Đăng vào: 11 tháng trước
Khi màn đêm lặng yên buông xuống, Cơ Hạo Nguyệt mới chịu tỉnh lại, phát hiện mình đang ôm chặt người khác, toàn thân lập tức bất lực chẳng khác nào một nhánh cỏ non.
Người phụ nữ trước mắt không còn là người có thủ đoạn cao minh nữa mà đã biến thành yêu tinh mất rồi, ít ra chị ấy đối với chuyện này rất lão luyện. Nói gì mà đợi chờ bảy năm, lời này thật không thể tin được. Nếu chị ấy chưa từng yêu và chưa hề chạm qua người phụ nữ nào thì sao có thể đạt đến cảnh giới thượng thừa như thế!?
Cô nhếch môi, đưa tay chọc mạnh mấy cái vào hai chiếc bánh bao trắng nõn to đùng trước mắt, miệng không ngừng nói thầm: đồ lừa đảo!
Có lẽ chọc quá mạnh làm Hà Giai Kỳ kêu lên một tiếng đau đớn. Cô nắm lấy bàn tay ác ma kéo đến bên eo mình rồi ôm sát đối phương vào lòng, không cho em ấy không gian hoạt động.
Cơ Hạo Nguyệt thấy người kia ngủ say cũng mềm lòng nhường nhịn. Cô nhìn bóng trăng sáng ngoài cửa sổ, mặt trăng ở thành phố S mang đến cảm giác thân thiết hơn New York một chút, nhưng vô vàn vì sao lốm đốm nổi bật giữa trời đêm lại quét sạch cảm giác xa lạ ấy đi.
Nhìn thấy sao, Cơ Hạo Nguyệt chợt nhớ tới cô em gái đã hơn một tháng không liên lạc. Cô đến New York cũng gần hai tháng rồi, sắp hết tháng Tám mà vẫn chưa về được.
Thái hậu bảo giao điện thoại cho Hà Giai Kỳ, còn không cho Tiểu Tinh Tinh liên hệ, chẳng biết bà ấy đang nghĩ gì, nhưng bà ấy rõ ràng không muốn mình về nước.
Hà Như Mộng không phải là nhân vật đơn giản, Tiểu Tinh Tinh được cô ta coi trọng, hơn nữa còn là bạn học thời đại học, mặc dù cô không tiếp xúc nhiều nhưng thừa biết cô ta không hề đơn giản.
Em gái của Hà Giai Kỳ có thể tốt hơn chỗ nào? Dù không mưu ma chước quỷ bằng Hà Giai Kỳ, nhưng thủ đoạn tuyệt đối sẽ không kém chị gái bao nhiêu. Cơ Hạo Nguyệt nghĩ xong lại bắt đầu lo lắng cho em gái, song lại sợ tự mình hại mình. Nếu cô trở về sẽ còn phát sinh chuyện kinh thiên động địa gì nữa?
Trong lòng cô rất muốn gọi báo cho Tiểu Tinh Tinh về tình hình thực tế, nhưng lại sợ Thái hậu biết sẽ cột chặt cả đời mình vào Hà Giai Kỳ xấu xa kia. Hiện tại, cô không rõ tình cảm của chị ấy, làm sao cô dám tự tiện quyết định hạnh phúc của đời mình đây.
Khi hai người đã quen với cuộc sống có nhau bên cạnh sẽ không truy cứu ý nghĩa thật sự của mối quan hệ này. Nó giống như bị ràng buộc vì một lý do đặc biệt nào đó, hoặc có một phần tình yêu gắn kết bên trong.
New York là thành phố lớn của nước Mỹ, nó có rất nhiều công trình kiến trúc độc đáo đứng đầu trên thế giới.
Cơ Hạo Nguyệt nói đến đây du lịch, nhưng thực tế là chạy nạn nên không ngắm nghía được nhiều cảnh vật, chỉ khi Hà Giai Kỳ đến mới thường xuyên mang cô ra ngoài đi dạo. Tỷ như đi phố người Hoa, tượng nữ thần tự do, còn đến mấy nhà bảo tàng lớn, cảnh sắc cũng không tệ. Đầu tháng chín còn cố ý đến vùng đất vàng San Francisco, là nơi người Trung Quốc năm xưa đã trải qua một thời gian khổ mà người hiện đại không thể nào hiểu được. Chỉ cần trông thấy những công trình đặc trưng ấy sẽ liên tưởng được người Trung quốc đã chịu đựng cuộc sống vô nhân đạo ra sao.
Nước Mỹ là mơ ước của nhiều người, là nơi có nền khoa học kỹ thuật tiến bộ bậc nhất thế giới, nhưng đây là thiên hạ của người da trắng nên Cơ Hạo Nguyệt không hứng thú lắm. Cô thích Trung Quốc cổ xưa, nguyên thủy sơn khai, thích thành phố cổ với nét quyến rũ của lịch sử.
