Chương 95: Tin cái gì cũng đừng tin mê tín

Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Máy bay lùi thời gian cất cánh lại ba bốn giờ, lúc đoàn người Kỳ Yến trở lại đế đô, đã là chạng vạng.

“Sắp lỡ rồi.” Lâm Thạc mở di động lên liền nhận được tin nhắn thầy giáo gửi tới, nhất thời mặt đều đen lại, hận không thể mọc cánh chạy về trường học.

“Cậu đừng vội, bạn tớ an bài xe lại đây, đến lúc đó tớ đưa cậu đến trường học.” Kỳ Yến nhìn thời gian, “Cậu không cần lo lắng, kịp mà.”

“Được rồi, ” Lâm Thạc cũng không khách khí vào lúc này, sau khi đi ra sân bay, Kỳ Yến liền thấy được Triệu Lực chờ ở bên ngoài. Sau khi Triệu Lực nhìn thấy cậu thì vô cùng vui vẻ, ba bước cũng thành hai bước chạy tới, “Kỳ đại sư, ngài rốt cuộc trở về rồi.”

“Anh Triệu, cám ơn anh hôm nay tới đón tôi, ” Kỳ Yến và Lâm Thạc lên xe, bỏ rương hành lý vào trong xe, “Anh Triệu, đưa bạn tôi đến trường học trước đã.”

“Được.” Triệu Lực không phải người nói nhiều, cho nên Kỳ Yến an bài như thế nào, hắn liền làm như thế đó.

Lúc xe chạy đến nửa đường, trời lại đổ mưa, Triệu Lực thả chậm tốc độ xe, nói với Kỳ Yến: “Vốn là ngũ thiếu tính toán tự mình lại đây đón ngài, nhưng ngày hôm qua bên trên lâm thời ra một văn kiện, ngũ thiếu phải theo đoàn đi nước ngoài tham quan, buổi tối ngày mai mới có thể trở về.”

Kỳ Yến biết đoàn đi tham quan này đều là đại nhân vật thân phận quý trọng mới có thể tham gia, hơn nữa hành tung đều giữ bí mật, ngay cả hỏi cậu cũng không hỏi gì khác, chỉ nói, “Anh ở lại đón tôi, bên cạnh Bách Hạc liền chỉ còn mình anh Hoàng à?”

Tuy rằng lấy vận khí Bách Hạc, trong nước ngoài nước đều không ai động đến hắn, nhưng mà bên cạnh hắn thiếu một người, trong lòng Kỳ Yến luôn cảm thấy không kiên định.

“Ngài yên tâm, bởi vì ngũ thiếu cảm thấy tôi với ngài tương đối quen thuộc, mới để cho tôi ở lại, lão tiên sinh đem bảo tiêu của ông ấy an bài cho ngũ thiếu, cho nên ngài không cần lo lắng, ” Triệu Lực biết Kỳ Yến thật sự lo lắng cho an toàn của ngũ thiếu, lập tức cười nói, “Huống chi vận khí ngũ thiếu đặc biệt tốt, ai muốn tính kế hắn, đều sẽ tự mình xui xẻo.”

Kỳ Yến nghe vậy bật cười, Triệu Lực nói chính là lời thật.

Sau khi đuổi Lâm Thạc về trường học, Triệu Lực lái xe đến phương hướng biệt thự, nhưng mà dần dần, Kỳ Yến phát hiện sắc mặt hắn có chút không đúng lắm.

“Anh Triệu?”

“Kỳ đại sư, có người theo dõi chúng ta.”

Kỳ Yến quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy có mấy chiếc xe hành tung quỷ dị đi theo phía sau bọn họ, hơn nữa mấy chiếc xe này còn không phải cùng phe, không có đuổi theo cậu, ngược lại trước hết chắn đường nhau.

“Kỳ đại sư, bên trong có một chiếc xe là người của chúng ta, còn có một chiếc hẳn là người từ cấp trên phái tới bảo vệ ngài, ba chiếc khác…”

“Là người muốn mạng tôi.” Kỳ Yến lấy từ trên người ra hai lá bùa, nhanh chóng gấp lại, sau đó mở cửa sổ ra ném ra ngoài.

