Đăng vào: 12 tháng trước
Thời gian nằm viện rất nhàm chán tẻ nhạt, đợi đến ngày bác sĩ Phùng cuối cùng cũng chắc chắn pheromone đã ổn định, Doãn Triệt không hề chần chừ đăng ký xuất viện.
Lúc cậu rời phòng bệnh, đầu giường đã tích một đống giấy như ngọn núi nhỏ.
Ở nhà nghỉ ngơi hết cuối tuần, thứ hai cậu trở lại trường học sau hơn nửa tháng.
Tuần này là tuần thi cuối kỳ.
Chuyện cậu về trường chỉ báo cho giáo viên chủ nhiệm, vậy nên sáng sớm các bạn đến lớp, thình lình thấy chỗ đáng lẽ vẫn trống lại có người ngồi thì đều bất ngờ.
Chương Khả đang rầu vì chưa làm xong đề ôn tập tối qua, nhìn thấy cậu như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Anh Triệt! Cuối cùng cậu cũng quay lại! Tôi nhớ cậu chết mất!!"
"Tôi chưa làm bài tập."
Doãn Triệt nói một câu làm cậu ta héo rũ.
"Á...!Không sao...!Tôi vẫn nhớ cậu..." Ngoài miệng Chương Khả nói vậy nhưng vừa quay đầu đã kiếm đứa khác mượn bài tập.
Quách Chí Hùng tới khá muộn, cười khì bỏ cặp sách xuống: "Chào buổi sáng anh Triệt, tôi vừa đi đưa đồ ăn sáng cho bạn gái tôi, nếu cậu vẫn không khỏe thì tôi có thể mang cho cậu, dù sao cũng tiện đường."
"Không cần, tôi..." Doãn Triệt đang nói dở thì cửa sau lại có người đi vào, vừa khéo chạm mắt với cậu.
Cái chạm mắt đã cách rất lâu.
Tưởng Nghiêu ngây ngẩn, vội vàng quay mặt đi hệt như trốn tránh, ngồi vào bàn đơn của mình.
Học sinh A1 cũng không mù, hai thanh niên ngày trước còn như hình với bóng mà tự dưng vừa đổi chỗ vừa giả vờ không nhìn thấy nhau, chắc chắn có ẩn tình, chẳng qua không ai dám hỏi, hơn nữa cả lớp đều vô duyên vô cớ nảy ra dự cảm: Kiểu gì cả hai cũng làm lành thôi.
Tuy nhiên đương sự không cảm thấy như thế.
Một ngày trôi qua, Doãn Triệt không có thêm lần thứ hai giao lưu ánh mắt với Tưởng Nghiêu.
Cậu ngồi gần cửa sổ phía Nam, Tưởng Nghiêu ngồi gần cửa sổ phía Bắc, ở giữa chỉ cách sáu cái đầu nhưng lại như được ngăn bởi biển người mênh mông.
Sẽ không còn gặp nhau nữa.
*
Tiết tự học tối.
Ngày mai bắt đầu thi cuối kỳ, giáo viên các môn không giao bài tập nên đứa thì ôn bài, đứa thì đọc sách giải trí, hoặc nhoài luôn ra bàn đánh một giấc, lớp học rất yên tĩnh.
Nhưng vừa ra chơi là ai nấy lại hoạt bát hẳn lên.
Quách Chí Hùng lén mang điện thoại đến lớp nhắn tin với bạn gái, kêu rằng thời gian này phải chăm chỉ học hành, không hẹn hò mà chỉ nói chuyện động viên tinh thần lẫn nhau.
Nhưng nói mãi nói mãi, chẳng biết làm sao chủ đề lại phát triển theo hướng kỳ cục.
"Ê anh Triệt, bạn gái tôi hỏi cậu có người yêu chưa."
Giọng Quách Chí Hùng oang oang, hầu như những đứa còn lại trong lớp đều nghe thấy, Doãn Triệt chưa trả lời thì Hàn Mộng đã cảnh giác hỏi: "Bạn gái mày hỏi cái này làm gì? Có ý với anh Triệt lớp mình à?"
"Cứt, bạn gái tao có tao rồi.
