Chương 30: Chương 9 - Phần 3

Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Dì, con đói bụng."
"Dì, con muốn đi nhà cầu."
"Dì, con muốn xem phim hoạt hình."
"Dì, nhà dì thật nhàm chán, không có đố gì có thể chơi."
"Dì, con muốn chơi máy vi tính!"
Kim Kelly sắp bị hai tiểu quỷ này bức đến phát điên rồi, cho tới bây giờ, cô cũng không biết việc chăm trẻ con lại khổ cực như vậy, vì bọn nó, gần như cô không được rảnh rỗi dù chỉ một giây, không phải chơi cái này, lát sau lại muốn chơi cái kia, thì chính là đòi về nhà.
Dĩ nhiên cô có thể cho tên nhóc không quan trọng kia về nhà, nhưng vấn đề là một người muốn đi, người khác lập tức nói muốn đi cùng, vì lưu lại tên nhóc đó, cô chỉ có thể nghĩ cách để tên nhóc kia ở lại, hơn nữa còn phải cố gắng thỏa mãn tất cả yêu cầu của bọn chúng.
Cuối cùng, notebook của cô cũng khiến bọn nhóc yên tĩnh lại, cũng làm cho cô có thời gian thở lấy hơi, hơn nữa còn có thể suy tính tiếp theo nên làm thế nào.
Sau khi xác định bọn nhóc vẫn còn đang chuyên tâm chơi máy tính, cô đóng cửa phòng lại, lại suy nghĩ một chút lấy điện thoại di động ra gọi cho Lệ Hằng.
Điện thoại vừa vang lên đã có người nhận điện.
"Kim Kelly, cô mang con trai tôi đi để làm gì? Nếu như cô dám làm tổn thương nó dù chỉ là một sợi lông, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô!"
Lệ Hằng lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói không chừa đương lui truyền qua di động khiến trái tim Kim Kelly như muốn nổ tung, khiến cho cô có suy nghĩ muốn nói chuyện với anh một chút, hỏi anh có phải vì đứa trẻ, mới không thể không ở cùng với người đàn bà hèn hạ vô sỉ đó nhất thời tan thành mây khói, chỉ còn lại tức giận muốn bùng nổ.
"Không sai, đứa bé đang ở chỗ em. Cho nên tốt nhất anh nói chuyện với em nhẹ nhàng một chút, nếu không chọc giận em, ngay cả chính em cũng không biết mình sẽ làm nên chuyện điên rồ gì, anh nên nhớ kỹ điểm này." Cô ta lạnh lùng nói.
"Cô muốn thế nào, muốn tiền sao?"
"Tiền?" Cô ta lạnh lùng cười. "Anh cho rằng em là ai? Em sẽ không có tiền sao? Còn cần phải bắc cóc con trai anh đòi tiền chuộc? Anh quá coi thường em rồi!"
"Cho nên cô muốn cái gì? Muốn tôi trở lại bên cạnh, kết hôn với cô sao? Đó là chuyện không thể."
Giọng nói như chém đinh chặt sắt của anh khiến Kim Kelly tức giận, khuôn mặt trong nháy mặt đỏ lên.
"Anh, đáng chết, Lệ Hằng!" Cô cắn chặt răng, giọng nói tràn ngập hận ý.
"Đúng, người đáng chết là tôi, không phải con trai tôi hay bất kỳ ai. Cho nên nếu cô có bất kỳ bất mãn nào, thì trực tiếp tới tìm tôi, không nên làm tổn thương những đứa trẻ vô tội."
"Đứa trẻ vô tội?" Cô cười lạnh. "Chỉ cần là người liên quan đến anh và người phụ nữ hèn hạ vô sỉ đó, trừng phạt là đúng tội, một người em cũng không bỏ qua!"
"Cô muốn làm gì? Nếu như cô dám tổn thương thằng bé, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô!" Người phụ này đúng là điên rồi.
"Nếu em muốn xuống địa ngục, em thề, mầy người đừng mong có thể tốt hơn em!"
