Chương 16: Chương 2 - Phần 03

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Đăng vào: 11 tháng trước

.

3.
“Sở Vân Phi, Sở Vân Phi nào?”
Nằm trên giường buôn chuyện với Điền Tịnh qua điện thoại, tôi nhắc đến chuyện hôm nay gặp Sở Vân Phi ở trường mầm non. Cô ấy nghe thấy thì hơi sửng sốt, sau định thần lại liền hỏi: “Là anh chàng lớp trưởng lớp mình, đẹp trai như con lai gây sốc toàn trường hả?”
“Đúng, là cậu ta.”
“Cậu nhắc đên cậu ta mình mới nhớ, tháng trước mình đã gặp Trần Lâm ở trên tỉnh.”
Trần Lâm là một trong hai cô gái năm ấy có thai với Sở Vân Phi, người còn lại tên là Trâu Hiếu Lợi. Sau vụ scandal nổi tiếng toàn trường năm ấy, hai cô gái không hẹn mà cùng nhau chuyển trường. Xảy ra chuyện như thế, ai còn mặt mũi nào ở lại trường học nữa! Sau đó, chúng tôi không còn tin tức gì của họ nữa.
Hôm đó, Điền Tịnh vô tình gặp Trần Lâm trên tỉnh, cô ta giờ đã là mẹ của một bé gái một tuổi, đang bế con và đi cùng chồng. Gặp lại bạn cũ nơi đất khách, Điền Tịnh nhiệt tình chào hỏi nhưng cô ta chỉ vội vội vàng vàng nói vài câu rồi kiếm cớ đi luôn.
“Có lẽ cô ta sợ mình nhắc lại chuyện xảy ra ngày xưa trước mặt chồng, sao mình lại không nhận ra chứ!”
“Thế cũng là bình thường! Bất luận cậu có nói hay không, đứng trước mặt một người biết rõ tình hình thì cô ta tỏ ra không tự nhiên, muốn nhanh chóng rời đi là phải. À đúng rồi, có tin tức gì của Trâu Hiếu Lợi không?”
“Nghe nói cô ta sống ở Chu Hải, đã kết hôn hai lần và sinh được một trai, một gái.”
Tôi thở dài. “Sao thế nhỉ? Người ta kết hôn hết lần này đến lần khác, còn mình thì mãi vẫn chưa được kết hôn.”
Điền Tịnh an ủi: “Mình cũng đã kết hôn đâu! Còn có mình đồng hành cùng cậu mà.”
“Cậu làm sao giống mình được, ít nhất cậu còn có bạn trai bên cạnh. Mà cậu và Đỗ Uy định khi nào tính chuyện vậy? Không phải đợi anh ấy học xong tiến sĩ đấy chứ?”
“Mình không vội, cậu vội cái gì? Hay là nhiều tiền quá không có chỗ để, muốn nhanh chóng làm phong bì mừng mình? Phiên Phi, vì tình cảm bọn mình bấy lâu, khi nào mình cưới, cậu phải mừng mình ít nhất hai nghìn tệ đấy.”
Tôi cười hãi hùng: “Cậu đúng là sư tử miệng to! Vì thương cho túi tiền của mình nên mình nghĩ, hay là chuyệc của cậu và Đỗ Uy từ từ hãy bàn, đợi mình kiếm được anh chàng nào đó rồi chúng ta cùng tổ chức đám cưới, như vậy tiền mừng của bọn mình sẽ coi như hòa, không phải mất tiền. Haha!”
“Có thể xem xét, nhưng đừng để mình đợi đến khi hoa tàn đấy nhé! À đúng rồi, chẳng phải lần trước Chu Nhất Minh nói ở ban anh ta có người mới đến sao? Nếu có người nào phù hợp, chắc chắn anh ta sẽ giới thiệu cho cậu. Thế nào, có động tĩnh gì chưa?”
