Chương 25: Chương 4 - Phần 3

Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ba giờ mười, trong đại sảnh ngân hàng, người đến người đi, cảnh tượng bận rộn này từ sáng sớm đến giờ vẫn không có dấu hiệu bớt đi.
Đồ Đông Nhan cầm tập tài liệu vừa copy giúp khách hàng đi về chỗ ngồi của mình, cô vừa ngồi vào chỗ thì có người gọi lại.
"Đồ tiểu thư."
Cô dừng chân quay đầu lại, chỉ thấy một vị khách của cô đang đứng ở cửa chờ, mỉm cười nhìn cô. "Vu Hàn, cô đến rồi, có thể chờ tôi một chút không?" Cô chào hỏi.
"Được, hình như cô luôn rất bận rộn?"
"Đúng vậy, nhưng tôi cũng không có biện pháp. Chờ tôi một chút!" Cô áy náy cười một tiếng, vẫy tay, trở về chỗ ngồi của mình, nói chuyện với một người khách hàng khác.
Bởi vì bài báo của BRICs năm ngoái, thị trường châu Á rất được coi trọng đã bị bão táp hơn nửa năm, bởi vì xu hướng tăng quá nhanh và đột nhiên thu về lợi lớn, giá cả thị trường toàn cầu đều thay nhau tăng lên.
Mà Đồ Đông Nhan cũng không quan tâm giá cả thị trường tốt hay xấu, vì cô thân là chuyên viên tư vấn quản lý tài sản cao cấp nhất trong ngân hàng, lúc thị trường tốt cô sẽ có nhiều khách hàng hơn; lúc thị trường không tốt cô sẽ cố gắng tư vấn khách hàng đầu tư tránh nguy hiểm, cho nên công việc của cô luôn hình dung bằng ba chữ bận rộn, nhưng thời gian này, cô bận đến mức không có thời gian để ăn trưa, đây đúng là một điều hiếm thấy.
"Sao rồi? Cô đã quyết định đầu tư vào hạng mục đó chưa?" Cô mỉm cười nhìn khách hàng mới từ hơn nửa giờ trước đã do dự không ra được quyết định.
"Vậy theo đề nghị của cô là được rồi, cô nói công ty Phú Đạt chuyển bị khai phá thị trường Trung Quốc, đúng không?"
"Đúng vậy, Templeton Developing Markets Trust." Đồ Đông Nhan tỉ mỉ xác nhận. "Vậy số tiền đầu tư tính sao? Sẽ giống như những gì vừa nói, đầu tư mười ngàn tệ trước nhé? Mỗi tháng sẽ khấu trừ sáu ngàn."
"Được."
"Vậy quyết định như thế sao? Đây là thẻ tín dụng của cô, trả lại cho cô trước, còn có con dấu, sổ ghi chép của cô và những vật khác, chờ tôi làm xong, sẽ gọi điện thoại cho cô tới lấy được không?"
"Được. Vậy tôi đi trước, cảm ơn cô."
Đồ Đông Nhan mỉm cười gật đầu đứng dậy, lấy tấm danh thiếp trong hộp đưa cho cô. "Nếu có bất kỳ vấn đề gì, cô có thể gọi cho tôi theo số này."
Sau khi Trương tiểu thư mỉm cười nhận lấy tấm danh thiếp thì lập tức xoay người rời đi.
Cô vừa rời đi, Vu Hàn lập tức đi lên, ngồi vào chỗ cô nàng đó vừa ngồi.
Đồ Đông Nhan mỉm cười, nhưng trong lòng lại thở dài, vì cô lại thấy một vị khách hàng đi vào cửa ngân hàng. Trời ạ, đã thật sự xong chưa vậy? Cô đã muốn chết vì đói rồi đây!
Cô bất đắc dĩ ngồi vào chỗ ngồi, đang mở miệng muốn nói chuyện với Vu Hàn, nhưng một giây sau, cô chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, đột nhiên đứng phắt dậy, quay đầu nhìn về phía cửa.
Cô trợn to mắt, khó tin nhìn chằm chằm vào người đứng ngạo nghễ giữa đám đông mọi người trước cửa ngân hàng, tay anh cầm một bó hoa hồng, đi thẳng về phía cô.
