Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Hành thoát khỏi ứng dụng, đặt điện thoại của Lý Nguyệt Trì qua một bên. Cậu lấy ngón tay day day hai bên thái dương nhưng dường như không có chút tác dụng nào —— đoạn video kia như một ngọn lửa châm lấy ngòi nổ tồn tại trong tâm trí cậu, sau đó, một tiếng nổ tung, hàng ngàn con chữ bay đầy trời, đó là lời ca mà Lý Nguyệt Trì viết cho cậu.
Họ không ngờ Lý Nguyệt Trì có thể viết được lời nhạc hay như vậy. Toàn bộ ca khúc《 Phủ kín mắt tôi 》dài bốn phút mười một giây, lặp đi lặp lại nhiều lần hai câu "Mưa giăng đầy trên triền sông trong một chiều hoang vắng, tôi rất thích khi sợi tóc em dài phủ kín mắt tôi". Đường Hành nhớ lại 6 năm trước, cậu một mình đi tới Bắc Kinh cùng người đại diện, một mình trú tạm trong căn hộ LOFT cao cấp bên cạnh đường vành đai, một mình ăn cơm, một mình nằm ngủ, và hay thức giấc vào nửa đêm, cậu cầm điện thoại do dự không biết có nên gọi cho Lý Nguyệt Trì hay không. Bài hát 《 Phủ kín mắt tôi 》được phát lặp lại trong máy nghe nhạc MP3 của cậu. Nhưng sau đó, cậu lại cảm thấy cứ nghe bản nhạc do mình hát thật là kỳ cục nên đã nói A Hào cũng hát và thu âm bài này ở Vũ Hán rồi gửi cho cậu, nghe chưa tới hai ngày lại càng cảm thấy kỳ cục hơn —— những ca từ đó là Lý Nguyệt Trì viết cho cậu mà, đâu nên để một ai khác hát được. Vì thế, A Hào trong điện thoại chửi cậu "Đồ trắc nết rảnh rỗi sinh nông nổi".
Nếu như vậy —— thì cái máy nghe nhạc MP3 đâu rồi? Cậu vẫn còn nhớ nó, máy MP3 Sony màu trắng mà Phó Lệ Linh đi du lịch ở Nhật Bản đã mua cho cậu. Cậu tin là trong cái máy đó vẫn còn lưu bản nhạc này do cậu hát.
Bên cạnh đó, cậu cũng không còn tin tức gì về A Hào. Sau khi rời Vũ Hán, cậu không còn liên lạc với A Hào —— chàng trai thấp bé cũng là gay giống cậu. Tất nhiên không chỉ mất liên lạc với mỗi A Hào mà còn rất nhiều bạn bè cũ khác, bạn cùng chơi nhạc, bạn ở quán bar, bạn ở cửa hàng bán đàn...... Những người này hiện đang ở đâu? Giống như một con cá bơi vào đại dương rồi mất hút không còn tung tích.
Nếu cậu không đến Quý Châu công tác thì trong cuộc đời còn lại, Lý Nguyệt Trì cũng giống như những người kia, hoàn toàn biến mất.
Nếu cậu tin lời Lý Nguyệt Trì nói "Anh không xứng với em", sau đó quay về Macao cùng trưởng khoa Từ, thì Lý Nguyệt Trì vẫn sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của cậu.
Đường Hành đứng dậy, xỏ dép rồi đi cà nhắc ra khỏi phòng. Lòng bàn chân của cậu rất đau, không biết có phải do vết thương đóng vảy lại bị rách ra hay không, nhưng cậu không thèm để ý, cậu đi theo tiếng động đến phòng khách rồi tiến vào nhà bếp. Gian bếp nhà Lý Nguyệt Trì không lớn lắm, lò bếp gần như chiếm toàn bộ không gian. Lò bếp được tráng xi măng như sàn nhà, mặt bếp thì được lát gạch men. Đây là lần đầu tiên Đường Hành thấy một cái bếp như vậy.
