Chương 1: - Phần 1

Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phần "Tôi Muốn Làm Phu Nhân"

Nhân vật: Lãnh Quân Giương - Đồ Xuân Tuyết.

Văn án:

Người phụ nữ này rốt cục có con mắt hay không?
Lại không nhận ra hắn là người năm đó có tình một đêm với cô.
Đã vậy thì đừng có trách hắn kéo cô trở về phòng ôn lại mộng cũ.
Tuy cô vừa thấy mặt không ôn tồn, kiêu ngạo.
Thế nhưng cô cũng không cần phải lấy bình hoa đập vỡ đầu hắn chứ.

Hơn nữa bây giờ là như thế nào?
Đều là lần thứ ba gặp mặt mà cô còn hỏi "Anh là ai?"
Hoàn hảo là danh tổng giám thiết kế của hắn có chút vang dội.
Mới có thể cùng đường với nữ nhân bán quần áo trên mạng này.
Chỉ là đội chó săn cái mũi cực linh đã tới rồi.
Tuôn ra tin đồn hắn định tình với người mẹ chưa lập gia đình.
Cái gì?
Người hô to "ta muốn làm phu nhân" là cô, giờ đã thăng cấp trở thành mẹ...

Tiết Tử

Thời đại thay đổi, nhưng giấc mộng con người theo đuổi vĩnh viễn không thay đổi, cho dù nam nữ già trẻ, nghèo hèn hay phú quý, thậm chí là cô nhi bị bỏ rơi tại viện trẻ mồ côi, cũng có giấc mộng họ muốn theo đuổi .

Xuân Tuyết, Hạ Mĩ, Thu Phong, Đông Nhan bốn người là chị em cùng lớn lên trong cô nhi viện, vẻ ngoài của các cô thì khác nhau, cá tính khác nhau, cách thức bị bỏ rơi trước cửa cô nhi viện cũng khác nhau, nhưng giống nhau ở chỗ đều có ước mơ muốn hoàn thành.

Từ nhỏ đã sinh trưởng trong viện mồ côi nghèo nàn, so với các bạn cùng tuổi cũng trưởng thành hơn, sớm đặt ra lý tưởng cho cuộc đời, từ năm mười hai tuổi các cô đã nuôi trong mình giấc mộng vĩ đại.

Nhìn các bạn học sinh thường có quần áo mới để mặc, mà các cô lại chỉ có thể nhận quần áo cũ từ các nhà từ thiện để chống đỡ phong hàn, nhìn học sinh các khóa có cha mẹ đặc biệt đưa đón, các cô lại chỉ có thể tự mình cưỡi xe đạp.

Các học sinh được ăn, được mặc, được ở chỗ tốt còn có dư thời gian kết giao bạn trai đến khoe khoang, các cô chỉ có thể không ngừng mà cố gắng. Sau đó, tự nói với mình cuối cùng các cô cũng sẽ có một ngày trở nên xinh đẹp, trở thành tiêu điểm cho người khác hâm mộ cùng ghen ghét.

Trước khi các cô tốt nghiệp tiểu học thì đã xác định được mộng tưởng.

Đồ Xuân Tuyết trời sinh tính tình ôn nhu có chút hồ đồ. Bởi vì cô không có mục tiêu và hi vọng quá lớn, chỉ biết mình yêu thích đi dạo phố, cũng nghiên cứu cách ăn mặc của người khác, xem người khác ăn mặc thật xinh đẹp, bản thân vì vậy cũng cảm thấy xinh đẹp và vui vẻ. Vì vậy Hạ Mĩ liền định ra mục tiêu là làm phu nhân cho cô.

Làm phu nhân sao?

Tựa hồ như có vẻ cùng cô ưa thích gì đó đầy phù hợp.

Tốt!

Như vậy mộng tưởng của cô là - Ta muốn làm phu nhân.

Cho nên bọn họ cố gắng đọc sách, cố gắng kiếm tiền, cố gắng vì giấc mộng của bản thân.

