Đăng vào: 11 tháng trước
4.
Mười hai giờ trưa, trong căn phòng số 5 của nhà hàng Rome, màn kịch gặp mặt chính thức bắt đầu.
Đến tham dự bữa tiệc gặp mặt này, tôi ăn mặc, trang điểm rất cẩn thận, dì Thạch cũng luôn miệng khen tôi hôm nay trông rất xinh. Tôi tự tin cùng dì đi đến nhà hàng Rome nhưng khi vừa nhìn thấy đối tượng gặp mặt, tôi lập tức cảm thấy mất hết tự tin.
Anh chàng tốt nghiệp tiến sĩ nước ngoài này nhìn không giống một vị tiến sĩ chút nào mà giống một vận động viên thì đúng hơn: cao ráo, khoẻ mạnh, khôi ngô, tuấn tú. Anh ta lịch sự tự giới thiệu: “Xin chào, anh là Đới Thời Phi.”
Giọng nam trung rất dễ nghe, tôi cũng cố gắng nói thật dịu dàng, từ tốn: “Xin chào, tên em là Yên Phiên Phi.”
Anh ta đến cùng bác mình, bác ấy đứng bên cười nói: “Ồ, tên của hai đứa đều có chữ “Phi”, thật trùng hợp!”
Lần gặp mặt này, tôi và Đới Thời Phi, hai nhân vật chính, đều có chút ngại ngùng nên chuyện trò không nhiều. Ngược lại, dì Thạch và bác của anh ta nói chuyện không ngừng để tránh cho “sân khấu” vắng vẻ. Mặc dù kết thúc buổi gặp mặt, dưới sự khuyến khích của hai “phụ huynh”, tôi và Đới Thời Phi đã trao đổi số điện thoại nhưng tôi nghĩ chắc anh ta sẽ không liên lạc với tôi nữa, anh ta xuất sắc như thế, con gái xinh đẹp cỡ nào mà không tìm được, tôi là cái gì chứ! Tôi chẳng thấy có lý do gì để anh ta đến tìm tôi lần nữa. Anh ta còn cần phải giới thiệu đối tượng nữa sao? Điều kiện tốt như thế...
Nói thực, ngoại hình của Đới Thời Phi khá phù hợp với yêu cầu về người bạn trai lý tưởng của tôi, nhưng những người đàn ông như thế này lại chẳng bao giờ để mắt đến tôi. Ai bảo tôi không phải là tuyệt sắc giai nhân cơ chứ!
Đã không phải tuyệt sắc giai nhân mà còn mơ mộng lấy được một chàng hoàng tử bạch mã. Haizz, chẳng có cách nào, là con gái ai chả mơ mộng, chỉ khác nhau là tỉnh mộng sớm hay muộn mà thôi. Tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi, cũng đến lúc phải tỉnh mộng. Còn muồn tìm bạch mã hoàng tử gì chứ? Đã bao năm trôi qua, đừng nói hoàng tử, ngay cả bạch mã tôi cũng chẳng gặp lấy một con.
Sau lần gặp mặt này, tôi hoàn toàn không ôm hy vọng. Nhưng không ngờ, ngày hôm sau Đới Thời Phi lại gọi điện cho tôi, hỏi buổi tối có thời gian cùng anh ta đi xem phim không.
Anh ta muốn hẹn hò với tôi, như vậy là anh ta muốn tình cảm của chúng tôi tiến thêm một bước? Tôi ngất ngây vì sung sướng nhưng đương nhiên trong điện thoại vẫn cố làm ra vẻ dịu dàng, khiêm tốn: “Vâng, cũng may là tối nay em không có việc gì.”
Vừa đặt điện thoại xuống tôi liền vứt cái dáng vẻ yểu điệu thục nữ lên chín tầng mây, vui mừng nhảy cẫng lên. “Oh yeah...”
Khi đó tôi đang cùng Điền Tịnh đi mua sắm. Người ta thường nói, con gái sau khi bị tổn thương hay thích đi mua sắm, câu này cũng có lý. Hôm qua, sau khi đi xem mặt về, tôi nhận định là mình đã thất bại, chắc chắn anh chàng tiến sĩ tốt nghiệp nước ngoài về đó chẳng thích gì tôi, tâm hồn yếu đuối bị tổn thương vô cùng. Thế nên nửa đêm canh ba trằn trọc không ngủ được, tôi sống chết gọi điện bằng được cho Điền Tịnh, bắt cô ấy phải đồng ý ngày mai cùng tôi đi mua sắm, mời tôi ăn cơm để an ủi, xoa dịu đứa con gái đang bị tổn thương là tôi.
