Chương 49: Chạm mặt

ABO Quản Sự Cụp Tai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lục Thượng Cẩm gục bên tay lái ngủ một lát, âu phục trêи người chưa kịp thay, phần lưng và ống quần bị ép tới nhăn nhúm.

Mờ mịt tỉnh lại, hắn vuốt mặt, râu trêи cằm mấy ngày chưa cạo. Lục Thượng Cẩm nghiêng người qua ghế phó lái kiếm đồ cạo râu dự bị, da của thỏ nhỏ rất mềm rất non, không thể để lúc an ủi mà làm cậu bị thương được.

Mãi đến khi cằm và cổ trơn nhẵn sạch sẽ, Lục Thượng Cẩm dùng tay nới lỏng cổ áo, trước đây hắn không thể chịu đựng được việc cà vạt lệch khỏi quỹ đạo, nhưng hiện tại hắn mặc kệ để nó tùy ý lung tung lộn xộn.

Kỳ nghỉ kết thúc, mấy đứa nhóc lần lượt được trưởng bối trong nhà đưa đến trường.

Dừng trước cổng, chiếc xe của Lục Thượng Cẩm đổi thành một chiếc Toyota thông thường, trong số rất nhiều chiếc xe sang trọng đang đậu ở trường học, nó giống như một viên đá nhỏ bé không hề bắt mắt, không ai chú ý đến hắn.

Lục Thượng Cẩm tập trung tìm kiếm tin tức tố hoa bỉ ngạn gần đó, hắn đoán lát nữa sẽ có xe đưa đón con nhện nhỏ ghé qua.

Sau mười phút, Lục Thượng Cẩm đột nhiên giật mình, ngẩng đầu cẩn thận cảm nhận mùi hương quen thuộc trong không khí đang đến gần.

Hắn nhớ đến hương vị kẹo sữa trong hộp kẹo ngày còn bé, thỏ nhỏ đột ngột chui vào lòng hắn gọi một tiếng Cẩm ca, sau đó nhét vào miệng hắn một viên kẹo sữa ngọt ngào.

Lục Thượng Cẩm vội vàng đẩy cửa xe ra, thời điểm bước xuống xém tí nữa giẫm hụt, ánh mắt tập trung vào đám đông lo lắng tìm kiếm, một đứa bé đang cầm theo hộp kem sữa bò chạy đến, hương sữa thơm nồng gõ mạnh vào lòng hắn.

Trước mắt Lục Thượng Cẩm mơ hồ, hi vọng vừa dấy lên lập tức bị dập tắt, giống như khối sắt được nung nắn nhiều lần, cuối cùng lại nứt gãy.

Hắn nhìn chính mình trong gương chiếu hậu, đôi mắt đượm buồn che giấu một tầng nước.

Bỗng nhiên nhớ về năm tháng trước kia, có một ngày về nhà lúc sáng sớm, Ngôn Dật đang mặc tạp dề rửa chén trong bếp.

Thùng rác đổ đầy thức ăn thoạt nhìn chưa hề đụng qua.

Ngôn Dật thấy hắn trở về, vội vã chà xát lau tay, há miệng, dường như muốn hỏi cái gì đó, nhưng do dự nửa ngày, chỉ nói:

"Anh đói không?"

Hiện tại nghĩ lại, đôi mắt ấy u ám nhưng thật ra đang chứa đựng sự oan ức, Lục Thượng Cẩm chưa từng nghĩ tới, khoảnh khắc làm xong một bữa tối phong phú chờ người về ăn bỗng nhận được tin nhắn [Đêm nay không trở về], liệu có buồn hay không.

Hắn hận không thể trở lại.

Ăn hết tất cả thức ăn trêи chiếc bàn không động đến kia, một giọt canh rau cũng không chừa, hắn hận không thể ôm chặt thỏ nhỏ tổn thương vào lồng ngực, bù đắp hết những ủy khuất mà hắn nợ cậu suốt thời gian qua.

Lục Thượng Cẩm yên lặng dựa vào cửa xe, đầu ngón tay chạm vào keo dính trêи cửa kính.

Lúc ngước mắt lên, hắn còn cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi.

Ngang qua dòng người đông đúc ở cổng trường, hắn trông thấy một chiếc xe lao lên phía đối diện, một thân ảnh thon dài quyến rũ đang cởi mũ bảo hiểm, mái tóc màu xám bị gió thổi tung, hai cái tai thỏ nhếch khẽ, lộ ra sau lớp mũ bảo hiểm, mang theo dấu vết bị đè ép.

"Ngôn Ngôn!" Lục Thượng Cẩm kìm lòng không được vội đuổi theo, tách từng người từng người đang che chắn tầm mắt ra, lớn tiếng gào, "Ngôn Ngôn!"

