Đăng vào: 12 tháng trước
Mỗi một ngày máy móc trôi qua.
Mỗi một tiết học chậm như một mùa thu, vì thế sống một ngày mà tưởng như một năm.
So sánh thì thời gian cuối tuần giống như khe hở ngón tay, nhanh đến không kịp nhìn lại.
Buổi sáng là giờ ngủ nướng, Cố Tuệ San và Đường Hướng Văn biết cuối tuần là thời gian nghỉ ngơi nên sẽ không gọi Đường Tư Tư dậy sớm.
Chờ đến trưa cô thức dậy, trực tiếp rửa mặt rồi ăn cơm trưa luôn.
Kỳ kiểm tra đã qua gần một tháng, mỗi một buổi chiều cuối tuần, Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San sẽ đi bác sĩ chỗ đó là chỗ bạn bè giới thiệu.
Vẫn là vì chuyện sinh con, đại khái là muốn sinh con trai.
Nghe nói vị bác sĩ này rất thần thông, không biết là thật hay giả.
Đường Tư Tư thấy ba mẹ mình không có khuynh hướng trọng nam khinh nữ, ông nội bà nội đối xử với cô cũng không tệ, nhưng ông cụ tư tưởng cố chấp, vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Đường gia không có cháu trai nối dòng nối dõi.
Trước kia là bởi vì chính sách, công tác Đường Hướng Văn tính chất đặc thù, sinh con phải bỏ công tác qua một bên, cho nên ông bà nội vẫn chưa nói gì.
Sau lại chính sách thay đổi, có thể sinh con lần thứ hai, hai ông bà cụ liền thúc giục chuyện này.
Thúc giục làm Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San chịu áp lực rất lớn, đặc biệt là Cố Tuệ San rất khó chịu, rốt cuộc người sinh con vẫn là bà, hơn nữa tuổi bà đã cao, sinh con rất nguy hiểm, cho nên hai vợ chồng vẫn luôn cự tuyệt chuyện sinh con lần thứ hai.
Sau này thật sự chịu không nổi các loại thúc giục của người già, mới thỏa hiệp đáp ứng sinh con.
Đường Tư Tư biết Cố Tuệ San đã hạ quyết tâm rất lớn mới dám đồng ý, cho nên cô không muốn gia tăng thêm áp lực cho bà.
Vốn dĩ tính cách cô không nhạy cảm, sẽ không tự tìm chuyện phiền não mà suy nghĩ.
Buổi sáng chủ nhật Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San đều không ra ngoài, lúc cô thức dậy Cố Tuệ San đang làm cơm trưa.
Cô rời giường đi rửa mặt, rửa mặt cột tóc xong ngồi trên sô pha xem TV.
Chờ cơm nấu xong, người một nhà ngồi xuống bàn ăn cơm.
Muối tiêu heo tay, đậu hủ Ma Bà, cá lư hấp, khoai tây chua cay, còn có một tô canh cà chua trứng gà.
Một tuần bảy ngày Đường Tư Tư hết sáu ngày là ăn ở trường học, cũng chỉ có ngày chủ nhật là có thể ăn đồ ăn Cố Tuệ San làm, cho nên Cố Tuệ San cũng sẽ tận dụng khả năng làm thật nhiều món ngon cho cô.
Cơm tập thể ăn ngon nhưng cũng có hạn, lại nói ăn cơm trường cũng tốt nhưng ăn nhiều cũng ngán.
Đường Tư Tư nhìn đồ ăn trên bàn, vô cùng thỏa mãn.
Cô lấy chén cơm tới trước mặt mình, giọng nói rất ngọt nói với Cố Tuệ San: “Cảm ơn mẹ của con.”
Đường Hướng Văn cười trêu ghẹo cô một câu: “Con còn không phải con của mẹ?”
Đường Tư Tư híp mắt liếc ông một cái, không để ý tới ông.
Cố Tuệ San ngồi xuống cuối cùng, cầm lấy chiếc đũa chưa ăn cơm, bà nhìn Đường Tư Tư.
Ngữ khí của bà rất nghiêm túc, không ôn hòa như ngày thường, nói: “Châu Châu quả nhiên là yêu đương, bị dì Nam ép hỏi ra, nó nói đang yêu đương với Cố Vân Như, con còn dám nói mình không biết?”
