Đăng vào: 12 tháng trước
Tên mập trúng một cước, thân thể béo ú gã xuống nền gạch, đám đồng bọn theo đuôi sợ chạy tứ tán.
Xa xa một chiếc xe hơi dừng ở phía bên kia đường, một nữ nhân trang điểm kỹ càng vàng bạc trang sức dát từ đầu đến chân, dưới ánh chiều tà vô cùng chói mắt, ung dung đẩy cửa xe, hất tóc điệu nghệ.
"A Hào! A Hào của mẹ ---" Nữ nhân hào hoa khóc lớn, lao lực ôm lấy cậu quý tử đang nằm trên đất.
"Mẹ, có người bắt nạt con, ô oa a a a..." Mập mạp có chỗ dựa, méo miệng kêu réo muốn mẹ trả thù cho mình.
Hai mẹ con nhà này không chỉ hình thể, gương mặt mà ngay cả tính cách cũng giống nhau như đúc.
Hàng lông mày của người phụ nữ được vẽ dài mảnh, nhìn qua đã rõ là người chanh chua, lúc này hai đầu lông mày chụm lại cùng một chỗ, hai tay chống nạnh, khuôn cằm đầy đặn hướng về phía Cố Quỳnh, nọng cằm vung lên nhịp nhàng theo từng câu nói, rất giống một cái nhọt bất ổn.
"Tại sao cô lại đánh con trai tôi?" Người phụ nữ vênh váo.
Cố Quỳnh cười mà như không cười, vòng tay trước ngực: "Vì sao con trai bà đánh con gái của tôi?"
"Con mẹ nó, cái rắm!" Quý phụ phun nước bọt: "Con trai bà ngoan ngoãn như mèo con, làm sao có thể bắt nạt con gái của cô? Ai? Ai nhìn thấy?" Bà ta chĩa bộ nail nhọn hoắt về phía bảo vệ, suýt chút nữa thì chọc thủng mắt hắn, lên tiếng chất vấn: "Cậu nhìn thấy con trai tôi bắt nạt con bé này sao?"
Có thể nhìn ra mẹ con này có chút thế lực, không phải giàu sang thì cũng là cao quý, bảo vệ kiếm cơm không dễ dàng, quý phụ khí thế hùng hổ không dễ trêu ngươi, mà Cố Quỳnh uy nghiêm lạnh lùng xem ra càng nguy hiểm.
bảo vệ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, may thay lúc này đội trưởng gọi tập hợp, hắn thở phào nhẹ nhõm nhanh chân chuồn mất.
Quý phụ chửi đổng: "Bà mặc kệ con trai bà có bắt nạt con gái nhà các người hay không, nói chung người lớn động tay động chân với trẻ con là không đúng! Có biết chồng bà là ai không? Chỉ cần ông ấy mở lời, nhà các người đừng hòng có chốn dung thân ở Lâm Uyên này!"
"Ồ?" Lông mày hơi nhíu, Cố Quỳnh vẫn ung dung: "Chồng bà có bản lĩnh đó, chẳng lẽ là bí thư thị uỷ Hạ Vịnh Khai? Được, tôi muốn xem xem, các người làm được những gì."
Quý phụ vừa nghe, lập tức phát hoả.
Chồng bà lăn lộn hơn nửa đời người mới lên cấp bậc hàng phó, dùng để hù doạ dân đen còn có chút tác dụng.
Thế nhưng nữ nhân này vừa mở miệng tựa hồ ngay cả bí thư Hạ cũng không được cô để vào mắt, phen này đụng phải kẻ khó nhằn, nhất thời rùng mình, không nói nên lời.
Cố Quỳnh chẳng muốn dư hơi phí lời với người phụ nữ thiển cận trước mặt, quay qua phân phó trợ lí điều tra lai lịch mẹ con hai người.
Quý phụ đã sợ đến run chân.
Trần Kiết Nhiên không thích ỷ thế hiếp người, nhưng Cố Quỳnh làm như vậy là đang ra mặt giúp mẹ con các nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngồi lên ghế sau mới khẽ nói hai tiếng cảm ơn.
Ba người về đến nhà, Trần Kiết Nhiên nói Trần an An lên lầu tắm rửa thay quần áo, còn nàng xuống bếp làm cơm, dự định xong việc mới giúp Trần An An xức thuốc.