Dạo này em ấy đang đu couple của anh Triệt, hóng hớt cực."
"Couple? Với ai? Tưởng Nghiêu á?"
Quách Chí Hùng ngó Tưởng Nghiêu, thấy hắn đang nằm bò ra ngủ, đầu vùi trong khuỷu tay, ngang nhiên đeo tai nghe, chắc hẳn không nghe thấy nên yên tâm mạnh dạn nói: "Không phải, em ấy bảo nhìn anh Nghiêu là biết rất lăng nhăng, thuyền dễ chìm."
Quách Chí Hùng học được kha khá từ mới từ bạn gái, song có một số từ vẫn không hiểu nghĩa khác của nó: "Tao cũng không biết em ấy đu anh Triệt với ai, bí mật lắm, nói là couple khoa xương [1], tình yêu cấm kỵ không thể rêu rao, nghĩa là gì mày?"
[1] Couple khoa xương (tạm dịch, gốc là 骨科cp): chỉ cặp đôi loạn luân.
"...!Mày mau nín mỏ đi." Hàn Mộng hết hồn nhìn Doãn Triệt: "Anh Triệt đừng giận, các bạn ấy đùa thôi..."
Doãn Triệt nhíu mày: "Khoa Xương nào? Tôi không có ấn tượng." [2]
[2] Doãn Triệt tưởng là tên người.
"..." Hàn Mộng thở phào nhẹ nhõm.
May thay hai tên này đều không phải kiểu người chạy theo thời đại, Quách Chí Hùng số hên giữ được mạng quèn.
"Anh Triệt, thế rốt cuộc cậu có người yêu không? Tôi nhớ là không nhỉ?"
"Không có." Doãn Triệt không chút ngập ngừng.
Hàn Mộng tức tốc quay đầu nhìn anh bạn người yêu đã nhận thông báo chia tay chính thức, Tưởng Nghiêu không thay đổi tư thế, hẳn là không nghe thấy.
Tiết tự học tối kết thúc, học sinh nội trú tốp năm tốp ba trở về ký túc xá.
Doãn Triệt không đi nhanh, rất nhiều người vượt qua khiến cậu dần tụt lại phía sau.
Có một người theo chân cậu từ đầu đến cuối, duy trì khoảng cách nhất định.
Cậu không ngoái đầu mà đi thẳng lên tầng, vào phòng đóng cửa, ngăn cách người đó ở bên ngoài.
Doãn Triệt tắm gội xong đi ra, cạnh cửa có một mẩu giấy được nhét vào dưới khe cửa.
Doãn Triệt lau tóc, nhìn chằm chằm mẩu giấy vài giây rồi cúi xuống nhặt lên, mở ra xem.
Vẫn nét chữ như gà bới nhưng miễn cưỡng xem như đã viết hẳn hỏi, có thể đọc được:
Nếu cần người yêu, có thể mở cửa nhặt.
Doãn Triệt đọc hết, đi khóa cửa.
Sau đó cậu gấp mẩu giấy về nguyên trạng, tiện tay ném lên bàn, kéo ghế bắt đầu ôn tập môn ngày mai thi.
Chẳng mấy mà qua hơn một tiếng.
Cậu ngáp dài, đặt sách xuống đi về giường, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng sột soạt.
Dưới khe cửa lại có một mẩu giấy đang cố gắng lách vào, vừa lọt được một góc.
Doãn Triệt đi ra rút phắt mẩu giấy, vo tròn dúm dó.
Sau đó cậu vặn tay nắm, đập cục giấy lên người người ở ngoài rồi đóng cửa.
Cậu chỉ nhìn thấy gương mặt ngơ ngác trong phút chốc của Tưởng Nghiêu.
Ba ngày thi trôi qua, cánh cửa không còn mẩu giấy nào nhét vào nữa.
Tụi học sinh thi xong như sống lại sau tai nạn, mặc kệ thi thố ra sao thì nghỉ hè vẫn là quan trọng nhất.
Nhà trường cho nghỉ cuối tuần, tuần sau vẫn phải học tiếp một tuần, chủ yếu để chữa đề.