Thời gian đồng hồ cát vì vậy từng giọt, từng giọt trôi qua. Ngày các cô đạt thành mộng tưởng, có phải cũng như cái đồng hồ cát càng lúc càng chồng cao cát càng lúc càng tới gần?

Hay là thời gian sẽ làm cho các cô lớn lên và nhận ra rõ ràng cái các cô gọi là giấc mộng chính là vĩnh viễn cũng đạt thành không được nguyện vọng, cho nên mới được gọi là giấc mộng. Sự thật, chân tướng, kết quả cuối cùng là ra sao?

Để cho chúng ta cùng nhau làm chứng cho các nàng a!!!

Chương 1

"Em không phải ban ngày còn đi học sao?"
"Đúng"
"Cha mẹ em đồng ý cho em buổi tối ra ngoài làm việc sao?"
"Em là cô nhi"
"Á! Thật xin lỗi "
"Không sao." Đồ Xuân Tuyết mỉm cười lắc đầu trên mặt không thấy xuất hiện một tia tự ti là cô nhi hay một tia thù hận.
Thái Mĩ Lâm lẳng lặng nhìn cô gái trước mắt này nhu thuận, thuần khiết làm cho cô có cảm giác như đang tắm gió xuân, phát hiện mình từ đáy lòng tự nhiên yêu mến cô gái này. Thân là nhà phục sức quốc tế nổi danh quản lí khu Đài Bắc, cô luôn luôn xem trọng những người có kinh nghiệm, bằng cấp hơn nữa còn phải thông qua các cuộc thi khảo nghiệm, mới có thể chính thức trúng tuyển.
Nhưng trước mắt là cô gái vừa hơn mười tám tuổi này lại làm cho cô có loại xúc động không thể giải thích được muốn phá lệ một lần để mướn người. Là vì cô gái là một cô nhi nên dẫn phát lòng trắc ẩn của cô sao?
Không đúng, cô nên xem trọng năng lực, tính dẻo dai và nguyên tác mới đúng. Tuy nhiên hiện tại mà nói, nói như thế còn có chút quá sớm. Nhưng cô gái này còn tràn đầy tính không xác định, Thái Mĩ Lâm cộ có kinh nghiệm nhiều năm trong việc lựa chọn người. Cô tin tưởng cô gái trẻ tuổi trước mắt này, tương lai có thể tại đây giữ lấy một vị trí nhỏ nhoi. Cô đối với ánh mắt của chính mình luôn rất có lòng tin.
"Nếu như chị mướn người theo lời của em, nhanh nhất khi nào thì có thể tới làm? "
Đồ Xuân Tuyết ngạc nhiên, mở lớn mắt: "Ngày mai có thể. " Cô trả lời ngay.
"Tốt, vậy ngày mai buổi chiều sáu giờ em đến báo danh."
"Cảm ơn chị, quản lí. Em sẽ cố gắng hết sức để công tác tốt, cám ơn chị!" Cô lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên không ngừng cúi đầu cám ơn."
"Trước đừng nên cao hứng quá sớm, công ty quy định có ba tháng thử việc, cho dù là sinh viên làm việc không công cũng không có ngoại lệ. Cho nên ba tháng kế tiếp, nếu như em làm việc không tốt hoặc khó coi đều có thể làm mất đi phần công việc này."
"Không quan hệ." Trong giọng nói của cô vẫn tràn đầy lời cảm tạ, "Cảm ơn quản lí cho em cơ hội này, em nhất định sẽ cố gắng, cũng sẽ làm việc cho giỏi để thông qua ba tháng thử việc này."
"Chị mong là vậy." Thái Mĩ Lâm mỉm cười nói.
Đồ Xuân Tuyết dùng sức gật đầu, một lần nữ hướng tới quý nhân của cô nói cảm tạ: "Cám ơn quản lí đã nguyện ý mướn em, cám ơn."
"Như vậy ngày mai chúng ta gặp lại."
