Chương 140: Ta cho rằng con sống rất khá

Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đơn xin từ chức là Khâu Dạng viết lúc giữa trưa khi mọi người nghỉ ngơi, nàng dùng máy in của văn phòng, lại xuống cửa hàng văn phòng phẩm ở dưới lầu mua cái phong thư, đem trang giấy trắng bỏ vào, ở trên mặt bìa viết xuống bốn chữ "Đơn xin từ chức", nàng mới chậm rãi thở ra một hơi.

Nàng không muốn lại bị động nữa, muốn nắm giữ thế chủ động.

Vì thế nàng tìm tới Đoạn Thanh Trúc, khi nàng đem đơn xin từ chức đặt ở trên bàn làm việc của Đoạn Thanh Trúc, nàng thấy trên gương mặt bình tĩnh của Đoạn Thanh Trúc hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn là bình tĩnh tự nhiên nói: "Giám đốc Đoạn, đây là đơn xin từ chức của tôi."

"Vì sao?" Đoạn Thanh Trúc biết rõ năng lực làm việc của Khâu Dạng, cũng rất rõ ràng Khâu Dạng kỳ thật không có lý do từ chức.

Mới vừa thăng chức chưa đến một tuần liền từ chức, chuyện này hợp lý sao?

Không hợp lý.

Bởi vậy cũng không đợi Khâu Dạng trả lời, Đoạn Thanh Trúc trong đầu nhớ tới lời Văn Nguyên dặn dò, không khỏi chau mày: "Là có công ty khác ra điều kiện tốt hơn sao?"

Khâu Dạng mí mắt xốc xốc: "Giám đốc Đoạn, tôi nghĩ việc này không cần phải nói với chị."

Nàng đứng thẳng lưng: "Chờ sau khi được xác nhận, tôi sẽ đi tìm bộ phận nhân sự bàn giao."

"...... Được." Đoạn Thanh Trúc thấy thái độ kiên định của Khâu Dạng, cảm thấy một trận đau đầu, lúc trước có Cù Ngôn không thấy Khâu Dạng từ chức, sao hiện tại cô ấy tới Khâu Dạng liền muốn từ chức?

Đoạn Thanh Trúc hoảng hốt, cầm đơn xin từ chức đứng dậy đến văn phòng Văn Nguyên.

Văn Nguyên nhìn thấy chữ ký, bỗng nhiên nhướng mày, cậu có chút không thể lý giải: "Chị ấy vì sao lại đột nhiên đề đơn từ chức?"

Đoạn Thanh Trúc lắc đầu: "Không biết."

Đầu ngón tay Văn Nguyên ở trên bàn làm việc gõ gõ, biểu tình liền không giãn ra quá, cậu nói với Đoạn Thanh Trúc: "Cô ra ngoài trước đi."

"Vâng." Đoạn Thanh Trúc thở phào nhẹ nhõm.

Văn phòng an tĩnh lại, Văn Nguyên lại khẩn trương đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, cậu nhìn chằm chằm phong thư ở trước mặt mình, do dự sau một lúc lâu, mới mở ra.

Bên trong có một mảnh giấy gấp, cậu nín thở, lấy tờ giấy ra, lại chậm rãi mở nó ra.

Đây không phải một phong thư từ chức——

【 Nếu Khâu tổng không muốn nhìn thấy tôi, tôi có thể đi. 】

【 Khâu Dạng. 】

Văn Nguyên siết chặt tờ giấy này, mới ý thức được vấn đề ở chỗ nào, cậu ấy trước nay không nghĩ tới Khâu Dạng sẽ đoán được chuyện này, bởi vì chuyện này xác suất có thể nhỏ đến mức có thể bỏ qua.

Chính là Khâu Dạng cố tình liền đoán được.

Văn Nguyên bật dậy một chút liền đứng lên, cậu ấy cầm chặt tờ giấy, xoải bước đi ra ngoài.

Cậu đi thẳng tới văn phòng Khâu Dạng, nhưng không thấy bóng dáng Khâu Dạng đâu?