Tuy nhiên, trước khi đãi tôi ăn cơm, cô ấy mới chỉ cùng đi mua sắm, tôi đã nhận được điện thoại của Đới Thời Phi rồi. Tình thế đảo ngược đến kinh thiên động địa khiến tôi từ đau khổ hoá vui mừng, cho nên bữa cơm này tôi không cần Điền Tịnh mời, ngược lại tâm trạng đang rất vui nên tôi tự nguyện mời cô ấy.
“Lát nữa đi ăn KFC, cậu thích nhất món gà cuộn Mexico, muốn ăn mấy cái thì ăn, mình mời.”
Điền Tịnh mặt vui như Tết. “Có thể gói mang về không?”
Tôi trừng mắt lườm cô ấy. “Cậu nghĩ hay nhỉ!”
Tôi và Điền Tịnh là bạn học cấp ba, tình bạn vẫn còn duy trì được đến giờ. Cô ấy là một trong những người bạn gái thân thiết nhất của tôi.
Bố mẹ Điền Tịnh đều làm việc ở ngân hàng nên vào đại học cô ấy theo ngành Tài chính kế toán, sau khi tốt nghiệp, nhờ mối quan hệ lâu năm của bố mẹ để xin việc, cô ấy đã rất thuận lợi xin được vào một ngân hàng của tỉnh. Mặc dù lương không cao nhưng các khoản trợ cấp, tiền thưởng cũng đáng kể.
Ví dụ như cô ấy mới vào làm việc không lâu nhưng lại đúng dịp Quốc khánh, ngân hàng đã thưởng ột nghìn tệ. Tôi ghen tỵ quá đi! Đem lương ra so sánh thì thật chẳng muốn sống nữa!
“Khi nào có cơ hội bảo bố mẹ cậu xin giúp mình vào ngân hàng làm với nhé, tiền thưởng ngày lễ tết cao gấp đôi so với trường mầm non chỗ mình.”
Cô ấy trả lời thẳng thừng: “Ngân hàng chỉ tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp ba chuyên ngành Tài chính, Kế toán hoặc Công nghệ thông tin thôi. Cậu học khoa Giáo dục mầm non thì chỉ cần mấp mé bước vào cửa đã bị đuổi thẳng cổ ấy chứ.”
Đúng thế, một đứa tốt nghiệp chuyên ngành Giáo dục mầm non mà lại muốn vào ngân hàng làm như tôi thì quả là không thích hợp chút nào. Có mà nằm mơ! Nếu không có điều bất ngờ xảy ra thì có lẽ cả đời này tôi sẽ phải sống chung với bọn con nít là việc không thể tránh khỏi.
Chuyện Đới Thời Phi hẹn tôi tối nay đi xem phim, sau khi đã ăn no nê món gà cuộn, Điền Tịnh bắt đầu phân tích: “Chẳng phải cậu nói điều kiện của anh ta rất tốt, chắc chắn sẽ không thèm để mắt đến cậu sao? Tại sao anh ta còn gọi điện hẹn hò với cậu?”
Làm sao mà tôi biết được nhưng anh ta đã gọi điện hẹn tôi, chứng tỏ anh ta có cảm tình với tôi. Nghĩ vậy, tôi liền nói bừa: “Có lẽ... anh ấy cảm nhận được vẻ đẹp tiềm ẩn của mình.”
Điền Tịnh cười khì khì. “Cho dù mắt anh ta có khả năng nhìn xuyên thấu như chụp X-quang đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn bề ngoài mà hiểu được bản chất bên trong, cùng lắm cũng chỉ nhìn thấy tim gan phèo phổi của cậu mà thôi, nhìn đâu ra cái gọi là vẻ đẹp tiềm ẩn với chả không tiềm ẩn chứ! Cậu cũng chẳng dát vàng lên mặt.”
“Bất kể vì lý do gì, cái chính là anh ấy đã gọi điện hẹn hò với mình, đó mới là điều quan trọng. Điền Tịnh, mau lên, đi mua quần áo với mình nhé!”