Cô không nhìn lầm, đó thật sự là Lệ Hằng. Tại sao anh lại ở đây? Bó hoa lớn trên tay anh là có chuyện gì? Không phải là muốn tặng cô chứ?
"Đồ tiểu thư?"
"Xin lỗi, cô có thể đợi tôi một chút không?" Cô nhanh chóng nói với Vu Hàn, sau đó vội vàng đi vòng qua bàn làm việc, tiếp đón người đàn ông không nên xuất hiện này.
Thấy Đồ Đông Nhan chủ động đi về phía mình, Lệ Hằng dừng bước, đứng tại chỗ mỉm cười với cô.
Một người đẹp trai cầm một bó hoa hồng lớn trong tay, hình ảnh như vậy chỉ có người mù mới có thể không bị hấp dẫn. Chỉ thấy mọi người trong ngân hàng, mặc kệ là khách hay nhân viên, thậm chí là những người tình cờ đi qua ngân hàng này, đều đồng loạt đưa mắt nhìn, ngân hàng vốn đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, trừ âm thanh thông báo từ tivi phát ra, tất cả mọi người không hẹn mà cũng im lặng.
Trời ạ, cô thật sự muốn chạy trốn. Đồ Đông Nhan vừa rên rỉ trong lòng, vừa đi đến trước mặt anh.
"Hi, sao anh lại biết nơi này, tới đây có việc sao?" Không để ý đến không khí quỷ dị xung quanh, ép buộc mình nở nụ cười với anh, dịu dàng mở miệng.
"Đúng, anh đến vì có việc, làm chuyện lớn cả đời người." Mắt Lệ Hằng không chớp nhìn cô, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Cái gì?"
Lệ Hằng nhìn cô thật lâu, đột nhiên khẽ cong đầu gối xuống, quỳ một gối trên mặt đất đến trước mặt cô.
Đồ Đông Nhan bị dọa, không tự chủ được lui về phía sau một bước, kinh hoảng nhìn anh chằm chằm.
"Tiền bối..."
"Đông Nhan, gả cho anh được không?" Anh dâng bó hoa trong tay lên, lớn tiếng cầu hôn cô trước mặt mọi người.
Cô nghẹn họng, nhìn anh chằm chằm, cả người sợ đến choáng váng.
Xung quanh yên tĩnh lại, tiếp theo sự yên tĩnh mà dù hai người có châu đầu lại nói chuyện rất nhỏ với nhau cũng nghe thấy thì đột nhiên có một người kêu to. "Đồng ý đi."
Sau tiếng hô này, đại sảnh ngân hàng lập tức vang lên tiếng hét của mọi người.
"Tiểu thư, cô nhanh đồng ý anh ta đi. Anh ta đẹp trai như vậy."
"Đúng vậy, nhanh đồng ý đi, nếu như đó là tôi, tôi đã sớm đồng ý rồi."
"Nhìn qua anh ta có vẻ là người có tiền, gả cho anh ta, sẽ không phải chịu khổ! Đồng ý nhanh lên một chút."
"Đồ tiểu thư, đến lúc cô kết hôn thì phải báo cho tôi đó?"
"Nhớ mới tôi ăn bánh đó!"
"Oa, thật lãng mạn!"
Lãng mạn cái đầu anh ấy! Đồ Đông Nhan chỉ cảm thấy tâm trạng mình nặng nề, dở khóc dở cười không biết nên nói gì. Giờ phút này, cô chỉ mong có một cái lỗ để chui vào, cả đời này không cần phải ra người nhìn mặt người khác.
Trời ạ! Tại sao anh lại muốn đùa kiểu này, không phải anh đã vợ chưa cưới rồi sao? Anh quỳ xuống cầu hôn cô trước mặt mọi người như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Rốt cuộc anh phải tổn thương cô đến mức nào thì mới chịu dừng tay?
Không muốn làm anh khó coi trước mặt mọi người, để mình bị mọi người coi là một người phụ nữ lạnh lùng, máu lạnh vô tình, cô đưa tay nhận bó hoa của anh, lại quay đầu nhìn về phía người quản lý.
"Quản lý, tôi có thể ra ngoài một chút không?" Cô hỏi, sau khi quản lý gật đầu với cô, cô lại áy náy nhìn sang khách hàng của mình,Vu Hàn. "Xin lỗi, cô có thể đợi tôi thêm một chút được không?"