Đường Tư Tư vừa ăn một miếng canh cà chua trứng gà, chưa kịp khen ngon, tâm tình đã bị Cố Tuệ San quét hơn phân nửa.
Cô nhìn mẹ mình, thấp giọng nhắc mãi một câu: “Tại sao con nhất định phải biết?”
Cố Tuệ San thật muốn lấy chiếc đũa gõ vào đầu cô: “Con tưởng giúp Châu Châu gạt mọi người là chuyện tốt? Bạn tốt giảng nghĩa khí? Con là đang hại nó con có biết không hả? Thành tích của nó vẫn luôn tốt, luôn luôn đứng trước hạng mười, lần này lại rớt xuống hạng hai mươi lăm, con nói dì Nam có tức chết hay không? Tiền đều tiêu cho Cố Vân Như, Cố Vân Như đứa nhỏ này cũng thật là…”
Bà lắc lắc đầu, tỏ vẻ hết nói nổi với đứa cháu gái của mình.
Đường Tư Tư tiếp tục ăn cơm, vẫn nhắc mãi: “Con không thích mách lẻo.”
Cố Tuệ San liếc mắt một cái, “Vậy con cứ nhìn Châu Châu sa đọa như vậy? Các con không phải bạn tốt à?”
Đường Tư Tư cúi đầu lầu bầu, “Đã sớm không còn là bạn tốt rồi.”
Cố Tuệ San sáng tỏ, đồ vật gì của Cố Vân Như, Đường Tư Tư đều không chạm vào.
Bà lợi dụng thời gian ăn cơm mở hội nghị gia đình, tiếp tục nói với Đường Tư Tư: “Lần trước Cố Vân Như thi cũng không được, tám chín phần cũng là yêu đương làm phân tâm. Đây là ví dụ sống, yêu sớm có hại, không được lấy tiền đồ của mình ra đùa. Tổng cộng cũng chỉ còn hai năm, thích thì giấu ở trong lòng, sau này đem mấy năm chịu đựng nói một lần không được sao?”
“Cũng đâu phải Bồ Tát.” Đường Tư Tư nói thầm một câu.
Cố Tuệ San không thể tưởng tượng mà nhìn cô: “Con nói cái gì?”
Đường Tư Tư hai mắt xoay tròn, ngẩng đầu lên, làm bộ cái gì cũng chưa nói, “Con chưa nói gì hết.”
Đường Hướng Văn bưng bát cơm cười, lúc này mới tiếp một câu: “Yêu sớm thật ra cũng không đáng sợ như vậy, ba và mẹ con cũng…”
Nói đến đây, Cố Tuệ San đột nhiên liếc Đường Hướng Văn, ánh mắt làm cho ông lập tức ngậm miệng.
Thanh thanh hạ giọng nói, lấy khi thế của người ba nhìn Đường Tư Tư, “Yêu sớm ảnh hưởng học tập, không nên yêu sớm! Không nên!”
Tuy rằng Cố Tuệ San không cho Đường Hướng Văn nói hết lời, nhưng Đường Tư Tư nghe được rõ ràng.
Cô nhìn Đường Hướng Văn lại nhìn Cố Tuệ San, làm ra vẻ kinh ngạc, “Trời ơi, ba mẹ thế mà còn có lịch sử đen tối không nói cho con biết, lúc ấy có bị ông bà ngoại và ông bà nội phát hiện không? Có bị đánh hay không?”
Cố Tuệ San duỗi tay đánh lên vai cô, nói: “Nói bậy nói bạ cái gì, ăn cơm! Cơm cũng chặn không được miệng con!”
Lực đánh khá mạnh, Đường Tư Tư bị bà đánh đến “Ai da” một tiếng, buông chiếc đũa xoa xoa bả vai, “Không nói thì không nói, còn đánh làm gì? Yêu sớm cũng đâu phải toàn hư, khoa học có nói yêu đương có thể học tập càng tốt, hai người cùng nhau tiến bộ.”