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Để cho em nghĩ đã." Cô làm bộ làm tịch nói. "Em nghĩ xem muốn anh đến trước mặt em, quỳ xuống sám hối sai lầm của mình, hay là để người phụ nữ hèn hạ vô sỉ đó quỳ xuống với anh khóc lóc cầu xin em, nói cô ta là người phụ nữ ti tiện cướp chồng người khác, em mới tha thứ cho cô ra, còn nữa cô ta còn phải thề sau này sẽ đi gặp anh nữa, nếu không, em sẽ móc mắt cô ta."
"Kim Kelly, cô thật quá đáng."
"Quá đáng? Là ai quá đáng? Quá đáng là đôi gian phu dâm phụ mấy người!" Cô không thể kiềm chế, hét lên.
"Một câu thôi, rốt cuộc cô muốn tôi phải làm gì?" Lệ Hằng tính toàn nói điều kiện với cô ta.
"Em muốn anh về Mĩ, kết hôn với em, cả đời không được phép trở lại Đài Loan nửa bước, cũng không được liên lạc với người phụ nữ không biết xấu hổ đó. Em muốn anh quên cô ta hoàn toàn, chỉ yêu một mình em."
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Cô ta đột nhiên cười lạnh. "Như vậy thì cả đời này, anh đừng mong được gặp lại con trai mình!"
"Vậy cũng không chắc!"
Đột nhiên một giọng nói phát ra từ sau đầu Kim Kelly, một thứ đồ màu trắng ngay lập tức đập lên mặt cô ta, khiến cô ta không kịp ứng phó bị đạp vào thật mạnh, cô ta nhất thời choáng váng, mất thăng bằng, cả người lui về phía sau, ngã lên sàn, điện thoại di động trên tay cũng rơi mất.
Đầu của cô ta trống rỗng, cảm giác đau đớn vì bị đập trúng vẫn mờ mờ, một tấm bịt mắt lập tức đặt lên mắt cô ta, khiến cô ta không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở phía trước, cả người cô ta bị ga giường trói gô lại, buộc chặt trên sàn nhà, không thể động đậy.
Hai đứa trẻ vốn đang ở trong phòng chơi máy tính lại đang ở trước mặt cô ta, hai tay chống nạnh, nở một nụ cười ác ma với cô ta, một người khác còn đi lại nhặt điện thoại di động, đặt lên tai nghe.
"Alo, Ba, ba vẫn còn ở đó chứ?" Lệ Hạo Đình nói.
"Hạo Đình, xảy ra chuyện gì, con và Hạo Lôi ổn không? Có bị thương không?" Đầu bên kia điện thoại xuất hiện giọng nói lo lắng.
"Yên tâm, tất cả đều đã xong." Cậu mỉm cười nhìn Dịch Hạo Lôi đang dùng ngón cái ra hiệu, nói vào trong điện thoại.
"Giải quyết cái gì?" Đầu bên kia điện thoại,Lệ hằng hoài nghi hỏi.
"Người phụ nữ có ý đồ bắt cóc con đó. CÒn có nhứng lời dì ấy nói với ba, con cũng dùng di động ghi lại, cho nên ba có thể trực tiếp mang cho cảnh sát, trong tay bọn con có bằng chứng chứng minh dì ấy phạm tội."
Kim Kelly không thể tin trợn to mắt, khiến sợ đến quên đi giãy dụa. Đây là thật sao? Hai thằng nhóc trước mặt khôn khéo, thành thục và biểu tình trêu đùa này chính là hai tên nhóc đần cô lừa về sao?
Điều này sao có thể?
Nhưng sự thật đã ở trước mặt, nói cô làm sao để không tin, mình vừa bị hai học sinh năm hai tiểu học đùa bỡn. Đây là một cơn ác mộng sao?
"Dì à, có thể nói cho con biết địa chỉ nơi này không?" Lệ Hạo Đình quay đầu hỏi.