"Không sao, hôm nào đó tôi trở lại là được rồi." Vu Hàn lắc đầu, mỉm cười đứng dậy. " Tôi là người rất biết điều, không muốn làm chậm trễ chuyện lớn cả đời của cô, mau đi đi!" Cô trêu chọc. "Đồ tiểu thư, chúc cô hạnh phúc!"
Nhìn những người xung quanh mỉm cười chúc phúc, cô cảm thấy khổ mà không nói ra được, sau nhẹ giọng nói lời cảm ơn, cô nhanh chóng đi ra cửa chính, sau đó tức giận đùng đùng đi đến một góc tối bên cạnh ngân hàng.
"Xe của anh dừng ở phía khác."
Anh ở sau lưng vẫn dám mở miệng nói chuyện, cô nhất thời không kiềm chế được tức giận, xoay người giơ tay lên, ném bó hoa hồng về phía anh. "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Anh chỉ muốn nói cho em biết em đi nhầm hướng mà thôi." Lệ Hằng tiếp được bó hoa, vô tội nhìn cô trả lời.
Đồ Đông Nhan dùng sức hô hấp, muốn mình tỉnh táo lại, vì hành động vừa rồi của cô khiến cho những người đi đường dừng lại quan sát. Cô mím môi, đột nhiên xoay người, muốn đi vào ngõ hẻm để tránh đám người, nào biết anh lại cầm tay cô.
"Đi bên này mới đúng." Anh mỉm cười với cô, trong khi cô chỉ muốn hét thật to vào tai anh.
"Buông em ra, em không muốn đi cùng anh đến đâu hết, em ra ngoài này là muốn nói chuyện rõ ràng với anh thôi." Cô chịu đựng kích động muốn thét chói tai, lạnh giọng nói với anh.
Anh gật đầu thể hiện đã biết, nhưng không buông cô ra, ngược lại kéo cô đi về hướng khác.
"Lệ Hằng!" Cuối cùng, cô không nhịn được hét lớn.
"Nếu muốn nói rõ ràng mọi chuyện thì nên tìm một chỗ ngồi ngồi xuống rồi nói, không phải sao? Cũng không thể đứng ven đường nói chuyện thế này được!" Anh quay đầu, cho cô một nụ cười dịu dàng, nhưng vẫn ngang ngược kéo cô đi về phía trước.
"Em chỉ muốn nói một câu, đó chính là xin anh sau này đừng làm ra những hành động không thể giải thích như vậy nữa, đừng vì cảm thấy nhàm chán mà chạy đến chỗ em nói giỡn!"
"Hình như đây là hai câu." Anh không chút để ý đến lửa giận của cô.
Đồ Đông Nhan dùng sức kéo tay mình về, dừng bước nhìn anh.
"Anh nói đùa thôi mà."
"Không buồn cười chút nào." Cô bỗng nhiên xoay người rời đi, lại bị anh dùng sức nắm lại, trong nháy mắt kéo cô về bên cạnh mình.
"Anh nói xin lỗi."
Cảm giác dán chặt vào người anh khiến toàn thân cô cứng ngắc, cô vặn vẹo thân thể muốn tránh thoát, nhưng anh lại vẫn không chịu buông lỏng.
"Tiền bối, nam nữ thụ thụ bất thân, anh mau buông em ra."
Lệ Hằng ngẩn người, đột nhịn ngửa đầu cười to, cười đến mức không thể tiếp tục ôm cô.
"Anh đã quên mất em rất có bản lĩnh chọc cười anh." Anh cười nói, sau đó vui thích cúi đầu hôn cô, khiến cô chỉ có thể giương mắt, cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người ngây ngốc, cho đến khi môi anh rời khỏi, cô vẫn không kịp phản ứng.
Nụ hôn đã lâu còn ấm áp hơn trong trí nhớ của cô, cũng dịu dàng hơn, không có một tia cưỡng đoạt, chỉ có yêu thương và quý trọng. Nhưng điều đó ngược lại khiến cô càng không vui, vì anh đã có vị hôn thê, chuẩn bị kết hôn, tại sao lại dùng nụ hôn quý trọng yêu thương này hôn cô?