"Không cần, cậu chăm sóc An An đi, mình bảo trợ lý đặt cơm rồi, nửa giờ sau sẽ giao tới."
"Cảm ơn Cố tổng, thật không phải, hôm nay làm phiền cô rồi." Trần Kiết Nhiên thành tín nói cảm ơn.
Cố Quỳnh bị người mình yêu đặt ở vị trí khách khí, tâm đau nhói, cười gượng: "Nói ngốc gì vậy, hai chúng ta có gì mà phiền với không phiền."
Trần Kiết Nhiên trở về phòng giúp Trần An An tắm rửa, nhìn thấy áo đồng phục dính máu cố gắng nén lệ.
Tiểu tử kia vừa nhìn đã biết là kẻ chuyên bắt nạt người khác, đấm đá liên tục không chừa một chỗ.
Ngoại trừ vết thương ở trên tay, chân thì sau lưng, sườn, bụng đều có vết bầm.
Trần Kiết Nhiên ấn nhẹ một cái Trần An An đau đến co rúm thân thể.
"Bọn họ bắt nạt con từ khi nào?" Trần Kiết Nhiên hỏi, phát hiện giọng nói khàn đặc.
"Không có..." Trần An An không muốn mẹ lo lắng, nỗ lực lấp liếm cho qua.
Trần Kiết Nhiên quyết tâm hỏi cho rõ ràng: "Ngày đầu tiên con đến trường đã bị bọn họ bắt nạt rồi đúng không?"
"Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu, con thật sự không sao." Trần An An vội vàng xoay người, bàn tay nhỏ chạm lên khoé mắt Trần Kiết Nhiên, thay mẹ lau khô nước mắt: "Là...Là do tiếng Anh của con không tốt, phát âm quá nặng, vì thế cho nên ngày đầu tiên đến lớp liền bị bạn bè chê cười, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi! Là thật! Hôm nay lão sư còn khen con có tiến bộ! Mẹ, con thật sự không sao..." Trần An An không thể nói tiếp.
Nàng nhìn thấy Trần Kiết Nhiên hai mắt mở lớn, lệ không ngừng trào ra nơi khoé mắt.
Không giải thích còn tốt, giải thích rồi Trần Kiết Nhiên không thể kiềm chế.
Nàng khóc, khóc vì sao Trần An An hiểu chuyện như thế, tuổi này là cái tuổi vô âu vô lo, chỉ cần ngoan ngoãn đến trường dựa vào mẹ mà làm nũng là đủ, khi bị bắt nạt, điều bé con nên nghĩ đến đầu tiên là mách mẹ tìm chỗ dựa chứ không phải là che dấu vì không muốn mẹ lắng.
Ngày Trần Kiết Nhiên ở trạc tuổi nàng cũng rất hiểu chuyện, nhưng đó là vì nàng không có chỗ nương tựa chỉ có thể ép mình tự hiểu chuyện.
Trần An An không giống, bé con có Trần Kiết Nhiên, nàng nên mặc kệ mọi thứ mà dựa dẫm, thế nhưng phản ứng đầu tiên của nàng là không muốn gây phiền toái cho mẹ.
Trần Kiết Nhiên giận bản thân mình vô dụng, để cho nỗi oan ức của nàng một lần nữa tái hiện trên người Trần An An.
Ngôi trường này vừa nhìn đã biết rất xa hoa, căn bản không phải nơi để những người tầm thường như các nàng lui tới, đã biết như vậy còn cố gượng ép, ném Trần An An vào chỗ này, làm sao có thể không bị người khác cô lập cơ chứ?
Trần Kiết Nhiên xoa thuốc tan máu bầm cho Trần An An, viền mắt mịt mờ nước mắt, thời điểm Trần An An cắn chặt môi ngăn chặn tiếng xuýt xoa, Trần Kiết Nhiên càng trách bản thân quá vô dụng.
Bởi vì nàng vô dụng, nên Trần An An mới bị ép trưởng thành trước tuổi.
"Mẹ, con thật sự không sao, không đau chút nào..." Trần An An non nớt vô tình xé nát giới hạn cuối cùng của Trần Kiết Nhiên, nàng không nhịn được ôm chặt Trần An An vừa khóc vừa nói xin lỗi.
"Là mẹ không tốt, là mẹ không bảo vệ tốt cho con."