Ánh mắt tràn ngập hận ý của cô nhìn cậu chằm chằm, cắn răng không nói một câu.
"Được rồi, vậy để con tự ra cửa xem là được rồi." Cậu nhún vai, cầm điện thoại di động đi ra ngoài, sau khi đọc địa chỉ trên tấm biển trước cửa, lại trở vào trong nhà.
Cậu và Dịch Hạo Lôi ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt tò mò, vẻ mặt y hệt như những nhà nghiên cứu sinh vật, mắt không chớp nhìn chằm chằm người phụ nữ bị trói chặt.
"Nhìn gì vậy, tiểu quỷ! Nhìn cô thêm nữa, cô sẽ móc mắt mấy đứa ra!" Kim Kelly bị hai đứa nhóc nhìn không được tự nhiên, giận dữ hét lên với bọn nhóc.
Lệ Hạo Đình nhún vai. Đánh chết cậu cũng không thừa nhận người phụ nữ ngu xuẩn điên cuống này lại là em gái cùng mẹ khác ba với mẹ cậu, cũng chính là dì cậu.
"Dì bị trói rồi, móc mắt bọn con thế nào?" Dịch Hạo Lôi lại mở miệng, vẻ mặt tò mò hỏi cô ta.
"Hạo Lôi, đừng để ý đến dì ta." Lệ hạo Đình nói.
"Nhưng mình rất ngạc nhiên, rốt cuộc dì ấy có biết mình phạm sai lầm gì không?" Cậu nhóc không hiểu. "Dì à, dì biết không?"
"Mấy đứa giả bộ đần trêu chọc dì." Kim Kelly tức giận hét lên.
"Phải nói là do dì quá khinh thường bọn con mới đúng." Dịch Hạo Lôi tỉnh bơ lắc đầu với cô ta. "Dì nghĩ rằng tại sao bốn người bọn con phải chia ra hai đường, hai người theo dì, hai người ở lại? Dì nghĩ tại sao bọn con phải gay gắt, quyết liệt giống như đang khảo nghiệm giới hạn thấp nhất của dì, còn liều chết nói đói bụng, nói muốn dì đi mua đó cho bọn con ăn? Bọn con chỉ muốn xác định dì còn đồng bọn hay không thôi, chắc dì cũng không ngờ đúng không?"
Hai mắt cô trợn tròn , không dám tin nhìn cậu chằm chằm. Cô muốn hét chói tai, lại há hốc mồm cứng lưỡi không phát ra được âm thanh nào. Đây nhất định là một cơn ác mộng, nếu không bọn nhóc này mới bé như vậy, sao có thể bày mưu kế, đùa giỡn tâm cơ, sau đó lại chơi cô một phen?
"Đứng nhìn vẻ người bọn con mà coi thường, không nghĩ đến kế hoạch của dì lại tệ hại như vậy." Dịch Hạo Lôi tiếp tục lắc đầu, phân tích thất bại của cô ta. "Nói thật, con còn đang chờ xem, lần bắt cóc này có thể kích thích như thế nào, chơi sẽ vui hơn, còn có tính khiêu chiến, nhưng không ngờ nó lại nhàm chán như vậy, mới chơi đã xong rồi, thật làm con quá thất vọng."
"Hạo Lôi, lời này của cậu tốt nhất đứng để dì Thu Phong nghe được." Lệ Hạo Đình không nhịn được khuyên can.
"Dĩ nhiên mình cũng không ngu ngốc như vậy!" Dịch Hạo Lôi nghịch ngợm làm mặt quỷ, sau đó đầu lông mày lại nhăn lại, buồn chán nhìn cậu. "Hạo Đình, không phải chúng nên trốn đi trước sao?"
"Muốn trốn đến nơi nào? Chạy án, tội thêm một bậc, không phải cậu không biết. Hơn nữa, chúng ta phải đợi cảnh sát tới." Lệ Hạo ĐÌnh không chấp nhận lắc đầu.