"Anh đang làm gì ở đây?" Cô nhìn anh chằm chằm, giận dữ ngút trời, lạnh giọng chất vẫn.
Khóe môi anh nâng lên "Hôn em." Sau đó lại làm như chưa kết thúc liếm môi dưới.
Đồ Đông Nhan nắm chặt quả đấm, cô sợ nếu mình không làm vậy, cô nhất định sẽ tát anh một cái ngay trên đường lớn ở trước mặt mọi người.
"Tại sao anh lại làm như vậy?" Cô cắn răng hỏi. "Anh không quan tâm việc mình phản bội vợ sắp cưới nhưng em quan tâm, em tuyệt đối không muốn trở thành người thứ ba."
"Em không phải người thứ ba." Anh nghiêm túc nhìn cô, nghiêm túc nói.
Cô cười nhạo. "Vậy là cái gì?"
"Là tình yêu thật lòng duy nhất trong cuộc đời này của anh, là người phụ nữ anh thật lòng muốn kết hôn."
Nhưng cô chỉ giễu cợt hừ lạnh.
Lệ Hằng nhìn cô, chậm rãi bổ sung thêm một câu. "Hay là người mẹ con trai anh yêu nhất."
Trên mặt cô lập tức không còn một chút máu, chỉ còn lại vẻ khiếp sợ và trắng bệch, tim cô đập trật vài nhịp, cô có cảm giác hít thở không thông, vừa sợ vừa luống cuống.
Sao anh lại biết sự tồn tại của Hạo Đình? Không thể nào!
"Em... em không biết anh đang nói về cái gì, em... em phải về làm việc." Cô hốt hoảng nói, nhanh chóng xoay người muốn tránh đi.
"Bộ dạng của Hạo Đình rất giống anh, nhưng tính cách yên lặng như vậy hình như khá giống em."
Đồ Đông Nhan đột nhiên dừng bước, vẻ mặt khiếp sợ quay đầu nhìn anh.
"Đúng, anh đã gặp nó."
"Không thể nào!" Cô đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
"Trên đời này không có chuyện gì là không thể, thân ái."
**
"Đồ Hạo Đình, con đi ra đây cho mẹ!"
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng hét tức giận của mẹ, Đồ Hạo Đình còn đang nằm trong phòng của Dịch Hạo Lôi đột nhiên rụt đầu lại.
"Dì Đông Nhan về rồi." Đồ Hạo Anh nói.
"Đứng có nói nhảm." Đồ Hạo Tễ nhìn về phía Đồ Hạo Đình. "Cậu phải ra ngoài sao?"
"Chờ một chút đã." Dịch Hạo Lôi ngăn cản. "Có lẽ là mẹ mình tới."
"Đồ Hạo Đình!" Ngoài cửa phòng lại tiếp tục truyền đến tiếng gầm giận dữ.
Cậu nhóc đang ngồi trên ghế đứng lên, bất đắc dĩ lắc đầu, chấp nhận đi ra cửa phòng, mở cửa đi ra ngoài.
Có lẽ đã biết cậu sẽ trốn trong phòng Dịch Hạo Lôi, Đồ Đông Nhan đang đứng trước cửa phòng, vẻ mặt giận không kiềm được chờ con trai xuất hiện.
"Con theo mẹ lên tầng." Cô nghiêm nghị ra lệnh.
Lời vừa dứt, cửa chính phòng ngủ đột nhiên mở ra. Sắc hơi ửng đỏ, Đồ Thu Phong quần áo xốc xếch nhanh chóng đi ra ngoài, theo phía sau là nam chủ nhân, quần áo cũng xốc xếch giống vậy.
Dịch Hạo Lôi vừa nhìn thấy dáng vẻ của ba mẹ, lập tức không nhịn được trừng mắt. Hai người họ lại ở trong phòng nói chuyện thân mật.
"Đông Nhan, sao cậu lại lớn tiếng với Hạo Đình như vậy, nó làm sai chuyện gì sao?" Đồ Thu Phong hỏi.
"Chuyện này cậu không cần phải lo." Cô tức giận không thể tiêu.
"Sao mình có thể mặc kệ được, cậu rất ít khi lớn tiếng với thắng nhóc, trừ lúc cậu tức giận. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đồ Đông Nha hơi nhếch môi, im lặng không nói.