“Đánh rắm!” Cố Tuệ San xuất khẩu một câu thô tục, “Mẹ và ba con khi đó thành tích xuống dốc không phanh, vẫn là ước định tạm tách ra một thời gian mới ổn định lại. Đừng cho là mẹ không biết trong đầu các con suy nghĩ cái gì, Đường Tư Tư con đừng tự tìm đường chết, chỉ số thông minh vốn dĩ đã giống nhau, lại học người khác yêu đương, con muốn thi đại học cũng sẽ rớt.”
Đường Tư Tư không tin chuyện này, cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn cơm, “Đó là hai người tự chủ kém.”
Đứa nhỏ này, đúng là đàn gẩy tai trâu mà, Cố Tuệ San trừng mắt lên, “Hôm nay con muốn bị đánh phải không? Hay là con đã yêu đương, không nói cho ba mẹ biết?”
Đường Tư Tư bị lời nói của Cố Tuệ San làm cho hoảng hốt, vội vàng nói dối: “Sao có thể chứ? Con thi đứng hạng tám, mẹ đã quên rồi sao?”
“Tốt nhất là không có.” Cố Tuệ San lại nhìn cô: “Con là óc heo, nếu yêu đương chắc thi đứng hạng tám từ dưới đếm lên.”
Đường Tư Tư bực bội, nhìn chằm chằm Cố Tuệ San: “Con rõ ràng chẳng ngu ngốc chút nào, mỗi lần thi cử không phải đều đứng trước hạng hai mươi mấy đó sao? Đường phu nhân mẹ lại vũ nhục chỉ số thông minh của con, con muốn tuyệt thực không ăn nữa!”
Đường Hướng Văn nhìn hai mẹ con ầm ĩ, vội vàng can ngăn, “Đừng đừng, Tư Tư không ngu ngốc, là liều mạng học. Con xem mình liều mạng học một tháng, không phải đã thi đứng hạng tám lớp đó sao?”
“Đúng vậy.” Đường Tư Tư thấy có người cho mình bậc thang lập tức bước xuống.
Cố Tuệ San cũng biết mình nói sai tổn thương đến lòng tự trọng của Đường Tư Tư, thái độ chuyển rất nhanh, gắp miếng cá vào chén cho cô: “Mẹ sai mẹ sai rồi, thỉnh tiểu thư Đường Tư Tư đừng tức giận. Ăn nhiều cá một chút, ăn cá thông minh.”
Đường Tư Tư không tức giận, lấy cá ăn luôn.
Cố Tuệ San và Đường Hướng Văn có việc đi ra ngoài, thời gian buổi chiều Đường Tư Tư ở lại trong nhà.
Cô và Tống Dịch cũng có hẹn, cùng nhau đi ra ngoài đọc sách làm bài tập, đại khái vẫn là đi tiệm trà sữa quán cà phê.
Thư viện phụ cận cách đây rất xa, bằng không đi nơi đó cũng tốt.
Trên bàn cơm vừa mới thảo luận chuyện yêu đương với ba mẹ xong, Đường Tư Tư không dám để bọn họ biết mình cũng đang yêu đương. Cho nên thu thập tập sách cõng ba lô đi theo sau bọn họ, nói, “Con và Mạ có hẹn lên trường tự học, trong nhà bầu không khí không tốt, muốn chơi máy tính lại muốn ngủ, ở trong phòng học mới có thể an tâm làm bài.”
Bắt đầu lớp mười một, Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San cảm giác Đường Tư Tư học tập tích cực hơn trước rất nhiều, hơn nữa thành tích tiến bộ cũng rất lớn, cho nên không nghĩ nhiều, rất an tâm để cho cô đi.
Cô ngồi trên bậc thềm thì nghe mẹ hỏi: “Có mang theo điện thoại không?”
“Có mang theo.” Đường Tư Tư ứng một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.
Lần này đương nhiên không dám để cho Tống Dịch tới dưới lầu nhà cô, nên kêu anh chờ ở cửa tiểu khu.
Một đường đeo cặp chạy ra, leo lên yên xe sau thở hồng hộc nói: “Đi nhanh, đi nhanh lên.”
Tống Dịch đạp xe lên đường, hỏi cô: “Sao vậy?”
Đường Tư Tư che ngực thở, “Sợ bị ba mẹ tớ nhìn thấy.”
Tống Dịch cười cười, anh lại rất thản nhiên.