“Két!” Một chiếc xe phát ra tiếng phanh chói tai, cuối cùng đụng vào rào chắn an toàn bên cạnh, khung sắt phát ra một trận sương trắng, xèo xèo rung động. Trường đại học của Kỳ Yến xây ở địa điểm tương đối tiện nghi, từ đại học đi ra đến đoạn đường chính này, bình thường người đi qua không nhiều lắm, hôm nay lại càng giống như tà môn, gần như không có những người khác đi qua.

Một chiếc xe báo hỏng, còn có hai chiếc xe khác theo lại đây, xem tư thế này của bọn họ, rất có khí thế tự tổn hại tám trăm đả thương địch một ngàn. Nhưng mà Kỳ Yến cũng rất quý trọng mạng mình, huống chi trên xe còn có Triệu Lực vô tội, cậu không thể khiến hắn liên lụy vào.

“Bộp bộp!” Bốp lá bùa giống như mọc mắt, tự động dán trên cửa sổ, Kỳ Yến giận tái mặt nói: “Anh Triệu, dừng xe ở ven đường, anh không cần xuống.”

“Nhưng…”

“Không có nhưng!” Kỳ Yến nói chuyện rất ít khi cường thế như vậy, “Lão hổ không phát uy, bọn họ liền cho rằng tôi là mèo bệnh, mấy chục đời chưởng môn Thiên Nhất môn, chưa từng có tiền lệ bị người ta đuổi theo đánh.”

Tuy rằng hai mươi mốt đời chưởng môn trước đến tột cùng có bị đuổi theo đánh hay không, cậu cũng không biết…

Có điều việc này không quan trọng, quan trọng là cậu nuốt không trôi cơn giận này!

“Đội, đội trưởng, Kỳ đại sư xuống xe!” Thành viên tiểu đội đặc biệt đi theo sau xe Kỳ Yến thấy Kỳ Yến xuống xe, quát lên với đầu kia điện thoại, “Thỉnh cầu trợ giúp! Thỉnh cầu trợ giúp!” Nói xong, cũng không quan tâm cái khác, ném di động xuống liền vọt tới.

“Đừng tới đây!”

Hắn còn chưa chạy được hai bước, đã bị Kỳ Yến rống.

“Về xe anh đi, đừng đi ra quấy rối!”

“A, à…” Sau khi đội viên này ngoan ngoãn trở lại trong xe, mới cảm thấy có chút mê man. Không đúng, hắn là đến bảo vệ Kỳ đại sư, bị Kỳ đại sư rống về trong xe, thì tính là cái gì? Chỉ là cũng không biết tại sao, vừa rồi sau khi Kỳ đại sư rống lên với hắn, chân hắn tựa như không nghe sai sử, tự động chạy về trong xe ngồi lên.

Chờ lúc hắn muốn xuống xe một lần nữa, liền phát hiện xe cũng trở nên tà môn, hắn không mở được cửa xe. Nếu hắn biết bảo tiêu của Sầm Bách Hạc cũng từng trải qua loại chuyện này, đại khái sẽ không… cô đơn như vậy?

Một xe bốn người, ba xe vốn hẳn có mười hai người, chẳng qua một chiếc xe đâm lên rào chắn, có hai người xuống xe còn chưa đi được hai bước, trước hết đã đầu óc choáng váng nằm trên mặt đất.

Vì thế liền dư lại mười người vây quanh bên cạnh Kỳ Yến.

Việc này nếu phát sinh ở những quốc gia loạn lạc khác, mười người này đại khái trong tay mỗi người đều cầm súng, nhưng mà đây là Hoa Hạ, trị an rất tốt, quản lý nghiêm khắc, đừng nói nã súng bắn loạn xung quanh, dù là một con dao gọt hoa quả cũng có thể bị chú cảnh sát đặt nghi vấn vô số lần, dao hoa quả tự nhiên cũng bị lấy đi.