"Hạo Đình, cháu đã làm chuyện gì khiến mẹ cháu tức giận như vậy?" Người lớn không nói lời nào, Đồ Thu Phong đành đặt lực chú ý vào người đứa nhỏ.
"Dì Đông Nhan, có phải chú Lệ tới tìm dì không?" Người mở miệng nói chuyện chính là Đồ Hạo Tễ.
Cô kinh ngạc, trong nháy mắt quay đầu về phía cậu. "Hạo Tễ, cháu vừa nói gì? Cái gì mà chú Lệ?"
"Chú Lệ Hằng. Chú ấy là ba của Hạo Đình, dì Đông Nhan nên biết mới đúng."
Đồ Đông Nhan nhìn cậu chằm chằm, lại quay đầu về phía con trai vẫn đang im lặng, một hồi lâu sau, cô mới hỏi. "Là ai nói cho mấy đứa biết chuyện này?"
"Là mình nói." Đồ Thu Phong thừa nhận. "Nhưng vì sao mấy đứa lại biết hôm nay anh ta sẽ tới tìm dì Đông Nhan của mấy đứa?" Cô nhìn con trai. "Hạo Lôi, con nói đi."
"Để tôi nói đi." Nam chủ nhân Dịch Ngạo Dương đột nhiên mở miệng.
"Anh thì biết cái gì?" Cô hoài nghi nhìn chằm chằm ông xã.
"Đến phòng khách rồi hãy nói!" Nói xong, anh quay sang ôm eo bà xã, dẫn đầu đi xuống dưới nhà.
Đoàn người đi đến phòng khách, anh tìm một chỗ có thể tiếp tục ôm bà xã ngồi xuống, mà Đồ Đông Nhan lại chọn ghế sô pha một người, về phần bốn cậu nhóc này, trừ Đồ Hạo Đình vẫn cúi đầu không nói gì, tất cả đều tìm một chỗ thoải mái để ngồi xuống.
"Hạo Đình, sao cậu lại đứng đó, nhanh qua đây đi." Dịch Hạo Lôi kêu lên.
Đầu tiên cậu liếc sang một chút nhưng vẫn nghiêm mặt, mẹ rõ rằng còn rất tức giận, sau đó vẫn lặng yên cúi đầu.
"Hạo Đình, ngồi xuống." Dịch Ngạo Dương dịu dàng khuyên cậu.
Đồ Hạo Đình lại nhìn mẹ lần nữa.
Chỉ thấy Đồ Đông Nhan dùng sức thở một hơi, mới quay đầu nhìn con trai mang vẻ mặt áy náy. "Ngồi xuống đi."
Mặc dù biết rõ mẹ còn đang giận mình, cậu vẫn chọn ngồi xuống cạnh mẹ.
Vì thế, Đồ Đông Nha cảm thấy rất đau lòng, tự trach và xin lỗi. Con trai muốn có ba thì không phải lỗi của nó, sai là cô, người mẹ này không thể cho nó một người ba, cô thật sự là một người mẹ không tốt.
"Đông Nhan." Dịch Ngạo Dương chậm rãi mở miệng. "Em nên biết anh luôn đối xử với em và Hạ Mỹ như em gái của mình, cho nên sau khi Thu Phong nói chuyện của em cho anh, hôm sau anh lập tức cho người đi điều tra nơi ở của vị Lệ tiên sinh đó, về chuyện không trưng cầu ý kiến của em, anh muốn nói với em lời xin lỗi."
Đồ Đông Nhan nhìn Đồ Thu Phong một cái, không còn lời nào để nói, vì bọn họ đều muốn tốt cho cô.
"Anh vốn muốn tìm một cái cớ để hai người gặp mặt," Dịch Ngạo Dương nói tiếp. "Nhưng ngày đó, Hạo Đình đột nhiên hỏi anh, có phải chỉ gặp một lần, anh đã thích Hạo Lôi? Nếu ba không thích đứa con của mình, thì nó phải làm sao để ba nó thích? Anh hỏi tại sao nó lại hỏi như vậy, nó nói nếu như ba nó có thể thích nó, có lẽ sẽ không cưới người phụ nữ khác.
