Đăng vào: 12 tháng trước
Cố Quỳnh vồ hụt, đột nhiên Trần Kiết Nhiên xa cách, cúi đầu suy nghĩ, chắc hẳn Chu Tiểu Vũ nhân lúc cô hôn mê ăn nói lung tung, khiêu khích ly gián, cho nên lúc này nàng mới giận hờn, thế là Cố Quỳnh không để trong lòng, Trần Kiết Nhiên vì ghen mới giận dỗi, cô mím môi nở nụ cười, trước tiên trở về phòng, chuẩn bị từ từ kể ngọn ngành đầu đuôi nói rõ với Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên rót chén trà đặt trước mặt Cố Quỳnh, Cố Quỳnh đẩy chén trà ra xa, vỗ vỗ bụng nói: "Đói bụng."
Cô tỉnh lại chưa tới hai tiếng, liền xuất viện chạy tới chỗ Trần Kiết Nhiên, hôn mê hai ngày chưa ăn gì, dựa vào truyền dịch để duy trì, lúc này dạ dày trống trơn không đói mới lạ.
Trần Kiết Nhiên dừng một chút, xoay người đi vào bếp, chỉ trong chốc lát, bưng ra tô mì trứng cho Cố Quỳnh, cân nhắc hiện tại tiêu hoá của cô không tốt, nên trứng gà không rán mà chỉ làm trứng chần, Cố Quỳnh ăn vèo hết một tô lớn, vẫn còn chép miệng thòm thèm,
Lúc Cố Quỳnh dùng bữa, Trần Kiết Nhiên không nhàn rỗi, nàng chạy ra chạy vào thu gòm đồ đạc.
Cố Quỳnh thả bát xuống, ăn uống no nên nằm trên sô pha, lúc này mới chú ý trong nhà tùm lum tùm la, bắt đầu cảnh giác: "A Nhiên, đang yên đang lành tại sao đột nhiên thu dọn đồ đạc?"
Vừa vặn Trần Kiết Nhiên đã thu gòm gần đủ rồi, đứng thẳng lưng, bình thản nói: "Cố Quỳnh, đây là những thứ cậu để lại ở đây, mình đã thu dọn hết rồi, vốn muốn gọi trợ lý đến lấy, xem ra hôm nay rất đúng lúc, lát nữa nói tài xế chở về là được."
Cố Quỳnh nheo mắt, đứng dậy nắm cánh tay Trần Kiết Nhiên: "Cậu có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ là không muốn tiếp tục với cậu nữa."
Mi tâm Cố Quỳnh nhảy một cái, mì mới ăn như nghẹn ở yết hầu, làm cô suýt chút nữa không thở được: "Chu Tiểu Vũ đã nói gì với cậu? Là cô ta ăn nói lung tung?" Cố Quỳnh nóng ruột bước lên một bước, nắm lấy bả vai Trần Kiết Nhiên, nhìn thẳng vào mắt nàng: "A Nhiên, những thứ đó đều do Chu Tiểu Vũ dựng lên! Cô ta hãm hại mình, để mình điều vệ sĩ đi, lại tìm một đám người đánh ngất, trói mình lại, những chuyện xảy ra sau đó mình hoàn toàn không biết! Vừa tỉnh lại đã lập tức chạy đến đây tìm cậu, cậu không tin..."
"Hỏi trợ lý của cậu đúng không?" Trần Kiết Nhiên không mặn không nhạt kéo khoé miệng: "Cố Quỳnh, cậu đã từng nhẩm qua, lời này cậu đã nói bao nhiêu lần rồi không?"
Khi có hiểu lầm, liền giao cho trợ lý, muốn Trần Kiết Nhiên tin tưởng? Người này trên danh nghĩa là trợ lý, trên thực tế không những sắp xếp công việc, còn muốn chăm sóc cuộc sống của Cố Quỳnh, xử lý tất cả các loại phiền phức, không chỉ vậy, còn giúp Cố Quỳnh quản chuyện yêu đương, thực sự quá cực khổ, cũng không biết Cố Quỳnh trả cho vị trí này bao nhiêu tiền một năm, mới có đủ nghị lực lưu lại Cố Thị.
