết nó sẽ tự sát thì đã không làm vậy. Tôi đã đánh mất đứa con gái duy nhất của mình." - Người mẹ mất con đau khổ rơi nước mắt. Con người là vậy, khi có thì không biết yêu thương, khi mất đi mới thấy hối hận.

"Bà nhận xét về con gái mình như thế nào?" - Dương Tử Hi tiếp tục hỏi, nàng không có chút gì đồng cảm với sự đau khổ của mẹ Lãnh An. Theo những lời bà ấy nói, xem chừng là một trong những nguyên nhân làm Lãnh An tự sát.

"An An rất thích online, mỗi ngày đều trốn trong phòng. Có lần, tôi lén đi vào phòng nó, phát hiện nó viết tiểu thuyết, bút danh Lãnh Lãnh. Lúc đó, tôi còn mắng nó, không chịu làm việc đàng hoàng. Sau khi nó chết, máy tính đó đã có một người bạn đến mang đi."

"Bạn? Bà biết người bạn đó ở đâu không?"

Tại sao, người bạn đó lại lấy máy tính đi? Đây chính là nghi điểm. Biết được người bạn đó là Trần Thu Linh, có được địa chỉ nhà, hai người lập tức đi đến đó. Trên đường đi, họ gọi điện thoại cho Sư Phù lên mạng, tìm thử nickname Lãnh Lãnh.

Tuy rằng blog và dữ liệu của Lãnh An đã bị xóa, nhưng Lãnh An không thể cấm những người khác viết chuyện liên quan đến mình, Sư Phù đã tìm được kẻ hở để điều tra. Blog của Lãnh An được rất nhiều blog khác lấy nội dung về đăng lên, biết được trước lúc Lãnh An muốn tự sát, đã từng viết trên blog của mình là muốn tìm cái đến cái chết. Theo đó có nhiều người thêm dầu vào lửa, dẫn đến việc Lãnh An tự sát. Xem ra, chuyện này liên quan đến cái chết của Lãnh An.

"Xin chào, chúng tôi là cảnh sát. Chúng tôi muốn hỏi cô một chút chuyện về Lãnh An."

"Tôi không quen cô ấy."