Chương 158: Một buổi tối lãng mạn

Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khâu Dạng muốn tìm công việc mới thực sự có tính chất tương tự như công việc nàng từng làm ở công ty Vạn Danh trước đây, lĩnh vực này muốn tương đối quen thuộc một ít, hơn nữa lấy kinh nghiệm làm việc của nàng, nàng có thể có một vị trí không tồi.

Thẩm Nịnh Nhược đối với việc này không có dị nghị, nhưng cô vẫn là hy vọng Khâu Dạng có thể nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, đặc biệt là gầnđây những việc linh tinh đã chất đống, nhưng những lời này Thẩm Nịnh Nhược không có lần nữa nói ra, bởi vì cô hiểu Khâu Dạng.

Nếu quyết định muốn làm chuyện gì, liền sẽ không có do dự.

Huống chi Khâu Dạng báo danh cuộc thi nhiếp ảnh cũng kết thúc, Khâu Dạng khẳng định là không chịu ngồi yên.

Thứ ba Khâu Dạng bắt đầu sửa chữa lý lịch sơ lược của mình, ở Vạn Danh bốn năm, trong lúc không có đổi công việc, sơ yếu lý lịch cũng liền dừng lại ở bốn năm trước, hiện tại một sửa chữa lên muốn phong phú rất nhiều, nhìn qua thật xinh đẹp.

Buổi sáng nàng nộp lý lịch sơ lược, nộp cho năm công ty, buổi chiều nhận được lời mời phỏng vấn của ba công ty.

Vì thế thứ tư 8 giờ, Khâu Dạng liền thức dậy.

Thời gian phỏng vấn là lúc 9 giờ rưỡi, nàng cần chọn quần áo thích hợp, còn có trang điểm khéo léo.

Công ty đầu tiên phỏng vấn cách nhà Thẩm Nịnh Nhược không xa, khoảng 4 km, lái xe hơi mất chừng mười phút là có thể đến.

Khâu Dạng 9 giờ ra khỏi cửa, thời gian này đoạn đường vẫn là có chút ùn tắc, nhưng cũng chỉ là một chút, nàng ngồi chính là xe taxi, đến quầy lễ tân của công ty phỏng vấn sớm mười phút.

Đã rất lâu không có tham gia phỏng vấn, nhưng Khâu Dạng một chút cũng không khẩn trương, thời điểm nàng ở Vạn Danh đã tham gia rất nhiều công việc quan trọng và có nhiều bài phát biểu, câu hỏi trả lời phỏng vấn vẫn là thành thạo.

Buổi chiều phỏng vấn cũng có tính chất tương tự, sau hai cuộc phỏng vấn, Khâu Dạng trong lòng có chút tự tin.

Có điều vừa ra khỏi cửa như vậy, nàng cảm thấy có chút mệt, nhưng nàng cũng liền nghỉ ngơi hơn một tuần mà thôi.

Buổi tối Thẩm Nịnh Nhược trở về đã nhìn ra nàng mỏi mệt, nghe nàng nói cái này, cười cười: "Em có nghĩ tới là bởi vì "bà dì" của em còn chưa hết hay không?"

Khâu Dạng: "......"

Thật đúng là đã quên.

Thẩm Nịnh Nhược bất đắc dĩ mà muốn lắc đầu, chỉ vào sofa: "Nằm xuống."

"......?" Khâu Dạng chớp hạ đôi mắt, ""Bà dì" của em còn chưa hết."

Thẩm Nịnh Nhược đỉnh mày giương lên: "Em nghĩ đi đâu vậy?"

"Chị mát xa eo cho em."

Khâu Dạng thành thật ghé vào trên sofa, tay nàng duỗi về phía trước, một bên nhìn di động một bên hưởng thụ Thẩm Nịnh Nhược mát xa.

Bình Tử liền ở trên giá leo đợi, nhìn một màn trước mắt này, trong lòng nó đã không có bất kỳ gợn sóng gì.

Trường hợp ân ái như vậy nó đã quen rồi.

Khâu Dạng lướt lướt hòm thư: "Ngày mai có hai công ty phỏng vấn, vẫn là buổi sáng và buổi chiều."

"Có suy nghĩ chưa?" Thẩm Nịnh Nhược hỏi.

"Có."

