Chương 33: Cái bánh quy này ăn rất ngon

Trêu Đùa Khốn Thú

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cuối cùng Dụ Viên làm bánh quy, nougat, bánh nghìn tầng cho Đường Tâm Duyệt, nói là sợ dọc đường đi nàng muốn ăn, cho nên phải chuẩn bị nhiều chút.

Đường Tâm Duyệt tính toán thời gian, từ tiểu khu Ninh Hưng đến khu biệt thự Phong Hoa nhà nàng cũng không tới 1 giờ đi xe. Xa thật, xa đến phải chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt như vậy, nếu như không mập lên 2 cân thì đúng là có lỗi với mấy món đồ ngọt này.

Đường Tâm Duyệt ôm ôm Hành Cuốn, cảm thấy so với hồi bỏ nhà đi nó ít nhất nặng lên 3-4 cân, đáng sợ, nàng cảm thấy có lẽ bản thân tăng không chỉ bấy nhiêu cân như Hành Cuốn.

Trời ạ thật đáng sợ, Dụ Viên đang vỗ béo cho nàng đây mà! Mấy ngày trở về nàng phải nhịn đói hai ngày giảm béo!

Hành Cuốn lại vui vẻ chạy vòng vòng bên cạnh, thật tốt quá lại được ăn, sau này có thể mỗi ngày về nhà ăn một bữa, trở lại đây ăn thêm bữa nữa!

Hành Cuốn vui vẻ như tìm được cô chó nào rồi.

Đường Tâm Duyệt trả truyện tranh mình hãm hại Dụ Viên về, giá sách trống không nhất thời lại đặt đầy sách.

Truyện tranh trở về vốn nên là một chuyện vui vẻ, nhưng Dụ Viên lại cảm thấy khổ sở, nàng cảm giác quá chuẩn, một ngày nào đó truyện tranh trở về là Đường Tâm Duyệt sẽ đi, mặc dù ở cùng một thành phố, dù lộ trình chỉ có 1 tiếng đồng hồ, nhưng lộ trình 1 tiếng này đại diện cho chênh lệch giàu nghèo, đại diện cho chênh lệch giai cấp, còn có chênh lệch thế giới.

Đường Tâm Duyệt từ hàng xóm nhà bên biến thành nữ thần cao không thể với, ngay cả Hành Cuốn cũng tăng giá trị bản thân lên gấp bội, lần đi này, bên cạnh nàng chính là núi vàng núi bạc soái ca mỹ nữ, không có một chút quan hệ nào với giáo viên tiểu học kiêm tiểu trù nương hơi béo mang kính mắt này cả.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: T tiểu thư phải đi rồi, tôi buồn quá /(ToT)/~~

Đường Tâm Duyệt thấy được, lần này nàng không hồi phục, nàng không biết mình nên để lại bình luận gì để an ủi người khác. Từ trước đến nay nàng không giỏi an ủi ai.

Dụ Viên cảm thấy càng bi thương, dù hiện tại nàng không thích Mặt trời lặn, nhưng mà Mặt trời lặn vậy mà cũng không đến?

Có phải nàng đột nhiên bị cả thế giới từ bỏ không?

Mà Phong Tả Tả a, hiện tại nàng đổi nghề làm thám tử rồi, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho nàng, theo dõi weibo của Dụ Viên, nàng sẽ có phát hiện mới.

Hiện tại cô ấy không vui, tại sao vậy? Đúng lúc đó Đường Tâm Thừa chết tử tế không chết lại gọi điện nói cho nàng: "Em gái tôi ngày mai không đến làm nữa."

"Chị ấy làm sao vậy?" Phong Tả Tả giật mình.

"Về Đường thị." Đường Tâm Thừa lời ít ý nhiều.

Quay về Đường thị có nghĩa là phải dọn khỏi chỗ ở hiện tại, cho nên tiểu trù nương buồn? Logic này hình như rất chính xác.

Phong Tả Tả gọi điện thoại cho Đường Tâm Duyệt: "Đường Tâm Thừa nói ngày mai chị không tới?"