"Bộ trưởng Tề." Văn Nguyên nhớ rõ quan hệ Tề Dung và Khâu Dạng cũng không tệ lắm, liền trực tiếp hỏi Tề Dung, "Cô biết bộ trưởng Khâu đang ở đâu không?"

"Văn tổng."

"Dạng...... bộ trưởng Khâu nói cô ấy không thoải mái, đã về nhà trước rồi."

Tờ giấy kia bị Văn Nguyên vò thành một cục, nghe Tề Dung nói như vậy đôi môi cậu ấy miếng càng chặt, sau đó cảm ơn Tề Dung, lại đi ra ngoài.

Tề Dung có chút khó hiểu, nhưng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhấn mở Wechat cùng Khâu Dạng, gõ một dòng chữ: 【 Dạng Dạng, Văn tổng tới hỏi em, chị dựa theo phân phó của em trả lời với anh ấy. 】

【 Cảm ơn chị Tề. 】 Khâu Dạng liền phản hồi.

Tề Dung không biết vừa rồi diễn như thế nào, nhưng quan hệ cùng Khâu Dạng cũng tốt lâu như vậy, cô ấy chỉ cần phối hợp là được, cô ấy giống như thường nhấn mở group hóng hớt nặc danh của công ty, liền thấy có người ở trong liền phát ngôn chuyện này.

【 Các người nghe nói chưa? Bộ trưởng Khâu trình đơn xin từ chức. 】

Có người ở dưới nghi hoặc:

【 Không phải chứ? Bộ trưởng Khâu vừa mới thăng chức, sao có thể từ chức! 】

【 Nếu là sự thật, vậy đã xảy ra chuyện gì a? Cô ấy không có lý do từ chức a. 】

Trước hết phát chuyện này người lại trở về: 【 Ai nói không lý do a. 】

【 Vậy lý do là cái gì? 】

【 Không vui đó. 】

Tề Dung nhìn mấy tin tức này, lâm vào trầm tư.

Chuyện Khâu Dạng trình đơn xin từ chức này cô ấy cũng không biết, nhưng cô ấy thấy Đoạn Thanh Trúc cầm một phong thư đi ra ngoài, hiện tại Văn Nguyên lại tới tìm mình hỏi Khâu Dạng hướng đi, cơ hồ có thể chứng thực Khâu Dạng thật là có ý định từ chức.

Nhưng cô ấy cũng không biết sự tình, lại có biết bao nhiêu người biết?

Tề Dung không cảm thấy người phát ngôn trong đó là Đoạn Thanh Trúc, cũng không cảm thấy sẽ là Khâu Dạng, nhưng khẳng định thoát không được liên quan với Khâu Dạng.

Hơn nữa Khâu Dạng cũng thật thật tại tại có biến hóa cảm xúc rất lớn, rõ ràng trước khi đi công tác vẫn còn rất tốt mà, ngày hôm qua sau khi trở về, giống như là một đóa hoa héo.

Nhưng cô ấy đoán đúng rồi, ý tưởng tung tin tức trong một group hóng hớt như vậy thực sự có liên quan đến Khâu Dạng.

Khâu Dạng tìm tới Cốc Lam, tuy rằng Cốc Lam cũng không biết rốt cuộc là vì sao, nhưng cũng đều dựa vào Khâu Dạng nói mà làm theo, Khâu Dạng vì cảm ơn cô nàng còn mua trà sữa cho cô nàng nữa.

Cốc Lam lập tức tỏ vẻ: "Chị Tiểu Khâu! Quá khách sáo rồi! Vậy tuần này em muốn tới tìm Bình Tử chơi!"

Khâu Dạng cười cười đồng ý, nhưng người nàng lúc này đã ở nhà, nàng gửi cho Cốc Lam video của Bình Tử, lại giương mắt nhìn thời gian, mày hơi hơi nhăn lại.

Văn Nguyên còn chưa gọi điện thoại đến cho nàng.