"Khả năng muốn đi công ty phỏng vấn đầu tiên hôm nay, đãi ngộ và điều kiện đều tốt hơn chút, hơn nữa rất gần nhà."

Thẩm Nịnh Nhược gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."

WeChat Khâu Dạng lúc này có tin nhắn tới, nàng ấn mở vừa thấy, là chủ nhà gửi tin nhắn tới, hỏi nàng có nghĩ kết quả xong hay chưa.

Khâu Dạng chụp trán chính mình, Thẩm Nịnh Nhược nhíu thật chặt mày: "Làm sao vậy?"

"Thiếu chút nữa quên mất chỗ ở lúc trước tới hạn rồi, chủ nhà tới hỏi em còn muốn tiếp tục thuê không."

Động tác Thẩm Nịnh Nhược ấn eo nàng ngừng lại: "Vậy muốn thuê không?"

Khâu Dạng nghiêng nghiêng đầu: "Không thuê."

Nàng mím môi dưới: "Nhưng mà Nhược Nhược, năm nay em muốn mua nhà ở Vân Thành, kiểu nơi một người ở, em vẫn đủ khả năng trả trước."

Giá nhà đất ở Vân Thành vẫn chưa đạt đến mức quá cao, Khâu Dạng lúc trước liền tìm hiểu qua, dựa trên số tiền trả trước 30%, nàng vẫn có thể mua một căn nhà nhỏ bằng tiền tiết kiệm hiện tại.

Thẩm Nịnh Nhược mím môi, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Khâu Dạng không chờ đáp lại, dứt khoát chỉ nghiêng đầu nhìn mặt Thẩm Nịnh Nhược: "Làm sao vậy?"

"Không." Thẩm Nịnh Nhược tiếp tục ấn eo cho nàng, "Chỉ là đang suy nghĩ mua ở khu vực thì thích hợp."

"Đương nhiên là cách chỗ chị gần chút a, như vậy rất thuận tiện."

Thẩm Nịnh Nhược: "Ừm."

Cô lộ ra một nụ cười gượng gạo: "Chị cũng cảm thấy vậy."

Qua một lát Khâu Dạng cảm thấy toàn thân không có nơi nào không thoải mái, Thẩm Nịnh Nhược mới dừng động tác lại, ngược lại đi phòng tắm tắm rửa.

Khâu Dạng đã bắt đầu dùng iPad xem nhà, không có nhận thấy có gì khác thường.

Thẩm Nịnh Nhược tắm rửa xong sấy tóc, cô lên giường kéo chăn lấy lý do đi làm mệt mỏi.

Sau khi Khâu Dạng rửa mặt xong ôm cô từ phía sau, lẳng lặng mà nói "Ngủ ngon".

"Ngủ ngon."

Ngày hôm sau Khâu Dạng còn phải phỏng vấn, thức dậy cùng lúc với Thẩm Nịnh Nhược, hai người cùng nhau ăn sáng trước, rồi đi đến những địa điểm khác nhau.

Thẩm Nịnh Nhược hôm nay cũng là tự mình lái xe đến công ty, phía trước cô được Khâu Dạng đưa đón đi làm tan tầm thời gian một tuần, có chút quen, hiện tại trong xe lại chỉ có một mình mình, cô có chút mất mát.

Nhưng cô biết chính mình mất mát rốt cuộc là cái gì ——

Khâu Dạng muốn mua nhà.

Kỳ thật mua nhà không phải trọng điểm, mà là câu sau của Khâu Dạng kia "Như vậy rất thuận tiện".

Thuận tiện cái gì chứ?

Thuận tiện thoán môn sao?

Nếu không phải vì thuận tiện thoán môn, vậy còn có thể thuận tiện cái gì?

Thẩm Nịnh Nhược bắt đầu miên man suy nghĩ, hiện tại cô nghĩ đến Khâu Dạng có khả năng mua nhà liền sẽ dọn đi khỏi bên cạnh chính mình, liền không khỏi có chút khó chịu.

Cô không có ý không ủng hộ Khâu Dạng mua nhà, chỉ là cô chưa có chuẩn bị xong khả năng sẽ cùng Khâu Dạng tách ra.

Căn nhà này vất vả lắm mới bởi vì Khâu Dạng mà có sắc màu ấm áp.

