Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảng thời gian buổi chiều ngày tiếp theo, Pudtan và nàng Eung đến đứng nhìn người xây chòi gỗ tre của bản thân, ngoài ra còn xin giấy vở và bút chì ruột đen đến phác thảo sơ sơ mảnh rau sao cho rau củ nhận được đầy đủ ánh mặt trời, lại còn suy nghĩ xây rãnh nước nối tiếp từ rãnh nước cũ cách mảnh vườn rau không xa lắm để tiện cho việc tưới nước. Sức lực của cô có ít nên phải đầu tư từ bước đầu tiên để không phải mệt về lâu dài. Viết viết ra thì không thể nhịn mà không mơ màng được. Hai ngày trôi qua rồi mà cô vẫn chưa quen với nơi này và không biết rằng tương lai sẽ ra sao. Nhưng khi không thể làm gì được thì hẳn phải tiếp tục sống thế này và phải sống sao cho tốt nhất… vì dù thế nào thì sống ở thời đại nào cô cũng không có ai để mà gắn bó cả.
“Chị Eung, bình thường phụ nữ nơi này có mỹ phẩm không ạ? Ngoài việc lấy sáp ong đổ vào trộn với tinh dầu thơm bôi tóc?” Pudtan cầm lấy phần tóc trước được nàng Eung rẽ ngôi giữa xới phồng* cho giống kiểu của người trong thời này… Cũng may là cô đẹp, làm tóc kiểu nào cũng đều nhìn ổn cả.
*Chính là kiểu tóc như trong ảnh
“Vâng… mỹ phẩm sao ạ?”
“À, không hiểu đâu nhỉ, thì mấy thứ làm sạch da, dầu bôi mặt bôi da, màu thoa môi, bột dùng chống nắng không để cho mặt bị ngăm.”
“À, tinh dầu của đám Mô-gôn thì có, dầu nhục đậu khấu vào lúc trời lạnh ta thấy cô chủ Glin mang ra thoa da. Bột đá, bột đất sét trắng cũng có. Nếu đem ra làm hạt bột thơm* cũng được, nhưng mua thì hơn, giá cũng không cao, chỉ là mùi không lưu lại lâu như tự làm. Chu sa thoa môi của Tàu cũng có, chống nắng thì có nón lá ạ. Nón lá che đầu chống nắng được đấy ạ.”
*Đây là một nét đặc sắc trong văn hóa Thái. Đất sét trắng hoặc các loại bột nhuyễn khác, vỏ chanh Thái, đường nâu, an tức hương, dầu đàn hương và băng phiến được trộn lại rồi ủ trong thố ủ. Đồng thời để tạo mùi thơm thì cho nước ngâm hoa hoặc nước thơm vào cùng. Sau đó sẽ bắt thành từng viên nhỏ, phơi khô rồi cất dùng để bôi mặt nhằm tạo độ mịn màng cho da. Để cho dễ hiểu thì mình để link cho mọi người xem nha. Tuy không có phụ đề nhưng nhìn cách làm cũng khá thú vị, từ giây 0.17 nhé.
Link: https://www.youtube.com/watch?v=2hUYhUsZ9CQ&feature=youtu.be
“Chỉ có vậy thôi sao? Cái thứ đắp mặt thì sao? Có không chị?”
“Đắp mặt. À, có ạ. Nếu bị mẩn đỏ thì lấy chanh xắt lát mỏng mỏng bôi vôi ăn trầu dán lên, hoặc thoa bột đất sét trắng, để rồi sẽ xẹp thôi.”
“À, dùng axít tự nhiên, được đấy chị, đúng tinh thần dùng đồ tự nhiên không có hóa chất* lưu lại.”
“Đan* sao ạ? Nếu cô chủ thích đan rổ rá thì mang cây cói đến phơi khô ép cho thẳng thì đã đan được rồi.”
*Hóa chất đọc là “xản kê mi”, trong đó từ “xản” là chất, còn “kê mi” là từ mượn từ tiếng Anh là chemistry. Vậy nên Eung nghe không hiểu và hiểu thành từ “xản” có nghĩa là đan.
“Ơi! Đâu phải thế đâu.” Pudtan cười lớn tiếng, khiến cho nàng Eung cười theo trong khi còn bối rối. Nàng dần dần thở dài, cô chủ mới không khó hòa hợp như đã nghĩ, có thể nói năng lạ tai nhưng dễ trò chuyện, lòng dạ không tệ. Nai Perm vốn rướn cổ nhìn trong khi dùng dao rựa gặt cỏ cũng ngây ngô mỉm cười theo đến mức nhìn thấy răng đen bóng.
“Người ở đây thích làm cho răng đen, chẳng thấy đẹp gì cả. Chị Eung đánh răng cho trắng thì hơn, để chị Eung sẽ đẹp hơn.”