Nàng nhận nuôi Trần An An, tự hứa sẽ nuôi dạy chăm sóc bé con khoẻ mạnh lớn lên, nào ngờ giờ đây vào lúc đau đớn, bé con mới là người an ủi nàng.
"Mẹ không sai." Trần An An cẩn thận nâng mặt mẹ, vầng trán trắng nõn chống đỡ trán Trần Kiết Nhiên, chóp mũi nhẹ nhàng sượt sượt trên vết sẹo: "Con biết mẹ đã trao cho con những thứ tốt nhất."
"Có thể ở bên cạnh mẹ là quá đủ rồi, mẹ ôm con một cái, con liền không còn cảm thấy đau dù chỉ một chút."
Lục phủ ngũ tạng như bị xé rách, ngoại trừ xin lỗi Trần Kiết Nhiên không biết nói thêm điều gì.
Nửa giờ sau shipper giao cơm đến, Cố Quỳnh tự mình bày biện món ăn lên bàn.
Bây giờ cô đã biết Trần Kiết Nhiên không thể ăn món mặn, ngoại trừ món canh xương hầm khoai sọ để Trần An An bồi bổ, còn lại đều là thức ăn chay.
Tay nghề của đầu bếp nhà hàng rất cao, ngay cả món chay cũng khiến người nhìn thèm nhỏ dãi, Cố Quỳnh thầm dự đoán nhất định Trần Kiết Nhiên sẽ yêu thích, không nhìn ra một điểm sai sót, tự tin lên lầu gọi Trần Kiết Nhiên xuống dùng cơm.
Cố Quỳnh đứng ngoài cửa, nghe thấy giọng nói trầm thấp kìm nén nghẹn ngào, sửng sốt một lúc mới gõ cửa: "A Nhiên, An An, ăn cơm thôi."
Kỳ thực rất không đúng lúc.
Vừa lúc Trần Kiết Nhiên oán giận tự trách không có chỗ phát tiết, Cố Quỳnh hứng trọn cơn cuồng nộ.
Trần Kiết Nhiên đẩy cửa, không chờ Cố Quỳnh nói thêm đã chỉ trích dồn dập: "Đều tại cô tìm cho An An một trường học không phù hợp! vì thế con bé mới bị bạn bè cô lập! Bị bắt nạt! Nếu không phải tại cô, An An cũng không bị đánh đến mình mẩy thâm tím! Tại sao cô lại muốn đưa An An học ở cái trường đó? Tại sao cô lại quấy nhiễu cuộc sống của mẹ con chúng tôi? Cố Quỳnh, con người cô tại sao tàn nhẫn như vậy! Tại sao cứ muốn ép chúng tôi vào đường chết!"
Trần Kiết Nhiên biết bản thân là đang giận chó đánh mèo, chuyện Trần An An bị bắt nạt tính thế nào cũng không thể đổ lên đầu Cố Quỳnh, nhưng nếu không có chỗ phát tiết phỏng chừng khí huyết trong mạch máu sẽ tắc nghẽn đến nổ tung.
Nàng tự trách, phẫn nộ, hổ thẹn, đau lòng, ngoại trừ Cố Quỳnh cũng chẳng còn biết trút cơn giận lên ai.
Trần Kiết Nhiên cần tìm đối tượng để giải toả tâm tình, mới có thể tránh khỏi bản thân bị tự trách ép vỡ.
Cố Quỳnh mặc cho Trần Kiết Nhiên nện lên ngực mình, nghe nàng oán hận nghẹn ngào một hồi, đợi đến khi nàng bình tĩnh mới lên tiếng: "Xuống dưới ăn cơm thôi, lạnh rồi sẽ không ngon."
Trần Kiết Nhiên dường như không nghe thấy, hai mắt mở lớn tiếp tục chất vấn: "Cố Quỳnh, tại sao cô không chịu buông tha cho chúng tôi?"
So với hôm nay, ngày nàng và Trần An An còn ở trong căn phòng dưới tầng hầm còn hạnh phúc hơn nhiều.
"Mình..." Yết hầu run nhẹ, Cố Quỳnh chua xót: "Không phải mình không buông tha cậu, mình chỉ muốn tốt cho cậu, tốt cho An An, mình chỉ muốn chăm sóc hai người thật tốt."
