Chương 23: Bình Lan Sơn Trang (3)

Tử Linh Chuông

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trận chiến cuối cùng được quan tâm nhất kết thúc trong vội vàng. Không ai cho ra phán quyết cuối cùng.

Nếu như chỉ nói thắng bại, vậy chính là Cao Trường Phong thắng, cái này không có gì dị nghị. Thế nhưng chiêu cuối hắn lại ra sát chiêu, cái này lại là lí do thoái thác rồi.

Nói về vấn đề này, không phải nói không thể ra sát chiêu, nhưng tam thức kia Cao Trường Phong căn bản không có ý "dừng lại". Không ít người trong lúc thảo luận, suy đoán Cao Trường Phong có phải thật sự đối với Lô Phi nổi lên sát tâm.

Cái gọi là ba người thành chợ, có mấy lời truyền tới truyền lui liền thay đổi ý nghĩa. Hết lần này tới lần khác nghe lại có vài phần tin cậy. Vì vậy chờ đến lúc Cao Trường Phong phát hiện cũng muốn giải thích rõ ràng, đã chậm.

Cao Trường Phong người này tâm cao khí ngạo, mặc dù hiểu biết một ít đạo lí đối nhân xử thế, nhưng đạo hạnh còn chưa cao. Từ năm trước được Lô trang chủ nhận làm nghĩa tử, mặc dù thường ngày đã chú ý lời nói và việc làm, cũng không tránh khỏi lên mặt. Một ít sư huynh đệ không quen nhìn hắn, đều nói gần nói xa Cao Trường Phong tự xem mình là chủ nhân của Bình Lan Sơn Trang, tỏ vẻ không biết khiêm tốn là gì.

Sự kiện lần này vừa phát sinh, giống như thuận gió châm lửa, đống cỏ khô khô phần phật bốc cháy, cháy cho đến trước mặt Cao Trường Phong. Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn Cao Trường Phong trong mắt đều nồng đậm khiển trách cùng nghi ngờ.

Cùng lúc đó, một thanh âm xuất hiện. Ai cũng không biết thanh âm này xuất phát từ đâu, chỉ biết tốc độ lan trần của nó nhanh đến kinh người.

Thiếu trang chủ Vạn Nhạc Sơn Trang, Trang Trừng đang làm khách ở Bình Lan Sơn Trang bọn họ. Chúng đệ tử không chỉ nghe được tin tức này, mà còn được thấy tận mắt trên đại hội luận võ.

Người kia xác thực là nữ tử.

Đều là nữ tử, Bình Lan Sơn Trang bọn hắn có Lô Phi. Bất luận năng lực, võ công, tài đức, cái nào yếu hơn Cao Trường Phong? Lô Phi bình dị gần gũi, khoan dung đại khí, lại khắc khổ, lại khiêm tốn, những thứ này đều rõ như ban ngày. Huống chi, Lô Phi vốn là chủ nhân thực thụ.

So với Cao Trường Phong, Lô Phi càng thích hợp làm chủ nhân – Cái thanh âm này đang nhận được ngày càng nhiều sự ủng hộ.

Trang Trừng và Tiết Tử Linh không tiện ly khai vào thời điểm này, quyết định ở lâu vài ngày, chờ thương thế Lô Phi tốt lên lại đi.

Vào ngày thứ ba sau khi Lô Phi bị thương, các nàng cùng đến thăm.

Vừa vào cửa, Lô Phi đang ngồi bên cạnh bàn đọc sách. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên mặt nàng, lộ ra ánh mắt nàng càng thêm chăm chú.

Lô Phi chưa tính là mỹ nữ. Tướng mạo cha mẹ nàng đều rất bình thường, bởi vậy nàng cũng không xuất sắc. Bất quá, Lô Phi là một người sẽ cho người khác cảm giác không thể xem nhẹ nàng. Nàng có một loại khí chất tự nhiên có thể làm cho người khác sinh ra hảo cảm: tự nhiên, hào phóng, điềm tĩnh.

Nghe tin các nàng đến, Lô Phi ngẩng đầu cười cười: "Trang thiếu trang chủ, Tiết cô nương, mời ngồi."

Trang Trừng hỏi: "Thương thế của Lô cô nương đã khá hơn chút nào chưa?"

Lô Phi trả lời: "Không có trở ngại, qua mấy ngày thì tốt rồi."