"Ai bảo cậu không tin lời mình nói?" Cố Quỳnh nhíu mày: "A Nhiên, Nếu cậu có thêm một chút tín nhiệm, thì mình cũng không cần..."
"Mình tin." Trần Kiết Nhiên bình tĩnh đánh gãy lời Cố Quỳnh: "Cố Quỳnh, lời cậu nói mình đều tin, mình tin cậu bị Chu Tiểu Vũ gài bẫy, cũng tin hai người không có gì." Trần Kiết Nhiên giương mắt: "Cố Quỳnh, lần này mình muốn rời đi, không phải vì Chu Tiểu Vũ hay nhất thời nổi nóng, mình đã suy nghĩ rất lâu, mới quyết định như vậy."
Mấy hôm nay Trần Kiết Nhiên làm rất nhiều việc, từ xin nghỉ việc, đến làm công tác tư tưởng cho Trần An An, tìm nơi ở mới, liên hệ công ty dọn nhà, mặc kệ hôm nay Cố Quỳnh có đến hay không, ngày mai nhất định Trần Kiết Nhiên cũng sẽ đi.
"Tại sao?" đáy mắt đen kịt một màu, Cố Quỳnh thấp giọng: "Không phải vì Chu Tiểu Vũ, thì cũng nên cho mình biết nguyên nhân, A Nhiên, coi như cậu muốn rời đi cũng không thể không nói rõ với mình, bằng không mình sẽ không để cậu đi như vậy.
Mình mất kiểm soát sẽ thế nào, không phải cậu chưa từng thấy."
Trần Kiết Nhiên ngừng việc trên tay, không nhanh không chậm ngồi xuống sô pha, còn không quên nhắc Cố Quỳnh cũng ngồi xuống.
Trần An An đi học, trong nhà chỉ có hai người các nàng, vừa dịp có thể từ từ nói chuyện, làm rõ hết mọi việc, để Cố Quỳnh thôi hi vọng.
"Mình rót cho cậu ly nước nóng." Trần Kiết Nhiên bưng ấm trà lên chuẩn bị rót nước, lại bị Cố Quỳnh đè tay ngăn lại.
"Mình không uống, A Nhiên, cậu phải nói rõ với mình."
Trần Kiết Nhiên cười, buông tay ra, trước tiên đặt vấn đề: "Cố Quỳnh, cậu nói cậu không thích Chu Tiểu Vũ đúng không?"
"Đương nhiên!"
"Cậu bị Chu Tiểu Vũ hãm hại, còn bị bắt cóc, tất cả chuyện xảy ra sau đó đều không phải chủ ý của cậu, tức là bị ép?"
"Chuyện này còn phải nói!"
"Cố Quỳnh, vì sao Chu Tiểu Vũ cứ một mực nhắm vào cậu?"
Cố Quỳnh sửng sốt, chớp mắt mấy cái, tựa hồ đang muốn hỏi Trần Kiết Nhiên có ý gì.
Trần Kiết Nhiên nhìn cô mờ mịt, thay đổi câu hỏi: "Lúc trước cậu từng gặp không ít nữ nhân cố ý tiếp cận gây rối, nhưng đều không bị lừa, tại sao đến lượt Chu Tiểu Vũ lại sa lưới?"
Cố Quỳnh vẫn không hiểu.
Trần Kiết Nhiên trào phúng, cười cười, nói trắng ra: "Cố Quỳnh, trước đây mình nói cậu đừng để ý đến Chu Tiểu Vũ nữa, cậu nghe sao?"