"Vâng. Cám ơn chị lần nữa, quản lí. Ngày mai gặp."
---
"Đồ Xuân Tuyết, chuẩn bị đóng cửa." Một giọng nữ không kiên nhẫn la lớn.
"A, vâng"
"Đồ Xuân Tuyết, đi ra ngoài thúc đẩy vật phẩm giá rẻ đặc biệt (tóm lại là đi ra tìm cách nhanh chóng bán đồ rẻ)." Một âm thanh khác càng không có ý tốt
"A, vâng" Gật gật đầu, lập tức nghe theo.
"Đồ Xuân Tuyết, lấy chổi vào quét sàn nhà trong tiệm đi."
"A, vâng." Chổi quét chổi quét, ở đâu nhỉ?
"Đồ Xuân Tuyết, cô không thấy những quần áo kia bị loạn rồi sao? Còn không mau lấy xuống rồi sửa sang lại, lộn xộn tùm lum như vậy, là muốn hại chúng ta sáng ngày mai bị quản lí mắng sao?"
"A" không phải vừa mới làm xong sao? Sửa sang lại lần nữa cũng tốt.
"Đồ Xuân Tuyết---- ------ -----"
Thật là bận rộn, từ khi nhóm nhân viên chính thức của cửa hàng phát hiện quản lí tựa hồ đặc biệt chiếu cố cô - cô sinh viên nho nhỏ làm việc công này, không chỉ phá lệ cho cô không phải là học về thời trang, càng không có kinh nghiệm, không có bằng cấp vào trong tiệm vừa học vừa làm, thì kiếp sống làm công của cô chỉ còn lại một chữ, đó là bận.
Quét rác, châm trà, đổ rác, thậm chí đến trong kho hàng chuyển hàng đều là trong phạm vi công việc của cô, chỉ có phục vụ khách hàng - công việc gia tăng nghiệp ích (ích lợi của việc làm ăn), mới không ở trong lĩnh vực cô phụ trách. Nói cách khác, cô trong này hoàn toàn bị xem thành cô em gái (nguyên văn : tiểu muội) phụ giúp việc lặt vặt mà đối đãi.
Tuy công việc so với người khác thì vô cùng bận rộn, tiền lương lại ít hơn so với người khác, tệ nhất chính là bị các tiền bối trong tiệm xa lánh, đây chính là tình cảnh của cô bây giờ. Nhưng Đồ Xuân Tuyết tuyệt không để ý, bởi vì chỉ cần có thể ở đây làm việc, cô có thể đến sớm hơn so với người bình thường, sờ đến quần áo đẹp và các món trang sức xinh đẹp, lưu hành nhất hiện nay. Cô thật sự rất thích rất thích công việc hiện nay đấy!
Cho nên, dù thực sự bề bộn, mệt mỏi, tiền lương cũng ít đến đáng thương, tiền bối không quan tâm cô cũng không cần để ý, chỉ cần có thể cho cô tiếp tục ở lại chỗ này là được rồi. Hơn nữa chỉ còn hai tuần lễ, nếu qua hai tuần lễ cô có thể thông qua thử việc, trở thành nhân viên chính thức.
Tuy hiện tại ban ngày còn phải đi học, nhưng Thái quản lí nói cho cô biết, hai việc này hoàn toàn không liên quan nhau, chỉ cần cô quyết tâm ở nơi này làm việc lâu dài không phải làm ngắn hạn là có thể. Hơn nữa quan trọng nhất là tiền lương cùng phúc lợi của nhân viên chính thức so với sinh viên tốt hơn rất nhiều. Đây là chỗ trợ giúp khẳng định trong kinh tế túng quẫn của cô. Cô thật sự thật may mắn, lại có thể gặp một người tốt như Thái quản lí, cô thề tương lai phải cố gắng làm việc, để cám ơn Thái quản lí.
"Đồ Xuân Tuyết, động tác của cô không thể nhanh hơn một chút sao? Tất cả mọi người đều đang đợi một mình cô!"