Hai người trăn trở ở nước Mỹ đã ngót ba tháng, hầu như đã đến khắp nơi trên lãnh thổ Mỹ. Có Hà Giai Kỳ chăm sóc, Cơ Hạo Nguyệt tuyệt nhiên không hề cô đơn.
Do đã từng đi du học nên Hà Giai Kỳ không xa lạ gì nơi đây. Còn Cơ Hạo Nguyệt luôn sống trong nước, số lần đến Mỹ không nhiều, chỉ đến thăm ông bà ngoại chừng mười ngày liền sẽ trở về. Cô đối nước Mỹ không có tình cảm cho lắm.
Có lẽ bôn ba mấy ngày quá sức, hai người trở lại biệt thự nghỉ ngơi ba ngày. Nhìn giờ ở Trung Quốc sắp qua mười một, Cơ Hạo Nguyệt bèn len lén gọi điện cho Thái hậu, kết quả người ta bảo cô không được trở về trước lễ Giáng Sinh.
Thấy Cơ Hạo Nguyệt không nói gì, Thái hậu bảo muốn tới Mỹ du lịch dọa cô phát hoảng. Cô tuyệt đối sẽ không gặp mặt Thái hậu, gặp rồi chỉ có cô mới biết cái chết đến bao nhanh.
Cô suy nghĩ và cảm thấy mình vẫn nên nhanh chóng chạy trốn. Sống chung mấy ngày này, cuối cùng cô đã hiểu Hà Giai Kỳ là hạng người gì, ẩn sau lớp dung mạo xinh đẹp kia chính là dị loại của trần gian!
Không thể liệt vào loại 'ca hát mỗi đêm' nhưng ngoại trừ một tháng mấy ngày, chị ấy dường như dùng mãi không hết tinh lực. Chuyện càng khiến người ta căm tức chính là: mỗi lần cô đè chị ấy xong đều sẽ bị phản công vô cùng triệt để. Có đôi khi cô cũng hoài nghi kỹ thuật của mình không tốt, nhưng tinh lực của chị ấy quá tràn đầy, thậm chí còn có thể đổi tư thế khi sắp đến thời điểm mấu chốt.
Cơ Hạo Nguyệt ngồi trên bãi cỏ trong biệt thự ngắm cô gái đang gối lên bắp đùi mình đọc sách. Ai mà ngờ được thục nữ an tĩnh như thế này lại có đủ mọi loại trò điên. Ở phòng khách, phòng bếp, thư phòng, thậm chí là ban công, chỉ cần có chỗ đặt chân, chị ấy tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ. Thậm chí trong xe cũng thích chơi đùa thường xuyên.
Đủ loại có hết, mặc dù không thể nói Hà Giai Kỳ có dục vọng đặc biệt, nhưng chị ấy lại rất hợp với câu nói 'phụ nữ ba mươi như lang như hổ'.
Mỗi lần 'yêu', Cơ Hạo Nguyệt đều bị ép tới toàn thân bất lực, điều này khiến cô cảm thấy ấm ức ở trong lòng. Từ khi hai người bắt đầu, cô chưa từng ép Hà Giai Kỳ không đứng dậy được, ngược lại lần nào cô cũng mệt mỏi đến bất lực, ngủ như lợn chết.
"Chúng ta về nước được không?"
Thanh âm rất mềm rất nhẹ, tựa như gió thu phất qua.
Hà Giai Kỳ thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn người nọ, thấy rõ thái độ chán ghét nước Mỹ từ trong mắt em. Đúng vậy a, tới đây quá lâu rồi, em ấy vốn cũng không phải là người thích lang thang bên ngoài. Đi du lịch chỉ là hành động nhất thời bất đắc dĩ thôi. Đi lâu quá nên nhớ nhà chăng?.
"Trở về cũng chẳng có gì tốt đâu. Dì Mai nói chúng ta không được về khi bà chưa đồng ý."
Thật ra Hà Giai Kỳ cũng muốn trở về nếu dì Mai và mẹ mình không hạ tử lệnh 'tự tiện về nước sẽ tự gánh lấy hậu quả'. Chỉ sợ 'tự gánh lấy hậu quả' ở đây không phải chỉ bị la rầy đôi ba câu rồi thôi, thế nên cô phải ngoan ngoãn vâng lời là cách sáng suốt nhất.
Nhắc đến Thái hậu, Cơ Hạo Nguyệt không hiểu tại sao bà ấy lại muốn giúp hai chị em Hà gia. Chẳng lẽ bà ấy không sợ hai đứa con gái của mình đều yêu phụ nữ? Hơn nữa cũng không tiện bàn giao với nhà họ Cơ.