Tối hôm đó tôi tỵ nạnh anh ta may mắn hơn tôi, Nhậm Giai vừa đi khỏi đã quen ngay Tiêu Tương Tương. Để giúp tôi cân bằng tâm lý, anh ta đã hứa suông với tôi, nói ban anh ta sắp có nhân viên mới, đến lúc đó anh ta sẽ chọn ra người ưu tú nhất giới thiệu cho tôi.
Tên tiểu tử đó đã vỗ ngực thùm thụp nói: “Em gái yên tâm, chuyện lớn cả đời của em cứ để anh trai lo!”
Lời anh ta nói đương nhiên chỉ nghe để đấy thôi, chứ hy vọng vào anh ta, chỉ sợ tôi sẽ chết già mất. Không ngờ Điền Tịnh vẫn còn nhớ chuyện đó, còn tôi chỉ cảm thấy buồn cười. “Anh ta chỉ nói thế thôi, cậu tưởng thật chắc. Cả ngày từ sáng đến tối, anh ta chỉ lẩn quẩn bên Tiêu Tương Tương, còn thời gian đâu mà quan tâm đến chuyện của người khác nữa!”
Tôi nói thế cũng chẳng oan, gần đây có thấy bóng dáng của anh ta đâu! Có nhắm mắt tôi cũng biết anh ta đang chui rúc ở xó xỉnh nào.
Hôm nay, sau khi tan làm, ở trong tiểu khu tôi còn bị mẹ anh ta gọi lại. Bà thăm dò tôi: “Phiên Phi à, con và Nhất Minh thân nhau, chuyện của nó, con nhất định cũng biết. Con nói cho bác nghe, tên tiểu tử chết tiệt đó có phải tìm được đối tượng rồi không? Cả ngày từ sáng đến tối đều không ở nhà.”
Rõ ràng bà Chu không hay biết gì, tôi lấy làm lạ, tại sao Chu Nhất Minh lại giấu mẹ? Nhưng anh ta không nói chắc là cũng có lý do riêng, tôi không thể gây phiền phức cho anh ta được, bèn nói dối là không biết. Sau khi nói vài câu qua loa lấy lệ, tôi liền gọi điện cho anh ta thẩm vấn: “Anh làm sao thế? Sao không nói ẹ anh biết là anh có bạn gái mới rồi? Tiêu Tương Tương cũng có xấu xí gì đâu?”
“A Phi, em không biết đâu, anh trai đang buồn phiền vì chuyện này đây. Anh chưa nghĩ ra là phải nói với mẹ anh thế nào.”
“Nói thẳng ra được rồi. Anh có bạn gái là chuyện tốt, mẹ anh vui mừng còn không hết nữa là, anh còn phiền muộn cái nỗi gì?”
“Mẹ anh hy vọng anh sớm tìm được bạn gái phù hợp, nhưng nếu anh tìm được một người đã từng ly hôn thì em nói xem, mẹ anh có chấp nhận không?”
Hả? Tôi thực sự sốc nặng. “Tiêu Tương Tương đã từng ly hôn?”
Chu Nhất Minh nói là sau khi anh ta bộc bạch cõi lòng mình, Tiêu Tương Tương đã tâm sự với anh ta như thế. Cô ta nói đã từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại ngắn ngủi, anh ta có thể thông cảm và chấp nhận không? Nếu không thể thì không cần miễn cưỡng, hai người có thể làm bạn.
“Vậy anh có thể thông cảm và chấp nhận không?”
“Anh có thể, nhưng anh biết mẹ anh thì không thể. Chính vì thế anh không biết phải nói với bà thế nào. Em cũng biết mẹ anh bị bệnh cao huyết áp, kích động quá dễ xảy ra chuyện, anh không muốn để bà giận đến mức phải nhập viện.”
“Vậy thì anh đừng đề cập đến vấn đề đó nữa. Kết hôn rồi hay chưa thì nhìn cũng không nhận ra được, anh cứ nói cô ấy chưa kết hôn lần nào, bác sẽ không nghi ngờ đâu.”