Cho nên vũ khí trong tay mười người này là trang bị thông thường nhất khi kéo bè kéo lũ đánh nhau, ống sắt! Còn có hai món vũ khí tương đối cao cấp một chút, chính là đao ống. Kỳ Yến có lý do hoài nghi, hai cây đao ống này là giữ lại để cuối cùng thọt cậu một phen.

“Bộp bộp bộp.”

Một loạt bùa bay ra ngoài, không nhiều không ít vừa vặn mười lá, chắn giữa Kỳ Yến và những người này. Bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, Kỳ Yến cũng không kinh hoảng, ngược lại đặt tay ra sau lưng, bày đủ phong phạm cao nhân: “Tôi xem mấy người đều là người Hoa Hạ, tại sao phải làm chuyện như vậy?”

“Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, mày cho là quay phim truyền hình à, còn muốn mày tới tao đi nói một đống lời vô nghĩa?” Một người tính tình thoạt nhìn thực nóng nảy một lời không hợp liền xông lại đây, sau đó… liền không có sau đó.

Tất cả mọi người nhìn thấy hắn như là bị điện giật, bỗng nhiên run rẩy, liền ầm một tiếng ngã xuống đất.

Chín người còn lại thấy thế sắc mặt đại biến, nhịn không được sinh lòng thoái lui. Trước đây bọn họ cũng từng ám toán vài đại sư tuổi trẻ, nhưng mà chờ những đại sư đó bày trận xong, bọn họ đã sớm đem người đánh quỳ rạp trên mặt đất. Nhưng mà cái người hôm nay dường như có hơi không quá giống, đối phương vừa không bày trận, cũng không niệm chú, chỉ dựa vào mấy lá bùa thoạt nhìn rách nát ném ra, thế mà ngăn cản bọn họ.

“Còn muốn chạy?” Lúc này Kỳ Yến lại không vội, lại là một xấp bùa ném ra, nháy mắt những người này đều biến thành tượng gỗ.

“Bán nước?!” Một gậy đi xuống, một đại hán hét lên rồi ngã gục. Hắn cảm thấy xương đùi mình hẳn là bị đập nát, nhưng mà ngay cả vươn tay ôm chân hắn cũng không làm được, chỉ có thể ngơ ngác nằm trên mặt đất thống khổ kêu rên.

“Cầu vinh?”

Bịch!

“Quên nguồn quên gốc!” “Ngao!” “Muốn lấy mạng người!” “A!” “Không làm người tốt!” “Nha!”

Đám đại hán mới vừa rồi còn hùng hổ, tất cả đều nằm dưới đất kêu rên, chỉ là bọn họ toàn bộ ngã xuống, Kỳ Yến còn chưa có mắng xong, vì thế lại đập lên mông bọn họ mỗi người một gậy, lại mắng một vòng, mới cảm thấy trong lòng có chút hết giận.

Nếu lúc này có người đi qua, khẳng định cho rằng đây là hiện trường đại sư chiến cương thi, bởi vì người dưới đất kêu thảm như vậy, lại nằm y như khúc gỗ, không phải cương thi thì là cái gì?

Triệu Lực và đội trưởng tiểu tổ đặc biệt ở một bên giờ phút này sợ ngây người, bọn họ nhìn Kỳ Yến vung ống sắt đến uy vũ sinh phong, nhìn nhìn lại phần tử không rõ gào khóc thảm thiết dưới đất, trong lòng sinh ra kính ý nhàn nhạt.

Mười người đánh một người, mà còn có thể bị đánh thành như vậy, chỉ chút bản lĩnh ấy, cũng muốn đi ra làm nhân vật phản diện, những người này là tới làm trò sao?

Cùng lúc đó, ngoài ngõ nhỏ cũng xảy ra một chuyện kỳ quái, chính là tất cả người và xe, đều trong lúc vô thức tránh đi ngõ nhỏ này, mà ngay cả chính bọn họ cũng không ý thức được chuyện này.