Vì cuộc hẹn tối nay, tôi đã bắt Điền Tịnh cùng tôi đi mua quần áo. Phố đi bộ ở gần quảng trường Văn hoá có nhiều cửa hàng quần áo đẹp nhất, giá cả đương nhiên cũng không rẻ. Trước kia đến đây mua sắm, tôi chỉ ghé vào ngắm nghía, nếu có mua thật thì cũng phải đợi đến khi giao mùa giảm giá mới vào lượm lặt vài món đồ rẻ tiền. Lần này, vì chàng bạch mã hoàng tử trong mộng, tôi quyết định hy sinh tiền bạc để tân trang bản thân.
Lượn một hồi trong phố đi bộ, dưới sự tham mưu của Điền Tịnh, cuối cùng tôi cũng mua được một chiếc váy liền màu đen.
Trong tủ quần áo của tôi chỉ toàn màu đen là màu đen, bởi vì dáng người hơi “đẫy đà” nên tôi chỉ thích mua quần áo màu đen, nó giúp tôi trông gầy hơn một chút. Vừa nhìn thấy chiếc váy này tôi đã ưng ngay, chỉ cho Điền Tịnh xem, cô ấy cũng gật đầu đồng tình: “Ừm, đẹp đấy, cậu mặc thử xem.”
Mặc lên người trông cũng khá. Chiếc váy liền màu đen kiểu dáng đơn giản, cổ chữ V, tay lỡ, eo thắt cao, dài đến đầu gối, vừa khoe được vòng ngực vừa che được những chỗ thịt thừa ở eo và đùi, thật là nhất cử lưỡng tiện. Hơn nữa, chiếc váy màu đen càng tôn lên làn da trắng trẻo, mịn màng của tôi. Hai nhân viên bán hàng và mấy người khách ở đó cũng gật đầu khen ngợi, nói người có nước da trắng mặc đồ màu đen rất đẹp.
Được mọi người khen, người cứ lâng lâng, ngay lập tức tôi hy sinh tờ ba trăm tệ trong ví để đổi lấy chiếc váy mới, một lời cũng không nỡ mặc cả, mặc luôn chiếc váy đi ra khỏi cửa hàng.
Chúng tôi đang đứng đợi xe buýt ở quảng trường Văn hoá thì gặp ngay Chu Nhất Minh mặc đồng phục của nhân viên ban Quản lý đô thị đang làm nhiệm vụ. Nhìn thấy tôi từ xa, anh ta đã ngoác mồm gọi í ới. “Ai thế nhỉ? Anh trai sắp không nhận ra rồi.”
Điền Tịnh cũng biết Chu Nhất Minh, cấp ba chúng tôi học chung trường, tuy không cùng lớp nhưng tình cảm rất tốt đẹp. Gặp anh ta, Điền Tịnh cười ha ha, nói: “Chu Nhất Minh, hôm qua Yên Phiên Phi đi xem mặt, lọt vào tầm ngắm của anh tiến sĩ tốt nghiệp ở nước ngoài rồi nhé, tối nay anh ta còn hẹn cậu ấy đi xem phim nữa, vì thế mới vội vàng đi tân trang dung nhan đấy!”
Hôm qua, sau khi tôi đi xem mặt về, Chu Nhất Minh đã gọi điện. Tôi biết anh ta lòng dạ nham hiểm, nhất định gọi là để chế giễu nên không thèm nghe máy. Anh ta thấy tôi không nghe liền gửi một tin nhắn: “Bé bự, đi xem mặt rồi phải không, thất vọng rồi chứ gì, tâm hồn đang bị tổn thương hả? Bị tổn thương, muốn chết nhưng dù sao cũng không nên bước vào đường cùng!”
Tôi bực mình liền nhắn cho anh ta bốn chữ: “Em muốn anh chết!”
Anh ta nhắn lại rất nhanh: “Haizz, Bé bự em vẫn còn mắng người khác được, xem ra cũng chưa đến mức nghĩ quẩn. Là anh trai đã lo vớ vẩn rồi.”
Tôi chán chẳng buồn để ý đến anh ta nữa.
Bây giờ nghe thấy Điền Tịnh nói vậy, Chu Nhất Minh tỏ ra rất kinh ngạc. “Hả? Bé bự, em cũng lọt vào mắt của anh tiến sĩ tốt nghiệp ở nước ngoài cơ à? Có phải vị tiến sĩ đó vừa già vừa hói vừa bụng bia không?”