Văn Nguyên nôn nóng Khâu Dạng rời đi, hiện tại cậu đang động não, cũng không ở công ty đợi, xuống lầu liền lên xe, chạy thẳng đến nơi Khâu Dạng sống.

Nàng là chị gái của cậu, cậu đã âm thầm quan sát lâu như vậy, địa chỉ vẫn là có biết, bên trong hồ sơ nhân viên có.

40 phút sau, xe hơi ngừng ở ngoài tiểu khu, bảo an thấy mặt cậu có chút quen mắt, ngăn cản cậu lại, cậu báo tên Khâu Dạng cùng số căn hộ mới được cho vào.

Cậu ấy một bên đi vào trong một bên gọi điện thoại cho Khâu Nghiên, chờ đối phương nghe máy, cậu có vẻ hoảng loạn hiếm có nói: "Chị ấy đã biết rồi."

"Chị ấy muốn chạy."

"Con nói với chị con rồi sao?" Giọng Khâu Nghiên chậm rì rì, tự mang theo một chút khí chất ưu nhã.

Văn Nguyên tới dưới lầu: "Vẫn chưa, chị ấy trình đơn xin từ chức, hoá ra chị ấy đã sớm biết quan hệ này, nhưng mà chuyện ngày hôm qua mẹ không gặp chị ấy, làm chị ấy tổn thương."

"Mẹ biết rồi." Khâu Nghiên dừng lại một lúc rồi nói, "Con đi tìm chị nói chuyện đi."

Văn Nguyên đã vào thang máy: "Vâng."

Sau khi cúp điện thoại, suy nghĩ của cậu rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, cậu nhìn màn hình thang máy nhảy số lên, bắt đầu nghĩ trong chốc lát mở lời.

Nhưng Khâu Dạng không ở nhà.

Cậu gõ cửa cậu ấn chuông cửa, bên trong đều rất an tĩnh, cho đến khi có một chú hàng xóm ra tới nhắc nhở cậu: "Tiểu tử, cô gái thuê ở đây trước đó đã dọn đi rồi."

"Dọn đi rồi?" Mày Văn Nguyên lại lần nữa ninh lên.

Ông chú gật đầu: "Đúng vậy, được một thời gian rồi."

"Cảm ơn chú." Văn Nguyên xoay người, lại ấn thang máy đi xuống.

Lúc sau Khâu Dạng đang ăn một quả táo, chờ Văn Nguyên điện thoại tới, nàng không có nghe ngay, mà qua năm sáu giây, mới đem điện thoại cầm lấy tới đặt ở bên tai: "Alo? Văn tổng."

"...... Chị."

"Mẹ không có ý không muốn gặp chị, đi công tác là em an bài, mẹ rất muốn gặp chị."

Văn Nguyên cũng không cất giấu cái gì, một tiếng "chị" này lớn hơn lần trước hơn nữa tiếng cũng càng kiên định, chỉ là giải thích nhiều ít đều có chút ý vị nôn nóng.

Khâu Dạng giả vờ không hiểu: "Văn tổng, tôi không biết anh đang nói cái gì."

"Bây giờ chị ở đâu?" Văn Nguyên dừng dừng, "Em vừa tới tiểu khu Thiên Vũ, hàng xóm nói chị dọn đi rồi."

Khâu Dạng đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ: "Không nhọc anh lo lắng, bây giờ tôi không muốn gặp anh, hoặc là nói không muốn gặp các người."

Nàng nói xong ngắt điện thoại, rất mệt mỏi thư khẩu khí.

Tại giờ ngọ Thẩm Nịnh Nhược nhận được tin nhắn Khâu Dạng gửi tới, cô một chút cũng không bất ngờ Khâu Dạng làm những chuyện như vậy, bởi vì đây là phong cách Khâu Dạng.

Cô không thèm để ý thứ khác, cô chỉ đau lòng Khâu Dạng.

Khâu Dạng đây hơn hai mươi năm qua đều sống không quá tốt, cho dù sau này có tốt đi lên, cũng đều dựa vào bản thân nàng, cùng mẹ nàng hoặc là em trai nàng không có liên quan đến một đồng tiền nào, mà hiện tại thì sao? Nàng đã biết mẹ mình sống rất khá, chính là đối phương lại tránh mà không gặp chính mình......