"Mặc dù hơi khắc nghiệt, nhưng anh vẫn nói cho nó, cũng không phải tất cả ba mẹ đều thích những đứa con của mình, có một số ba mẹ không có lý do vẫn không thích con mình, không quan tâm đứa bé đó có thông minh khéo léo, hiểu lòng người cỡ nào cỡ nào. Nhưng cho dù như vậy, nó vẫn mang theo tâm trạng lo lắng mong anh giúp nó một tay, nói nó muốn gặp ba nó, cho nên anh mới cho nó phương thức để liên lạc với vị Lệ tiên sinh đó, chiều hôm qua bọn họ mới gặp nhau."
"Chiều hôm qua? Sao anh không đề cập chuyện này với em?" Đồ Thu Phong không nhịn được oán trách.
"Xin lỗi, anh muốn chờ tới sau khi tất cả kết thúc mới nói cho em biết." Dịch Ngạo Dương cúi người xuống hôn vợ yêu một cái.
"Cái gì gọi là tất cả kết thúc?" Giọng Đồ Đông Nhan có chút không vui.
"Lệ Hằng nói với anh rằng anh ta sẽ giải trừ hôn ước để kết hôn với em, hôm nay anh ta đi tìm em mà lại không nói chuyện này sao?"
Nói cho cô viết? Cái gì mà anh ta chỉ nói cho cô biết, anh ta gần như chiếu cáo cho toàn thiên hạ biết rồi, nhưng cô lại không chút vui mừng. Thì ra, anh đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn kết hôn với cô, tất cả chỉ vì đứa bé, mà anh vẫn đường hoàng nói mình yêu cô, anh ta là tên lừa gạt! Tám năm trước tám năm sau đều là một tên lừa gạt!
"Anh ta sẽ giải trừ hôn ước, kết hôn với Đông Nhan? Anh ta thật sự nói như vậy?" Đồ Thu Phong nóng nảy hỏi.
"Đúng." Khóe miệng anh nhếch lên trả lời câu hỏi của vợ yêu.
"Cái tên khốn khiếp!" Cô đột nhiên nổi giận mắng.
Dịch Ngạo Dương không nhịn được sững sờ. "Sao vậy? Chẳng lẽ em không hi vọng hai người
họ kết hôn?" Là anh hiểu lầm hi vọng vợ yêu rồi sao?
"Hi vọng nhưng không phải dùng cách này!" Cô tức giận nói.
"Lại cách này? Rốt cuộc em đang nói gì vậy?" Anh hoàn toàn không hiểu vợ yêu đang giận cái gì..
"Vì phụ trách mà kết hôn, đây là điều không được nhất, cũng là chuyện khiến người khác không tha thứ nhất!"
"Thu Phong, đừng nói nữa." Đồ Đông Nhan nói.
"Nếu như anh ta kết hôn với cậu thật sự chỉ vì Hạo Đình, đừng gả cho anh ta, Đông Nhan." Cô cảm thấy lòng đầy căm phẫn nói với Đồ Đông Nhan.
"Thu Phong!" Dịch Ngạo Dương không nhịn được quát bảo ngưng lại.
"Sao vậy, chẳng lẽ em nói sai sao? Một người chỉ có trách nhiệm mà không có tình yêu thì không cần kết hôn cũng được, dù sao cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn." Đồ Thu Phong vô cùng tức giận, hơn nữa cơn tức sắp nổ tung, "Nhưng vì đứa bé mà vứt bỏ vợ sắp cưới, chạy tới đây để hoàn thành cuộc hôn nhân không tình yêu này, anh được đấy, Lệ Hằng!
"Bọn nhỏ đều đang ở đây." Dịch Ngạo Dương không thể không nhắc nhở cô.
"Bọn nó đều rất thông minh, nhất định sẽ hiểu được đạo lý như vậy. Đúng không, Hạo Đình?"
Nhưng câu trả lời của Đồ Hạo Đình lại khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn. "Nhưng ba nói ba rất yêu mẹ, mà không phải là vợ sắp cưới của ông ấy."
Đồ Thu Phong đột nhiên không thốt nên lời, chỉ cảm thấy đau lòng.
