Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi
Đăng vào: 12 tháng trước
Khâu Dạng không nghĩ tới Cù Ngôn sẽ không tham gia bữa tiệc lần này, mà người được kêu đi tham gia thay thế là bản thân nàng.
Sau khi thư ký Lâm thông báo tin tức, liền xoay người rời đi, Khâu Dạng ngẩn người, lúc sau phản ứng lại đây, lại thấy Cù Ngôn vào văn phòng.
Ánh mắt hai người đối thượng.
Cù Ngôn sắc mặt không phải rất tốt, nhưng cô ấy vẫn là hơi mỉm cười, đi tới nói với Khâu Dạng: "Dạng Dạng, chị còn có công việc phải bận, em biểu hiện cho tốt."
Nếu không phải biết Cù Ngôn có ý xấu với mình, nếu không Khâu Dạng cảm thấy bản thân khẳng định sẽ bị vẻ bề ngoài của cô ấy lừa.
Nàng mím môi, cho một cái cùng khoản mỉm cười: "Được, em sẽ." Nàng nói còn ngừng một giây, "Sẽ không phụ ý tốt của chị Cù đâu."
Cù Ngôn nhẹ gật đầu, không nói gì nữa, chính mình kéo ra cửa văn phòng đơn độc, nhưng sau khi cô ấy xoay người, mặt liền trầm xuống dưới, hơn nữa còn hạ cửa chớp trong phòng mình xuống, bên ngoài nhìn không thấy bất luận cái gì bên trong.
Khâu Dạng mang túi của mình lên, không có quản Cù Ngôn nghĩ như thế nào, nàng lập tức đi tới cửa thang máy.
Thư ký Lâm thông báo chính là nơi này.
Hiện tại vẫn là thời gian đi làm, nhóm nhân viên công ty đều ngồi ở trên vị trí của mình, thấy Khâu Dạng trực tiếp rời đi, nội tâm nói không hâm mộ là giả.
Ai không muốn rời công ty đi ăn cơm trước chứ?
Khâu Dạng không quan tâm các đồng sự các cấp dưới suy nghĩ gì, nàng cách hơn mười mét, liền thấy vài người đứng ở cửa thang máy.
Văn Nguyên và Tần Duật sóng vai, hai người trò chuyện cái gì đó, trên mặt đều treo tươi cười.
Thẩm Nịnh Nhược đứng ở phía sau Tần Duật, không có biểu tình gì, nhưng mà cô như là có lắp thiết bị cảm biến trên người Khâu Dạng, thời điểm Khâu Dạng đang nhìn lại đây, cô liền quay đầu qua.
Kha Diệp Tử ở phía sau cũng hướng mắt theo ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược nhìn, đều không đợi cùng ánh mắt Khâu Dạng giao hội, bản thân liền trước một bước rút đầu về.
Tốt.
Cô ấy vẫn là đừng nhìn.
1
Khâu Dạng có chút kinh ngạc bản thân còn chưa có chào hỏi Kha Diệp Tử, đối phương liền quay qua đi, nhưng nàng thực mau liền cảm thấy không có gì.
Bởi vì Thẩm Nịnh Nhược đương nhiên mới là quan trọng nhất.
Không biết có phải bởi vì Kha Diệp Tử đã biết quan hệ chính mình và Thẩm Nịnh Nhược hay không, nàng luôn cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược hiện tại ở trong công việc như vậy, cũng không giống lúc trước banh trứ như vậy, mà là hơi chút thả lỏng một ít, ít nhất khóe miệng và đuôi mắt đều sẽ có điểm điểm ý cười.
Nhưng đồng thời chú ý tới Khâu Dạng đã đến còn có Văn Nguyên, nhưng ánh mắt cậu không có bao lớn gan, chỉ là có hơi phân tâm, thẳng đến khi Khâu Dạng đứng ở phía sau mình, cậu mới xoay người đối với Khâu Dạng nghiêm trang mà hô một tiếng: "Bộ trưởng Khâu."
Cậu lại hỏi: "Công việc của chị bận xong rồi sao?"
Từ lúc Khâu Dạng cảm thấy Văn Nguyên muốn đuổi việc mình tới nay, nàng liền vẫn luôn đều đang lo lắng, cảm thấy Văn Nguyên sẽ gài bẫy chính mình.