Thẩm Nịnh Nhược thay bản thân nghĩ một chút, liền cảm thấy rất hít thở không thông.

Đây không khác gì lại bị vứt bỏ lần nữa.

Lúc sau Thẩm Nịnh Nhược tan tầm trở về, ôm lấy Khâu Dạng thật lâu.

Tối hôm qua đã nhìn ra cảm xúc Khâu Dạng đi xuống nhưng không biết nguyên nhân, cô không nói thêm gì.

Hiện tại đã biết nguyên nhân, cô lại có chút ngạnh trụ, không biết nói cái gì mới tốt.

Cô đã từng chúc phúc Khâu Dạng sẽ có một ngày được gặp lại mẹ, nhưng hiện tại xem ra lời chúc phúc này có hiệu lực, nhưng hiệu quả lại không được như mong muốn.

Khâu Dạng khóe miệng giơ lên: "Không sao, không cần lo lắng cho em."

Thẩm Nịnh Nhược xoa xoa mặt nàng: "Như thế nào có thể không lo lắng?"

Khâu Dạng mắt cong cong: "Nhưng mà lo lắng cũng không có tác dụng gì, ngày mai em đại khái liền sẽ nhìn thấy bọn họ, em muốn em phải thật tỉnh táo."

"Chị biết." Thẩm Nịnh Nhược chỉ đơn giản ôm mặt Khâu Dạng, đem trán chính mình áp vào trán Khâu Dạng, không nói cái gì nữa.

Khâu Dạng nói không sai, sáng ngày hôm sau Văn Nguyên, lại gọi điện thoại tới cho nàng, hỏi nàng có nguyện ý giữa trưa cùng nhau ăn bữa cơm hay không.

Đương nhiên, ở đây không phải chỉ có hai chị em bọn họ, còn có Khâu Nghiên - mẹ của hai người.

Khâu Dạng không do dự: "Được."

Buổi sáng nàng không đi làm, trực tiếp ở chỗ Đoạn Thanh Trúc xin nghỉ, dù sao hiện tại nàng cũng là người muốn từ chức, tùy hứng một chút cũng không sao.

Nhà hàng như cũ là nơi lần trước Văn Nguyên đặt, chỉ có ba người thôi, cậu đặt một phòng khá lớn.

Cái bàn là bàn tròn, bên trên đã bày đồ ăn, thoạt nhìn đều làm người ta rất có cảm giác muốn ăn.

Khâu Dạng là người tới cuối cùng, người phục vụ dẫn nàng tới cửa phòng, đẩy cửa về phía trước, sau khi nàng bước vào liền đóng cửa lại.

Văn Nguyên nghe thấy động tĩnh liền quay đầu, cậu ấy có chút khẩn trương, đối với Khâu Dạng lộ ra một nụ cười tươi, lại là một tiếng: "Chị."

"Văn tổng, tôi từ nhỏ đến lớn chỉ có một người em trai họ, tuy rằng nó không ra giống ôn gì, nhưng tôi cũng không có thêm em trai." Khâu Dạng chọn ngồi xuống đối diện họ.

Văn Nguyên sắc mặt cứng đờ, liền nghe thấy mẹ bên cạnh lên tiếng: "Nó chính là em trai của con."

"Thế bà có coi tôi là con gái không?" Khâu Dạng khóe miệng xả một chút.

Khâu Nghiên hiện tại hơn 40 sắp 50 tuổi, bởi vì bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn còn muốn trẻ hơn tuổi thực tế rất nhiều, nhưng ngay cả như vậy, Khâu Dạng vẫn là thấy khóe mắt bà nhàn nhạt nếp nhăn.

Nhưng trọng điểm cũng không phải cái này, mà là khí chất cường thế của bà.

Khâu Dạng biết, đây là bởi vì Khâu Nghiên làm sự nghiệp nhiều năm như vậy, mới có khí chất cường đại như hôm nay.