"A, vâng, vâng" Nhanh chóng nắm lên cái túi trong tủ, cô chạy nhanh đến hướng cửa tiệm.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Vẻ mặt tiền bối chờ khoá cửa ngoài cửa không kiên nhẫn liếc cô một cái mới nghiêng thân mình đem cửa khóa lại, cũng khởi động hệ thống an ninh.
"Chúng tôi muốn đi ăn thịt nướng, cô có muốn đi chung hay không?" Một vị tiền bối đột nhiên mở miệng mời cô.
Cô sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới các cô lại hội mở miệng mời chính mình.
"Tôi --"
"Cô bận về nhà đọc sách, ngày mai thật sự còn phải đến trường, làm sao có thời gian theo chúng ta đi ăn thịt nướng được? " Một giọng nữ khác khó nén giọng điệu khinh thường nói.
"Đúng rồi, tôi đều quên cô là một thanh niên tiến bộ, là trụ cột trong tương lai, thật có lỗi nha! Khi không tôi lại mở miệng mời." Nguyên bản người mở miệng mời lúc này mới thể hiện ra bộ dạng chế giễu.
"Không có việc gì." Đồ Xuân Tuyết vội vàng lắc đầu, "Chúc các chị ăn vui vẻ, em về trước. Hôm nay vất vả các vị tiền bối rồi, ngủ ngon!" Nói xong đối với các cô cúi chào, lại phất phất tay sau, cô liền xoay người về nhà.
"Đúng là một người ngu ngốc, thật không biết quản lí cuối cùng yêu mến cô ta ở điểm nào nữa? " Nhìn bóng lưng cô rời đi, Sasa khó chịu lên tiếng.
"Tôi cũng vậy rất buồn bực. " Lily vẻ mặt đồng ý nói.
"Tôi đoán rằng cô ta và quản lí có khả năng có quan hệ thân thích gì không? Cho nên mới có thể có đãi ngộ đặc biệt như vậy." Sasa suy đoán.
"Em đoán sai rồi, chị nghe nói cô ta là cô nhi." Trưởng tiệm Eva công bố đáp án.
Lily và Sasa đồng thanh kêu kên đầy sợ hãi:"Cô nhi?" Eva đối với các nàng nhẹ gật đầu.
" Thì ra là thế, nguyên lai quản lí là đồng tình cô ta nha!" Sasa bừng tỉnh đại ngộ nói.
"Nhưng cô nhi thì có gì đặc biệt hơn người chứ, tôi tuy không phải là một đứa cô nhi, nhưng cha mẹ tôi suốt ngày không phải làm việc thì cũng chơi mạt chược, ngày thường không có việc gì căn bản là không nhìn thấy người. Tuy rằng không giống nhau lắm, nhưng như vậy tôi cũng được coi như là cô nhi, vì cái gì bình thường quản lí không đối với tôi tốt một chút, liền đối với cô ta đặc biệt tốt?"
"Đúng vậy, tôi cũng là trong một gia đình không cha, quản lí làm sao có thể bất công, như vậy không công bằng!" Lily cũng theo bất bình.
"Các em muốn nghe chuyện không công bằng nữa không?" Eva nhìn vẻ mặt căm giận bất bình của các cô, lửa cháy đổ thêm dầu nói.
"Cái gì lại còn có chuyện không công bằng?" Các nàng hiếu kì truy hỏi.
"Qua hai tuần nữa, cô ta sẽ lên nhân viên chính thức."
"Eva, chị có phải hay không nói sai rồi, hẳn là biến thành chính thức thuê sinh viên vừa làm vừa học đi."
"Không, chị không có nói sai, quản lí tính đem cô ta lên thành nhân viên chính thức." Eva vẻ mặt tức giận nói.