“A Phi, em và anh cũng chung suy nghĩ. Anh cũng nghĩ như thế, cứ giấu mẹ anh trước rồi nói thật sau. Để Tương Tương và bố mẹ anh tiếp xúc với nhau một thời gian, đợi hai người có ấn tượng tốt với cô ấy một chút, đến lúc đó nói ra nói ra cũng dễ dàng chấp nhận hơn.”

Chu Nhất Minh suy nghĩ thật thấu đáo. Ai bảo người trong cuộc khi yêu đều trở nên ngốc nghếch?
Nhưng tôi chính là kẻ ngốc ấy, chìm đắm trong ánh hào quang của tình yêu mà quên mất hiện tại!
Chiều hôm nay, Sở Vân Phi gọi cho tôi, giọng nhẹ nhàng cởi mở: “Yên Phiên Phi, hết giờ làm có rỗi không, mình mời cậu đi ăn.”
Quả nhiên cậu ta mời tôi đi ăn thật, hôm đó sau khi đưa tôi về, cứ nghĩ cậu ta chỉ nói khách sáo thế thôi. Có người mời ăn cơm, người mời lại là một anh chàng khôi ngô, tuấn tú, được ăn cao lương mỹ vị lại còn “bổ mắt”, tôi chẳng chút đắn đo, nhận lời ngay. “Có rỗi, có rỗi.”
Sở Vân Phi lái xe đến trường mầm non đón tôi, vừa vặn hôm nay tôi mặc chiếc váy màu đen đẹp đẽ đó. Cậu ta nhìn thấy, khen không ngớt lời. “Cậu mặc chiếc váy này rất đẹp!”
Tôi mặc chiếc váy này được rất nhiều người khen ngợi, nhưng được anh chàng lớp trưởng đẹp trai thời phổ thông khen, cảm giác thật khác biệt. Còn nhớ năm đó, cậu ta đối với một con bé mũm mĩm, trong lớp được mệnh danh là thiên kim đệ nhất[1] như tôi đều ngoảnh mặt làm ngơ, giờ lại khen tôi đẹp. Cả tim gan phèo phổi tôi đều rung lên vì sung sướng!
[1] có nghĩa là đệ nhất nghìn cân. “Thiên kim” hay còn gọi là “nghìn vàng”. Trong tiếng Trung, “nghìn vàng” và “nghìn cân” đọc giống nhau. Tác giả muốn chơi chữ, ý nói là rất béo.
Sở Vân Phi đưa tôi đến một nhà hàng Tây. Không gian sang trọng, tiếng nhạc du dương, những ngọn nến lung linh thay cho ánh đèn, mùi hương hoa hồng thoang thoảng trong khung cảnh huyền ảo. Ăn ở đây chủ yếu là để cảm nhận một không gian lãng mạn, cảm giác thư thái. Sở Vân Phi nói: “Nhà hàng Trung Quốc ồn ào lắm, mình thích ăn ở nhà hàng Tây hơn, rất yên tĩnh, cùng bạn bè ăn uống xong có thể gọi tách cà phê rồi nhâm nhi, chuyện trò.”
Sau khi ăn xong, chúng tôi mỗi người gọi một tách cà phê ngồi nhâm nhi, chuyện trò. Nói về công việc, về cuộc sống, về niềm vui, sở thích… nói hết chuyện này đến chuyện khác rồi cuối cùng nhắc đến chuyện tình cảm. Cậu ta hỏi tôi có bạn trai chưa, tôi ngượng ngùng lắc đầu: “Đang độc thân đây.”
Mặt cậu ta lộ vẻ ngạc nhiên. “Vẫn độc thân à?”
Đương nhiên tôi không có mặt mũi nào mà thừa nhận mình trước nay chưa có ai theo đuổi, bèn nói liều vài câu hòng giữ thể diện: “Trước đây cũng từng yêu vài người nhưng đều cảm thấy không phù hợp nên thôi. À phải rồi, còn cậu thì sao? Chắc phải có bạn gái xinh đẹp lắm?”