Dịch Hạo Lôi nhìn cậu, cuối cùng cũng chấp nhận buông thõng hai vai/
"Lần này, nhất định chúng ta sẽ bị mắng rất thảm, đúng không?" Cậu thờ dài nói.
"Chỉ e là vậy."
Hai người ngồi đối diện nhìn nhau một cái, đột nhiên cùng mất đi sức sống. Hai người nhất định sẽ bị mắng đến thối đầu! Nghĩ đến điểm này, hai người nhỏ bé thở dài một cái, khiến Kim Kelly đang ngồi trên sàn nhà trợn mắt há hốc mồm, không thể nói ra lời.
Trẻ con bây giờ sao vậy chứ, có ai nói cho cô biết không?
**
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Lệ Hạo Đình và Dịch Hạo Lôi đồng thời nhìn nhau một cái, đồng thời chấp nhận thở dài một hơi, ngoan ngoãn đứng dậy đi ra mở cửa, nhưng người xuất hiện không phải người bọn nó mong muốn, mà là một cặp vợ chồng trung niên.
Đột nhiên thấy có trẻ con mở cửa, hai người ngoài cửa sửng sốt, còn hoài nghi lui về sau một bước nhìn tấm biển trước cửa nhà, để xác định mình không đến nhầm nơi.
"Cậu nhóc, cháu là ai vậy? Tại sao lại ở đây?" Bà lão hiền lành cười hỏi.
Lệ Hạo Đình nhìn bà, không nói một câu. Mặc dù cậu từng tưởng tượng điển diện mạo của bà ngoại, nhưng sau khi nhìn thấy 'người dì' có ý đồ bắt cóc cậu để uy hiếp ba, cậu đã không dám suy nghĩ lung tung nữa rồi, vì người dì đó không có nơi nào giống mẹ, nhưng bây giờ...
Nghe thấy giọng nói của người lạ, Dịch Hạo Lôi ngạc nhiên đi tới bên cạnh cậu.
"Hạo Đình..."
Cậu vừa mở miệng, Kim Kelly bị trói trên sàn nhà trong phòng khách đột nhiên hét to lên.
"Mẹ, là mẹ sao? Nhanh vào đây cứu con!"
Đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu của con gái, bà Kim sửng sốt, sau khi hoài nghi nhìn chồng mình một cái, nhanh chóng bước vào trong nhà, cũng nhìn thấy con gái mình bị ga mền trói chặt nằm trên sàn nhà.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Đi theo vợ mình vào trong, Kim Ân tuổi đã gần 60 khó tin hét lên.
"Ba?" Kim Kelly đột nhiên chấn động, trên mặt có biểu hiện sợ hãi. "Ba... vì sao ba lại tới?" Cô không ngờ ba mình sẽ đến Đài Loan.
"Chuyện gì xảy ra ở đây?" Kim Ân trầm giọng nói. "Rốt cuộc là ai làm?"
Hai ngày trước, ông đột nhiên nhân được điện thoại của Lệ Hằng, thế mới biết được con gái Kim Kelly của ông thừa dịp mình đi công tác, chạy tới Đài loan làm chuyện hồ đồ. Ông biết Kim Kelly chỉ sợ ông tức giận, cũng chỉ có mình mới có thể làm cô nàng này ngoan ngoãn nghe lời về Mĩ, cho nên ông không thể làm gì khác hơn là đặt công việc trong tay mình xuống, tự mình đến Đài Loan bắt người. Nhưng nhìn con gái mình bị người ta trói gô lại ném trên sàn nhà, đây tuyệt đối không phải chuyện ông có thể chấp nhận được.
"Là bọn cháu."
Một giọng nói trẻ thơ vang lên khiến ông kinh ngạc quay đầu lại, lửa giận lập tức biến mất khi nhìn thấy hai cậu nhóc vừa ra mở cửa cho hai vợ chồng mình. Cậu nhóc lấy một vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu lên nhìn ông.