"Cô muốn tốt cho chúng tôi..." Trần Kiết Nhiên nhại lại lời Cố Quỳnh một lần, chỉ muốn bật cười: "Cố Quỳnh, cái gì mới gọi là tốt? Trong lòng cô, miễn là tiêu tiền vào đúng chỗ có nghĩa là tốt rồi đúng không? Cô đã từng hỏi ý của tôi, xem tôi có đồng ý hay không chưa?"
"Cố Quỳnh, cô có giây phút nào tôn trọng ý nghĩ của tôi sao?"
Trần Kiết Nhiên hỏi câu này, trong lòng Cố Quỳnh hoàn tòan tịch mịch.
Tôn trọng, lại là tôn trọng.
Chẳng lẽ cô tôn trọng nàng vẫn chưa đủ, không đủ thành khẩn mong cầu tình cảm của nàng sao? Thử hỏi trên đời này ngoại trừ Trần Kiết Nhiên, thì còn ai có thể khiến một Cố Quỳnh ngông cuống tự đại hạ mình cúi đầu thế này?
"Cậu ở với mình hầu như muốn gì được đó, như thế mà còn gọi là không tôn trọng?" Một trận căm tức dâng trào trong lòng không lối thoát: "Mình cho An An đi học ở trường tư thục tốt nhất, làm sao mình biết được con bé sẽ bị bắt nạt? Trần Kiết Nhiên cậu nghĩ mình là thần tiên, có thể lường trước tất cả mọi việc sao?"
"Tôi đã nói chỉ muốn con bé học ở trường công, tại sao cô không màng?"
"Mình đã nói sẽ tìm cho con bé trường học tốt nhất, trường công có thể so sánh với chỗ nào sao? Lẽ nào trường công thì không có bạo lực học đường? Sao cậu có thể ngây thơ như vậy?"
Nói chuyện với Cố Quỳnh thật giống đàn gảy tai trâu, Trần Kiết Nhiên thêm phần cuồng loạn: "Vì lẽ đó lời của người mẹ như tôi căn bản không đáng để tâm đúng không?! Miễn là cô nhận định tốt tức là tốt nhất phải không?! Cố Quỳnh, cô tôn trọng tôi như thế sao?!"
Vốn dĩ Trần Kiết Nhiên không phải loại người dễ nóng giận, tính cách của nàng rất ôn hoà, không thích đôi co với người khác, nhưng kể từ khi chuyển về đây, tính tình dần mất khống chế, nàng cảm thấy bản thân giống như bị Cố Quỳnh nhét vào một cái bình pha lê chật hẹp, chỉ có thể dựa vào sắc mặt Cố Quỳnh mà sống.
Mặc dù cô hỏi cảm giác của nàng thế nào, nhưng lại chưa một lần thật tâm quan tâm đến cảm nhận của nàng, Cố Quỳnh làm như vậy, chỉ là thị uy san bằng tôn nghiêm của nàng, để nàng tự nguyện cúi đầu mà thôi.
Xem ra đứng ở vị trí của Cố Quỳnh, quả thật đã đối xử với nàng rất tốt, chỉ là nàng ương ngạnh không chịu được nhân sinh bị trói buộc bởi người khác.
Mỗi khi rơi vào tình huống thế này, nội tâm Trần Kiết Nhiên sẽ tự mình bạo phát, bắt đầu phản kháng, kịch liệt đối đầu với sự an bài của Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh từng hỏi Trần Kiết Nhiên muốn cái gì, Trần Kiết Nhiên trả lời nàng không muốn gì hết.
Không, thật ra Trần Kiết Nhiên khát vọng một thứ, ngay thời điểm nàng không cách nào có được yêu thương, thì thứ duy nhất nàng muốn nắm giữ chính là tôn nghiêm.
Con người khác con vật ở chỗ có ý thức, có tư duy.
Bởi vì biết suy nghĩ vì lẽ đó càng cảm nhận sâu sắc từng nỗi thống khổ, Trần Kiết Nhiên khát vọng sự tôn nghiêm, khát vọng được tôn trọng, tại sao nàng muốn trở thành lão sư? Ngoại trừ những lí do đường hoàng, sâu trong đó còn có một điểm tâm tư, lão sư là nghề cao thượng được người người tôn trọng, càng có thể tự mình cảm nhận được giá trị của bản thân.