Anh ta nói làm tôi điên tiết, chỉ muốn đá ấy cái vào chân. Lẽ nào Yên Phiên Phi tôi lại không thể lọt vào mắt một người đàn ông như thế? Chỉ là bây giờ tôi đang mặc một chiếc váy trông yểu điệu thục nữ, không thể có hành động bất nhã được, đành phải dùng lời nói để đấu với anh ta: “Hừ! Chu Nhất Minh chết tiệt, anh tiến sĩ tôi xem mặt không biết là cao to, khoẻ mạnh, khôi ngô, tuấn tú cỡ nào, chỉ biết là khi anh nhìn thấy, anh không tự cảm thấy xấu hổ mới là lạ.”
“Bé bự nói khoác vừa vừa thôi, cao to, khoẻ mạnh, khôi ngô, tuấn tú mà lại thích em chắc? Nhưng cũng khó nói, dẫu sao em cũng có giá trị riêng của mình. Thời buổi này, thịt lợn tăng giá vùn vụt mà.”
Câu đầu tiên nghe đã không mấy dễ chịu, câu thứ hai nghe không lọt tai chút nào, câu cuối cùng mới khiến tôi phản ứng mạnh mẽ. Tên tiểu tử chết giẫm này đã dùng những lời lẽ khiếm nhã làm tôi bị tổn thương ghê tớm. Tức quá, không thục nữ gì nữa, tôi liền giơ chân đá cho anh ta một cái. “Đồ Vi sinh vật chết tiệt, anh chết đi cho rồi!”
Chu Nhất Minh né rất nhanh, quay người một cái đã tránh khỏi cái “cẳng chim uyên ương thiên hạ vô song” của tôi, khiến tôi suýt chút nữa ngã bổ nhào xuống đất vì bị mất thăng bằng, may mà tôi “võ nghệ cao cường”, kịp thời đứng vững lại. Anh ta đứng một bên, nháy nháy mắt, “Bé bự, đôi chân của em càng ngày càng vững chãi!”
Những lời châm biếm của anh ta, người khác nghe không hiểu nhưng tôi thì hiểu rất rõ, hận đến nghiến răng kèn kẹt.
Điền Tịnh cũng hiểu anh ta muốn nói gì, không kìm được liền cười phá lên. Hai người bọn họ nhìn nhau cười ngặt nghẽo, còn tôi chỉ biết hậm hực, tức tối. Vừa vặn chiếc xe buýt đi tới, tôi trèo lên xe, mặc xác bọn họ.
Còn đối với chuyện đôi chân của tôi có vững chắc hay không thì phải quay ngược lại hồi học cấp ba.
Hồi cấp ba, tôi và Chu Nhất Minh tuy bằng tuổi nhưng học khác lớp. Anh ta học lớp 3 còn tôi học lớp 4, hai lớp ở cạnh nhau. Tuy mối quan hệ giữa chúng tôi không thân mật như hồi nhỏ, nhưng so với các bạn khác thì vẫn thân thiết hơn, dẫu sao cũng cùng lớn lên.
Ngày ấy, nam sinh nữ sinh trong trường đã bắt đầu có trào lưu thích bàn luận về những scandal ai thích ai rồi. Sau khi biết chuyện Chu Nhất Minh và tôi là đôi bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, bọn họ liền gán ghép tôi với anh ta.
Chuyện này khiến Chu Nhất Minh không hài lòng. Nếu mọi người gán ghép anh ta với một đoá hoa nào đó trong lớp thì chắc chắn anh ta sẽ rất vui, đằng này họ lại gán ghép với một tiểu nha đầu béo bự như tôi, anh ta cảm thấy bị bẽ mặt. Để giữ thể diện và để làm rõ mọi chuyện, anh ta bắt đầu phớt lờ tôi.
Nói thật, tôi cũng không thích chuyện gán ghép này lắm. Ngày ấy, tôi đang mơ mộng thích cậu lớp trưởng lớp tôi. Cậu ấy cao, làn da trắng mịn, nụ cười tươi tắn, lại còn có mái tóc xoăn hung hung, nhìn như người ngoại quốc, rất được các cô gái mến mộ.
Chu Nhất Minh người đã thấp bé, khi ấy mặt còn đầy mụn trứng cá, luận về “sắc đẹp” thì không bằng một nửa cậu lớp trưởng lớp tôi. Vì thế tôi cũng không thích gây tiếng tăm với anh ta. Anh ta lờ tôi, tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến anh ta nữa.