Hiện tại vấn đề này không khác một cái bóng thẳng, nàng mím môi, trả lời nói: "Công việc buổi sáng mới vừa kết thúc."
Văn Nguyên hơi gật đầu: "Được."
Theo sau có chút mất tự nhiên mà nhìn phía trước.
Thời điểm thang máy này "Đinh" một tiếng, cửa mở ra hai bên, đoàn người lần lượt hướng vào trong.
Tần Duật đứng yên lúc sau, mày liền có chút hơi hơi nhăn lại.
Anh vẫn là cảm thấy có chút không thích hợp.
Nên sẽ không liền thật sự cẩu huyết như vậy chứ?
Anh thích em trai của bạn gái em gái mình.
4
Thốt ra lời này đi còn có người muốn vuốt xuống quan hệ mới biết được đã xảy ra cái gì.
Thẩm Nịnh Nhược liếc xéo anh ấy một cái, liền biết anh suy nghĩ cái gì, bản thân cô không khỏi mà bật cười trong lòng.
Cô như cũ là cảm thấy hiểu lầm như vậy rất thú vị.
Khâu Dạng đứng ở phía sau, càng thêm khẩn trương, nàng càng thêm cảm thấy Văn Nguyên là muốn đuổi việc mình, như vậy hôm nay giữa trưa biểu hiện giống như là tự cho nàng thêm cơ hội cuối cùng.
Mọi người trong thang máy các hoài tâm tư, không ai hé răng.
Xe hơi thương vụ của Kỳ Diệu đang chờ dưới bãi đỗ xe, Văn Nguyên chính mình cũng có một chiếc, bởi vậy lúc sau thang máy tới phụ lầu một, mọi người liền từng người ngồi lên xe công ty.
Lần này Vạn Danh chỉ có hai người Khâu Dạng và Văn Nguyên.
Khâu Dạng:......
Nàng nhìn về phía Thẩm Nịnh Nhược, mím chặt môi, lộ ra một chút cảm xúc ưu sầu.
Thẩm Nịnh Nhược cho nàng một ánh mắt trấn an, tỏ vẻ không cần lo lắng, lúc này mới làm nàng đỡ khẩn trương một chút.
Nhưng như cũ làm Khâu Dạng trong lòng có chút bồn chồn.
Số lần Văn Nguyên đến công ty không nhiều lắm, số lần hai người gặp mặt cũng không nhiều, Khâu Dạng đối với vị lão tổng này không hiểu biết bao nhiêu, nhưng cơ hồ mỗi lần thấy cậu, đều sẽ cảm thấy cậu có chút......
Nàng không biết hình dung như thế nào.
Nghe ban đầu là mở cửa xe ghế phụ, cho Khâu Dạng ngồi xuống trước, lúc này mới vòng qua mở cửa ghế lái.
Không hề nghi ngờ, Khâu Dạng bởi vì hành động này của cậu, càng thêm thấp thỏm, nàng nắm chặt đai an toàn, ngồi đến thẳng tắp, lại không dám biểu hiện ra ngoài nửa phần.
Xe của Văn Nguyên là Mercedes-Benz, Khâu Dạng không hiểu biết nhiều về xe, nhưng logo xe vẫn là có biết.
Mùi hương bên trong xe vô cùng tươi mát, ngồi ghế dựa mềm cứng vừa phải, nhưng bầu không khí lại làm Khâu Dạng cảm thấy có chút gian nan.
Trước khi Văn Nguyên xuất phát, có quay đầu nhìn Khâu Dạng một cái, rồi sau đó bản thân cười cười: "Bộ trưởng Khâu, không cần khẩn trương."
"Tôi không có khẩn trương."
"Chị......" Văn Nguyên mở miệng, muốn nói với Khâu Dạng cứ coi mình như em trai của nàng là được, nhưng lại sợ những lời này sẽ dọa đến nàng, vì thế chuyện vừa chuyển, "Không sao, tôi xuất phát đây."
"Được, Văn tổng."
Văn Nguyên đã sớm cho Tần Duật biết địa chỉ nhà hàng, hiện tại chỉ cần lái xe tới là được.