“Đúng là ngày trước mình có cô bạn gái rất đẹp, quen ở Quảng Đông. Nhưng sau khi mình rời khỏi Quảng Đông, hai người dần dần dãn ra nên giờ đang là Vương Lão Ngũ đây!”
“Cậu như thế này phải gọi là Vương Lão Ngũ kim cương[2] mới đúng. Đẹp trai, có công ty riêng, chắc chắn có nhiều cô gái mê như điếu đổ.”
[2]  Nghĩa là người đàn ông độc thân giàu có.

“Có thì có nhưng người ta thích mình, còn phải xem mình có thích người ta không chứ.”
Tôi bị làm cho tò mò cực độ. “Vậy cậu thích những cô gái như thế nào?”
“Mình thích những cô gái trước tiên da phải trắng, trắng hồng chứ không phải trắng xanh xao đâu. Yên Phiên Phi, trắng hồng giống như da của cậu ấy, mặc váy màu đen, nhìn như sữa bò đựng trong chiếc váy màu đen, rất nổi bật. Trong số những cô gái mình gặp thì cậu là người có làn da đẹp nhất.”
Sở Vân Phi vừa nói vừa nhìn tôi mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ còn chớp chớp khiến mặt tôi đỏ ửng, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cậu ta nói thế là có ý gì? Tôi không dám nghĩ thêm nữa, sợ mình sẽ hiểu lầm. Cậu ta cũng không nói gì nữa, sau đó lái xe đưa tôi về nhà.
Sau khi về nhà, tôi ngẫm nghĩ những lời cậu ta vừa nói, cảm thấy có ý tứ gì đó nhưng cũng không dám chắc. Dù sao người ta vẫn chưa bộc bạch rõ ràng, nghĩ nhiều làm gì ệt, nghĩ không đúng lại khiến người ta cười cho, nói mình đa tình, sao Sở Vân Phi có thể có ý gì với mình được chứ?
Sở Vân Phi có ý gì với tôi không thì tôi không dám khẳng định nhưng từ đó, cậu ta thường hay gọi cho tôi, hẹn tôi đến ngồi một lát, ăn cơm hoặc uống trà.
Một nam một nữ đơn thân thường xuyên hẹn hò, nói là tình cảm bạn bè lâu ngày gặp lại, nhưng khó tránh khỏi vài phần không minh bạch. Tôi không biết rốt cuộc cậu ta nghĩ thế nào nhưng tôi cảm thấy rất vui khi ở bên cậu ta, mặc kệ cậu ta nghĩ gì, dù sao tôi cũng có một anh chàng đẹp trai bên cạnh để giết thời gian. Nếu không một cô gái trẻ trung độc thân như tôi sẽ phải trải qua những ngày tháng nhạt nhẽo, vô vị.
Chuyện tôi và Sở Vân Phi thường xuyên qua lại, Sở Vân Khiết biết rất rõ. Hôm nay, khi đưa con trai đến lớp, cô ta đã vô cùng thân mật kéo tôi lại nói chuyện. Cô ta nói sau khi Sở Vân Phi từ Quảng Đông trở về, không gặp được cô gái nào phù hợp, bố mẹ cô ta tuổi đã cao, nóng lòng muốn có cháu bế, nhờ bạn bè khắp nơi giới thiệu, cô ta là chị gái cũng có trách nhiệm tìm cho em mình một đối tượng tốt.
“Nhưng xem ra bây giờ chúng tôi không cần phải lo cho nó nữa rồi. Cô giáo Yên, cô và em trai tôi đang hẹn hò phải không?”
Tôi đâu dám nhận, tôi sợ người ta cười tôi tự mình đa tình. Liên tục phủ nhận, chỉ nói là bạn cũ khi rỗi rãi tụ tập cho vui thôi.