Lý Nguyệt Trì đang ngồi xổm trước lòng bếp liên tục cho củi vào trong đó (*). Khói bốc lên nghi ngút, củi cháy kêu tanh tách, Đường Hành sặc khói ho khụ khụ, Lý Nguyệt Trì xoay đầu lại, hơi ngạc nhiên nói: "Sao xuống đây?"
(*) Là cái bếp kiểu như này
"Em muốn đi lại một chút," Đường Hành nhìn về phía anh, "Cũng không thể nằm hoài một chỗ."
"Vậy em đợi xíu, xong việc anh tới đỡ em."
"Vâng."
Động tác trên tay Lý Nguyệt Trì nhanh hơn, chưa tới nửa phút đã đưa hết nửa sọt củi còn lại vào trong lòng bếp, sau đó anh đi tới bên cạnh Đường Hành, đặt cánh tay trái của cậu lên vai mình.
Lý Nguyệt Trì cúi đầu ngửi ngửi: "Để anh đi thay đồ."
Đường Hành nói: "Sao vậy?"
"Mùi củi cháy nồng quá."
"Không sao."
Lý Nguyệt Trì có vẻ nghiêm túc suy tư một lúc, sau đó nói: "Cũng đúng, coi như em mới hút thuốc xong."
Đường Hành hơi bất mãn nhìn anh, anh nói tiếp: "Em không được hút gói Trung Hoa kia nữa."
"Vì sao chứ?"
"Không tốt cho giọng."
"Em......"
"Không phải em muốn làm à," Lý Nguyệt Trì chợt hạ giọng, "Trong hộp còn hai điếu, một điếu đổi một lần làm."
Đường Hành ngơ ngác hỏi: "Đổi hết rồi thì sao giờ?" Mới được có hai lần mà?
Lý Nguyệt Trì không trả lời chỉ nói: "Đi thôi, dẫn em đi dạo."
Đường Hành tưởng "Đi dạo" ở đây là đi loanh quanh trong sân nhưng không ngờ Lý Nguyệt Trì dắt xe máy ra.
"Đi hóng gió à?" Đường Hành hơi ngạc nhiên.
"Ừ," Lý Nguyệt Trì nói, "Đứng đây đợi anh."
Nói xong anh đi vào nhà, không lâu sau đó xách ra một chậu nước, dùng giẻ lau con xe máy. Yên xe bọc da được lau trở nên bóng lưỡng, ngay cả bàn đạp cũng được lau sạch sẽ, chúng ánh lên chút ánh sáng vàng dưới bầu trời đầy nắng.
Đường Hành thấy trán anh có chút lấp lánh, ra mồ hôi rồi.
Lý Nguyệt Trì sải bước ngồi lên xe máy, quay đầu nói với Đường Hành nói: "Lên ngồi đi."
Đường Hành đi cà nhắc tới, nhấc chân ngồi lên, hai tay vịn eo Lý Nguyệt Trì.
"Ngồi chắc chưa?"
"Rồi."
Anh đạp chân ga, "Brừm" một tiếng, xe máy chạy ra khỏi sân. Sắp tới giữa trưa, nắng vàng rực rỡ tới mức Đường Hành phải nheo mắt lại, gió mát tràn vào miệng và mũi khiến cho cơn buồn ngủ tan dần đi. Xung quanh là một màu xanh biếc, xanh của cây cỏ, xanh của ruộng đồng, xanh của những mảng rêu bám bên bờ suối. Bốn bề vắng lặng, Đường Hành ôm Lý Nguyệt Trì, áp má mình vào tấm lưng gầy của anh.
"Lý Nguyệt Trì!" gió rất lớn nên phải la to để nói chuyện, "Tụi mình đi đâu vậy!"