Nhớ ngày đó cô không biết nhịn bao lâu mới lên làm trưởng tiệm được, nay cái sinh viên vừa học vừa làm lại thoáng cái trở thành nhân viên chính thức, có thể nào không làm cho người ta tức giận.
"Em không tin, quản lí làm sao có thể làm như vậy?" Sasa lớn tiếng kêu lên.
"Eva, lời nói của chị có thật không?" Lily cũng là một vẻ mặt phẫn nộ.
Eva chậm rãi gật nhẹ đầu.
Nhất thời trong lúc đó, ba người đều không mởi miệng nói chuyện, nhưng trên vẻ mặt đồng dạng có vẻ phẫn uất không thôi.
"Quản lí làm sao có thể đãi ngộ đặc biệt lớn như vậy? Lúc trước tôi lên nhân viên chính thức, đã ăn không biết bao nhiêu cực khổ, trải qua bao nhiêu khảo nghiệm, vì cái gì cô ta có thể đơn giản như vậy, cái gì khảo nghiệm cũng không có liền được thăng chức thành nhân viên chính thức?" Sasa nghiến răng nghiến lợi phát tiết cảm xúc bất mãn.
"Tôi muốn kháng nghị với quản lí." Lily phụng phịu, nói cái gì cũng không nhận.
"Quản lí thể hiện rõ đối với cô ta là không công bằng bình thường, kháng nghị có ít gì?" Eva giống như hết cách nói.
"Cho nên chúng ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta một đường đi lên, sau đó có quản lí làm chỗ dựa, sau đó ở trên đầu chúng ta tiểu tiện sao?" Lily cắn răng giọng căm hận nói.
"Chị có kế hoạch có thể đem cô ta đuổi đi." Eva trầm mặt một hồi bỗng mở miệng nói. Sasa cùng Lily nghe vậy lập tức cùng quay đầu nhìn về phía cô.
"Kế hoạch gì?"
"Kế hoạch này cần ba người chúng ta cùng hợp tác, thiếu một người cũng không được."
"Không có vấn đề, chỉ cần có thể làm cho cô ta không có biện pháp tiếp tục đạp chúng ta xuống dưới, làm cho tôi có cảm giác chán ghét, chuyện gì tôi đều nguyện ý làm" Sasa hung dữ lạnh giọng nói ra.
"Ta cũng có suy nghĩ giống vậy." Lily lập tức tiếp lời.
"Xem ra, ba người chúng ta thật đúng là có chí cùng nhau." Eva mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia giảo quyệt, "Đi thôi, chúng ta tới quán thịt nướng trước đi, như thế này vừa ăn vừa nói."
"Cứ làm như thế." Hai người khác trăm miệng một lời nói.
----
"Tiểu thư, cháu muốn đi tham gia yến hội sao?"
"Không phải, là buổi biểu diễn thời trang." Đồ Xuân Tuyết sữa chửa.
"Chính là loại ngồi ở dưới đài, nhìn xem trên đài người mẫu đi tới đi lui biểu diễn trang phục mới rồi phát biểu nha?" Lái xe cái hiểu cái không hỏi.
"Đúng"
"Cháu là người phát biểu sao?"
"Không có, đây là lần đầu tiên." Nàng dừng lại, "Kỳ thật cháu là đi làm việc."
"Đi làm việc? Bộ dáng của cháu thoạt nhìn thật trẻ tuổi, đã bắt đầu làm việc a? Cháu sẽ không phải chính là muốn tại trên đài đi tới đi lui làm người mẫu a?" Lái xe nhìn xuyên qua gương, hồ nghi dò xét dung mạo của nữ hành khách sau lưng.
"Không phải rồi, cháu công tác tại tiệm trang phục, là quản lí của cháu muốn cháu nhìn phát biểu cho biết, thuận tiện trông thấy quen mặt, cháu trở về còn muốn ghi báo cáo." Cô thè lưỡi, có chút không có ý tứ.