Theo tầm mắt hắn, thân thể nhỏ mềm được một đôi tay nắm kéo tiến vào lòng.

Lục Thượng Cẩm không thể phản ứng, ngây ngốc đứng sững tại chỗ.

Thiệu Văn Cảnh mặc một cái áo da bó người, ngồi ở trêи xe moto, từ phía sau vòng qua eo Ngôn Dật, một tay cởi mũ bảo hiểm, thân mật hôn lên đôi tai nhỏ của cậu.

Ngôn Dật không đón ý nói hùa, nhưng cũng không từ chối.

Cậu cúi người xuống, lấy trong túi ra kẹo sữa làm thủ công, cẩn thận nhét vào cặp sách của Văn Trì, nhẹ giọng dặn dò: "Ăn với bạn bè nhé, ăn một mình sẽ bị sâu răng."

Nhện nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, khăng khít ôm cổ Ngôn Dật, dùng giọng điệu nũng nịu thỉnh cầu: "Thứ sáu Thỏ Thỏ và anh trai cùng đến đón em được không?"

Ngôn Dật cong mắt, sờ mái tóc mềm mại của nhóc: "Được, ở trường phải nghiêm túc nghe giảng."

Thiệu Văn Cảnh nhếch khóe môi, lộ ra răng nanh sắc bén: "Nếu trong trường có đứa nhóc Alpha nào bắt nạt em, nhớ đánh trả, đánh không lại thì gọi hội đến giúp em đánh, méc cô giáo không vui chút nào."

Ngôn Dật quay đầu liếc gã một cái bắt gã ngậm miệng, đẩy cặp sách Văn Trì: "Mau đi đi."

Con nhện nhỏ vui vẻ chạy đi, cùng với mấy bạn học đứng chờ đèn đỏ trêи lề đường.

Ngôn Dật lo lắng nhìn nhóc, sao có thể để mấy đứa nhỏ như vậy tự mình băng qua đường đây.


Thật tâm cảm giác lo lắng sẽ không lừa người khác, cũng không thể ngụy trang được. Thiệu Văn Cảnh nhìn chằm chằm gò má của Ngôn Dật, vô thức ôm riết cậu, khẽ nói nhỏ bên tai: "Chúng ta trở về thôi, không thể rời khỏi trang viên quá lâu."

"Ngôn Ngôn!"

Tiếng gọi thất thanh đầy gấp gáp khiến hai người giật nảy mình.

Lục Thượng Cẩm chen khỏi dòng người và xe cộ đông đúc đi về phía này, sắc mặt tiều tụy tái nhợt như tờ giấy, thanh âm khàn khàn tựa hồ mang theo cơn đau nhức đỉnh điểm. Truyện Điền Văn

Ngôn Dật xa lạ kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn người đang ngồi sau mình, biểu tình mê man.

"Anh ta gọi mình sao?"

Ngôn Dật đánh giá Lục Thượng Cẩm, là một Alpha trưởng thành rất tốt, nhưng tinh thần hình như không ổn lắm.

Thiệu Văn Cảnh đầu tiên là sững sờ, sau đó xấu xa nở nụ cười.

Lục thiếu nổi tiếng đó giờ, cụm từ mà mọi người nghĩ về hắn trước tiên đều là "Nghiêm chỉnh", có điều hiện tại trêи người hắn không tìm ra được bất cứ điểm gì liên quan đến nó.

Gã muốn chụp lại bộ dạng chật vật của Lục Thượng Cẩm rồi chia sẻ trêи vòng bạn bè để mọi người mở mang tầm mắt.

Sau đó, Thiệu Văn Cảnh nhân lúc Lục Thượng Cẩm vẫn đang nhìn, hôn lên hai má Ngôn Dật.

Gã vốn muốn hôn môi, nhưng bị Ngôn Dật không được tự nhiên tránh đi. Thôi không sao, gã biết Lục Thượng Cẩm không chịu nổi kϊƈɦ này.

Đây chính là đòn cảnh cáo, đánh cho Lục Thượng Cẩm không kịp ứng phó, đầu rơi máu chảy.

Lục Thượng Cẩm thở gấp kịch liệt, ngực liên tục phập phồng, đôi mắt trừng trừng tựa hồ muốn nứt toác ra.

Có người dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào món đồ sứ Thanh Hoa mà hắn trân quý nhất.

Nếu là trước đây, Lục Thượng Cẩm thà rằng đập nát món đồ sứ, thà rằng phá hủy nó cũng sẽ không cho phép người khác động vào đồ của mình.

Nhưng hiện tại, hắn lại chỉ đau lòng Ngôn Dật phải chăng bị ép buộc, có phải là bị uy hϊế͙p͙, cậu vẫn thật hận hắn thấu xương nên dùng loại tự gây thương tổn cho bản thân để báo thù hắn.