“Ui! Khác lạ so với người khác nào có tốt đâu ạ.”
“Nếu thế thì ta răng trắng thế này cũng không tốt.”
“Cũng không đẹp bao nhiêu đâu ạ. Nếu răng đen hay đỏ hơn vậy thì sẽ đẹp hơn. Cần ta tìm cau cho ăn không ạ?”
“Ôi không đâu, kẻo khi ta quay về nhà thì sẽ trở thành thứ lạ đấy. Ta xin được lạ theo kiểu không thấy ngại lòng mình thì tốt hơn.” Nàng Eung chỉ có thể cười tươi, dù cho nghe không hiểu mấy nhưng nàng cũng thích nghe. Cô chủ mới này có gì đó khiến cho người ở cùng hiếu kỳ về nàng, vì chỉ toàn mới lạ đáng ngờ và cùng lúc cũng buồn cười.
“À chị, chừng nào nhà xong thì chúng ta đi chỗ, ế… chỗ nào nhỉ, có bán đám hạt giống rau của Tàu ấy.”
“Nhà nổi Banggaja có Tàu và Ấn Chăm chèo thuyền đến thả neo bán hạt giống ngoại, có lẽ có hạt giống mà cô chủ muốn mua ạ.”
“Tốt, đưa ta đi một chút, để chúng ta còn mau mau trồng. Hôm nay đi khuân đám phân bón thì hơn. Ta thấy đằng kia có chuồng bò, hẳn là có phân bò khô không ít đâu.”
“Phân bón sao ạ?” Thấy đôi mắt bối rối đáng yêu của nàng Eung thì Pudtan chỉ có thể gật đầu mỉm cười đến mức nở cả mặt.
“Ngôn ngữ của chỗ nhà ta, coi như cứ nghe rồi sẽ hiểu thôi. Hay nếu không hiểu thì ta sẽ cố gắng nói cho dễ hiểu nhất vậy.” Pudtan rủ nàng Eung và nai Perm đi tìm phân bò khô, cả trong chuồng thú lẫn ngoài chuồng thú vốn là đồng cỏ, và còn đem một chồng vụn rơm rạ thật to đến. Khi có được thì trải ra phơi dưới nắng chói chang. Mùi phân bò khô không quá thối nhưng khi ngẩng lên cúi xuống nhiều thì cũng choáng đầu, khi làm xong thì đến ngồi nghỉ ở trên sạp gỗ tre trong khi than nhẹ.
“Bình thường toàn dùng đồ sẵn có, đến khi tự làm thì mệt gần như thổ huyết luôn.” Khi đến chiều, nắng dịu có gió thì nàng Eung liền nhắc nai Perm ở lại trông chòi gỗ tre vì đã ra hình ra dạng gần xong. Nàng Im nàng On cùng nhau khuân đồ đạc vật dụng trong bếp đến đặt ở hiên nhà, có cả hầu nam lăn ba chiếc vại to đến đặt. Pudtan nhờ hầu nam của bà Kui giúp làm lều hố xí kiểu đơn giản, chắn ánh mắt mọi người, đủ để không phải ngượng ngập chạy vào bụi cỏ như lúc đi chợ. Mọi thứ trong thời đại này đều đủ chịu đựng đối với người dễ chịu như cô, chỉ ngoại trừ việc đi vệ sinh là quả thật khó mà gượng ép được.
Hai ngày tiếp theo, phân bò khô bắt đầu có thể dùng. Chòi gỗ tre cũng được quét lau trải chiếu, cùng với khuân đồ dùng phòng ngủ vào để bên trong. Chiếc hòm vải bạt nhỏ cũng được đưa đến, bao gồm cả bàn trang điểm có gương* dù cho không trong rõ như gương thủy ngân* nhưng vẫn đủ dùng được. Bà Kui hẳn vẫn còn không ngừng có lòng bằng cách đưa đến đồ làm sạch da, cả nước ủ** cả tinh dầu, bột gỗ đàn hương đến cho dùng nữa. Đêm đầu tiên chuyển vào sống trong chòi gỗ tre, nàng Eung nằm đập muỗi bộp bộp ở cuối chân Pudtan. Còn nai Perm thì nằm ngoài hiên và đem xơ dừa đến nhóm lửa đuổi muỗi đến mức Pudtan suýt thì đi đuổi luôn cả người. Cô đành phải chi đến 400 ốc tiền để mua mùng cho nai Perm và nàng Eung. Cả hai người hầu suýt thì cúi xuống lạy cầu xin không lấy mùng đến mức cô gần như không kịp kéo chân lại.