Trần Kiết Nhiên tin Cố Quỳnh chân tâm muốn bù đắp cho nàng thì sao? Cố Quỳnh không học được cách tôn trọng nàng, thì giữa hai người vĩnh viễn sẽ là tư thái người bề trên và kẻ bị chi phối, Cố Quỳnh chưa từng nghĩ sẽ nhìn Trần Kiết Nhiên ở vị trí ngang hàng.
Trần Kiết Nhiên sống cùng cô, chỉ có thể ngậm đắng chấp nhận thống khổ, sau đó xung đột kịch liệt không ngừng, cuối cùng khiến mối quan hệ càng trở nên tệ hơn.
Cố Quỳnh nhìn Trần Kiết Nhiên tức giận mặt đỏ đến mang tai, á khẩu không trả lời được.
Mỗi lời chỉ trích đều đâm thẳng vào tim cô.
Hoá ra trong lòng Trần Kiết Nhiên cô là người như vậy, chuyên chế bá đạo, hoá ra chữ tôn trọng mà cô hình dung khác xa với "Tôn trọng" mà Trần Kiết Nhiên cần, hoá ra từ trước đến nay cô không nghe lọt tai ý kiến của nàng.
Cố Quỳnh không biết nên bày ra vẻ mặt gì, trong lòng như bị đâm thủng một lỗ, đã biết điều tốt nhất mà cô có thể làm cho Trần Kiết Nhiên là gì, nhưng Cố Quỳnh không muốn.
Món đồ nằm trong lòng bàn tay, làm gì có ai nguyện ý buông bỏ? Huống hồ một khi để Trần Kiết Nhiên đi rồi, chắc chắn sẽ không có ngày nàng quay lại.
"Ngày mai mình sẽ làm thủ tục chuyển trường cho An An có được không?" Cố Quỳnh thả mềm âm thanh, rốt cuộc cũng chịu lùi một bước: "A Nhiên, lần này mình và cậu sẽ cùng nhau tìm trường cho con bé, không cần cân nhắc về tiếng tăm, chỉ tìm trường học phù hợp với An An, cậu cảm thấy thế nào?"
Cuối cùng Cố Quỳnh đã học được cách sử dụng câu "Cậu cảm thấy thế nào".
đem quyền lợi của người dám hộ hợp pháp trả lại cho Trần Kiết Nhiên.
Có câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Cố Quỳnh xuống nước thoả hiệp, hô hấp Trần Kiết Nhiên cũng dễ dàng hơn, dù biểu tình trên mặt vẫn không dễ nhìn nhưng ngữ khí đã bình tĩnh trở lại: "Tôi muốn An An học ở trường công lập gần đây, mỗi ngày An An có thể về nhà ăn cơm trưa."
Trần Kiết Nhiên dừng một chút, nói tiếp: "Chuyện chuyển trường còn phải làm phiền cô, đa tạ."
"Đa tạ cái gì, Cậu quên mình cũng là người dám hộ của An An sao? Đây là trách nhiệm của mình."
Trao đổi với Trần Kiết Nhiên thế này cảm giác tốt hơn so với việc cưỡng bức nàng thoả hiệp rất nhiều, Cố Quỳnh không tránh khỏi hồi hộp, Khương Tân Nhiễm nói đúng, yêu một người là bình đẳng, là tôn trọng, kiên trì lắng nghe ý kiến, tôn trọng mỗi một suy nghĩ của nàng, nếu có chuyện bất đồng quan điểm, hai người phải từ từ trao đổi, không được độc tôn ra lệnh.
Chỉ hận đạo lý đơn giản như vậy mà Cố Quỳnh hiểu ra quá trễ.
Mọi chuyện sau đó theo ý Trần Kiết Nhiên, Trần An An được chuyển đến một trường tiểu học công lập trong tiểu khu.
Trần An An thoải mái lên trông thấy.
Học sinh theo học ở ngôi trường này đều là con cái của gia đình bình thường, đại đa số đều xuất phát điểm giống nhau, không học một lần hai, ba môn ngoại ngữ, hay là học nhạc khí tinh anh.
Tốc độ học của Trần An An vượt trội hơn các bạn đồng học, ở trong lớp được mệnh danh là tiểu học bá, sau khi nhập học, bài kiểm tra trắc nghiệm môn toán đầu tiên đạt điểm tuyệt đối, mà trình độ Anh ngữ cũng xếp hạng một, hạng hai, thậm chí còn có người nhận ra nàng: "Mình biết cậu, cậu chính là tác giả viết truyện cổ tích trên báo Lâm Uyên đúng không! Cậu phải viết thật hay đó nha! Thứ sáu tuần nào mình cũng dành báo với ba ba để đọc chương mới đó!"