"Tất nhiên là có." Khâu Nghiên sắc mặt không thay đổi, đáp lại một câu.

Khâu Dạng bật cười: "Bà không nói tôi còn tưởng rằng bà quên tôi rồi chứ."

"Tuy vậy cùng với đã quên tôi không sai biệt lắm."

Trong lời nói của nàng mang đầy gai nhọn, người ở đây chỉ cần không phải kẻ điếc đều có thể nghe được rành mạch.

Khâu Nghiên nhẹ nhàng thở dài: "Dạng......"

"Khâu tổng." Khâu Dạng cắt ngang lời bà nói, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, đặt ở trên bàn xoay, "Tôi biết bà không thiếu chút tiền ấy, nhưng cái thẻ này xin bà phải nhận lấy."

Nghe vốn có chút khó hiểu: "Chị, chị làm gì vậy?"

"Tôi làm cái gì còn không rõ sao?" Khâu Dạng nhìn mẹ tư thái cao cao tại thượng, khóe môi lại nhếch lên một chút, chỉ là tất cả đều là ý vị chua xót, "Tôi tưởng tôi đã biểu đạt thật sự rõ ràng."

Văn Nguyên cũng không phải kẻ ngốc: "Chị...... Lần trước em mới biết được chị là chị của em, em rất muốn nhận người chị này, mẹ, bà ấy......"

"Bà ấy rất bận, nhưng cũng rất muốn gặp chị."

Văn Nguyên mặt trướng đến có chút đỏ, hiện tại cậu chỉ cảm thấy bất lực.

Cậu ấy từ nhỏ đến lớn không có bạn bè, về nhà cũng là đối mặt với căn phòng trống trải, nhưng hoá ra cậu có một người chị gái, ý niệm cậu muốn nhận nhau rất mãnh liệt.

Khâu Nghiên nhìn cái thẻ trên bàn xoay, nó đã đi ngang qua trước mắt mình, lại nhìn tới Khâu Dạng.

Khâu Dạng cố gắng hết sức nhéo đùi mình để tỉnh táo.

Nàng nhìn mặt mày Khâu Nghiên vốn nghe có vài phần giống nhau, nhẹ nhàng mà cười một tiếng.

"Khâu tổng, tôi không biết năm đó bà gửi cho tôi bao nhiêu tiền, bởi vì đa số đều vào túi của cậu và mợ tôi, nhưng tôi liền dựa theo một năm một vạn tính đi."

"Tôi cao trung đã bắt đầu làm thêm, không lấy từ chỗ cậu và mợ một phân tiền, nhưng tôi cũng có thể tính vào cho bà."

"Tôi còn có mấy tháng liền tới 25 tuổi, tôi tính cho bà cái số nguyên, trong thẻ này là 25 vạn, tôi biết các người nhiều tiền, 25 vạn của kẻ hèn này các người coi thường, nhưng tôi hy vọng

Khâu tổng có thể nhận lấy, trả tôi một thân phận không có mẹ, có thể chứ? Tôi coi như bà chưa từng xuất hiện trước mặt tôi."

"Dạng Dạng." Khâu Nghiên hốc mắt hơi hơi đỏ, "Con từ cao trung đã bắt đầu làm thêm rồi sao?"

Khâu Dạng cười nhạo: "Vậy bằng không thì sao?"

"Ta cho rằng con sống rất khá."

Khâu Dạng bị lời này của bà chọc cười, nàng rốt cuộc không kiềm chế được nữa, biểu tình cũng mất đi kiểm soát: "Bà cho rằng......? Tôi không nghe lầm chứ, Khâu tổng."

"Nếu bà biết tôi đã bị đánh bao nhiêu lần và đã đổ máu bao nhiêu lần, bà cũng sẽ không nói như vậy."

"Ban tặng tôi cho em trai và em dâu của bà, không, hiện tại hơn nữa thêm cả bà, hiện tại tôi đến cái họ "Khâu" cũng không muốn nữa."