"Đó, vậy còn thật sự là vất vả cháu."
"Sẽ không. Trên thực tế cháu thật là cao hứng có cơ hội này có thể đi xem trang phục, đêm qua sau khi nghe thấy tin tức này, cháu cả buổi tối hưng phấn không ngủ được, hôm nay khi tới trường đi học , mặc kệ giáo sư nói những thứ gì, cháu căn bản một chữ đều nghe không vào, cả trong đầu nghĩ đều là chuyện đêm nay. Cháu thật sự rất hưng phấn, thật khẩn trương, sợ hãi chính mình lỡ không cẩn thận làm sai chuyện gì, hoặc nói sai cái gì, nếu như tại trong hội trường không cẩn thận trong lời nói..., đến lúc đó cháu nên làm cái gì bây giờ?" Nàng không khỏi lo lắng .
"Cháu lớn lên xinh đẹp như vậy, cười một cái sẽ không sao a, đừng lo lắng, đừng lo lắng." Tắc xi lái xe an ủi cô.
"Hi vọng như thế." Cô âm thầm cầu nguyện .
Thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ đến, cô thậm chí có cơ hội có thể được tham gia show diễn thời trang quốc tế, dù cho hiện tại người cô cũng đã ngồi ở tắc xi, lại vẫn đang cảm thấy đây hết thảy giống như là mơ.
Tham gia show diễn thời trang trang phục thu đông của nhãn hiệu YSL!
Trời ạ, hình như là nằm mơ!
Trưởng phòng nói các cô thường xem cái này,các nhà thiết kế cần phải luôn biết trang phục mốt mới, cũng sớm nhìn chán rồi, cho nên quản lí mới cử cô đi làm quen, vì hình tượng công ty, cho nên cô đã ở trọng tiệm chọn một bộ quần áo cùng phụ kiện cần thiết phù hợp cho show diễn hôm nay để mặc đi tham gia.
Cho nên cô hiện tại mặc trên người , ngoại trừ bản thân, tất cả đều là đời này cô chưa bao giờ nhìn thấy, chưa dùng qua hàng cao cấp, hại cô cũng ko dám lộn xộn khi thay đổi y phục cùng giầy, cũng không dám như bình thường đi xe bus hoặc tàu điện ngầm, chỉ dám ngồi tắc xi, thật sự là quá khẩn trương. Hơn nữa cảm thấy đêm nay cô thật đúng là có điểm giống cô bé lọ lem, hết thảy xem ra là như vậy không chân thật, giống như đang nằm mơ.
"Tiểu thư, đến rồi." Lái xe mở miệng nhắc nhở, cô mới chậm rãi trở lại sự thật.
"Vâng, bao nhiêu tiền?" Cô trừng mắt nhìn, hoàn hồn hỏi.
"Hai trăm ba." Cô cúi đầu xuống, theo trên tay nắm chặt túi xách lấy ra 230 tệ đưa cho lái xe.
"Cám ơn chú." Cô nói.
"Hi vọng hôm nay có buổi tối khiến cháu vui sướng." Chú Tắc xi thân mật nhếch miệng cười.
"Cám ơn." Đồ Xuân Tuyết mỉm cười gật đầu, lập tức mở cửa xuống xe.
Nhân viên phục vụ xác nhận thư mời trên tay cô, mới chậm rãi đi vào hội trường triển lãm, bắt đầu đi cô không ngừng liên tiếp gây tiếng động.
"Oa! Oa! Oa!"
Chỉ thấy trong hội trường ngũ quang thập sắc, quần áo tràn ngập, ngoại trừ rất nhiều thương nhân, nhân vật nổi tiếng, thân sĩ mỹ nữ ở đây trong đó bên ngoài, còn có một cặp nổi tiếng trong ngoài nước bị truyền thông tranh nhau phỏng vấn, cho nên cả hội trường, tia sáng huỳnh quang đèn thủy chung láo liên không ngừng.