Còn chưa có chính thức đến giờ cơm, xe chạy trên đường cũng không nhiều như vậy, Khâu Dạng một đường liền nhìn phía trước.
Thời điểm tới được một nửa lộ trình, Văn Nguyên hỏi: "Nghe nhạc không?"
"Văn tổng anh muốn nghe gì thì mở đi."
"Tôi không thích nghe nhạc." Văn Nguyên nắm tay lái, ngữ khí có như vậy một tia tiếc hận, "Tôi không kế thừa được giọng hát của mẹ tôi."
Khâu Dạng không nắm chặt đai an toàn nữa, đôi tay nàng giao nắm ở bên nhau, cho chính mình truyền lại sức mạnh.
Nghe Văn Nguyên nói như vậy, nàng không khỏi nghĩ tới lời Cốc Lam nói với mình.
Đó chính là mẹ Văn Nguyên cùng họ với mình.
Khâu Dạng lông mi một thấp, đại khái là bởi vì từ "Mẹ" này ở trong lòng nàng vẫn luôn đều có một vị trí, nàng hiện tại nược lại không cảm thấy bầu không khí có bao nhiêu khẩn trương.
Khâu Dạng thu hồi cảm xúc của mình, khẽ mỉm cười, phát ra từ nội tâm mà nói câu: "Vậy chắc mẹ của Văn tổng hát rất êm tai."
"Phải rất êm tai."
Đôi môi Khâu Dạng nhấp thành thẳng tắp, đầu nàng nghiêng nghiêng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, không có suy nghĩ lại hé răng.
Nàng cũng không biết mẹ mình hát có dễ nghe hay không, nàng thậm chí từ khi có nhận thức cũng chưa từng nghe mẹ nói một câu.
1
Chủ đề này đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là bi thương, chỉ là nàng đã quen rồi.
Chính là đã quen, không đại biểu nàng không thèm để ý, chỉ là người nhà Văn tổng cũng không biết chuyện trong nhà của nàng, nhắc tới cái này cũng là vô ý.
Mà Văn Nguyên ý thức đến tự mình nói sai, liền cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, cậu có chút hối hận chính mình ở Khâu Dạng trước mặt nói điều đó, bởi vì đây chỉ khiến Khâu Dạng càng thêm đau lòng.
Trôi qua hai mươi phút, xe hơi ngừng lại.
Tới nhà hàng.
Cảm giác khẩn trương của Khâu Dạng cơ hồ đã không còn, nàng hiện tại suy nghĩ có chút tiêu cực, đó chính là bị Văn Nguyên đuổi việc rồi cũng không sao, nàng khẳng định sẽ tỉnh lại lên, mà nàng nên làm xong công việc trước khi rời khỏi công ty.
Tần Duật bọn họ cũng theo phía sau, đoàn người liền tập hợp ở cửa nhà hàng, lại cùng nhau đi vào trong.
Nhà hàng là Văn Nguyên đặt trước, là một nhà khách sạn lớn rất có danh tiếng ở Vân Thành, nơi này đồ ăn phong phú, trang hoàng xa hoa, cũng là rất nhiều người lựa chọn là nơi xã giao.
Khâu Dạng đi ở phía sau Văn Nguyên, Thẩm Nịnh Nhược đi ở phía sau Tần Duật, bởi vậy hai người cũng liền sóng vai.
Kha Diệp Tử ở phía sau Thẩm Nịnh Nhược: Cắn chết tôi cắn chết tôi.
1
Cô ấy cảm thấy như vậy bên ngoài việc công xử theo phép công nhưng ngầm lại là một đôi quan hệ thực hợp nàng ăn uống, đặc biệt là Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng bất luận là dáng người hay là giá trị nhan sắc đều thực xứng đôi.
Cô ấy cảm thấy chính mình càng có thể đẩy thuyền.
Tần Duật tâm tình một đường đều trầm trọng, làm trò người khác mặt anh cũng không có biện pháp cùng Thẩm Nịnh Nhược chia sẻ suy nghĩ hiện tại của chính mình, nhưng lúc sau xuống xe gặp được Văn Nguyên, anh lại cảm thấy trong lòng khói mù tan đi vài phần.