Đẹp xe đạp chở Đường Tư Tư đi đến góc phố, ngang qua một cửa hàng mới khai trương.
Đường Tư Tư duỗi tay bắt được áo bên hông Tống Dịch, duỗi đầu về phía trước nói với anh: “Chúng ta đến phòng học đi.”
Nói dối Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San tới phòng học với Mạ, vẫn là thật sự đi phòng học trong lòng tương đối kiên định, tuy rằng không phải đi cùng Mạ.
Mà Tống Dịch không thèm để ý chuyện đó.
Quần áo mềm mỏng, thân thể của cô gái tới gần, nhẹ nhàng đè ép lưng anh một chút, cảm xúc mềm mại giống trong mộng như đúc.
Đón gió, hô hấp của Tống Dịch thoáng lệch một chút, hơi nóng phân tán ở trong gió.
Anh “Ừ” một tiếng, cảm xúc không rõ.
Đạp xe đến trường học, dừng ở bãi đổ xe, hai người sóng vai đi vào phòng học.
Khoảng cách kỳ thi lần trước trôi qua gần một tháng, cũng đã qua bốn ngày cuối tuần, cho nên kỳ kiểm tra tiếp theo lại tới gần trước mắt. Một tháng này, Tống Dịch đối với bạn gái Đường Tư Tư cực kỳ có trách nhiệm, cũng thành công làm cô ở phần học tập chân chính thông suốt, cho nên bây giờ cô không còn lo lắng gì với kỳ kiểm tra sắp tới.
Có nắm chắc, có tin tưởng.
Vốn dĩ, cô là người thuộc phái yên vui.
Bởi vì sắp kiểm tra, mặc dù là cuối tuần, trong phòng học lại có người tới học.
Không nhiều lắm, chỉ có mấy người.
Sau một giờ trưa, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ chiếu xuống bàn học, phát ra ánh sáng vàng nhạt tinh tế.
Tống Dịch và Đường Tư Tư một trước một sau tiến vào phòng học, đi bằng cửa sau.
Vào chỗ ngồi ngồi xuống, Đường Tư Tư lấy bài tập trong cặp ra, hiện tại cô tương đối đã quen với việc cùng Tống Dịch ở bên nhau làm bài tập, tuy rằng không tránh khỏi nhiều lần thất thần và miên man suy nghĩ.
Tình yêu của thiếu nam thiếu nữ, lúc ở bên nhau nhiệt tình như lửa.
Thanh xuân ai mà không rung động.
Rung động giải đề, đại khái đó là một loại đặc biệt ngọt ngào thuộc về thanh xuân niên thiếu.
Mà ba giờ chiều, không khí giữa Đường Tư Tư và Tống Dịch lúc này đơn giản ngọt ngào, đột nhiên bị Cố Vân Như xuất hiện ngoài cửa lớp cắt ngang.
Cô ta ghé vào cửa sổ kêu Đường Tư Tư, “Cậu ra đây một chút.”
Đường Tư Tư không biết vì sao cô ta xuất hiện ở đây, muốn đứng dậy thì bị Tống Dịch kéo lại.
Cô không biết Tống Dịch có nhận ra Cố Vân Như hay không, nhỏ giọng giải thích một câu: “Là chị họ của tớ.”
Tống Dịch chỉ biết nữ sinh ngoài cửa là bạn gái của Tề Châu, bởi vì chuyện này có quan hệ với Đường Tư Tư, cho nên anh chú ý một chút.
Nhưng anh không biết Cố Vân Như là chị họ của Đường Tư Tư, nghe cô nói như vậy anh buông lỏng cô ra, dặn dò một câu: “Có việc gì cứ gọi tớ.”
“Ừm.” Đường Tư Tư gật gật đầu, đứng dậy từ cửa sau đi ra ngoài.
Đi theo Cố Vân Như ra ban công ở ngã rẽ cầu thang.
Nơi đó không có người, so với ban công khác càng thích hợp đứng nói chuyện.
Đi đến ngã rẽ đứng, Đường Tư Tư mặt không biểu tình, hỏi Cố Vân Như: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Yêu đương vui vẻ quá nhỉ.” Cố Vân Như mở miệng ra âm dương quái khí nói một câu.
Đường Tư Tư: “Không có chuyện gì tôi trở về đây.”