Hạo Đình là đứa bé ngoan ngoãn nhất trong năm đứa, cũng mẫn cảm, cẩn thận nhất, nó không bao giờ là người khiến người lớn lo lắng, nhưng bây giờ lại không chú ý tới tâm tình của cô, nói ra những lời như vậy vậy thì có thể thấy được, nó muốn có ba từ rất lâu rồi.
"Hạo Đình..." Đồ Đông Nhan gọi, vành mắt đỏ lên. Nó thật sự muốn có một người ba sao?
"Dì Đông Nhan, Hạo Đình nói thật. Cháu cũng nghe thấy." Dịch Hạo Lôi tiến lên nói giúp.
"Cháu cũng nghe được." Hai nhóc sinh đôi đồng thanh đảm bảo.
"Mấy tên nhóc các cháu còn quá non nớt, người lớn có nhiều lúc để đạt được mục đích cũng không từ thủ đoạn, nói láo chính là một trong số đó." Đồ Thu Phong không nhịn được nói.
"Thu Phong, sao em có thể nói những lời như thế với bọn nhóc?" Dịch Ngạo Dương cau mày.
"Đây là một cơ hội để giáo dục, huống chi tất cả lời em nói đều là thật." Cô nhìn ông xã một cách xem thường, thở dài nói.
"Em còn chưa biết sự thật đã cắt câu nghĩa như vậy."
"Cho nên ý anh là anh biết sự thật sao?" Cô vẫn không cách nào chấp nhận được một người đàn ông vứt bỏ vợ sắp cưới của mình, sau đó dù không có tình yêu vẫn cưới một người phụ nữ khác vì đứa bé.
Dịch Ngạo Dương không trả lời câu hỏi giễu cợt của vợ yêu, ngược lại, anh quay đầu sang Hạo Đình, "Hạo Đình, dây chuyền của cháu đâu?"
"Dây chuyền gì?" Đồ Thu Phong nhìn ông xã một cái, lại quay đầu nhìn về phía cậu nhóc.
Cậu nhóc lập tức lấy một sợi dây màu bạc ra khỏi túi, dây chuyền xuyên qua một chiếc nhẫn gì đó.
"Đó là cái gì vậy?" Cô tò mò đứng lên xem, lại bị ông xã ôm chặt vào lòng, hoàn toàn không thể động đậy.
"Đông Nhan, em xem đó là cái gì." Dịch Ngạo Dương nói với Đồ Đông Nhan.
Đồ Đông Nhan nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, gương mặt vô cùng dọa người, toàn thân cô như bị sét đánh, không thể động đậy.
Sao cô có thể không nhận ra chiếc nhẫn này, vì ở trong phòng cô cũng có một chiếc nhẫn giống y như vậy, chỉ khác là nhỏ hơn một chút. Đó là vật mà trước khi anh rời khỏi đây đưa cho cô, mặc dù không nói rõ, nhưng cô biết cặp nhẫn đôi này mang ý nghĩa gì.
"Nhìn bộ dạng, có vẻ anh ta không lừa anh, anh ta nói chiếc nhẫn này là vật định tình của hai người." Nhìn ánh mắt khiếp sợ của cô, Dịch Ngạo Dương chậm rãi mở miệng.
Đồ Đông Nhan đột nhiên nhìn về phía người nói chuyện.
Mặc dù cô không dám đoán cũng không dám nghĩ, nhưng đám án đã hiện rõ trong lòng cô.
"Ba lấy vật này từ trên cổ ông ấy xuống đưa cho con." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồ Hạo Đình lộ vẻ hạnh phúc. "Ông ấy nói, trước kia ông ấy đã đưa một vật giống như vậy cho người ông ấy thích nhất, hiện tại, ông ấy giao chiếc nhẫn này cho con, bởi vì con là người thứ hai ông ấy yêu quý nhất trên thế giới này."
Đồ Đông Nhan lấy tay che miệng, cặp mắt ướt át không khống chế được chảy xuống.
"Nếu như anh ta thật sự đã quên em, không có bất kỳ tình cảm gì với em, chắc chắn sẽ không mang chiếc nhẫn này theo người." Dịch Ngạo Dương nói với cô.
"Đã như vậy, tại sao anh ta lại có vợ sắp cưới ?" Đồ Thu Phong không hiểu cau mày hỏi.
"Vấn đề

1 2 »