Không sao.
Khâu Dạng là bạn gái Thẩm Nịnh Nhược, Văn Nguyên lại cũng không có cơ hội, mà bản thân còn có cơ hội thử thì cứ thử.
Tần Duật tâm thái lạc quan hơn chút, trên mặt cũng liền nổi lên ý cười.
"Tiểu Nguyên." Tần Duật còn sửa lại xưng hô với Văn Nguyên, "Chờ đến lúc hai công ty chúng ta hợp tác thành công viên mãn, tôi đề nghị, chúng ta tổ chức một cuộc thi đấu."
Sau khi ngồi xuống, Tần Duật liền dẫn đầu nhắc tới một đề tài.
Văn Nguyên sửng sốt: "Thi đấu cái gì?"
"Thi đấu thể thao a, có thể thuê nhà thi đấu, thi vài cái hạng mục." Tần Duật nói cái này không phải không có tiểu tâm tư chính mình, anh ấy muốn ở trước mặt Văn Nguyên thể hiện nhiều một chút.
Thật đúng là tựa như Thẩm Nịnh Nhược nói khổng tước xòe đuôi, anh hiện tại tựa như làm Văn Nguyên thấy chính mình càng nhiều, như vậy có lẽ mới càng có khả năng.
Thể thao là thứ những năm gần đây anh tương đối am hiểu.
Văn Nguyên trầm ngâm một chút, rồi sau đó liền lên tiếng: "Có thể, nghe đại ca Tần, đến lúc đó chúng ta còn có thể thiết trí chút phần thưởng."
Thẩm Nịnh Nhược ở một bên lặng lẽ thở dài, cô biết Tần Duật là có ý gì, cô cũng không ngăn cản, chỉ là như cũ cảm thấy buồn cười.
Khâu Dạng mày lại có chút ninh lên, bởi vì nàng đều không xác định bản thân có thể tham gia hay không.
Cái hạng mục này của Kỳ Diệu và Vạn Danh tiến hành kỳ hạn đại khái là ba tháng, hiện tại đã qua hai tháng, đây cũng liền ý nghĩa đại khái còn có thời gian một tháng, Tần Duật vừa nói liền muốn thực thi.
Người phục vụ lần lượt phục vụ các món ăn lên, Khâu Dạng tạm thời không ăn uống gì, nguyên nhân chủ yếu vẫn là hành động Cù Ngôn đối với chính mình, làm cảm xúc nàng thấp tới thấy đáy.
Khi mọi người đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nàng đứng dậy biểu tình có chút xin lỗi, sau đó kéo cửa phòng ra bên ngoài hành lang, lại một đường đi tới toilet.
Nàng vào một cái phòng nhỏ, nhưng không có ngồi xuống, chỉ là đứng hòa hoãn tâm tình của mình.
Hiện tại đã tới giờ cơm rồi, khách của nhà hàng tới không ít, toilet cũng có những tiếng người khác.
Khâu Dạng đứng hai phút, nàng đang muốn đi ra ngoài, liền nghe thấy ngoài phòng bên cạnh vang lên giọng Thẩm Nịnh Nhược: "Tiểu Dương."
Khâu Dạng một chút liền hốc mắt se lại, "ừm" một tiếng: "Em ở đây."
Thẩm Nịnh Nhược chuẩn xác mà bắt giữ tới giọng nàng, hơn nữa xác định vị trí nàng, cô đi đến trước cửa, gõ cửa: "Chúng ta đi ra ngoài dạo một chút?"
Khâu Dạng mở cửa ra, nàng dang hai tay, treo ở trên người Thẩm Nịnh Nhược, có chút rầu rĩ nói: "Em ôm chị một cái là được rồi."
Nhưng đứng ở chỗ này lại chặn người khác, Khâu Dạng lại ngồi dậy, kéo Thẩm Nịnh Nhược tới bên ngoài khu chờ, sau đó lại giống như một con gấu túi Koala vòng tay qua cổ ôm lấy Thẩm Nịnh Nhược.
"Chị Nhược Nhược."
"Hửm?"
Chung quanh có chút ầm ĩ, Khâu Dạng nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "May mà em có chị."