Hơn nữa càng quan trọng hơn là, chẳng lẽ Khâu Dạng và chính mình sống cùng nhau không có lý tưởng như vậy sao?

Cho nên mới bắt đầu nảy ra ý tưởng sống một mình ở một nơi khác.

Nhưng mà Thẩm Nịnh Nhược nghĩ tới nghĩ lui, cô và Khâu Dạng không hề có mâu thuẫn gì trong suốt thời gian ở bên nhau.

Không đến mức đó đâu nhỉ......

Lòng cô mang mê mang và bất an tới công ty, thời điểm mở họp thiếu chút nữa thất thần, chờ về đến văn phòng nghe Kha Diệp Tử báo cáo xong công việc xong, liền nhận được tin nhắn mới của Khâu Dạng.

Đầu tiên Khâu Dạng nói rằng nàng đã hoàn thành cuộc phỏng vấn vào buổi sáng, rồi sau đó lại đã gửi mấy hình chụp chung cư tới, kèm dòng chữ đều là "Chỗ này cách chỗ chị rất gần" như vậy.

Thái dương Thẩm Nịnh Nhược nhức nhối, nhìn dòng chữ đó liền một trận bực bội và bất đắc dĩ, nhưng mà lại không muốn có lệ với Khâu Dạng, cuối cùng vẫn là nghiêm túc nhìn mấy cái chung cư.

Giữa trưa ở nhà ăn ăn cơm, Thẩm Nịnh Nhược còn đang suy nghĩ chuyện này, Tần Duật bưng khay đồ ăn đi tới ngồi đối diện cô, liếc mắt một cái liền đã nhìn ra cô bực bội: "Nghĩ cái gì đó? Như là một ngọn núi lửa, có thể nổ tung bất cứ lúc nào."

Nhà ăn ồn ào nhốn nháo, nhưng nghe hiểu đối phương nói chuyện vẫn là không thành vấn đề, Thẩm Nịnh Nhược tặng một ngụm cơm vào trong miệng mình, nghe vậy lắc lắc đầu: "Không có gì."

Tần Duật "chậc" một tiếng: "Được thôi."

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Thẩm Nịnh Nhược vẫn là thở dài: "Anh nói xem em có nhà, vì sao cô ấy còn muốn mua nhà chứ?"

"Ai? Tiểu Khâu sao?"

"Ừm."

"Này còn không đơn giản, bởi vì nhà của em, không phải của cô ấy."

"Nhưng có gì khác nhau đâu, mọi thứ của em đều là của cô ấy."

"Chỗ nào không khác nhau a?" Tần Duật vẻ mặt kỳ quái, "Chứng nhận bất động sản của em có tên cô ấy không? Không có đúng không, em nói không khác nhau liền không khác sao? Vậy pháp luật gì đó cũng không công nhận a?"

"Hơn nữa, người ta chỉ mua cái nhà mà thôi, anh đều mua cái ba nhà, như thế nào cũng không ai tới nói anh."

Thẩm Nịnh Nhược nói lên điều chính mình để ý: "Nhưng em có hơi để tâm vào chuyện vụn vặt, em cảm thấy cô ấy muốn mua nhà là bởi vì muốn rời xa em."

Tần Duật há miệng, cuối cùng vẫn là nói câu: "Thôi, đây là chuyện giữa mấy người yêu nhau các em, anh không phát biểu nhiều ít ý kiến, những lời này em tốt nhất là nói với cô ấy, cho cô ấy biết em suy nghĩ cái gì."

Tần Duật nói liền phát ra cảm khái nói: "Con mẹ nó, đỉnh vãi a, anh quả thực là chuyên gia tình yêu."

1

Thẩm Nịnh Nhược một đầu hắc tuyến.

Nhưng Tần Duật nói cũng không phải không có đạo lý, cô phải đem ý nghĩ của chính mình nói ra mới được, nếu không cứ như vậy cũng không phải cách.

Cô biết rằng mình có bệnh dễ suy nghĩ lung tung, nhưng loại cảm xúc này một khi đi lên, chỉ có nói ra với Khâu Dạng, mới có thể kết thúc.

Bằng không nếu cô dựa vào suy nghĩ của chính mình mà lên men, vấn đề sẽ rất lớn.

Thẩm Nịnh Nhược ở thời gian rảnh đặt một nhà phương Tây cao cấp, gửi tin nhắn qua cho Khâu Dạng.