"Đương nhiên là mình nghe!" Cố Quỳnh trăm miệng khó biện: "Vậy sau này mình sẽ không gặp lại Chu Tiểu Vũ, những chuyện cần giải quyết đều sẽ giao cho trợ lý xử lý, ngay cả hỏi cũng không cần hỏi mình, làm sao mình biết được cô ta sẽ tới khách sạn làm việc! Cô ta một lòng muốn hại mình, mình có thể làm gì? Cho dù mình cẩn thận thế nào đi nữa cũng không tránh được sơ sót."
Trần Kiết Nhiên chẳng muốn tranh luận, cho đến cùng vẫn là do Cố Quỳnh sơ sót nên Chu Tiểu Vũ mới có cơ hội chui vào chỗ trống, Cố Quỳnh vô cùng dẻo miệng, lời ngon tiếng ngọt cộng thêm nguỵ biện đã hống nàng rất nhiều lần, cũng may lần này Cố Quỳnh không ở, để Trần Kiết Nhiên có thời gian suy nghĩ, để nàng có thể làm rõ cách mà Cố Quỳnh vượt ải sau mỗi lần lừa dối.
"Lại là trợ lý, Cố Quỳnh cậu thật sự nên trả thêm
tiền cho người ta." Trong lòng nàng sớm không ôm chút hi vọng gì về Cố Quỳnh, cười cười, nói: "Mình nói cậu đừng tiếp tục để ý đến Chu Tiểu Vũ, có nghĩa là cậu trốn sau lưng không lộ diện, để trợ lý thay cậu chăm sóc nàng sao? Cố Quỳnh, cậu không cần hao công tốn sức chơi đùa với mình, cậu mới là người hiểu rõ hơn ai hết, không phải Chu Tiểu Vũ chui vào chỗ trống, mà là cậu chui vào chỗ sơ hở của mình."
Cố Quỳnh trố mắt nhìn, tâm rơi xuống, trong đầu có âm thanh không ngừng nói bên tai, lần này Trần Kiết Nhiên không phải nói lời vô ích, không phải gây sự, mà là nàng quyết định.
Lúc này Cố Quỳnh mới thất kinh: "A Nhiên, cậu nghe mình nói."
"Cố Quỳnh, cậu nghe mình nói trước đã." Một khi tâm Trần Kiết Nhiên cứng lên, giống như đá tảng, căn bản không cách nào mềm hoá: "Mình cho phép cậu đừng để ý đến Chu Tiểu Vũ, tức là để cậu triệt để ném cô ấy ra khỏi tâm, không nhìn, không nghĩ, không động lòng, đối xử với cô ấy như bất cứ người xa lạ nào cậu từng gặp, để trong lòng cậu Chu Tiểu Vũ không còn bất cứ dấu vết gì, cậu làm được sao?"
Cố Quỳnh không cam lòng hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy mình làm không được?"
"Mình cảm thấy thế nào cũng không quan trọng, Cố Quỳnh, vấn đề này cậu tự hỏi bản thân mình là rõ."
Trần Kiết Nhiên đã cho Cố Quỳnh cơ hội, một lần, hai lần, ba lần...Mỗi một lần đều chỉ khiến nàng thêm thất vọng mà thôi, cũng làm cho nàng tỉnh táo ý thức được, Cố Quỳnh sẽ không thích nàng, lúc trước sẽ không, hiện tại cũng sẽ không.
Googl???? ????rang nà????, đọc nga???? không quảng cáo + ????rùm???? ru????ện﹒???????? +
"Cố Quỳnh, trước Chu Tiểu Vũ, nữ nhân muốn lấy lòng cậu không ít, xa không nói, gần nhất có một Ngải Lan, cậu không hề bị lay động, nhưng tại sao chỉ riêng Chu Tiểu Vũ lại có thể làm cậu động lòng, cậu chưa từng nghĩ sao?"
"Đó là bởi vì..."