"Các cháu?" Ông ngạc nhiên nhìn chằm chằm hỏi.
"Là bọn cháu làm, tiên sinh." Hai bé trai đồng thời nghiêm túc gật đầu với ông, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt kiên định, vẻ mặt đúng mực hấp dẫn lực chú ý của người khác, cũng khiến cho người ta thưởng thức,
Nhưng mình là ba của Kelly, ông phải thưởng thức bọn nhóc này thế nào?
"Vì sao mấy đứa phải làm như vậy? Diễn kịch sao?" Đầu lông mày ông chau lại, nghiêm mặt chất vấn.
"Có lẽ ngài nên nghe cái này trước một chút." Dịch Hạo Lôi lấy một điện thoại từ trong túi tiền ra, ngón tay nhanh chóng ấn phím số trên di động một lát, sau đó đưa điện thoại cho ông.
Kim Ân hoài nghi nhìn hai bé trai bình tĩnh, phong cách trầm ổn trước mặt. Cảm giác giống như ông đã từng thưởng thức một người trẻ tuổi, nhưng ông chưa từng nghe tới chuyện người đó có con, cho nên đây chỉ là trùng hợp thôi?
Ông nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay tiếp nhận điện thoại từ tay cậu né, bắt đầu lắng nghe, mắt không chớp tiếp tục nhìn bọn nhóc chằm chằm.
Tiền? Anh cho em là ai? Em lại có thể không có tiền sao? Còn cần phải bắt cóc con trai anh tống tiền? Anh quá coi thường em rồi!
Tiếng cười lạnh của con gái từ trong điện thoại di động truyền vào trong tai, khiến ông kinh ngạc khó có thể tin, ánh mắt lại lần nữa tập trung vào bé trai trước mắt. Con trai? Con trai của ai?
Anh, đáng chết, Lệ Hằng!
Hoài nghi của ông quả nhiên không sai, cậu nhóc trước mặt này là con trai của Lệ Hằng.
... Em nghĩ xem muốn anh đến trước mặt em, quỳ xuống sám hối sai lầm của mình, hay là để người phụ nữ hèn hạ vô sỉ đó quỳ xuống với anh khóc lóc cầu xin em, nói cô ta là người phụ nữ ti tiện cướp chồng người khác, em mới tha thứ cho cô ra, còn nữa cô ta còn phải thề sau này sẽ đi gặp anh nữa, nếu không, em sẽ móc mắt cô ta.
... Em muốn anh về Mĩ, kết hôn với em, cả đời không được phép trở lại Đài Loan nửa bước, cũng không được liên lạc với người phụ nữ không biết xấu hổ đó. Em muốn anh quên cô ta hoàn toàn, chỉ yêu một mình em.
Vậy thì cả đời này anh đừng mong được gặp lại con trai anh!
Nghe xong đoạn ghi âm, Kim Ân đã hoàn toàn hiểu lý do tại sao con gái mình lại bị người ta trói lại như thế này. Ông tức giận quay đầu nhìn con gái, lại có thể làm ra chuyện bắt cóc này, phát hiện vợ mình đang cởi trói cho con gái, ông không thèm nghĩ lập tức quát lên bảo ngừng lại.
"Không được cử động, để cho nó tiếp tục bị trói."
"Ông xã?" Bà Kim ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông. Đây là con gái bảo bối của hai người mà!
"Bà biết nó vừa làm gì không? Bắt cóc! Để nó tiếp tục bị trói." Kim Ân lãnh khốc nói.
"Ba?" Kim Kelly không ngờ ba mình lại độc ác như vậy, đột nhiên chuyển hướng sang cầu cứu mẹ mình. "Mẹ?"
"Ông xã?" Bà Kim do dự nhìn chồng mình, muốn cầu cạnh cho con gái, Kim Ân lạnh lùng dời mặt đi, lấy hành động rõ ràng nói cho bà biết, quyết định này bà không thể xen vào, cũng là lệnh. Tốt nhất bà nên ngậm miệng, dời đôi tay đang cởi trói cho con gái đi.