Một truyền mười, mười truyền trăm! Người người đều biết Trần An An là tiểu tác giả, mẩu truyện của nàng trên bảo Lâm Uyên được mọi người truyền tay nhau đọc, ngay cả lão sư ngữ văn cũng xem đó là văn mẫu dán lên bảng thông báo của trường.
Trần An An nghiễm nhiên trở thành ngôi sao trong trường, được đồng học vây quanh.
Tâm tình của tiểu hài tử khó lòng che dấu, đến trường cao hứng hay không đều lộ rõ trên mặt.
Trần Kiết Nhiên thấy bé con mỗi ngày đều mặt mày hớn hở, chờ đợi được đến trường, thầm nghĩ quyết định của nàng quả thật không sai, đi học ở ngôi trường ít áp lực vẫn là nơi thích hợp nhất để con trẻ phát triển khoẻ mạnh.
Qua mấy ngày, Trần Kiết Nhiên nhìn thấy báo Lâm Uyên đưa tin một vị cán bộ cấp phó nào đó bị đuổi việc, mà Cố Quỳnh đã rất lâu không gây phiền toái cho nàng.
Trần Kiết Nhiên muốn cáo lỗi việc đêm đó bản thân mất khống chế, bữa tối cố ý chuẩn bị thêm hai món ăn Cố Quỳnh yêu thích, nghiêm túc mở lời: "Xin lỗi, hôm đó tôi không nên phát hoả lên đầu cô."
"Phát hoả là tốt, mình chỉ sợ cậu ấm ức trong lòng, không nói ra." Cố Quỳnh vui vui vẻ vẻ cười ha hả: "A Nhiên, mình nguyện ý làm chỗ trút giận của cậu, sau này nếu có gì không hài lòng, cậu cứ việc chất lên đầu mình, để mình biết sai mà sửa, như thế con đường kéo cậu về bên mình sẽ gần hơn một bước."
"Cố Quỳnh..." Trần Kiết Nhiên bất đắc dĩ.
Cố Quỳnh đánh gãy lời nàng: "Mình biết cậu muốn nói gì, cậu không thích mình, càng không thể yêu mình, A Nhiên, mình biết, cậu yên tâm, từ giờ mình sẽ không bắt ép cậu nữa, sẽ tôn trọng cậu, cậu không yêu mình cũng không sao, A Nhiên, nhưng cậu có thể đồng ý với mình việc này được không? Hãy làm theo những gì trái tim mách bảo, giả như...Mình nói là giả như, một ngày nào đó cậu động tâm với mình, thì xin cậu đừng trốn tránh, được chứ?"
Trần Kiết Nhiên trầm mặc một hồi: "Tôi sợ cô lại gạt tôi."
Giờ đây hai người có thể nói chuyện một cách bình đẳng, so với lúc trước Trần Kiết Nhiên càng muốn thẳng thắn.
"Cậu không có tự tin, là vì..." Cố Quỳnh thăm dò: "Có phải vì cậu không có sự nghiệp ổn định không?"
Cố Quỳnh đã nghĩ rất lâu, làm sao để Trần Kiết Nhiên muốn, làm sao mới khiến Trần Kiết Nhiên cảm thấy cô thật sự tôn trọng nàng, suy đi nghĩ lại, đáp án chỉ có một - lý tưởng của Trần Kiết Nhiên.
Năm đó lý tưởng ở ngay trước mắt, Cố Quỳnh gần như là người huỷ diệt tương lai của nàng, cô là người biết rõ nhất Trần Kiết Nhiên muốn trở thành lão sư đến nhường nào, lúc đó nàng tràn đầy hi vọng về tương lai, Cố Quỳnh cả đời cũng không quên hình ảnh ấy, vì lẽ đó cô muốn thử, muốn giúp Trần Kiết Nhiên thực hiện lý tưởng.
Chỉ khi nàng thu được tự tin, mới không sợ bị người khác lừa gạt, mới dám yêu đương.
Cố Quỳnh thỉnh giáo Khương Tân Nhiễm, Khương Tân Nhiễm nhìn Cố Quỳnh qua cái màn hình điện thoại, khen ngợi cô trẻ nhỏ dễ dạy, thời điểm biết được Cố Quỳnh dự định cho Trần Kiết Nhiên trở thành sinh viên của Lâm Sư Đại, thì lập tức mắng cô là đồ ngốc.
