Đăng vào: 12 tháng trước
Lục Tề Nam nghe Khả Như nói vậy, hắn lập tức đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Là người phụ nữ hôm qua đã tìm tới tận đây, hơn nữa đã lợi dụng con trai để có được sự ủng hộ của mẹ hắn. Hắn tiến tới ôm lấy cô, an ủi cô:
- Em không cần lo lắng, mọi chuyện anh sẽ giải quyết.
Lục Tề Nam nói như vậy, hắn nói sẽ giải quyết. Không lẽ nào hắn định đưa người phụ nữ kia về nhà, rồi chịu trách nhiệm ư? Khả Như cố giữ cho bản thân bình tĩnh, cô đẩy Lục Tề Nam ra:
- Vậy anh nói chuyện đi. Em nên tránh đi vẫn hơn.
Cô rất sợ bản thân sẽ nghe thấy những điều mà mình không mong muốn, liền lảng đi. Lục Tề Nam nhìn cô đang bước từng bước nặng nề lên tầng, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác mất mát đến lạ. Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy chứ? Hắn rất sợ sẽ mất cô.
Lục phu nhân nắm lấy tay của Tiêu Ái Như và bước tới chỗ Lục Tề Nam đang đứng bất động một lúc, rồi vui vẻ nói đầy tự hào:
- Tề Nam, con xem Ái Như đã sinh cho con một đứa con trai để nối dõi. Nghe lời mẹ, mau đuổi người phụ nữ đó ra khỏi nhà đi.
Tiêu Ái Như nghe Lục phu nhân nói thì mỉm cười đắc ý vô cùng, cô ta không tin Lục Tề Nam sẽ cãi lời mẹ mình. Không ngờ cái quyết định tìm tới Lục phu nhân lại có lợi như vậy. Lục phu nhân đúng là ngu xuẩn mà.
Nhưng Lục Tề Nam nhìn mẹ mình không chút cảm xúc, lạnh nhạt nói:
- Con không cần mẹ tự ý đưa người phụ nữ khác tới nhà con đâu. Bây giờ mời hai người hãy đi cho. Không tiễn.
Nghe Lục Tề Nam lạnh nhạt nói như vậy, Lục phu nhân tức giận vô cùng. Bà ta cho rằng chính là do Khả Như đã hớp hồn con trai mình rồi, vì thế nên hắn mới dám nói những lời đó.
- Có phải con hồ ly kia đã quyến rũ khiến con mất hết lí trí rồi không?
- Mẹ, đừng mở miệng ra mà nói hồ ly này hồ ly nọ. Cô ấy đã là vợ hợp pháp của con rồi, mong mẹ tôn trọng cô ấy!
Lục Tề Nam vô cùng nghiêm túc, cho dù là mẹ hắn cũng không được phép sỉ nhục cô. Hắn lạnh giọng nói xong một câu rồi lập tức chạy lên phòng mình, bỏ lại Lục phu nhân đang rất tức giận ở phía sau:
- Con...con dám?
Khi chưa có sự xuất hiện của Khả Như, Lục Tề Nam lúc nào cũng rất nghe lời Lục phu nhân cơ mà. Không ngờ bây giờ hắn lại càng ngày càng to gan, nay còn dám cãi lời mẹ mình. Lục phu nhân tức không nói nên lời, bà ta quay sang nói với Tiêu Ái Như đầy kiên định.
- Hôm nay con hãy dọn đồ ra đây ở đi, đưa cả cháu trai tới nữa.
- Nhưng mà anh ấy...
Tiêu Ái Như cũng rất sốc khi Lục Tề Nam lại không chịu nghe lời Lục phu nhân, nếu cô ta cứ cứng đầu muốn chuyển vào đây, chỉ sợ Lục Tề Nam sẽ càng chán ghét cô ta thêm mà thôi. Nhưng mà Lục phu nhân đã nói vậy, cô ta còn dám không nghe lời sao?
- Không cần lo lắng, mẹ cũng sẽ chuyển tới đây ở.
[...]
Khả Như vào trong phòng và ngồi thẫn thờ nhìn gương một lúc. Cô biết bản thân mình không xứng đáng để trở thành phu nhân hào môn như Lục phu nhân nói. Cô biết mình cũng chỉ là một người phụ nữ tầm thường, đã từng có một đời chồng và một đứa con. Là cô đã quá vọng tưởng rồi, đáng lẽ ra cô không nên đồng ý cái điều kiện đó của Lục Tề Nam mới phải. Càng nghĩ cô càng cảm thấy bản thân mình thật là hèn hạ mà.
Lục Tề Nam mở cửa bước vào phòng, chưa bao giờ hắn cảm thấy lo lắng như vậy. Hắn rất sợ cô sẽ rời đi chỉ vì những lời nói đó của mẹ mình.
- Khả Như!
Lục Tề Nam bước tới bên cạnh cô, đột nhiên ôm chặt lấy cô. Cô bị hắn ôm chặt tới nỗi không thở nổi, liền cố ngọ nguậy:
- Lục Tề Nam, anh đang làm gì ở đây vậy? Không phải anh đang nói chuyện với mẹ anh sao...?
- Dù thế nào anh cũng không buông tay em đâu. Khả Như, đừng rời xa anh có được không?
Lời nói đột ngột của Lục Tề Nam khiến cô hơi đứng hình một lúc, là hắn đang lo sợ cô sẽ rời đi sao? Thật ra trong lòng cô, cô cũng không muốn xa hắn một chút nào, cô cũng không muốn người phụ nữ kia vào cái nhà này. Chỉ biết là, khi nghĩ tới việc phải chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác, cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nhưng cô biết mình không có quyền gì để nói như vậy, chỉ đành im lặng để yên cho Lục Tề Nam ôm mình thật chặt. Lục Tề Nam gục đầu xuống bả vai cô, thấy cô im lặng không nói gì thì hắn lo sợ vô cùng:
- Khả Như, em đừng im lặng như vậy có được không?
- Nhưng mà mẹ anh, còn có cả người phụ nữ kia nữa. Cô ấy có con trai rồi, anh định tính như thế nào với người ta đây. Xin lỗi, là do em ích kỉ, em không muốn nghĩ đến việc chia sẻ anh với ai cả, em chỉ muốn mình anh, chỉ muốn anh là của mình em mà thôi. Cho tới giờ em mới nhận ra bản thân mình đã quen với sự tồn tại của anh rồi, có lẽ em...
Cuối cùng cô cũng chịu mở miệng, nói hết những ấm ức trong lòng mình ra. Cô vừa nói vừa khóc nức nở, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân mình lại yếu đuối tới vậy. Ngay cả khi Cố Đông ném tờ đơn ly hôn vào mặt cô, cô cũng không cảm thấy ấm ức bằng chuyện phải chia sẻ Lục Tề Nam với người phụ nữ kia.
Hắn nói cô đừng rời đi, nhưng liệu Lục phu nhân sẽ chịu chấp nhận cô sao, một người phụ nữ đã từng có một đời chồng và một đứa con?