Bất kể là trên đài làm cho người ta nhìn không thôi trang phục mỹ lệ hoặc morden, hoặc là dưới đài rất nhiều danh nhân cùng truyền thông, đèn chiếu sáng khắp nơi, Đồ Xuân Tuyết lần đầu tiên trong đời nhìn thấy loại hội phát biểu này, cho nên cả đêm nay, cô loay hoay cơ hồ không có thời gian, tự hận chính mình không có thêm một đôi mắt.
Trời ạ, mệt mỏi quá mệt mỏi quá mệt mỏi quá.
Thật vất vả mới đợi cho tới giữa trận mới được nghỉ ngơi, cô ngồi phịch ở trên chỗ ngồi, lộ ra một tư thái sắp hết nổi. Cô thật sự sắp chết a, dù cho không có chết, con mắt cũng sẽ bởi vì dùng quá độ mà mò mẫm, thật sự là cực kỳ khó chịu!
"Hi!" Đột nhiên xuất hiện tiếng chào hỏi, sợ tới mức đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô trợn to hai mắt trong nháy mắt, vội vàng nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đụng ngã cái ghế.
"Thực xin lỗi, hù đến cô." Trên đỉnh đầu bay tới thanh âm có vẻ có chút ảo não.
"Không, không có việc gì, là tôi chính mình nhát gan." Cô vội vàng lắc đầu, sắc mặt bởi vì chính mình không chế tạo ra tạp âm mà có vẻ có chút đỏ bừng.
"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Cô ngẩng đầu nhìn về phía người tới, một giây sau ngây dại.
Rất đẹp trai!
Cô không tự giác trừng lớn hai mắt, bởi vì cô chưa từng gặp qua nam nhân đẹp trai như vậy, ít nhất không có nhìn nam nhân đẹp trai gần như vậy. Hình dáng của hắn sâu đậm, dường như đường cong cứng rắn như đao khắc ra, cái mũi lại rất cao, môi mỏng gợi cảm mê người, hai mắt càng thâm thúy, cái cằm trên gương mặt kiên nghị, đều trở nên tràn ngập nam tính sức quyến rũ. Đồ Xuân Tuyết khẳng định nam nhân này chí ít cũng cao hơn một mét tám, hơn nữa dáng người tuyệt đối có luyện qua, bởi vì áo hắn cơ hồ có thể nói là ôm sát trên người hắn, giống như là da thịt thứ 2 của hắn, đem dáng người hắn phác hoạ được vừa xem hiểu ngay.
Wase, cô vừa mới cũng đã loay hoay liền trong nháy mắt thời gian cũng không có, vì cái gì còn có thể xem một cái tràn ngập sức quyến rũ cá nhân đại ca như vậy?
Hắn là khách hay là người mẫu?
Nếu như muốn cô đoán lời mà nói..., cô sẽ chọn hắn. Bởi vì hắn thật sự tuyệt không như là một ít loại hội ngồi ở sau bàn công tác, tính nghệ thuật chức nghiệp hẳn là dường như thích hợp với hắn mới đúng.
Không đúng!
Cô đang suy nghĩ gì nha?
Cô dùng sức lắc đầu, liền tranh thủ kéo chệch hướng suy nghĩ của chính mình.
"Thực xin lỗi, xin hỏi có chuyện gì không?" Cô lại lần nữa hỏi, trong giọng nói tràn đầy không xác định.
"Cô có cảm thấy ở đây không thoải mái ko?" Đại suất ca quan tâm hỏi, thanh âm cùng bề ngoài của hắn đồng dạng, tràn ngập mê người sức quyến rũ.
Cô sửng sốt vài giây, vẻ mặt mờ mịt trả lời, "Không có nha."