Trang Trừng nhẹ gật đầu.

Lô Phi: "Tiết cô nương đã nhìn ra a."

Tiết Tử Linh cười khẽ: "Không liên quan ta."

Lô Phi gật đầu: "Đa tạ Tiết cô nương."

Tiết Tử Linh nhìn Trang Trừng, ngữ khí có phần nghiêm khắc, nói với Lô Phi: "Nhưng ngươi cũng không được kéo Trang Trừng xuống nước."

Lô Phi bình tĩnh, thái độ thành khẩn, cúi đầu nói: "Thật có lỗi, đây là ta không phải, xem như ta thiếu hai người một ân tình."

Tiết Tử Linh ừ một tiếng, gặp đối phương thông minh, cũng nguyện ý nói nhiều hai câu. Nàng nói: "Ngươi có phần nóng nảy."

Lô Phi mỉm cười: "Cao Trường Phong muốn giẫm lên đầu ta rồi, ta còn tiếp tục im lặng, hắn lại tưởng vị trí kia là thuộc về hắn đấy."

Tiết Tử Linh khen: "Rất có dã tâm."

Lô Phi lắc đầu: "Đây không phải dã tâm, nếu như ta có năng lực và thủ đoạn, đây là thứ ta nên thuộc về ta. Cha ta luôn có thành kiến, nhận định nữ tử không thể làm nên chuyện như nam tử, dù ta ưu tú như thế nào hắn cũng không nhìn tới. Hắn không cho, ta liền chính mình lấy."

Trang Trừng ngồi một bên không có chen vào, vừa nghe vừa nghĩ, đã mơ hồ đoán được phần nào, xác định suy nghĩ của nàng là đúng. Đối với cách làm của Lô Phi nàng không quá đồng ý, nói: "Mặc dù Cao công tử không phải người tốt, nhưng không làm ra chuyện sai lầm lớn." Bởi vì đối với tình huống cụ thể không hiểu đầy đủ, nàng không có tự ý kết luận, chỉ nói ra cái nhìn của mình.

Lô Phi cười cười, ánh mắt kia dường như là cảm thấy Trang Trừng ngây thơ. Nàng nói: "Mơ tưởng đồ vật không thuộc về mình, chính là sai lầm của hắn. Lần này chẳng qua là cảnh cáo, nếu hắn biết khó mà lui, đương nhiên ta sẽ không quá phận."

Trang Trừng không nói gì nữa. Ngược lại Tiết Tử Linh giống như rất thưởng thức Lô Phi, lại cùng nàng trò chuyện luyện công.

Nói không được vài câu, Cao Trường Phong đã đến, hai người liền cáo từ rời đi.

Cao Trường Phong kỳ thật không hiểu, hắn thừa nhận sử dụng Hải triều tam thức là hắn lỗ mãng, nhưng luận võ bị thương chẳng lẽ không phải chuyện bình thường? Lô Phi thật sự yếu ớt. Bất luận trong lòng nghĩ thế nào, lễ nghi bên ngoài vẫn phải làm, Cao Trường Phong vừa vào cửa, liền ân cần hỏi thăm thương thế.

Cửa phòng vừa đóng, Lô Phi cùng Cao Trường Phong nói cái gì, người bên ngoài không biết. Nhìn qua hai người bình an vô sự, nhưng Trang Trừng lại mơ hồ cảm giác được bầu không khí giương cung bạt kiếm. Hỏi Tiết Tử Linh, Tiết Tử Linh nói: "Khẳng định Lô Phi nói toạc ra rồi, nhưng xem ra Cao Trường Phong cũng không chịu đi vào khuôn khổ, có trò hay nhìn, chúng ta chờ a!"

Trò hay chưa đến, ngược lại đợi đến Cao Trường Phong.

Tiết Tử Linh cảm thấy tên nghĩa tử này thật phiền.

"Trang thiếu trang chủ, Tiết cô nương." Cao Trường Phong dài trí nhơ, quy cũ mà làm lễ với hai người.

"Cao công tử, có chuyện gì sao?" Trang Trừng khách khí hỏi.

"Có chút việc... muốn cùng Trang thiếu trang chủ nói riêng." Cao Trường Phong ám chỉ nói.

Sắc mặt Tiết Tử Linh bất thiện: "Vậy ngươi không cần phải nói."