"Mẹ?" Cô ta cầu xin.
Bà Kim lắc đầu với con gái. Con nên biết tính của ba con! Bà dùng ánh mắt ra hiệu con gái, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh ghế sô pha. Bà nhìn chồng mình đang ngồi trên ghế sô pha, vẫy tay với hai bé trai.
"Tên của mấy đứa là gì?" Thay vì khuôn mặt lạnh lùng lúc nhìn con gái, Kim Ân hòa ái hỏi hai cậu nhóc.
"Dịch Hạo Lôi."
"Lệ Hạo Đình." Hai đứa nhóc chia nhau trả lời.
Kim Ân gật đầu, không tự chủ nhìn Lệ Hạo Đình. "Tên ba cháu có phải là Lệ Hằng không?" Ông dịu dàng hỏi cậu.
Lệ Hạo Đình không chút kinh ngạc gật
đầu. Chỉ cần là người gặp qua hai ba con họ, cũng sẽ đồng ý khuôn mặt hai người rất giống nhau.
"Cháu biết ông và ba cháu biết nhau không?" Kim Ân kinh ngạc hỏi.
Cậu nhóc gật đầu. "Cháu còn biết ông là ông chủ trước kia của ba cháu, cũng đồng ý để ba cháu hủy bỏ hôn ước, để cho ba cháu được kết hôn với mẹ, cháu rất cảm ơn ông, tiên sinh."
Cậu nhóc dùng bộ mặt nghiêm túc nói khiến Kim Ân hết sức kinh ngạc.
"Cháu đã tùng nghe về ông?" Ông tò mò hỏi.
Lệ Hạo Đình lại gật đầu với ông. "Mẹ cháu nói ông là một người thông minh, tốt bụng, ba cháu có thể gặp được một ông chủ như vậy là rất may mắn."
Kim ÂN không nhịn được mỉm cười: "Giúp ông cảm ơn lời khen ngợi của mẹ cháu."
Cậu còn chưa kịp mở miệng trả lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gào nóng nảy: "Hạo Đình! Hạo Lôi!"
Ba nó bọn nó tới!
"Mẹ, bọn con ở đây." Cậu vui mừng cất giọng trả lời, sau đó mới quay đầu lại nhìn vị tiên sinh tốt bụng dễ gần này, nếu như ông ấy nguyện ý tiếp nhận mẹ là con gái vợ ông ấy, vậy cậu có thể gọi ông một tiếng ông ngoại rồi, nghĩ đến đó cậu nhếch miệng mỉm cười: "Mẹ cháu tới, ngài có thể trực tiếp nói chuyện đó với mẹ cháu."
Kim Ân ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy một người phụ nữ nóng nảy chạy vào, theo sát sau là Lệ Hằng.
"Hạo Đình, Hạo Lôi." Nhìn thấy mấy đứa nhóc không có việc gì, toàn thân Đồng Đông Nhan mới thả lỏng.
"Ông chủ?" Ngoài ý muốn nhìn thấy ông chủ trước đây của mình, Lệ Hằng ngạc nhiên kêu lên, sau đó quay đầu nhìn vợ ông thì lại sững sờ. "Phu nhân?"
Nhìn thấy con gái mà bà cho rằng đời này không bao giờ có thể gặp lại, bà Kim vui mừng, tròng mắt lập tức lấp lánh ánh nước, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.
Chú ý tới ánh mắt của bà, Đồ Đông Nhan gần như xoay mặt đi chỗ khác, không nhìn bà.
Chân mày Lệ Hằng nhẹ chau lại, tạm thời đặt chuyện này xuống trước, cung kính đi đến trước mặt ông chủ, nhẹ nhàng cúi đầu chào ông.
"Ông chủ, ông đến Đài Loan khi nào vậy, sao lại không ói cho tôi biết trước một tiếng?" Đối với người vừa là thầy vừa là bạn này, Lệ Hằng luôn rất kính trọng ông, cho dù anh không còn là nhân viên của ông thì vẫn là như vậy.