"Thật vậy chăng?" Hắn thần sắc có chút nghiêm túc nhìn cô. Đối mặt hắn nhận thấy biểu lộ, cô do dự một chút, mới thận trọng lắc nhẹ đầu.
"Vậy cô vì cái gì nhắm chặc hai mắt, ngồi ở chỗ này cũng không nhúc nhích? Hơn nữa tất cả mọi người đều đã đi ra bên ngoài." Hắn lại lần nữa hỏi.
"Hả?" Đồ Xuân Tuyết ngây người , lập tức quay đầu nhìn khắp bốn phía.
Kỳ quái, cô vừa mới nhắm mắt dưỡng thần, rõ ràng còn có rất nhiều người cùng cô ngồi ở vị trí nghỉ ngơi, như thế nào hiện tại tất cả đều chạy hết?
Trời ạ, cô quả nhiên làm sai việc, tiêu rồi!
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Cô liên tiếp hướng hắn cúi đầu ba lượt, liên tục không ngừng xin lỗi.
"Tôi không biết không thể ở tại chỗ này, thực xin lỗi, tôi bây giờ lập tức ra chổ khác." Nói xong, cô lập tức xoay người hướng lối đi ra.
"Chờ một chút." Tay của cô đột nhiên bị hắn giữ chặt, vì vậy cô dừng bước lại, sợ hãi quay đầu đối mặt hắn.
Cô sẽ không vì vậy mà bị đuổi ra khỏi triển lãm a?
"Cô tên là gì?" Giọng nam đột nhiên hỏi.
Trời ạ, hắn thật sự muốn đem cô đuổi ra hội trường!
Bằng không lời mà nói..., hắn tại sao muốn hỏi tên của cô?
Thảm, xong rồi xong rồi, lần đầu tiên đại biểu công ty dự tiệc, đã bị người đuổi ra hội trường, cô sau khi trở về phải như thế nào hướng trưởng phòng cùng quản lí giải thích?
Không được, cô nhất định phải nghĩ biện pháp ở lại, tuyệt đối không thể làm hỏng danh dự công ty, tuyệt đối không được!
"Cầu xin anh tha thứ cho tôi, đây là lần đầu tiên tôi tham gia biểu diễn trang phục, thật sự không biết thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, khách không thể ở lại trong hội trường. Tôi van cầu anh tha thứ cho tôi, đây lần đầu tiên, không cần phải đuổi tôi đi ra, mặc kệ anh muốn tôi làm cái gì tôi đều nguyện ý, chỉ cần anh không cần phải đuổi tôi đi ra ngoài, cầu xin anh." Nàng phút chốc di chuyển đứng ở phía trước hắn, hai tay nắm chặt cúi đầu, nhỏ giọng cầu khẩn.
"Làm cái gì cô đều nguyện ý?" Thanh âm của hắn rốt cục thong thả vang lên. Cô nhanh chóng giương mắt nhìn hắn, sau đó dùng lực nhẹ gật đầu.
"Đúng, tôi đều nguyện ý, chỉ cần anh để cho tôi tiếp tục ở lại, không cần phải đuổi tôi đi ra ngoài."
"Được." Hắn sảng khoái đáp ứng.
Nhưng cô vẫn lo lắng như cũ, chỉ là khẩn trương chờ đợi chỉ thị.
"Theo giúp tôi đi ra bên ngoài ăn điểm tâm a!" Khóe miệng của hắn giương nhẹ lộ ra một vòng mỉm cười.
"Hả?" Cô trừng mắt nhìn.
"Theo giúp tôi đi ra bên ngoài ăn điểm tâm." Hắn lần nữa nói ra, sau đó tự nhiên dắt tay của cô đi.
"Nghe nói lần này đơn vị chủ sự chuẩn bị không ít điểm tâm 5 sao chiêu đãi khách, không ăn thật sự có điểm đáng tiếc. Bất quá trọng điểm là tôi bận rộn một ngày, cơ hồ đều không ăn cái gì, hiện tại bụng rất đói, cho nên theo giúp tôi đi ăn, tôi liền tha thứ cô."
"Hả?"
Chỉ đơn giản như vậy?
Ăn cái gì?