"Em đi đâu vậy?" Lục Thượng Cẩm thấy Ngôn Dật sải bước lên sau moto, phát điên nhìn Thiệu Văn Cảnh dìu tay cậu đặt bên hông mình, dùng sức vặn tay ga, xe moto nhanh chóng nổ máy rời đi.

"Ngôn Ngôn! Ngôn Ngôn! Em không nhận ra anh sao?!" Lục Thượng Cẩm đuổi theo chiếc xe đang dần khuất xa, đèn xanh sáng lên, dòng xe cộ chặn lại bước chân hắn.

Khung cảnh trước mắt hắn tối đen, dưới chân mềm nhũn, hắn lảo đảo hai bước, tựa vào bên cột đèn giao thông ngồi xổm xuống.

Đôi mắt bối rối và thương hại của cậu lởn vởn trong đầu hắn không xua đi được, ánh mắt kia xa lạ mà bình tĩnh, coi hắn như người dưng nước lã, phảng phất là người của hai thế giới, chưa bao giờ giao thiệp.

"A!"

Trước mặt bỗng xuất hiện một cánh tay nhỏ, trong lòng bàn tay cậu nhóc là một viên kẹo sữa.

Thiệu Văn Trì ngồi trước mặt hắn, nghiêng đầu đánh giá, sau đó đưa viên kẹo ra trước ý tứ mời, có chút rụt rè chớp mắt một cái: "Cho anh."

Lục Thượng Cẩm ngây người giây lát, tiếp nhận viên kẹo sữa giống như đang nâng báu vật.

Hắn nhìn Văn Trì nhảy nhót băng qua đường cái, theo đó là bốn Alpha vệ sĩ giữ khoảng cách phía sau.

Lục Thượng Cẩm thất hồn lạc phách muốn lái xe đuổi theo, nhưng bàn tay run rẩy cứ như quên mất cách cắm chìa khóa vào ổ.

Hắn tìm một tờ giấy ăn sạch sẽ, cẩn thận bọc viên kẹo sữa trong lòng bàn tay lại, chăm chú giống như đang nhìn viên đá điêu khắc đắt giá.

Xuyên qua lớp giấy ăn, hương kẹo sữa bay ra.

Lục Thượng Cẩm không nhịn được gỡ bở giấy bọc, như hùm như sói nuốt viên kẹo nhỏ bé vào miệng, dùng sức nghiền nát, hắn nhai rất chậm, e ngại bất cẩn ăn hết nó, nhưng lại nhai đến cố chấp, giống con sói đói đang cắn xé miếng thịt, quai hàm đều đau nhức.

Chuyện này là thế nào.

Trong đầu hắn quay cuồng đau đớn, một mảng trống rỗng mờ mịt.

Tại sao thỏ nhỏ không chạy đến thút thít ôm hắn?


Tại sao lại đi với người khác?

Có phải là không cần hắn nữa rồi?

——

Chuyện này nhất định phải tra rõ.

Hắn sẽ không hiểu lầm Ngôn Dật thêm lần nữa.

Nhưng hắn vẫn không tìm được hướng di chuyển của Thiệu Văn Cảnh.

Kể từ khi Thiệu Văn Cảnh phóng xe bỏ đi cùng Ngôn Dật, tin tức tố của cả hai hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, Lục Thượng Cẩm dù tìm kiếm mọi ngóc ngách hay có đào ba thước đất lên cũng không thể tìm thấy một chút dấu vết nào của Thiệu Văn Cảnh.

Hắn muốn đi hỏi Omega nhện kia.

Nhưng trường học bị giới nghiêm và quản lý quân sự, trêи người nhện nhỏ có bảo vệ kèm cặp, hắn không có cơ hội tiếp cận.

Cho nên suốt ba ngày nay, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nữ giáo viên bị cách chức kia.

Ô tô không cần đậu trong tiểu khu, phòng khách và phòng ngủ chính của nữ giáo viên đều hướng ra phía bên ngoài tiểu khu, hơn nữa còn là lầu 1. Dùng thị lực của Lục Thượng Cẩm có thể dễ dàng nhìn thấy mọi nhất cử nhất động của cô ta.

Cô giáo có một đứa con gái nhỏ là Beta, tạm thời bị cách chức ở nhà, ngoại trừ phần lớn thời gian chăm sóc con gái, thời gian còn lại thì ra ngoài, trong ba ngày nay có đi gặp tài xế Trần một lần.

Lục Thượng Cẩm ném hộp thuốc lá trống rỗng, ngậm lấy điếu thuốc cuối cùng, ghé sát vào ngọn lửa xanh trong đôi bàn tay chụm lại, khẽ hít một hơi, ánh mắt vẫn dõi theo hướng của cô giáo cách đó 200 mét.