Sớm biết rằng kết cục hôm nay là bọn họ đơn phương bị ngược, nhóm mười hai người pháo hôi làm sao cũng sẽ không ném xuống một cái pháp khí tránh tai mắt người khác ở ngoài ngõ nhỏ, khiến người đi đường vô ý thức tránh đi đoạn đường này. Ngàn vàng khó mua chữ ‘sớm biết rằng’, mười người bị đánh đến kêu cha gọi mẹ cảm thấy hiện tại, gần như là lúc u ám nhất cũng xấu hổ nhất trong nhân sinh bọn họ.

“Nếu tôi là mấy người, tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện chặn người ngu xuẩn như thế, ” Kỳ Yến ném ống sắt xuống đất, dùng khăn tay xoa xoa tay, cười tủm tỉm nhìn một người cách cậu gần nhất, “Tôi thật muốn biết lão đại mấy người là ai, mà có thể nghĩ ra loại chủ ý dở tệ này, trước kia hắn làm nghề lăn lộn đầu đường hả?”

Các pháo hôi cảm thấy không phục lắm, cái chủ ý này có không tốt nữa, cũng không phải thu thập được vài phong thuỷ sư trẻ tuổi sao?

Nhưng mà trong lòng bọn họ nghĩ như vậy, lại không dám nói ra, vì ma vương thật đáng sợ, bọn họ mấy chục tuổi, không muốn lại bị đánh mông thêm một lần nữa đâu.

Kỳ Yến đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Triệu Chí Thành, gọi hắn đến mang hết mấy người dưới đất đi, kết quả di động của cậu đã vang lên trước.

“Lão tứ, cậu đến nhà chưa?” Giọng lão đại từ trong di động truyền tới.

Kỳ Yến nhìn đường cái trống rỗng, đi đến ven đường đứng lại, “Sắp đến nhà.”

“Chú La chết, bệnh tim phát tác cấp cứu không có hiệu quả, chết.”

Kỳ Yến không biết nên nói cái gì cho tốt, đành phải ừ một tiếng. Hai người té xỉu trước đó đã sớm tỉnh lại, chính là nằm trên mặt đất không dám động đậy, hiện tại thấy Kỳ Yến đang nghe máy, đứng lên co cẳng bỏ chạy.

“Bộp bộp!”

Hai lá bùa bay đến sau lưng bọn họ, mặt bọn họ đập thật mạnh xuống đất.

Kỳ Yến cúi đầu nhìn bàn tay ném bùa của mình, từ sau khi trải qua cửu tử nhất sinh ở trấn Vương Hương, linh lực trên người cậu liền lợi hại hơn rất nhiều.

“Trước đó tớ đã muốn hỏi cậu.”

“Hỏi cái gì?” Kỳ Yến cắm tay ở trong túi quần, dưới đáy lòng thở dài.

“Cái chết của cha mẹ tớ còn có vị hôn thê, có phải có liên quan đến chú La hay không?”

Kỳ Yến hít sâu một hơi: “Phải.”

Đầu kia điện thoại im lặng thật lâu, giọng lão đại mới một lần nữa truyền tới: “Cậu thật sự biết những phép thuật đạo môn đó à?”

Kỳ Yến cười nhạo một tiếng, nửa đùa nửa thật nói giỡn: “Có thể hay không có cái gì quan trọng, tin cái gì cũng đừng tin mê tín, tin tưởng cái gì cũng không bằng tin tưởng khoa học.”

“Đúng, cậu nói đúng.” Giọng điệu lão đại thoải mái hơn không ít, “Vậy sau khi cậu về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, tớ không quấy rầy cậu.”

Triệu Chí Thành vô cùng lo lắng mang theo đội hữu chạy tới, chỉ là càng sốt ruột thì giao thông đế đô lại càng ngược tâm, kẹt xe đến mức căn bản không qua được. Cuối cùng thật sự không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể đặt đèn cảnh báo trên trần xe, một đường gào thét chạy về phía trước.

Kết quả xe còn chưa tới, điện thoại của Kỳ Yến đã đến trước.

“Đội trưởng Triệu, người đã bắt lại, anh nhớ an bài thêm mấy chiếc xe lại đây mang phạm nhân đi.”

Triệu Chí Thành: ???