Đường Tư Tư chuẩn bị xoay người, Cố Vân Như hỏi một câu: “Có phải là cậu mách lẻo không?”
Đường Tư Tư phản ứng kịp, nhớ tới chuyện Tề Châu và Cố Vân Như bị phụ huynh phát hiện.
Cô nhìn Cố Vân Như, “Tôi mới không rảnh rỗi như vậy, muốn mách lẻo cũng đâu cần chờ tới bây giờ.”
Đã nửa học kỳ trôi qua.
Cố Vân Như tức giận, “Không phải cậu thì ai? Thấy tôi và Tề Châu yêu đương, trong lòng cậu không thoải mái, cho nên muốn trả thù.”
Đường Tư Tư một lời khó nói hết, trực tiếp đáp lại: “Cô nghĩ đây là tiểu thuyết chắc? Tôi đối với chuyện của hai người căn bản không có hứng thú, tôi ăn no rửng mở đi mách lẻo? Còn nữa, tôi cũng không thích Tề Châu, các cậu ở bên nhau thì có liên quan gì đến tôi? Chỉ ước gì cô yêu sớm thành tích càng kém.”
“Đường Tư Tư, cậu!” Cố Vân Như bị cô nói tới nghẹn.
Sự thật là thành tích thi của cô ta không tốt, mà Đường Tư Tư đạt được thành tích tốt nhất từ trước tới nay, thi tới hạng tám của lớp. Hơn nữa gần đây trong trường học có tin đồn nhảm nhí, nói cô và Tống Dịch đang yêu nhau, chọc không biết bao nhiêu nữ sinh ghen ghét.
Loại cảm giác học tập lẫn tình cảm hoàn toàn bị Đường Tư Tư nghiền áp, Cố Vân Như hoàn toàn không cam lòng.
Cô ta vốn là tìm Đường Tư Tư tính sổ, kết quả bị cô trào phúng. Trong lòng nghẹn khuất, nhịn một lúc lâu cả giận nói: “Chỉ có cậu quen biết ba mẹ của cậu ta, nhưng ba mẹ cậu ta không quen biết ba mẹ tôi, cậu chờ đi!”
Đường Tư Tư nhất thời không lý giải được mạch não của cô ta.
Bởi vì thái độ của Đường Tư Tư, cũng bởi vì xác định hiện tại Đường Tư Tư xuân phong đắc ý, tâm lý Cố Vân Như tức giận không làm gì được, đơn giản không tự rước lấy nhục, nói xong lời này trực tiếp chạy xuống lầu.
Đường Tư Tư đứng tại chỗ ngẩn người, chờ cô phản ứng lại Cố Vân Như đã chạy tới dưới lầu.
Cô cầm tay vịn trong đầu nghĩ tới chuyện gì, vô cùng bất an nhíu chân mày, sau đó vội vàng chạy về phòng học bắt đầu thu dọn đồ.
Tống Dịch không biết cô bị làm sao, nhìn cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
trong lúc nhất thời Đường Tư Tư không biết giải thích thế nào, cô cảm thấy Cố Vân Như có thể muốn đi tìm ba mẹ cô mách lẻo, cũng chính là nói cho ba mẹ cô biết cô cũng đang yêu đương.
Chuyện cô ta và Tề Châu bại lộ, khẳng định bị người trong nhà mắng, với tính cách của Phương Nam, Tề Châu phỏng chừng đã bị buộc chia tay với cô ta.
Cố Vân Như không thoải mái, cho nên tìm cô trút giận.
Trong lòng khẩn trương, cô nhét sách vở vào cặp, nói với Tống Dịch: “Đột nhiên có chút việc, tớ phải về nhà trước.”
Tống Dịch tưởng trong nhà cô xảy ra chuyện gì, cũng thu dọn sách vở của mình nói, “Tớ đưa cậu về.”
“Không cần.” Đường Tư Tư vội vã nói, đeo cặp lên lưng liền chạy ra bên ngoài, chạy hai bước lại trở về, đứng ở ngoài cửa nói với Tống Dịch, “Đừng đi về cùng tớ.”
Nói xong chạy nhanh ra ngoài, bỏ lại Tống Dịch hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra trong phòng học.