Tưởng Hiểu Hồng cố ý dẫn tài xế Trần đến một góc khuất không người, nhìn xung quanh một lần, sau đó nhét một tập hồ sơ bao giấy kraft vào tay ông ta.

Tài xế Trần nhìn lướt qua tập hồ sơ, cười với Tưởng Hiểu Hồng: "Quay về tiền thưởng chia đôi." Nói đoạn ông ta leo lên xe, khởi động máy phóng đi.

"Aizz..." Tưởng Hiểu Hồng hoảng hốt muốn đuổi theo hai bước, ngón tay run rẩy ôm ngực, cuối cùng vẫn không thể đổi ý.

Cô ta hít sâu mấy hơi hồi phục tâm tình lo lắng bất an của mình, vừa quay người lại liền bị một đồ vật kim loại màu đen chặn ngay trước mắt.

Tưởng Hiểu Hồng hét lên một tiếng, thối lui vài bước, từ nòng súng nhìn lên, Lục Thượng Cẩm ngồi trêи một bức tường thấp cao hai mét, trêи tay là một khẩu Scout với ống nhắm đã được tháo ra, nòng súng nâng cằm cô ta, lạnh lẽo chạm vào làn da trêи cổ.

Tưởng Hiểu Hồng sợ ngây người, chậm rãi giơ hai tay lên.

Cô ta không có khái niệm gì về vũ khí. Khi bị một khẩu súng chỉa thẳng vào cổ, cảm giác như đang dùng thiết bị VR (thực tế ảo) chơi PlayerUnknown"s Battlegrounds (PUBG), ông trùm ăn gà đang xử phạt cô ta từ góc 45 độ.

Nòng súng lạnh băng đè lên da, mùi thuốc súng nồng nặc theo đó xộc vào xoang mũi, cô ta mới bừng tỉnh nhận ra đây không phải là mơ.

Tưởng Hiểu Hồng bị nhét vào ghé phụ, Lục Thượng Cẩm vứt khẩu Scout ra ghế sau, nhìn về phía trước nổ máy, đi cùng một hướng với tài xế Trần vừa rời đi.

"Anh dẫn tôi đi đâu... Thả tôi xuống... Anh muốn tiền sao...?" Nữ giáo viên co rúm người thu vào trong góc nhìn người đàn ông xa lạ này.

Dưới ánh nhìn sắc như dao, đôi con ngươi u buồn lạnh nhạt nhìn thẳng, mùi thuốc lá và mùi tin tức tố tràn ngập tính công kϊƈɦ đều toát lên sự nguy hiểm của người đàn ông này.

Đối với một Beta bình thường mà nói, đời này cô ta chưa từng gặp qua tình huống nào khủng bố như vậy.

Lục Thượng Cẩm cũng không vòng vo, trực tiếp đi vào vấn đề: "Cô muốn tài xế kia thay cô mật báo về manh mối tuyến thể của Omega cấp cao, là để báo thù Thiệu Văn Cảnh à?"

Cô ta không tự mình báo tin, bởi vì sợ hậu quả, sợ Thiệu Văn Cảnh tìm ra sơ hở, đừng nói đến công việc, ngay cả tính mạng e còn không giữ nổi.

Tưởng Hiểu Hồng như con chim sợ cành cong, âm mưu bị người khác nhìn thấu tường tận, cô ta nâng cao giọng, hoảng sợ nhìn Lục Thượng Cẩm: "Không... Tôi chỉ nói tài xế Trần cung cấp manh mối cho bọn họ... Bối cảnh của Thiệu Văn Trì ghê gớm như vậy... mấy tên thợ săn tuyến thể không thể đụng đến Thiệu Văn Trì được... Tôi, tôi chỉ là thiếu tiền... "

Tưởng Hiểu Hồng ôm mặt khóc không thành tiếng: "Anh chưa từng nhìn thấy những người đòi nợ mang dao đến nhà có bao nhiêu đáng sợ đâu... Tôi và con gái chỉ có thể trốn trong nhà vệ sinh không dám lên tiếng. Tôi chịu đủ lắm rồi... Người đàn ông vô dụng kia ép chúng tôi trả nợ cho hắn... Tôi vừa phải tự mình trả tiền trả góp mua nhà, còn chăm sóc cha mẹ và đứa nhỏ..."

Vốn cô ta có năng lực nuôi sống được cái gia đình bấp bênh này, nhưng hiện tại mỗi ngày đều u ám không nhìn rõ điểm cuối.

Khóc lóc khiến hắn càng thêm buồn bực mất tập trung, cơn phẫn nộ đang có xu hướng muốn bùng nổ.

Lục Thượng Cẩm một phát tóm được cằm ấn giữ miệng của cô ta lại, nặng nề thở gấp, đôi mắt hắn trợn trắng, điên cuồng thấp giọng nhắc nhở:

"Phiền cô đừng chọc điên tôi, shhhh ——!"