Tuy pheromone đã khôi phục nhưng Doãn Triệt vẫn thăm khám hàng tuần theo lệ cũ, kết quả khá tốt: "Pheromone của cháu tăng rất nhanh, qua ba tháng nữa chắc có thể đạt đến mức ban đầu, nhanh hơn chú dự tính nhiều, chú tưởng phải chờ tới sang năm.
Tuy nhiên..."
"Tuy nhiên gì ạ?" Doãn Triệt hỏi.
"Tuy nhiên chứng căng thẳng với alpha của cháu vẫn chưa cải thiện, vừa rồi chú chỉ đưa vào pheromone alpha nồng độ 1% mà pheromone của cháu đã có xu hướng co cụm giảm thiểu, như đang tiến hành tự bảo vệ." Bác sĩ Phùng nhíu mày: "Ngộ nhỡ đến kỳ ph@t tình lần sau, pheromone của cháu không thể khớp một trăm phần trăm với pheromone alpha..."
Doãn Triệt ngẫm nghĩ: "Cháu có thể dùng chất ức chế không?"
"Có thể, chất ức chế trên thị trường hiện nay có thể làm chậm ba năm, nhưng không giải quyết được được gốc rễ vấn đề, sớm muộn gì cháu cũng phải đối diện, tốt nhất là tìm một người mà cháu thích càng nhanh càng tốt." Nói đến đây, bác sĩ Phùng không khỏi than thở: "Không phải chú lo chuyện bao đồng, tiểu Triệt à, cậu bạn kia của cháu thật sự rất quan tâm cháu.
Chú nghe y tá nói trong thời gian cháu nằm viện, ngày nào cậu ấy cũng tới ngồi suốt đêm ngoài băng ghế, cháu nói không muốn gặp cậu ấy là cậu ấy không vào, alpha nghe lời như thế kiếm đâu được? Thật sự không cân nhắc cậu ấy nữa sao?"
"Cháu có tính toán của cháu."
Bác sĩ Phùng chợt nảy ra một suy đoán đáng sợ: "Không lẽ cháu...!vẫn muốn chết? Đừng coi đóng kịch thành thật, mau mau dứt ra đi cháu, có khó khăn gì chú giúp cháu."
"Cháu không coi là thật, cháu không đến nỗi đã qua bao nhiêu ngày vẫn không phân biệt được thực tế và đóng kịch."
"Vậy vì sao cháu không muốn gặp cậu ấy."
Doãn Triệt trầm mặc hồi lâu: "Tuy cháu có thể phân biệt, nhưng hễ nhìn thấy cậu ấy, cháu lại nhớ đến những việc đó."
Mâu thuẫn sau thời gian ngọt ngào, cắm sừng chia tay hôm sinh nhật, cái xoay người bỏ đi đầy tuyệt tình trong buổi tối tại nhà kho.
Tưởng Nghiêu sắp đặt quá chân thật, chân thật tới mức không giống đóng kịch mà như tình yêu của bao đôi yêu nhau sẽ trải qua, cũng như kết cục tương lai của họ.
Lòng tin một khi đã sụp đổ thì rất khó gầy dựng lại.
Cậu như một con trai vốn dĩ đang từ từ hé vỏ, toan dâng tặng hạt ngọc thô sơ mà quý báu của mình, bỗng nhiên bị người ta cưỡng ép vạch ra, cướp mất hạt ngọc một cách thô bạo rồi lại thình lình hoàn trả, còn giúp cậu đánh bóng thành một viên ngọc đẹp đẽ.
Nhìn bề ngoài giống như cậu đã chiếm hời, thế nhưng sao cậu có thể dễ dàng mở vỏ lần nữa.
Nỗi đau từng thật sự tồn tại mà.
"Trước đây cháu không cần suy xét chuyện rất lâu sau này, yêu ngày nào hay ngày nấy, nhưng bây giờ khác rồi."
"Bây giờ phải suy xét nhiều hơn sao?"
"Nên nói là lo sợ nhiều hơn." Doãn Triệt trông ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng nơi bóng cây xa xa, hơi lơ đãng: "Cháu không muốn có một tình yêu như vậy với cậu ấy nữa.".