Đăng vào: 12 tháng trước
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- -------------------------
Phó Ấu Sanh nhìn tin nhắn, đầu ngón tay trắng nõn dừng trên màn hình, con ngươi đen nhánh tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Mấy phút sau, mới kịp phản ứng.
Dùng ngón cái và ngón trỏ phóng to ảnh trên màn hình.
Cái cô gửi cho Ân Mặc chính là một bức ảnh selfie nửa người dựa vào ghế ô tô.
Mái tóc dài bồng bềnh mềm mại được uốn xoăn lọn to xinh đẹp, cử chỉ lười biếng.
Hai chiếc kẹp tóc màu trắng bạc được kẹp phía trên tai, Phó Ấu Sanh phóng to kẹp tóc hết cỡ, cũng chỉ có thể nhìn thấy hình bóng chung chung trên bề mặt.
Ân Mặc có mắt thần gì thế?
Như này mà cũng có thể nhìn ra là đàn ông!
Phó Ấu Sanh trì hoãn mấy giây, gửi tấm ảnh đã phóng to đi, sau đó gõ vài chữ trả lời: [Làm thế nào mà anh nhìn thấy bóng dáng đàn ông trên này?]
YM: [Quả nhiên có.]
Phó Ấu Sanh: [......]
Mẹ kiếp?
Tên chó thế mà gạ cô, đây là việc người làm hả!
YM: [Là ai?]
Phó Ấu Sanh nhìn chằm chằm màn hình di động, đôi mắt xinh đẹp không hề chớp.
Ngược lại đã hấp dẫn sự chú ý của Sở Vọng Thư ở đối diện: "Sao thế?"
Phó Ấu Sanh nâng cằm lên, để lộ một đôi mắt sáng ngời.
Sở Vọng Thư hơi nheo mắt lại, chạm phải ánh mắt của cô, so với sự khẩn trước khi nhìn anh trước đó, lúc này khi Phó Ấu Sanh đột nhiên ngước lên, trong ánh mắt như thể tràn ngập tia sáng mỏng manh.
Là vì người đó nhắn tin với cô sao?
Sở Vọng Thư nghĩ tới người đàn ông nhìn thấy trong phòng bao lần đó.
Ân Mặc.
Phó Ấu Sanh kịp thời phản ứng, "Không có, bạn bè gửi ảnh tới, làm cho em có chút giật mình."
Vừa nói, vừa ấn tắt di động.
Lười trả lời Ân Mặc.
Tên đàn ông chó lúc nào cũng không quên gài bẫy cô.
Đúng lúc cũng sắp đến lượt bọn họ xuất hiện.
Sở Vọng Thư biết cô không muốn nói nhiều, rất phối hợp chuyển đề tài, dọc theo kính cửa sổ, có thể nhìn thấy trên thảm đó, đã là quần tinh lấp lánh.
Tháng mười hai vào đông sâu, còn là buổi tối.
Bên ngoài có vẻ hào nhoáng, nhưng thực chất lạnh thế nào, thì chỉ có bản thân các sao nữ hiểu rõ nhất.
Nhiệt độ trong xe được mở vừa phải.
Để tránh đợi lát nữa ra ngoài lập tức nóng lạnh luân phiên, sẽ bị cảm.
Đúng lúc này.
Tiểu Nặc chỉ vào di động của Phó Ấu Sanh: "Chị Sanh Sanh, di động của chị reo, chị có muốn xem thử không ạ?"
Dù sao vẫn chưa lên sân khấu.
Phó Ấu Sanh lướt nhìn màn hình.
Là Ân Mặc nói với cô, bảo cô lúc đi thảm đỏ mặc nhiều một chút, để tránh bị cảm lạnh.
Tiểu Nặc cũng đã nhìn thấy.
Lấy chiếc khăn quàng đã chuẩn bị sẵn để dùng dưới sân khấu ra.
Phó Ấu Sanh liếc nhìn chiếc khăn choàng kia, chỉ có giá trị thưởng thức, chứ không có giá trị chống lạnh: "Chẳng thà không dùng."
Tiểu Nặc: "......" Được thôi.
Nhìn thấy nhân viên công tác từ phía xa xa chạy như bay tới: "Thầy Sở, cô Phó, tiếp theo sẽ tới lượt hai vị rồi, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Sở Vọng Thư cười ôn hòa, khẽ gật đầu: "Cảm ơn, chúng tôi biết rồi."
Giá trị nhan sắc một đòn chí mạng.
Nữ nhân viên công tác đã bị giết bởi bộ tây trang của Sở nam thần.
Lúc đến thì bước chân phi nhanh vững vàng, lúc trở về, bước chân bồng bềnh, giống như đang đạp lên bông.
Tiểu Nặc cảm thán: "Hôm nay Sở thần thật sự rất đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến nhân viên công tác đơ luôn rồi."
"Chờ chút nữa chị đi thảm đỏ cùng thầy Sở, phát sóng trực tiếp chắc chắn sẽ rất điên cuồng."
Quả thực chính là mộng tưởng của các fan CP.
Đương nhiên, cũng là ác mộng của fan only.
Phó Ấu Sanh bị cô nàng chọc cười: "Hy vọng các fan của thầy Sở đừng hạ thủ lưu tình."
Đang nói chuyện, cửa xe đã chầm chậm mở ra.
Sở Vọng Thư xuống xe trước.
Sau đó duỗi một bàn tay ga lăng hướng về phía Phó Ấu Sanh.
Khi nhìn cô, đường nét khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông dưới ánh sáng nhạt đặc biệt bắt mắt, anh có một đôi mắt lưu ly, sáng lấp lánh rất điển hình.
Thời điểm nghiêm túc nhìn một người, đôi mắt đó, chan chứa tình cảm dịu dàng có thể để người ta nhìn vào tận sâu đáy lòng.
Khiến tim người ta không khỏi đập nhanh hơn.
Dùng lời của fan để mà nói.
Sở thần đừng nói là nhìn người, cho dù là nghiêm túc nhìn chằm chằm một bức tường, đều là thâm tình chân thành.
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.