Lý Nguyệt Trì không nói gì, Đường Hành cũng không hỏi nữa. Đường núi gập ghềnh, có những đoạn xóc nảy dữ dội làm lòng bàn chân đau đớn. Sau đó, Đường Hành dứt khoát duỗi thẳng hai chân, treo trên không, cảm giác như thể mình sắp bay lên.
Cậu nhắm mắt, ước gì chiếc xe máy này đi mãi không ngừng, hai người họ sẽ mãi chạy như bay trong gió trời.
Nhưng thực tế vẫn dừng lại, Đường Hành ngồi im ôm chặt Lý Nguyệt Trì, Lý Nguyệt Trì nói: "Tới rồi."
Đường Hành nói: "Ôm nhau chút."
Họ cứ như vậy mà ôm nhau. Đường Hành ôm Lý Nguyệt Trì từ phía sau, mắt vẫn nhắm. Cậu không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm nhận được những tia nắng ấm dần hơn, nắng rơi trên lưng áo cậu, có chút nóng. Xung quanh là một vùng im lặng, không có tiếng người, cũng không có tiếng gà gáy chó sủa.
Gió rất lớn, nhưng không lạnh.
Sau đó, Lý Nguyệt Trì nói: "Xuống xe thôi." Đường Hành mở mắt ra chớp chớp, thấy họ đang ở trên đỉnh núi. Đỉnh núi này rất cao, phóng tầm mắt nhìn xuống dưới có thể thấy được con suối uốn lượn, bao quanh những mái nhà tranh và những cánh đồng xanh ngát.
Đường Hành nhìn xung quanh, hỏi: "Đây là ngọn núi cao nhất sao?"
"Cao nhất vùng này," Lý Nguyệt Trì nhìn dưới chân núi, "Hồi còn bé anh hay leo lên đây chơi."
"Chơi gì?"
"Thì ngồi ngắm cảnh. Anh luôn cảm thấy ngồi đây có thể nhìn được tới nơi xa hơn," Lý Nguyệt Trì cười cười, "Khi đó giáo viên tiểu học của anh nói trong huyện có rạp chiếu phim, anh rất muốn đi xem."
Đường Hành im lặng.
Lý Nguyệt Trì đút tay vào túi quần, móc điện thoại của Đường Hành ra.
"Mở máy lên đi," anh nói, "Nơi này sóng tốt."
Đường Hành sửng sốt, không ngờ anh sẽ cầm điện thoại của mình theo —— chắc là anh đã chuẩn bị từ lúc vào nhà lấy nước rửa xe.
"Em cũng không thể cứ tắt máy mãi được," Lý Nguyệt Trì nói, "Chuyện không sớm thì muộn."
Đường Hành nhận lấy chiếc iphone8 màu trắng, im lặng rồi nói: "Vậy anh tạm tránh đi chỗ khác một lúc được không?"
Lý Nguyệt Trì thoải mái nói "Lát nữa lại đón em."
Nói xong, anh đứng lên đi về phía con đường nhỏ xuống núi, ngay sau đó đã không thấy bóng dáng đâu.
Đường Hành khởi động điện thoại, quả nhiên, hết tin này tới tin khác liên tục hiện lên. Cậu không xem tin nhắn nào cả, trực tiếp gọi vào số Tưởng Á.
Một hồi lâu mới có người bắt máy, Tưởng Á nói giọng ngái ngủ: "Hello?"
"Nói tiếng Trung."
"Hả —— cái đệt, Đường Hành?!"
"Ừ."
"Má nó cậu đi chết ở đâu vậy!"
"Mình ở......"
"Bố lo tới mức sắp báo công an luôn!" Tưởng Á mắng to, "Vừa mới giúp cậu vụ thuốc ngủ xong thì ngay sau đó cậu biến mất tăm, tại sao vậy hả?!"
"Mình đang ở Quý Châu."
"Biết rồi!"
"Mình gặp Lý Nguyệt Trì."
"......"
Bên kia điện thoại lập tức im lặng, Đường Hành nói: "Tưởng Á?"