"Bởi vì Chu Tiểu Vũ rất giống mình đúng không?" Trần Kiết Nhiên giễu cợt cười thành tiếng: "Cậu tự thành thật với bản thân mình một chút, cô ấy thật sự giống mình sao? Cố Quỳnh, cậu thật sự nhớ mười năm trước tôi như thế nào không? Cậu hoài niệm Trần Kiết Nhiên ở quá khứ, hay là hưởng thụ tư vị có người liều lĩnh nguyện chết vì mình?"
Trần Kiết Nhiên thêm một lần ngây thơ cho rằng Cố Quỳnh sẽ thay đổi, thật ra Cố Quỳnh không thay đổi chút nào, mười tám tuổi và hai mươi tám tuổi giống nhau như đúc.
Rốt cuộc Trần Kiết Nhiên đã nghĩ rõ ràng, thứ Cố Quỳnh cần không phải mỹ nhân, mà là cực hạn.
Thời điểm Cố Quỳnh chưa gặp được người yêu cô đến cực điểm, cô mải mê theo đuổi vẻ đẹp bên ngoài, mãi đến khi đánh bậy đánh bạ đụng phải Trần Kiết Nhiên, nàng yêu cô đến không cần tôn nghiêm, không còn là chính mình, yêu đến mức xem Cố Quỳnh quan trọng hơn sinh mệnh, toàn thế giới không gì quan trọng hơn cô.
Sau khi hưởng thụ cảm giác này, có lẽ Cố Quỳnh cảm thấy được yêu say đắm so với chiếm được một người xinh đẹp thì càng thoả mãn hơn, vì lẽ đó tất cả những mỹ nữ trong mắt cô đều vô vị tẻ nhạt, điều này cũng giải thích được, vì sao Cố Quỳnh trở về lại quyết tâm một lần nữa theo đuổi một Trần Kiết Nhiên xấu xí, cũng giải thích được, tại sao Cố Quỳnh không còn thích mỹ nữ.
Trái lại Chu Tiểu Vũ có thể dễ dàng khơi dậy hứng thú trong lòng Cố Quỳnh về hồi ức năm Trần Kiết Nhiên mười tám tuổi.
Vốn dĩ Cố Quỳnh muốn một Trần Kiết Nhiên mười tám tuổi, cô thả tư thái, lại tìm thấy một Trần Kiết Nhiên hai mươi tám tuổi, chỉ là lúc này nàng không còn là Trần Kiết Nhiên yêu cô đến không cách nào kiềm chế, lúc này Cố Quỳnh mới hi vọng, có thể đưa nàng trở về là Trần Kiết Nhiên ở quá khứ.
Thật ra yêu thương trong miệng Cố Quỳnh lúc này đều là giả, cô nhìn vào bộ dạng hiện tại của Trần Kiết Nhiên, lại nói những lời cho Trần Kiết Nhiên năm mười tám tuổi nghe.
Kỳ thực không nhất định là Chu Tiểu Vũ, thậm chí không nhất định phải là Trần Kiết Nhiên, nếu như xuất hiện một Trương Tiểu Vũ, Lý Kiết Nhiên, chỉ cần có thể yêu Cố Quỳnh đến cực hạn, Cố Quỳnh tất nhiên sẽ vứt bỏ Trần Kiết Nhiên, theo đuổi nữ nhân trẻ trung hơn, tốt hơn, yêu cô hơn.
Dù sao chỉ một người có mấy phần giống Trần Kiết Nhiên mười năm trước, cũng có thể tuỳ tiện làm Cố Quỳnh phân tâm.
Cũng chính vì nghĩ rõ ràng điểm này, Trần Kiết Nhiên không còn ôm hi vọng với Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh không thay đổi, là Trần Kiết Nhiên thay đổi.
Mười năm trước nàng là thiếu nữ ngây thơ, chỉ cần có người nguyện ý bên nàng, nàng liền có thể dốc hết thảy tâm can, thậm chí người kia không nhất định phải thật sự yêu nàng, miễn nàng có thể tự thôi miên bản thân mình là được.