Cao Trường Phong cho rằng Trang Trừng không đến mức bác mặt mũi hắn như vậy, không để ý tới Tiết Tử Linh, chờ Trang Trừng trả lời.

Trang Trừng hoàn toàn chính xác không nói trắng ra như vậy, nàng nói: "Lời của Tiết cô cũng là ý của ta."

Cao Trường Phong nhíu mày, mắt nhìn Trang Trừng như đang nói: khanh vốn giai nhân, sao dính vào phường trộm cướp! Trang Trừng thật sự là võ lâm đệ nhất đắt nữ, cam tâm tình nguyện kết giao cùng một kẻ trộm, điều này làm hắn thất vọng. Vài năm trước hắn nghe mọi người nhắc đến Trang Trừng, đều tán dương nàng chính trực, đoan trang, tôn quý, xinh đẹp, không ngờ lại mất tự ái như vậy. Nhưng mà nhìn khắp võ lâm xứng đôi với hắn không có mấy người, hắn đối với Trang Trừng cũng sớm có hảo cảm, đành phải trước buông khúc mắc.

"Trang thiếu trang chủ, Tiết cô nương, mấy ngày nay ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian chiêu đãi các ngươi, xin thứ lỗi."

Tiết Tử Linh cười lạnh: "Ngươi, một không phải Trang chủ, hai cũng không phải Thiếu trang chủ, một tên nghĩa tử, bề bộn việc quái gì?"

Lời này chính là đâm vào vết thương Cao Trường Phong. Hắn đè lại lửa giận: "Tiết cô nương không có xuất thân, đại khái không hiểu quan hệ trong sơn trang."

Nghe nói như thế, Tiết Tử Linh còn chưa nói gì, Trang Trừng trước tức giận: "Cao công tử tật xấu không giữ mồm giữ miệng của ngươi nên sửa lại, nếu không đừng nói một cái sơn trang, ngay cả một sư đệ cũng không thu phục được đâu."

Cao Trường Phong biến sắc: "Ngươi có phải đã nghe được cái gì?"

Trang Trừng trầm tĩnh lại, cao ngạo lại quý khí: "Ta không cần nghe người khác nói, chỉ cần nhìn cũng đủ ta phán đoán."

Cao Trường Phong cảm nhận được Trang Trừng đối với hắn có thành kiến, vô cùng bực bội, cảm thấy lời muốn nói hôm nay không nói được, liền cau mày tùy ý mà chắp tay, mất tập trùn rời đi.

Trang Trừng từ phía sau ôm lấy eo Trang Trừng, nói lầm bầm: "Tên này có bệnh."

"Không nên mắng chửi người." Trang Trừng không quá nghiêm túc răn dạy. "Hắn muốn đến nói chuyện gì, cô có thể đoán được không?"

"Đoán tâm tư của hắn làm gì..." Tiết Tử Linh khinh thường, nhưng nói một nửa lại đổi ý. "Hắn thấy người thân phận cao quý lớn lên đẹp, muốn kết thân củng cố địa vị, hôm nay hắn đến là muốn làm sáng tỏ quan hệ của hắn và Tiểu sư muội. Hắn muốn lợi dụng ngươi, ngươi đừng để ý đến hắn."

Trong lòng Tiết Tử Linh rõ ràng, Trang Trừng đối với tên Cao Trường Phong kia tuyệt đối không có nửa điểm hảo cảm. Nhưng nàng vẫn cảm thấy chưa đủ yên tâm, bắt được cơ hội sẽ đem hắn bôi đen một chút, thẳng đến khi đem hình tượng Cao Trường Phong bôi đen như một cục phân dê mới bằng lòng bỏ qua.

"Trang Trang, chúng ta đi ra ngoài một chút đi."

"Tốt."

Bình Lan Sơn Trang không có cảnh trí đẹp trứ danh. Hai người không có mục đích đi dạo một vòng, tán giải sầu tình, liền đường cũ trở về.

Lúc đi qua một rừng cây, Tiết Tử Linh tai thính, kéo Trang Trừng dừng lại.

Ngưng thần nghe ngóng, Tiết Tử Linh cong khóe môi, nói với Trang Trừng: "Hình như là Cao Trường Phong và Tiểu sư muội, chúng ta đến nhìn xem."