"Nàng là người có lòng tự tôn rất lớn, em tự ý an bài chỉ khiến nàng cảm thấy bản thân đang nhận sự bố thí mà thôi, em thật sự cho rằng Nhiên Nhiên sẽ tiếp nhận sao? Tiểu muội muội, không phải tất cả mọi người đều thích đi đường tắt."
"Vậy phải làm thế nào?"
"Em hãy giúp nàng đăng ký vào khoá bổ túc, để Nhiên Nhiên thi đại học vào năm sau, là nàng dựa vào thực lực của mình thi đậu."
"Giúp nàng đăng ký thi đại học bổ túc thì không phải bố thí sao?" Cố Quỳnh không hiểu.
"Đương nhiên không tránh khỏi có chút cảm giác như vậy, nhưng nàng sẽ không từ chối! Bởi vì đó là lý tưởng của nàng, nàng sẽ không cách nào thuyết phục bản thân từ bỏ, chuyện này đối với Nhiên Nhiên mà nói, có sức hấp dẫn chí mạng." Khương Tân Nhiễm nói tiếp: "Cứ làm theo lời chị, đảm bảo chuẩn không cần chỉnh!"
Thế là Cố Quỳnh hoàn tất xong tất cả các bước, đưa tờ giấy báo dự thi tới trước mặt Trần Kiết Nhiên.
"Đây là?"
Cố Quỳnh mỉm cười, hỏi nàng: "A Nhiên, cậu có muốn thi đại học một lần nữa không?"
Dĩ nhiên Trần Kiết Nhiên muốn, nàng nằm mơ cũng ước được thấy điều này.
Cho nên khi tiếp nhận văn kiện từ tay Cố Quỳnh, đầu ngón tay mất kiểm soát run bần bật.
"Tôi...Tôi không có tiền, hơn nữa tôi còn phải chăm sóc An An, không có thời gian." Nói xong, Trần Kiết Nhiên nhẫn tâm trả văn kiện cho Cố Quỳnh.
"Tại sao không có tiền? Cậu ở lại đây làm thêm mấy tháng, có tiền lương, cộng thêm khoản tiền mà cậu vất vả tích góp trong mấy năm qua chẳng phải đủ rồi sao.
Còn An An...Cậu quên mình cũng là người dám hộ của con bé a? Chăm sóc con bé cũng là nhiệm vụ của mình." Cố Quỳnh vẫn cười, cổ vũ nàng: "A Nhiên, cậu thật sự không muốn dựa vào bản thân mình, một lần nữa thi vào Lâm Sư Đại sao? Cậu mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ nguyện ý từ bỏ lý tưởng của chính mình?"
Cho tới hôm nay, lần đầu tiên Cố Quỳnh khẳng định Trần Kiết Nhiên mạnh mẽ.
"Tiền lương..." Trần Kiết Nhiên nghẹn ngào: "Số tiền đó tôi phải trả cho cô, tôi nợ cô rất nhiều tiền..."
"Cậu không nợ tiền mình, chuyện đó là mình lừa cậu.
Viện phí năm đó đều do công ty bảo hiểm và người gây tai nạn chi trả, toàn bộ đều gửi vào tài khoản của cậu.
Không có sự không ý của cậu đương nhiên ba mẹ cậu không thể đụng vào số tiền đó! A Nhiên, cậu không nợ mình, là mình nợ cậu, lúc trước cậu đối tốt với mình như vậy, là mình phụ bạc, mình nợ cậu."
Lần này, Trần Kiết Nhiên không có lí do cự tuyệt, hoặc là nói sâu trong nội tâm nàng căn bản không muốn từ chối.
Cơ hội này, nàng đã khát vọng từ rất rất lâu.
Nhưng nàng không thể ích kỷ, hiện giờ nàng không chỉ một mình, nàng còn có An An, nếu như thật sự đi học, An An phải làm sao bây giờ? Để Cố Quỳnh chăm sóc sao? Ngay cả bản thân mình Cố Quỳnh còn không chăm sóc được.
"A Nhiên, đi thôi, đi học, đi thực hiện lý tưởng." Cố Quỳnh lên tiếng đầu độc nàng..