Hiện tại Trần Kiết Nhiên không lừa gạt được chính mình, cho dù nàng tàn phế, biến thành xấu xí, cuộc đời rơi vào đáy vực sâu, thì yêu cầu của nàng đối với người yêu so với năm mười tám tuổi lại cao hơn nhiều.
Hoặc là toàn tâm toàn ý yêu nàng, hoặc là không cần thiết.
Trần Kiết Nhiên không bao giờ có thể tiếp tục giống như năm nàng mười tám tuổi, yêu một người đến quên bản thân.
Hiện tại, đây là điểm mấu chốt mâu thuẫn giữa hai người, nhất định nàng và Cố Quỳnh không có khả năng tiếp tục bên nhau.
Cố Quỳnh không biết nói gì, trầm mặc một lúc lâu, mới vô lực nói ra một câu: "Người mình yêu là cậu của hiện tại."
Cố Quỳnh tin rằng bản thân cô yêu Trần Kiết Nhiên của hiện tại, nhưng Trần Kiết Nhiên nói đúng, cô thật sự quá hoài niệm Trần Kiết Nhiên mười năm trước, người nguyện ý vì cô mà liều lĩnh.
"Cố Quỳnh, tôi ăn ngay nói thật, tôi không có khả năng tiếp tục yêu cô giống như lúc trước, tôi mất mười năm, không ngừng tự nói với bản thân, tôi muốn đối tốt với chính mình, muốn yêu lấy chính mình, rốt cuộc để lại hậu quả, tôi không thể vì cô mà từ bỏ chính mình, cô hiểu không?"
Cố Quỳnh hỗn độn gật đầu, thì thào nói hiểu, chỉ là trong lòng mất cảm giác, cô không biết mình đang nói cái gì, cũng không nghe được Trần Kiết Nhiên đang nói gì.
Vết thương sau gáy mơ hồ đau nhói, khiến Cố Quỳnh không cách nào bình tĩnh suy nghĩ hàm nghĩa trong lời nói Trần Kiết Nhiên, chỉ rõ ràng ý thức được, tự mình ôm hoài niệm, tựa hồ là vĩnh viễn mất đi.
Lần nói chuyện này kết thúc là hình ảnh Cố Quỳnh té xỉu lăn đùng ra đất.
Trần Kiết Nhiên vốn định quyết tâm mỗi người một ngả, thấy Cố Quỳnh ngã trước mặt mình, hãi hùng khiếp vía, gọi điện thoại đến bệnh viện, một lần nữa đưa Cố Quỳnh nhập viện.
Biết được Cố Quỳnh căn bản khoẻ mạnh, Trần Kiết Nhiên lại lười quản.
Chờ Cố Quỳnh tỉnh lại, đi tới căn nhà cũ mà Trần Kiết Nhiên đang ở, phát hiện nhà cửa trống trơn, người đã đi từ bao giờ.
Trong phòng chỉ còn mấy món đồ của Cố Quỳnh nằm chơ vơ một góc, không còn lưu lại bất cứ thứ gì thuộc về Trần Kiết Nhiên, người đi trà lạnh.
Cố Quỳnh không hiểu, chỉ là một Chu Tiểu Vũ vô tình gặp ba lần, tại sao lại khiến Trần Kiết Nhiên tuyệt tình cắt đứt quan hệ.
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tin tưởng muốn đi đã đi được gần đủ rồi, kịch thấu cắt bỏ.
----------
Cảm tạ tại 2020-10-19 10:38:01~2020-10-20 10:49:11 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Chuyên nghiệp đi ngang qua, louisezhong, DetectiveLi, 2017.
12.
7 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: 47754992 15 bình; Ngô Triết Hàm của ta 5 bình; xuyên hoa áo Đại thúc 2 bình; lão tài xế mang mang ta, 2017.
12.
7 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.