*Hai từ gương này trong bản truyện gốc là hai từ khác nhau. Từ đầu tiên là คันฉ่อง, đọc là ‘kăn choòng’, là loại gương thời xưa làm từ kim loại như đồng đỏ hoặc đồng thiếc, được đánh bóng lên để soi. Còn từ thứ hai là กระจก, đọc là ‘gra jộk’, là gương thời hiện đại ngày nay.
**Nước ủ là nước được ủ bằng nến ủ an tức hương rồi tiếp tục nấu cùng tinh dầu.
“Cái gì chứ anh chị? Không cần làm đến thế này đây cũng được, chỉ là tự đi mua mùng về dùng thôi.”
“Hai cái những bốn năm trăm ốc tiền đấy ạ. Cô chủ còn phải chi trả nhiều lắm, kẻo tiền vàng không đủ mua hạt giống.”
“Đừng quên rằng ngoài tiền bà Kui cho, ta còn có tiền mà tên Meun Rit cho bồi thường cả một baht đấy. Nếu không thế thì mua một cái rồi chị Eung chọn xem sẽ ngủ trong mùng ta hay mùng anh Perm.” Pudtan nói trong khi mỉm cười.
“Oái! Không đâu, ta không phải vợ thằng Perm, làm sao ngủ cùng được, với lại cô chủ là chủ, làm sao mà ngủ chung cùng hầu được ạ?”
“Nếu thế thì cứ làm theo như vậy. Đi mua về cho xong, ta gần như không thở được vì khói của lửa đuổi muỗi đấy.” Hai hầu tớ đành làm theo như chủ ra lệnh, sau lưng chủ thì đều nói với nhau rằng sẽ ra sức làm việc cho cô chủ Pudtan để bù đắp tiền hai chiếc mùng đắt giá này. Sau khi hai hầu tớ khuất bóng thì Pudtan chỉ có thể mở xem tiền vàng hao hụt của mình. Cô cầm lấy sợi dây chuyền vàng ở cổ, cả mặt lẫn dây hẳn là nặng khoảng hai baht hai saleung. Nếu đem đi bán thì hẳn đủ để chống đỡ. Nhưng đồ này có giá trị tinh thần do là vật kỷ niệm của bố mẹ. Nếu có thể đem cầm thì cô muốn đem cầm hơn là đem bán. Chỉ là đem cầm cho ai thì sẽ dễ cho việc chuộc lại, xem ra nhất định không ai khác ngoài bà Kui.
“Phiền muộn. Quả thật là phiền muộn cuộc đời con Tan, ơi…” Pudtan chỉ có thể nằm ngửa mặt ra với chiếu cói trơn mát thoải mái, trước khi bật dậy đi tìm bà Kui.
Khi đến nơi thì thấy đối phương đang ngồi chọn lá trầu cùng với ngồi xếp cho chồng thành hàng vào trong giỏi tre đan, nhằm tạo thuận tiện trong việc xếp đặt và khuân xuống thuyền. Chính Mae Glin cũng ngồi làm việc không xa bà của mình cùng thái độ siêng năng. Bàn tay chọn kích cỡ và xếp lá trầu làm chậm lại khi nghe thấy điều Pudtan nói, trong lúc nghía nhìn sợi dây chuyền vàng cùng với cái móc có hình dạng kỳ lạ trong bàn tay người con gái mà mình ghét bỏ bực bội.
Bà Kui nhận lấy ngắm nhìn, cân sức nặng bằng tay như người điêu luyện trong chuyện cân nặng tiền vàng, rồi im lặng suy nghĩ một lúc lâu.
“Nếu muốn mượn thêm tiền thì có thể được, không cần cầm đồ đạc đâu Mae Pudtan. Đồ này hẳn rất quan trọng với ngươi nên mới không chịu bán đứt có phải không?”
“Sợi dây này là vật kỷ niệm của cha mẹ ta, và nếu muốn lấy thêm tiền của bà thì hẳn không tốt đâu ạ. Ta mượn bà nhiều rồi, bà cứ lấy sợi dây này làm vật đảm bảo đi, để ta thấy yên tâm.” Bà Kui nhìn chăm chú sợi dây chuyền vàng và cái móc vàng trong tay lần nữa trước khi gật đầu nhẹ.
“Nếu thế thì ta sẽ giữ cho, ngươi cứ an tâm đi.” Bà Kui gật đầu với nàng On đang ngồi xếp chân một bên không xa cho đem sợi dây vàng và cái móc vàng đi cất trong cái rương nhỏ trong gian phòng ngủ của mình. Rồi mới móc túi tiền giắt eo ra cầm lấy tiền sâu cong đưa cho Pudtan. Mae Glin vốn vừa thầm nhìn vừa chọn lá trầu liền rướn ngó xem bà của mình tốt bụng đến thế nào.