Buổi sáng trước mặt Sở Vân Khiết tôi vẫn còn phủ nhận, ai ngờ buổi tối Sở Vân Phi hẹn tôi đi ăn, liền bộc bạch rõ ràng: “Yên Phiên Phi, dù sao em cũng chưa có bạn trai, anh cũng chưa có bạn gái, hai chúng ta đều độc thân, hay là em làm bạn gái của anh, anh làm bạn trai của em, hai chúng ta thử hẹn hò xem sao, có được không?”
Một mảnh thiên thạch từ trên trời rơi xuống cũng không có sức chấn động mạnh bằng câu nói này. Chàng lớp trưởng ngày trước tôi từng thầm yêu trộm nhớ đang hỏi tôi có đồng ý hẹn hò với cậu ta không, miếng thịt kho tàu mà tôi đã từng tha thiết ước ao đang ở trước miệng tôi rồi!
Ngốc nghếch nhìn Sở Vân Phi, tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, một lúc lâu chỉ biết cười ngốc nghếch, không thốt được nên lời nào. Cậu ta cười càng thêm quyến rũ. “Con gái im lặng là đồng ý, vậy anh coi như là em đã chấp nhận rồi nhé!”
Mặt tôi đỏ ửng, tim đập thình thịch, cười bẽn lẽn, cứ như thế ngầm thừa nhận. mặc dù lý trí cũng có chút kháng cự nhưng không cưỡng lại được con tim đang mạnh mẽ lên tiếng: “Em bằng lòng.”
“Em bằng lòng”, đây quả là ba từ không tuân theo lý lẽ thông thường nhất trên thế gian này. Bất luận trong mắt người ngoài cuộc, sự lựa chọn đó có lạ lùng, kỳ quái bao nhiêu cũng không ngăn nổi người trong cuộc khăng khăng làm theo ý mình, sẵn sàng nói câu: “Em bằng lòng.”
Chuyện tôi đồng ý cùng Sở Vân Phi hẹn hò, tôi giấu mọi người, dù là gia đình hay bạn bè.
Bởi vì năm đó Sở Vân Phi quá nổi tiếng, lại không phải là tiếng tốt nên tôi không biết phải nói sao, bọn họ mà biết thì chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt.
Nhưng đối với một người “háo sắc” như tôi thì lại cảm thấy con người có lúc nọ lúc kia, chuyện đã qua thì cứ để nó trôi qua, những lỗi lầm thời niên thiếu đừng nên sau khi trưởng thành rồi còn níu mãi không buông. Người ta có câu “Lãng tử quay đầu quý hơn vàng” mà!
Sau khi có bạn trai mới, cuộc sống đơn điệu trước đây, hằng ngày đi làm, tan làm, quanh quẩn hai đầu đoạn đường từ nhà đến trường, từ trường về nhà giờ đã phong phú hơn. Trước đây yêu Đới Thời Phi, trong lòng anh ta có người khác, hẹn hò với tôi chỉ để đáp ứng tình hình mà thôi, không ấm áp cũng chẳng nồng nhiệt, chỉ cuối tuần mới có thời gian hẹn hò. Sở Vân Phi thì khác, hầu như ngày nào sau khi tan làm anh ấy đều hẹn hò với tôi, đưa tôi đi ăn, đi chơi chỗ này chỗ khác. Ăn đồ Tứ Xuyên, Quảng Đông, Chiết Giang… chơi điện tử, bowling, trượt băng… Mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú và thú vị.
Tự đáy lòng tôi cảm thấy có tình yêu thật tốt, mỗi ngày đều như hoàn toàn mới, không ngày nào giống ngày nào, rập khuôn nhạt nhẽo.
Tối nay Sở Vân Phi đưa tôi đến quán karaoke Love Song, anh ấy hát liền mấy bài tình ca chan chứa cảm xúc cho tôi nghe. Anh ấy hát rất hay, đặc biệt là những ca khúc rất khó thể hiện của Trương Học Hữu[3], khiến khách khứa trong đại sảnh của Love Song vỗ tay cổ vũ rầm rầm.
[3]  Ca sĩ, ngôi sao điện ảnh Hồng Kông, nổi tiếng từ thập niên 1980.