"Không phải cậu đi công tác à," giọng Tưởng Á trở nên gấp gáp, "Sao cậu gặp được anh ta? Hả? Có chuyện gì vậy?"
Đường Hành suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói chuyện quan trọng nhất "Tụi mình quay lại với nhau."
Tưởng Á: "......"
"Cơ mà," Đường Hành bổ sung, "chỉ mới có mình mình nghĩ vậy."
"Đừng đùa, đã qua lâu vậy rồi......"
"Mình giống đang nói đùa lắm à?"
"Đường Hành!"
"Nói cho cậu nghe một chuyện."
"Lý Nguyệt Trì chắc chắn không đồng ý!"
"Đúng vậy," Đường Hành nhìn đường chân trời xanh thẫm phía xa, "Anh ấy không đồng ý."
"Thì đó, cậu cũng thấy rồi đó, nếu anh ta không chịu ——"
"Cậu cũng biết đúng không?"
"Cái gì?"
"Điền Tiểu Thấm bị bác tớ c**ng hi3p."
"......"
"Mình chỉ muốn nói là nếu cậu đồng ý thì giúp mình nói với An Vân một tiếng," lại một cơn gió khác thổi tới, Đường Hành cảm thấy vô cùng bình tĩnh "Mình sẽ về lại Vũ Hán."
Đường Hành mua vé tàu cao tốc từ Đồng Nhân đi Vũ Hán, sau đó tắt máy điện thoại.
Cậu ngồi trên mặt đất, đăm đăm nhìn về những bóng cây trên sườn núi, ánh mặt trời nghiêng qua núi kéo bóng cây thêm dài ra, cậu nghĩ chắc chắn Lý Nguyệt Trì cũng đã từng nhìn thấy khung cảnh này.
Cậu không biết lúc Lý Nguyệt Trì ngồi ở đây anh suy nghĩ điều gì.
"Đường Hành." Phía sau truyền đến tiếng gọi xa xăm, Đường Hành xoay người, thấy Lý Nguyệt Trì đang đi về phía mình. Sau lưng anh là trời xanh với mây ngàn, dường như anh vừa bước xuống từ trời cao.
Trên cằm anh đầy râu lởm chởm, chắc hai ngày nay chưa cạo, chiếc áo thun cũ mặc trên người trở nên trắng hơn dù đã mặc rất lâu. Anh thật gầy, gầy đến tiêu điều, làm người ta không nỡ nhìn anh đứng giữa gió trời.
Lý Nguyệt Trì đi đến trước mặt Đường Hành, Đường Hành nhìn vào đôi mắt đen tuyền của anh. Đã 6 năm qua đi, dù đã từng rơi vào lao tù, đôi mắt anh vẫn hai màu đen trắng rõ ràng. Vạn vật rồi sẽ già cỗi, chỉ có đôi mắt anh là bất biến.
Đường Hành nói: "Em sẽ về Vũ Hán."
Lý Nguyệt Trì nói: "Đừng về được không?"
Đường Hành nói: "Không được."
Lý Nguyệt Trì im lặng một lúc lâu, nói: "Về cũng không thay đổi được gì."
"Cho dù không thay đổi được gì nhưng ít ra em vẫn có thể nhớ được," Đường Hành ngừng một chút, "Anh biết không, khi nãy em vẫn luôn nghĩ, nếu em không tới Quý Châu, những thứ em không biết thì vẫn luôn không biết, những điều em đã quên thì em sẽ mãi quên đi."
"......"
"Như những lời anh nói với em trước khi đâm Đường Quốc Mộc, em không nhớ được. Và còn rất nhiều thứ khác, về Điền Tiểu Thấm, về Tưởng Á, An Vân......"
"Tất cả đều đã qua."
"Nhưng em không muốn quên anh," Đường Hành nói từng chữ một, "cũng không muốn quên họ."
-------- HẾT---------