Trang Trừng do dự: "Như vậy không tốt." Vừa nói thừa thả nhẹ bước chân, đi theo Tiết Tử Linh lén lút tới gần bên kia.

Đến gần nghe, quả nhiên là giọng hai người kia. Tiết Tử Linh ôm Trang Trừng nhảy lên cây, lại nhảy về trước mấy cây. Hai người núp trên nhánh cây nhìn xem phía dưới.

Cao Trường Phong: "Tiểu sư muội, hãy nghe huynh nói!"

Tiểu sư muội rút roi ra: "Ngươi câm miệng! Ngươi lại đi tìm nàng! Ngươi còn muốn gạt ta!"

Cao Trường Phong chật vật né tránh.

Tiểu sư muội lại rút roi: "Ngươi rõ ràng ưa thích Trang Trừng, vì cái gì nói với ta người ngươi thích là Lô tỷ tỷ!"

Cao Trường Phong khổ không thể tả. Lúc ấy hắn thấy Tiểu sư muội ngoài miệng nói thích hắn, nhưng đưa đồ vật cho Lô Phi so hắn còn nhiều, ai biết bị ma quỷ ám ảnh thế nào, bị Tiểu sư muội phát hiện có người yêu thích liền nói bừa, hiện tại thật sự là hối hận muôn phần.

Chuyện này không thể nào giải thích, Cao Trường Phong không muốn sau này Tiểu sư muội cắt đứt quan hệ với hắn, trong lúc trốn tránh, cái khó ló cái khôn, thầm nghĩ: chỉ cần làm cho Tiểu sư muội tin tưởng hắn không có người yêu mến, Tiểu sư muội nhất định lại không so đo.

Quyết định chủ ý, Cao Trường Phong lớn tiếng nói: "Tiểu sư muội, muội không nên hiểu lầm! Ta quả thực đã lừa muội, thế nhưng lần này gặp được Trang Trừng, ta đối với nàng đã không còn tình ý rồi!"

Tiểu sư muội ngừng vung roi: "Vì cái gì?"

Cao Trường Phong nhẹ nhàng thở ra: "Nàng ta cùng Tiết Tử Linh đi lại gần gũi, phẩm hạnh không đứng đắn."

Tiểu sư muội: "Vậy sao ngươi còn đi tìm nàng?"

Cao Trường Phong không muốn buông tha cho Vạn Nhạc Sơn Trang sau lưng Trang Trừng, tình huống khẩn cấp không kịp nghĩ nhiều liền nói: "Ta thân cận nàng ấy, làm vậy là vì thân phận nàng. Muội biết vị trí của huynh không thể phục chúng, huynh chỉ có được sự ủng hộ của Trang Trừng, mới có thể tại Bình Lan Sơn Trang đứng vững, muội..."

Cao Trường Phong đối với Trang Trừng đã không vừa ý, nói với Tiểu sư muội mình căn bản không thích, sau này càng sẽ không lấy nàng, cho nên hắn không có đem câu nói tiếp theo nói ra, chỉ cần Tiểu sư muội tưởng tượng thành ý tứ kia là đủ rồi, để tránh phiền toái sau này.

Tiểu sư muội hỏi: "Ngươi là muốn lợi dụng Trang Trừng, làm cho nàng giúp ngươi lên làm Trang chủ?"

Cao Trường Phong: "Đúng! Ta đã không thích nàng... Tiểu sư muội?" Hắn nhìn Tiểu sư muội cúi đầu không nói, cảm thấy có chút kỳ quái.

"Khó trách Lô tỷ tỷ bảo ta đừng tin ngươi." Tiểu nắm chặt roi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: "Vô sĩ! Ta sẽ không bao giờ thích ngươi nữa! Về sau cách ta xa một chút!"

Cao Trường Phong sửng sốt, không biết ở đâu phạm sai lầm, chẳng lẽ nàng không nên cao hứng sao?

Trên cây, Tiết Tử Linh nhịn cười, dán tại bên tai Trang Trừng nói: "Ta thấy Tiểu sư muội này rất được."

Trang Trừng bị nàng thổi khí bên tai nóng đến sắp bỏng, quay đầu liếc nàng một cái, đôi mắt mông lung ướt át làm người yêu thương không thôi.

Tiết Tử Linh nhìn ngây người, nhích người qua hôn nàng.

Trang Trừng nhắm mắt lại, dụng tâm hôn trả lại.