Chương 47: Đừng giận nữa mà

Yêu Em Thêm Lần Nữa

Đăng vào: 12 tháng trước

.



- Bụng em đang biểu tình kìa! Vừa nãy còn đòi không đi ăn?

Nghe Lục Tề Nam đang cất giọng cười nhạo mình, Khả Như xấu hổ vô cùng, cô chỉ biết cúi gằm mặt xuống, tay còn không dám gắp đồ ăn cho vào miệng mặc dù cô đang rất đói.

Lục Tề Nam liền gắp đồ ăn vào bát của cô:

- Em ăn đi, không cần ngại.

Lục Tề Nam lại cười, lúc cô ngẩng đầu lên thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Tề Nam, ánh mắt đó khiến cô có chút bối rối. Ánh mắt đó, như thể là hắn đang nhìn cô như một món bảo vật vô giá vậy.

Trái tim cô lại vô thức đập loạn nhịp, hai má nóng bừng. Lục Tề Nam thấy cô im lặng không nói gì, hắn tưởng cô giận rồi nên liền dỗ dành cô:

- Em giận rồi à? Thôi đừng giận nữa mà, tôi chỉ đùa em thôi.

Khả Như lúc này mới giật mình, cô liền lắc lắc đầu:

- Em có giận gì đâu?

- Không giận thì ăn đi, em đang đói mà.

Lục Tề Nam liền trở nên vui vẻ, hắn gắp thật nhiều sushi vào bát của cô. Khả Như cũng vui vẻ ăn, lâu lắm rồi cô không ăn đồ Nhật, bây giờ ăn lại cảm thấy ngon miệng vô cùng.

Thế là cô không thèm để ý tới Lục Tề Nam nữa, cô thoải mái ăn uống thật no nê. Từ đầu tới cuối cô không hề biết là Lục Tề Nam đang nhìn mình chăm chút. Khóe môi hắn cong lên:

- Ăn từ từ thôi, không ai tranh của em đâu!

Lục Tề Nam nói vậy, cô liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt có chút ngượng ngùng:

- Hì...tại em đói quá mà...

Khuôn mặt cô méo mó biến dạng, nhưng cô vẫn cố nở nụ cười thật tươi nhìn Lục Tề Nam, trong lòng thầm nghĩ:

"Huhu mình chỉ muốn thoải mái ăn thôi mà."

**********

Thành phố Pari lúc này là buổi sáng...

Hôm qua Lina tới bar tìm Jikey, tìm mãi mới thấy anh ta đang nằm gục ở một góc khuất. Cũng may là lúc anh ta ngủ say, không có người phụ nữ nào đến quấy rầy.

Lúc này Lina ngồi trên giường nhìn Jikey đang ngủ say, tên này khiến cô cả đêm qua không ngủ được ngon. Thế mà bây giờ anh ta lại đang ngủ rất say, có công bằng không hả?

Lina càng nghĩ càng tức, cô chỉ muốn đạp Jikey ra khỏi giường mình mà thôi.

- Dậy đi, anh có biết là mấy giờ rồi không hả?

Lina giơ tay lên đập đập khuôn mặt điển trai của Jikey, lực tay cô hơi mạnh, cũng coi như là đang trả đũa anh chuyện hôm qua. Nhưng Jikey không những không thèm dậy, mà còn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, xoa xoa.

- Này...a...?


Lina còn chưa kịp nói gì thêm thì lập tức bị Jikey ôm lấy, anh nhanh chóng kéo cô ngã xuống giường, hai tay ôm chặt lấy cô.

- Yên lặng chút đi, tôi còn muốn ngủ thêm ít phút nữa.

Jikey vùi đầu vào cổ Lina, miệng thì lải nhải. Giờ anh đang coi cô như gối ôm của mình vậy.

Lina bị Jikey ôm chặt tới nỗi không thở được, cô liền cố đẩy Jikey ra, trong lòng tức tối vô cùng. Tên Jikey này coi cô là loại người tùy tiện đó sao?

- Anh mau dậy nhanh!

- Hử?

Jikey lúc này mới chịu mở mắt ra, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lina đang nhắn nhó thì anh lại cảm thấy rất vui. Anh liền cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.

Lina hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động, khi Jikey hôn cô xong cô mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Cô định nổi một trận lôi đình thì Jikey đã nhanh chóng lên tiếng biện hộ cho hành động vừa rồi của mình:

- Người phương Tây, hôn nhau vào buổi sáng thì có nghĩa là chào buổi sáng.

Lina nhìn khuôn mặt gian tà của Jikey, tức trong lòng mà chẳng thể nói ra được. Chào buổi sáng cái khỉ, cái tên chết bầm này chỉ biết nhân cơ hội mà thôi.

Nhưng mà...đây cũng là lần thứ n mà hai người hôn nhau rồi, cô tự nhủ trong lòng lần sau sẽ không để Jikey dễ dàng hôn mình nữa.

- Được rồi, hôn thì cũng đã hôn rồi, giờ buông tôi ra được chưa?

- Ồ được.

Có vẻ như tâm trạng Jikey rất tốt, anh vui vẻ buông tay ra khỏi người Lina. Thấy anh buông tay ra cô lập tức bật dậy ra khỏi giường, tay chỉnh chỉnh lại áo cho đỡ xộc xệch.

Jikey cũng ngồi dậy, anh cười cười nhìn cô:

- Tôi biết em không nỡ bỏ mặc tôi mà!

- Vậy là anh cố tình sao?

Lina tức giận vô cùng, còn lâu cô mới thèm quan tâm đến Jikey nhá, chẳng qua...chẳng qua là...

Chẳng qua là gì? Lina cô cũng không rõ nữa.

- Đương nhiên là không rồi. Đói quá, nhà em có gì ăn không?

Jikey không muốn trêu Lina nữa, bụng anh đang biểu tình kêu đói đây này. Lina cũng miễn cưỡng chỉ về phía bếp:

- Muốn ăn thì tự đi kiếm, giờ tôi phải đi làm rồi. À, ăn xong nhớ về đi nhé.

Lina nói rồi bước ra khỏi phòng, Jikey vẫn cười cười nhìn bóng dáng cô khuất dần. Mái tóc anh rối tung, anh cũng liền rời khỏi giường và bước về phía bếp.

Nhưng vừa bước xuống bếp, Jikey thấy bóng lưng của Lina vẫn đang nán lại ở bếp, điều này khiến anh bất ngờ vô cùng.

Lina đang nấu cháo?

- Sợ anh không biết tự nấu cháo nên tôi đành làm người tốt nấu cho anh ăn vậy...a...

Lina còn chưa nói hết câu thì đột ngột bị Jikey ôm từ phía sau, anh tựa đầu xuống bờ vai cô. Lina đứng bất động, lúc này cô hoàn toàn rơi vào tình thế bị động.

Jikey thủ thỉ bên tai cô:

- Quan tâm thì cứ nói quan tâm đi, không cần tự nói dối bản thân như vậy.