Có vẻ như đã lâu lắm rồi hai người mới có một buổi tối lãng mạn như vậy.

Khâu Dạng lại đến trước lầu một công ty Kỳ Diệu chờ Thẩm Nịnh Nhược, nhưng lần này không có lật xe giống lần trước, Khâu Dạng tiến thang máy liền cùng Thẩm Nịnh Nhược đối thượng ánh mắt.

Thẩm Nịnh Nhược tươi cười sáng ngời một ít, nhìn cái gáy Khâu Dạng, tâm tình của cô cũng tốt hơn chút.

Chờ tới phụ lầu một, Thẩm Nịnh Nhược liền đuổi theo bước chân Khâu Dạng, cô thanh hạ giọng nói: "Chị vừa mới nhớ tới lúc trước lần đầu tiên gặp em ở Vân Thành."

"Hửm?" Khâu Dạng kéo tay cô, "Lần gặp mặt ở Vạn Danh?"

"Đúng vậy."

"Em đứng ở phía sau chị, nhưng chị vẫn luôn ở dùng phản quang cửa thang máy nhìn em."

"Hơn nữa cùng em đáp lời cũng là chị cố ý đó."

Khâu Dạng nắm tay cô chặt hơn một chút: "Thẩm đại tổng giám, chị cũng thật có tâm cơ."

"Không có tâm cơ sao có thể cùng em ở bên nhau." Thẩm Nịnh Nhược thật ra rất tự hào.

Khâu Dạng nghiêm túc mà "Ừm" vài giây, trả lời một câu: "Dựa theo mức độ em thích chị hiện tại thì chị không cần phải làm gì cả, em khẳng định cũng sẽ thích chị."

"Thật không?" Thẩm Nịnh Nhược nghe Khâu Dạng nói lời âu yếm, cảm xúc lại tốt hơn một chút.

Khâu Dạng nương ánh đèn tối tăm, thấy rõ ràng hình dáng lưu lạc của Thẩm Nịnh Nhược, nàng gật đầu: "Đương nhiên là thật."

"Bởi vì chúng ta chính là cực dương và cực âm của nam châm, một khi gặp gỡ, khẳng định là sẽ thu hút nhau, không có khả năng tách rời."

Khâu Dạng mới vừa nói xong, đã đi tới đầu xe, nàng muốn vòng qua đi đến ghế phụ, nhưng Thẩm Nịnh Nhược không buông tay ra.

"Làm sao vậy?" Khâu Dạng có chút nghi hoặc, "Em nói không đúng sao?"

Thẩm Nịnh Nhược không hé răng, đầu tiên là mở cửa xe, cho Khâu Dạng ngồi ở vị trí lái.

"Tiểu Dương." Giọng Thẩm Nịnh Nhược trầm xuống dưới, cô nhìn Khâu Dạng sáng ngời đôi mắt, suy nghĩ phải hỏi như thế nào.

Khâu Dạng nắm chặt tay cô, lẳng lặng chờ đợi cô.

Thẩm Nịnh Nhược phóng nhẹ hô hấp chính mình: "Tối hôm qua em nói mua nhà lúc sau sẽ rất thuận tiện, là có ý gì?"

"Ý em là em có thể quay về bất cứ lúc nào nếu không muốn ở bên cạnh chị nữa sao?"

Thẩm Nịnh Nhược nói thế nhưng chóp mũi đau xót, cô nỗ lực không cho Khâu Dạng phát giác, để tránh Khâu Dạng lo lắng.

Khâu Dạng sửng sốt, nàng không biết Thẩm Nịnh Nhược chỉ vì một câu nói mà có nhiều ý tưởng như vậy.

Nhưng mà đây rất bình thường.

"Không phải." Khâu Dạng thò lại gần hôn xuống cằm cô, "Em nói thuận tiện chỉ là nói, nếu về sau chúng ta mua đồ nhiều quá không bỏ xuống được, liền có thể đặt ở bên chỗ em."

"Hơn nữa nếu sống ở bên này, cũng có thể đi sống ở một chỗ mới, đổi chỗ ở thay đổi tâm trạng sao."

"Không phải không muốn ở bên cạnh chị."

Thẩm Nịnh Nhược cúi đầu, chặn miệng nàng.