"Ừ."

"Vậy hợp đồng xuất bản đã bàn với Mộc gia thì sao? Chị còn thời gian vẽ không?" Phong Tả Tả hỏi, dù sao nàng cũng là người trung gian, thất hẹn như vậy mặt mũi nàng cũng khó coi.

Đường Tâm Duyệt dừng một chút: "Tôi vẫn sẽ vẽ." Dù nàng cũng không biết mình có thể rút ra bao nhiêu thời gian, thế nhưng nếu như trong khoảng thời gian về nhà nàng có thể vẽ ra danh tiếng, dựa vào việc tiền bạc đầy đủ nàng có thể cân nhắc việc rời nhà một lần nữa, dù Đường Thiên Lộc phong tỏa nàng, nàng cũng có thể không chút lo lắng mà nói với Dụ Viên, không sao, tôi có tiền nuôi cô.

"Vẫn dùng weibo chứ?"

"Ừ." Nàng cảm thấy câu hỏi này của Phong Tả Tả đúng là thừa thãi.

"Nhà đang thuê thì sao?"

Đường Tâm Duyệt ngẩn người, trực giác của chứng ảo tưởng bị hại nói cho nàng, Phong Tả Tả đang muốn dẫn dụ nàng nói ra! Vì sao phải dẫn dụ nàng nói ra? Bởi vì nàng vẫn hoài nghi Dụ Viên-chan trên weibo!

Dù EQ của Đường Tâm Duyệt không hẳn cao, nhưng IQ lại không thấp.

"Cũng không biết nữa, dù sao cũng thanh toán cả quý rồi, tính sau." Đường Tâm Duyệt đáp.

"Vậy tiểu trù nương nguyên mẫu của chị thì?" Phong Tả Tả hỏi ra trọng tâm.

Ở đầu dây bên kia Đường Tâm Duyệt nở nụ cười khinh bỉ: "Hiện tại tiểu trù nương ra ngoài du lịch, chờ cô ấy về bảo cô ấy nghỉ việc đến nhà tôi nấu cơm, cô xem tôi tiếp tục vẽ làm sao là được rồi!"

Phong Tả Tả thầm nghĩ một câu đòe mòe, thiệt hay giả? Nếu như Đường Tâm Duyệt mà comeout, chuyện này có thể leo lên tạp chí tân nhân kinh tế tài chính, giới kinh tế tài chính, nhân vật kinh tế tài chính a!

"Cô ấy biết chị về nhà có phản ứng gì?" Phong Tả Tả tiếp tục hỏi.

Đường Tâm Duyệt thờ ơ trả lời: "Không có phản ứng gì, cách nhà tôi một giờ lái xe thôi, cũng không phải cách muôn sông nghìn núi chân trời góc biển, phản ứng cái khỉ gì?"

Phong Tả Tả vừa nghe, không giống như là Dụ Viên-chan a.

"Có lẽ người ta âm thầm khổ sở trong lòng không nói cho chị thì sao?" Phong Tả Tả thử thăm dò.

Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình: "Nói như mình là đương sự."

Phong Tả Tả cảm thấy cuộc đối thoại này không cách nào tiếp tục được nữa, nói thêm cũng không lấy được đầu mối gì, không biết là do suy đoán của mình lệch lạc, hay là Đường Tâm Duyệt ngậm miệng quá chặt.

Còn có một cách, Phong Tả Tả biết Dụ Viên-chan ở cùng thành phố, làm fan tro cốt của nàng, kiếm một lý do ngẫu nhiên tìm hiểu Dụ Viên-chan đang ở đâu là được rồi.

Cách này khả thi, đặc biệt là sau khi Đường Tâm Duyệt đi rồi.

Đường Tâm Duyệt a, nàng đã lờ mờ đoán được cô nương không an phận như Phong Tả Tả sẽ xuống tay với Dụ Viên, tiểu trù nương nhà nàng thật là nóng bỏng tay, hiện tại không chỉ ai cũng muốn hại nàng, mà còn muốn hại cả tiểu trù nương.