Cứ như vậy, anh ta chê tôi, tôi cũng chê anh ta, mối quan hệ dần xa cách. Dừng lại ở đó thì còn được. Hận nhất là vì anh ta muốn chứng minh mình không có quan hệ gì với tôi nên thường xuyên hùa theo đám nam sinh cùng lớp chế giễu tôi béo. Một lần, hai lần tôi đều nhịn, về sau thực sự không chịu được nữa bèn cãi nhau với anh ta một trận.
Hôm đó, tổng động viên toàn trường làm vệ sinh, tôi phụ trách lau sàn nhà. Từng xô từng xô nước giội xuống, làm cho khu hành lang lênh láng nước. Tôi xắn cao quần, cầm chổi lau nhà cố gắng lau sạch những vết nước đọng, bận rộn một lúc cuối cùng cũng gọn gàng, sạch sẽ.
Tôi đang định đi vào lớp nghỉ ngơi một lát thì Chu Nhất Minh và mấy nam sinh cùng lớp cũng đi đến. Trong đó có một tên xấu tính nhìn thấy hai ống quần đang xắn cao khiến bắp chân tôi lộ ra thì liền chỉ trỏ và cười ha ha, nói: “Wow, chân to chưa, như chân voi ấy!”
Tôi nghe thấy thế thì tức điên người, tay chống nạnh xông lên, mắt trợn trừng cãi lại: “Chân to thì làm sao? Chân to thì sao? To một chút, gió thổi không bị ngã.”
Chu Nhất Minh ở bên cạnh lại chêm vào một câu như đổ thêm dầu vào lửa: “Đôi chân của em có mà bão cấp mười thổi cũng chẳng ngã.”
“Đánh người không đánh mặt, hại người không hại đến tâm”, tôi đã bị chọc đúng nơi yếu đuối nhất của tâm hồn rồi. Tôi thở gấp vì tức giận. Được lắm, tên Chu Nhất Minh này, rõ ràng muốn làm khó mình đây! Anh cứ đợi đấy, để xem tôi xử lý anh thế nào. Tôi cũng biết điểm yếu của anh ở đâu. Anh sợ nhất người ta nói anh thấp, cũng giống như tôi sợ người ta nói mình béo. Bây giờ anh dám nói chân tôi to thì tôi sẽ nói chân anh ngắn.
Quả nhiên, tôi vừa nói anh ta lùn, anh ta đã tức điên, cố cãi sống cãi chết là anh ta không lùn. Tôi không muốn cho anh ta có cơ hội cãi lại nên nói như bắn súng liên thanh: “Đàn ông cao dưới một mét tám đều là loại tàn phế cấp hai, Chu Nhất Minh anh ngay cả một mét bảy cũng không đạt, chẳng qua chỉ là loài vi sinh vật mà thôi, nếu không dùng kính hiển vi thì chắc cũng không nhìn thấy.”
Câu nói của tôi đã chọc đúng chỗ đau khiến mặt anh ta tối sầm lại, anh ta chỉ vào tôi, gầm lên như thể bị Mã Cảnh Đào[4] ám: “Cứ cho là vi sinh vật thì cũng còn hơn chiều ngang vượt quá chiều dài.”
[4] Diễn viên khá nổi tiếng người Đài Loan.
“Anh...” Tôi tức run người, chỉ vào anh ta chửi: “Đồ tàn phế cấp hai, đồ Vi sinh vật!”
Anh ta cũng không chịu thua. “Đồ béo bự... đồ béo bự chiều ngang to hơn chiều dài.”
“Đồ tàn phế cấp hai, đồ Vi sinh vật!”
“Đồ béo bự, chiều ngang to hơn chiều dài.”
“Đồ tàn phế cấp hai, đồ Vi sinh vật!”
Hôm đó tôi và anh ta cứ thế cãi nhau như hai cái máy, cãi đến mức mặt đỏ tía tai. Cũng không biết có bao nhiêu học sinh khác vây quanh chúng tôi xem trò náo nhiệt này, kín mít cả hai đầu hành lang. Cuối cùng trận chiến ác liệt đó đã bị một thầy giáo đi qua trấn áp. Hai bên thế là hoà, bất phân thắng bại.
Chỉ là trận khẩu chiến đó nhất thời sướng cái miệng nhưng hậu quả để lại trong suốt ba năm học cấp ba, bất luận là tôi hay Chu Nhất Minh đều không có mấy học sinh gọi đúng tên chúng tôi nữa.
Tên của tôi được thay thế bằng biệt danh “Bé bự”, còn Chu Nhất Minh bị gọi là “Vi sinh vật”.