Anh ấy thích hát ngoài đại sảnh chứ không thích ngồi trong phòng riêng, nói như thế cho nó có không khí. Có không khí hay không thì tôi không biết nhưng thật sự được chú ý nhiều hơn. Anh ấy đẹp trai lại hát hay, có bao nhiêu cô gái vỗ tay cổ vũ. Có một cô gái ăn mặc rất thời trang còn chủ động lại gần làm quen và xin số điện thoại của anh ấy.
Cô gái đó trông khá xinh, khuôn mặt trang điểm nhìn như một bức tranh với những nét vẽ tinh tế, đường kẻ mắt, lông mày, kẻ môi đều rất cẩn thận, tỉ mỉ. Nhưng Sở Vân Phi lại tỏ rõ vẻ không hài lòng: “Xin lỗi, bạn gái tôi đang ở đây, cô ấy không cho phép tôi tùy tiện đưa số điện thoại cho người khác phái.”
Cô gái đó ban đầu tự ình là đẹp, không coi tôi ra gì, chỉ là vật trang trí nên đã thẹn thùng tiến lại gần Sở Vân Phi xin số điện thoại, sau đó bẽ mặt rời đi, không cần nói tôi vui đến cỡ nào nhưng vẫn được thể nói: “Sao anh không đưa số điện thoại cho cô ấy, người ta xinh đẹp thế cơ mà?”
“Em không thấy cô ta trang điểm đậm thế nào à? Trát nửa cân phấn là ít! Anh thích những cô gái có nước da đẹp bởi vì họ không cần phải trang điểm. Những cô gái hay trang điểm, sau khi tẩy trang nhìn phát khiếp. Phiên Phi, anh thích kiểu mặt mộc như em hơn.”
Đúng là vì tôi có “vẻ đẹp trời phú” nên sợ trang điểm sẽ làm hỏng “nhan sắc”. Trời phú cho làn da đẹp, không cần trang điểm cũng trắng hồng tự nhiên. Từ giờ tôi sẽ bài trừ son phấn một cách triệt để, trong lòng vui mừng khôn xiết!
Chưa đến gần mười một giờ đêm thì Sở Vân Phi lái xe đưa tôi về nhà. Xe dừng lại ở dưới tầng lầu, tôi mở cửa, định xuống xe thì đột nhiên Sở Vân Phi nhoài người, nhanh như chớp hôn vào má tôi một cái rồi nói: “Ngủ ngon nhé!”
Đôi môi mềm mại của anh ấy áp lên má tôi, một nụ hôn rất nhẹ nhưng lại khiến toàn thân tôi như bị điện giật, tê dại đến mức ngồi ngây ra một lúc không phản ứng gì.
Sở Vân Phi cũng nhận ra điều đó, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Sao thế, chưa có ai hôn em bao giờ à?”
Đương nhiên không phải chưa từng có ai hôn tôi, ít nhất ngày bé cũng có bố mẹ tôi. Còn sau khi lớn lên, đúng là chưa có người đàn ông nào hôn tôi. Nhưng vẻ mặt của anh ấy khiến tôi hiểu ra rằng một cô gái hai mươi lăm tuổi chưa bao giờ hôn là một việc không thể tưởng tượng nổi, vội vàng phủ nhận: “Ai bảo thế, đương nhiên là có người hôn em rồi!”
Như thế cũng không tính là nói dối, tôi thực sự đã từng được hôn, hồi nhỏ bố mẹ vẫn thường hôn tôi đấy thôi!
Sở Vân Phi mỉm cười tự ình là đã hiểu. “Ngày trước em đã từng thân mật với bạn trai, nhất định là anh ta phải không?”
Tôi không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, liền vội vàng xuống xe lên nhà. Sau khi vào trong nhà, tôi vẫn thấy phảng phất hương vị của nụ hôn vừa nãy. Khi đôi môi áp lên má, chỉ cảm thấy tê tê nhưng lại có thể khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh rất lâu, rất lâu.