"Cô lo vẽ cho tốt đi, đừng làm càn." Đường Tâm Duyệt ăn nói thấm thía khuyên giải nàng, "Nghề của cô không phải là chó*."

*Chỉ paparazzi

Phong Tả Tả bĩu môi, nhiều chuyện ai cũng thích, nhất là tin nhiều chuyện của đại mỹ nữ.

Sáng sớm hôm sau Đường Tâm Duyệt đã đi rồi, mang theo hành lý không nhiều lắm của mình cùng một con chó, còn có thật nhiều đồ ngọt Dụ Viên làm cho. Có thể nói, phần lớn hành lý của nàng là đồ ăn.

Đường Thiên Lộc bảo tài xế đến đón Đường Tâm Duyệt, xe vẫn là chiếc xe thể thao trắng trước đây của Đường Tâm Duyệt, Hành Cuốn quen thuộc nhảy lên vị trí giành riêng cho nó. Nàng bỏ tài xế lại, tự mình lái xe về nhà.

Dụ Viên ở trên lầu sùng bái nhìn theo Đường Tâm Duyệt, lúc bạch phú mỹ lái xe soái ngây hết người! Quả nhiên xe thể thao mới thích hợp với người như Đường tiểu thư, chiếc mini sang tay của mình quả thật khiến cô ấy giảm giá trị con người.

Nhưng mà Đường tiểu thư đi rồi a, trong lòng Dụ Viên vạn phần mất mát, lúc này ngay cả cơ hội dắt Hành Cuốn cũng không còn.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Thật mất mát thật mất mát, ai tới an ủi tôi đi?

Phong Tả Tả: Chị nè! // Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Thật mất mát thật mất mát, ai tới an ủi tôi đi?

Thấy Phong Tả Tả chuyển phát, toàn bộ u sầu của Dụ Viên đều tan thành mây khói, cảm giác cả thế giới đều trở nên sáng sủa! Bầu trời trong xanh trong gió có mùi hoa, xa xa truyền đến tiếng ca, a, thế giới tốt đẹp như vậy! Nữ thần của nàng vậy mà lại nói sẽ an ủi nàng!

Mà ở bên kia, Đường Tâm Duyệt đen mặt.

Phong Tả Tả vậy mà lại muốn xuống tay với Dụ Viên! Nàng lại không thể tiến ra ngăn Phong Tả Tả nói chuyện với Dụ Viên-chan, như vậy không phải chưa đánh đã khai sao!

"Cái tên Phong Tả Tả này, thật muốn đánh chết cổ!" Đường Tâm Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói với Đường Tâm Thừa, "Làm sao mà anh lại quen loại người không đáng tin cậy như vậy thế?"

"Tả Tả không đáng tin cậy hả?" Đường Tâm Thừa hơi nghi hoặc, "Anh cảm thấy cô ấy rất đáng tin."

Đường Tâm Duyệt về nhà, xe - túi xách - thẻ toàn bộ đều trở về, tiểu phú bà tái xuất giang hồ. Mà chuyện đầu tiên Đường Tâm Duyệt làm chính là bảo người ta mua vài cái figure giá cả đắt đỏ từ Nhật Bản trở về.

Sống cùng Dụ Viên hai tháng hơn, tiểu trù nương thích cái gì nàng biết đại loại rồi.

Cuối cùng, nàng nhắn cho Dụ Viên một tin: Này, tôi không có ở nhà, cô đừng nói chuyện với người lạ, cũng đừng đi gặp người lạ, dù sao người xấu luôn nhiều hơn người tốt.

Dụ Viên lập tức hồi phục: Người tốt nhiều hơn người xấu chứ! Nhưng mà chị yên tâm tôi sẽ không đưa người lạ về nhà!

Ở trong lòng Dụ Viên, Phong Tả Tả có tính là người lạ hay không, Đường Tâm Duyệt cũng không biết.

Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Phong Tả Tả cô lại tán fan? // Phong Tả Tả: Chị nè! // Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Thật mất mát thật mất mát, ai tới an ủi tôi đi?

Phong Tả Tả: Ai da tôi chỉ an ủi trái tim tổn thương của fan tôi một chút, không biết cái tên trời đánh nào làm bảo bối của tôi bị tổn thương. // Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Phong Tả Tả cô lại tán fan? // Phong Tả Tả: Chị nè! // Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Thật mất mát thật mất mát, ai tới an ủi tôi đi?

Fan của Phong Tả Tả nhìn đến, nữ thần nhà mình thật tri kỷ, thật muốn được lật thẻ bài!

Đường Tâm Duyệt biết, Dụ Viên ngây thơ thuần khiết không có tâm đề phòng như thế, Phong Tả Tả chỉ cần thả mồi một cái liền mắc câu, xem ra nàng phải quay lại mỗi ngày một chuyến mới được!

"Ngày mai đến công ty." Đường Tâm Thừa nói, "Em đã vắng mặt rất lâu rồi, trong công ty không ai biết em đi đâu."

"Ba không nói à?"

"Loại chuyện mất mặt này em cảm thấy ba sẽ nói sao?" Đường Tâm Thừa hỏi ngược lại, "Mà mặc kệ đi, về là được rồi, dù sao tạm thời không bắt em kết hôn, nên qua thế nào thì qua, không được thì ta xuất ngoại."

Nếu xuất ngoại, tiểu trù nương làm sao bây giờ? Loại chuyện trốn chạy khỏi cuộc đời này so với cá mặn* còn không bằng a!

*Khẩu ngữ, chỉ người lười biếng/không có ước mơ v.v.

Hơn nữa Đường thị là một tập đoàn lớn như vậy, cổ phần trong tay Đường Thiên Lộc không phải cho Đường Tâm Thừa thì chính là cho Đường Tâm Duyệt, trừ phi hiện tại xuất hiện mấy đứa con riêng tranh giành tài sản, nếu đi chẳng phải thiệt thòi rồi sao?

"Thôi." Đường Tâm Duyệt cười đáp, "Tiền cơm bên Dụ Viên anh tiếp tục đưa giùm em."

"Em còn trở lại á?" Đường Tâm Thừa giật mình.

Đường Tâm Duyệt nhếch miệng cười: "Hành Cuốn con chó con ham ăn này đã quen ăn thức ăn Dụ Viên làm, không muốn ăn cái khác rồi, coi như không trả tiền cơm cho em cũng phải trả cho Hành Cuốn a! Đúng không Hành Cuốn?" Nàng nhẹ nhàng đạp đạp mông Hành Cuốn.

Hành Cuốn "gâu" một tiếng quẩy người đứng dậy: Đúng vậy đúng vậy, bổn bảo bảo muốn ăn thức ăn tiểu trù nương làm, thức ăn chó mua ở ngoài không có hương vị của tình yêu a! Thế nào bổn bảo bảo có phải rất phối hợp không? Có phải nên thưởng thêm mấy bữa ăn không?

Đường Tâm Thừa nhún vai, không có biện pháp a, ai bảo Hành Cuốn là bảo bối của em gái a?

Đường Tâm Duyệt đứng dậy, thuận tay cầm một hộp bánh quy Dụ Viên làm cho Đường Tâm Thừa: "Này, cho anh ăn, em gái anh vẫn nhớ kỹ anh đúng không?"

"Chỉ một hộp bánh quy a?" Đường Tâm Thừa cũng chỉ thuận tay lấy một cái nhét vào miệng, nhưng mà chờ sau khi hắn ăn xong, "Chờ một chút!"

"Hả?" Đường Tâm Duyệt quay đầu lại.

"Mua ở đâu vậy? Ăn rất ngon, anh tặng cho Tả Tả." Đường Tâm Thừa híp mắt cười.

Đường Tâm Duyệt khinh bỉ hừ một tiếng: "Mua không được, trừ phi anh trả thêm lương cho Dụ Viên."

===

Loạt chương dỗ một người.