“Hai baht vàng và cái móc thêm nửa baht nữa, mỗi baht* vàng ta cho bốn baht nhé, bằng với hai tamleung hai baht tiền.” Bà Kui nhắc lại một cách tỉ mỉ, cùng với nhận sổ sách thu chi từ tay nàng Im đến ghi một cách cẩn trọng. Khi thấy Pudtan đem tiền có được bỏ vào túi tiền giắt eo xong xuôi rồi thì cất tiếng hỏi.
*Baht ở đây là đơn vị đo cân nặng, một baht vàng nặng khoảng 15,2 gram vàng.
“Mà ngươi định đem tiền nhiều thế này đi làm cái gì?”
“Ta sẽ đem đi đầu tư mua rau Tàu đến trồng ạ, rau có được sẽ bán cho người Hoa thôi.”
“Rau bên Tàu xem ra khó trồng, ta chưa từng thấy ai họ trồng bán được, chỉ có đám người Hoa tự trồng tự làm ăn ở nhà thôi. Người Thái không ăn rau của Tàu đâu, do không quen miệng.”
“Muốn làm thử ạ, hiện giờ vừa hay vào mua lạnh, rau bên Tàu hẳn sẽ mọc tốt.”
“Tùy thuộc vào ngươi vậy. À, trước khi về đừng quên mang măng non, chuối xiêm Thái về trồng quanh nhà nhé. Có cả năm sáu cây lá trầu, đám dây leo này mọc nhanh nếu trồng ven rãnh nước. Và nếu lớn đủ rồi định bán thì ngắt ra, ta sẽ lo liệu cho.”
“Cảm ơn bà Kui nhiều khi luôn ưu ái ta.” Hành động cúi lạy chân thành của người con gái trẻ tuổi trước mặt châm nụ cười thường không dành cho ai của bà Kui.
“Vờ vịt.” Mae Glin lẩm bẩm trong cổ họng, trước khi vờ như không quan tâm Pudtan nữa.
“Muốn đi làm gì thì đi đi, vướng mắc chỗ nào thì đến tìm ta.” Pudtan cúi lạy lần nữa rồi đứng dậy định rời đi khiến cho bà Kui giật mình về sự nhanh nhẹn hiển nhiên đó.
“Khoan đã Mae Pudtan.”
“Vâng, có gì sao ạ?”
“Nếu ở cùng các bậc người lớn khác, lúc định quay lưng hay lùi lại thì dần dần bò ra sẽ hay hơn. Cõi trời của ngươi không có ai dạy dỗ sao?” Pudtan nghe rồi thì chỉ có thể cười gượng, rồi quỳ gối lạy giống như hoa hậu lần nữa trước khi dần dần bò bằng gối ra xa cùng gương mặt tái nhợt, còn chưa kịp ra khỏi cửa thì đã nghe tiếng xỉa xói của Mae Glin trôi đến.
“Bà tốt bụng với nàng ta quá, ra giá còn tốt hơn cả đồ mới, nếu nàng ta không chịu kiếm tiền trả thì nàng ta thoải mái quá rồi. Ta chưa từng thấy bà bán lỗ như vậy trước đây. Nếu tin tưởng nàng thế này thì cớ gì không nhận nàng ta làm cháu ruột luôn?”
“Ế! Con Glin, miệng mồm và lòng dạ ngươi bị thế nào rồi đấy nhỉ. Từ khi Mae Pudtan xuất hiện thì chưa từng làm gì khoáy ngươi cả, ngươi cứ ức hiếp nàng suốt.” Mae Glin tỏ vẻ mặt ngẫm nghĩ trong khi tựa như ý thức được.
“Đúng vậy, cớ gì ta lại ghét bỏ nàng ta quá.” Mae Glin rướn mặt lại gần bà của mình cùng sắc mặt hoang mang về bản thân. “Ta cũng không biết nữa bà ạ, nhưng thấy mặt nàng rồi thì ta đều thấy khó chịu. Có lẽ kiếp trước nàng từng giết ta chăng, nên kiếp này mới ghét nàng từ lần đầu tiên nhìn thấy, coi như ta ghét nàng đi vậy.” Bà Kui nhìn gương mặt vốn hoài nghi rồi trở thành thản nhiên tới lui của cháu gái thì phải lắc đầu cùng sự ngán ngẩm.
“Ghét nhau thế mà cũng không có chút lý do nào, Mae Glin đây điên rồi.” Pudtan vốn nghe lén bên ngoài lề cửa liền lẩm bẩm ra một cách mệt mỏi trong lòng. Rồi mới quyết định từ bỏ suy nghĩ tìm đến Mae Glin để Mae Glin hiểu mình hơn. Khi Mae Glin không thích cô thì ở xa xa thế này thì hẳn sẽ không có chuyện… chăng.