Cô không biết Tiểu Tinh Tinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại không dám gọi điện thoại. Thái hậu nói bây giờ là thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không được về nước, còn nói hai người họ đang sống cùng nhau.
Tiểu Tinh Tinh không phải là người có thể tùy ý tiếp nhận người khác. Dù họ có thật sự ngủ chung trên một cái giường cũng sẽ không vượt qua phòng tuyến.
"Em gái của chị để mắt đến Tiểu Tinh Tinh nhà em từ lúc nào?"
Cơ Hạo Nguyệt rất muốn biết bạn học Hà Như Mộng thích gì ở em gái mình. Coi như bảy năm trước đã gặp nhau, nhưng hai người đâu có nói chuyện với nhau, Tiểu Tinh Tinh lúc ấy hẳn là ngay cả liếc nhìn cũng không có a?
Thế cục bây giờ khiến đầu óc Cơ Hạo Nguyệt rất hỗn loạn, hai chị em được người ta yêu thích quả thật chẳng phải chuyện gì tốt.
"Hình như lâu hơn so với thời gian chị biết em, chắc tầm mười một năm?"
Hà Giai Kỳ lật hai trang sách, cảm thấy không có bao nhiêu hứng thú bèn dứt khoát vứt xuống một bên, nắm lấy tay Cơ Hạo Nguyệt bắt đầu thưởng thức. Cô thích cuộc sống đơn giản, vui vẻ như vậy.
"Mười một năm? Thật hay đùa? Họ đâu có học chung lớp, làm sao có thể quen biết. Tiểu Tinh Tinh cũng chưa hề nhận mình quen biết một nhân vật quan trọng như vậy, có phải em gái chị thầm thương trộm nhớ Tiểu Tinh Tinh nhà em?"
Cơ Hạo Nguyệt phân tích toàn bộ ngọn ngành, cuối cùng vẫn nghĩ không ra cơ duyên gặp mặt hay lý do ngưỡng mộ của hai người.
Bạn bè của Tiểu Tinh Tinh rất ít và Cơ Hạo Nguyệt đều biết mặt họ. Em gái mình siêu lười nên chắc chắn sẽ không kết bạn quá xa, rủ bạn về nhà cũng lác đác. Bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật nặng ký như thế thật khiến người ta bất ngờ.
"Cũng trách em thôi, ai bảo em cứ ưa trốn học để em gái đi thay."
Hà Giai Kỳ thở dài, cô điều tra lý lịch của vợ ra thế cũng chẳng đành lòng đối mặt. Vận mệnh của Cơ Phồn Tinh hoàn toàn bị cô chị này nắm trong tay.
"Chị nói hai đứa nó quen nhau bằng cách đó sao?"
Cơ Hạo Nguyệt vẫn hiếu kì, sự tình có vẻ phát triển hơi chậm. Nếu hai người quen nhau thì đêm đó Tiểu Tinh Tinh tuyệt đối sẽ không làm ngơ. Em gái mình căn bản không biết tồn tại người có tên Hà Giai Kỳ.
"Đúng a, đại khái là Mộng Mộng nhà chị thầm mến em gái của em lâu lắm rồi nên há có thể buông tha. Em ấy chờ Tiểu Tinh Tinh nhà em bao nhiêu năm rồi, chị nhìn ở trong mắt."
Nói đến em gái của mình, đôi mắt càng lóe lên chút dịu dàng cùng đau lòng. Có lẽ ông trời đã mở mắt cho người cố chấp ấy một con đường.
Nghe Hà Giai Kỳ nói, Cơ Hạo Nguyệt cũng không biết nói sao cho phải. Hai chị em họ cùng đơn phương người khác, nghĩ đến thời gian chờ đợi đã cảm thấy đáng sợ. Phụ nữ quan trọng nhất là tuổi tác, nhưng có mấy ai chấp nhận chờ đợi trong vô vọng như thế?
"Em ấy đúng là ngu ngốc, cuối tuần này chúng ta đi Anh quốc đi. Em muốn đến Luân Đôn ngắm cảnh."
Không muốn ở lại nước Mỹ, lại chẳng thể về nước, Cơ Hạo Nguyệt chỉ có thể đổi chỗ, không thể nghi ngờ, Anh quốc chính là một nơi lý tưởng.
"Được, em thích đi đâu thì chị đi đó, cùng em già đi là hạnh phúc lắm rồi."
Hà Giai Kỳ vuốt ve khóe miệng Cơ Hạo Nguyệt, sau đó dời tay xuống lưng trêu chọc, cười rất vui vẻ.
"Miệng lưỡi trơn tru."
Cơ Hạo Nguyệt oán trách một tiếng rồi đưa tay phải nựng má Hà Giai Kỳ gương một cái.