"Tôi nhất định phải xin lỗi cậu, Lệ Hằng." Kim Ân đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc và xấu hổ nói lời xin lỗi với anh.
Lệ Hằng liếc nhìn Kim Kelly đang bị trói gô lại trên sàn nhà, lắc đầu với ông chủ trước.
"Là tôi phụ ý tốt của ngài trước, mới có thể dẫn đến chuyện ngày hôm nay, người nên nói lời xin lỗi phải là tôi." Anh xin lỗi, dùng lại một chút nói tiếp. "Trước đó có thể cởi trói cho tiểu thư Kim Kelly được không?"
Kim Ân nhìn con gái đang nằm trên sàn nhà, chỉ thấy cô vẫn còn trừng mắt nhìn Lệ Hằng, không có chút dấu hiệu tỉnh táo nào. Ông lắc đầu, bất đắc dĩ nói một câu: "Đợi con bé tỉnh táo lại rồi nói sau." Sau đó ông lại quay đầu nhìn về phía Lệ Hạo Đình.
"Sao tôi lại chưa bao giờ nghe cậu nói, cậu có một đứa con trai lớn như vậy?" Ông tò mò hỏi, nghe thấy một giọng nói vang lên trong lòng. Nếu như Lệ Hằng là con rể ông, vậy thì đứa nhóc thông minh này sẽ là cháu ông.
"Tôi cũng mới biết chuyện này gần đây." Lệ Hằng nhìn con trai, cười khổ trả lời.
"Nó chính là nguyên nhân cậu từ hôn?"
"Một phần trong đó, mẹ của nó mới là nguyên nhân chính." Anh nhìn về phía Đồ Đông Nhan trong mắt tràn ngập dịu dàng và thương yêu.
Kim Ân nhìn người phụ nữ khiến ông mất đi đứa con rể quý chỉ trong một đêm này, phát hiện dung mạo của cô còn bình thường hơn tưởng tượng của ông rất nhiều, nhưng khôn biết vì sao vào trong mắt ông, lại khiến ông có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
"Đông Nhan." Lệ Hằng Nguồn ebook: cu.ngquanghang.net dịu dàng gọi vợ mình đến bên cạnh, giới thiệu hai người. "Ông chủ đây là bà xã tôi, Đồ Đông Nhan. Đông Nhan, đây là ông chủ anh thường kể với em, ông ấy luôn chăm sóc anh khi anh ở Mĩ, Kim Ân tiên sinh."
"Chào ngài." Cô gật đầu với ông.
"Đồ tiểu thư, tôi cảm thấy cô rất quen mắt, có phải chúng ta từng gặp mặt ở đâu rồi không?" Ông nhìn cô chằm chằm, cuối cùng ông vẫn không nhịn được hỏi.
Toàn thân Đồ Đông Nhan cứng đờ, hoàn toàn không dám nhìn về phía bà Kim đang đứng
"Không, chúng ta chưa từng gặp mặt." Cô lắc đầu, nhẹ nói.
"Vậy sao?" Kim Ân như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: "Đúng rồi, tôi giới thiệu với cô đây là vợ tôi. Bà xã?"
Ông quay đầu gọi vợ mình lại phát hiện mặt bà tái nhợt, đang lấy vẻ mặt kinh hoàng nhìn bọn họ.
Chuyện gì xảy ra vậy? Ông muốn nói, nhưng trong nháy mắt, ông đột nhiên phát hiện ra một chuyện, đó là dáng dấp của Đồ Đông Nhan có điểm giống với bà xã ông, nhất là đôi mắt, giống như được đúc ra từ một khuôn.
Ông đi qua đi lại giữa hai người, quan sát vẻ mặt của hộ càng lúc càng lo lắng, nghi ngờ trên mặt ông càng lúc càng đậm, mà không khí xung quanh cũng dần chìm vào yên lặng.