Chương 7: Trải nghiệm thần kỳ

Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đây là một trải nghiệm thần kỳ, tôi nhìn đến cửa xe mình bị ngón tay thon dài tái nhợt của Edward nhẹ nhàng mở ra, tôi thật xác định mình nghe được tiếng kêu đầy bi thương của cửa khóa xe bị phá hỏng, chiếc xe đáng thương của tôi, chi phí sinh hoạt của tôi trong vòng ba năm không thể đáp ứng mua xe mới.

Động tác của Alice linh hoạt như mèo con, tao nhã đi đến bên Jasper, cô ấy đem ô gác trên vai, khuỷ tay ôm lấy cán ô. Cô vươn hai tay về phía khỏang không, khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú băng lãnh của Jasper, ôn nhu như dỗ dành nói: "Jaz, hương vị của cô ấy không ngon đâu, anh nhịn một chút, nào, nhìn em này."

Thời điểm Alice dỗ dành Jasper, không khác gì mẹ anh ta.

Mà bản thân tôi đã bị Edward xách khỏi xe, dễ dàng như vậy, làm cho tôi cảm thấy bàn tay mạnh mẽ đang gắp lấy gáy áo tôi là một chiếc nhíp rắn chắc.

Bản thân tôi như chiếc hamburger đông lạnh, vị thật bình thường đến mức có thể sẽ bị xé đôi ném vào thùng rác trong một giây. Nước mưa hắt trên mặt làm cho cơ địa sợ lạnh này phát run, nhưng khi ánh mắt của Edward liếc nhìn, tôi càng thêm rét lạnh.

Anh ta cũng không có ấn tượng tốt nào với tôi, phải rồi, khi tôi bóc trần bí mật của anh ta ngay vừa rồi.

Không có người nào, ngay cả ma cà rồng sẽ thích cảm giác khi bí mật đột nhiên bị phơi bày.

Tôi cũng không thích, không ưa nổi một tên chết tiệt nào biết đọc thấu suy nghĩ như anh ta, xem từng mảnh ý nghĩ của tôi trở thành lời lải nhải đương nhiên, những điều tôi không muốn ai biết được, anh ta đều biết, còn có cái gì đáng ghét hơn tên chết bầm này hay không?

Tôi nghe được tiếng cười rõ ràng của Edward, anh ta đang cười, tôi không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch quá đáng của hắn.

Alice và Jasper đứng trong màn mưa nhìn về phía chúng tôi, cảnh tượng Edward nhà bọn họ xách lấy tôi như xách con gà con hẳn là không gặp nhiều lắm. Tôi nghe được giọng nói ngọt ngào của Alice đang thở dài, cô ấy kéo dài âm cuối, hoa lệ giống như Anh ngữ C viết hoa vậy:

"Edward, sẽ có người chú ý đến chúng ta, bọn họ sắp đi đến."

Tôi có thể xác định "bọn họ" trong lời cô ấy là những bạn học không có một chút lòng đồng tình nào với tôi.

"Chuyện này thật kỳ diệu, anh chưa từng gặp phải chuyện này, cô ta làm sao mà biết?" Edward nói thầm với khuôn mặt không chút thay đổi, sau đó ném tôi đến ghế sau của chiếc Aston Martin, tốc độ mở cửa xe của họ nhanh đến mức mắt thường không thể thấy, đám người này chẳng lẽ đã không thèm che dấu sự thật mình không phải con người.

Tôi có thể tưởng tượng đến tương lai thê thảm của con tin bị trói, bị giết khi bọn cướp không thèm che dấu.

Tòa ghế sau xe đều chế tác từ da thật sẫm màu sang quý, tôi vừa lên xe liền rụt người đến sát cửa sổ, khuôn mặt hận không thể đều cọ lên tấm kính thủy tinh. Ngay cả như thế, tôi vẫn cảm thấy chiếc xe này thật tốt, ngồi xuống thoải mái, không có mấy chục vạn đô trong tay phỏng chừng mua không nổi, có thể cả đời tôi đều chỉ có cơ hội này ngồi trên chiếc xe đắt giá như vậy.

"Đây là một trong những chiếc xe tôi thích nhất, vài năm trước đây tôi đã yêu mô hình trưng bày của nó rồi, cho nên tôi đã đặt hàng trước khi chiếc xe này được sản xuất." Ngồi ở phía trước, Edward không có quay đầu, anh ta rất tự nhiên nói với tôi, như là rất tự hào khi tôi tán thưởng xe của anh ta trong suy nghĩ.

Giọng nói của Alice vang lên bên cạnh tôi, cô ấy tựa hồ buồn rầu vì chuyện chưa xảy ra: "Edward à, anh nói đúng, chúng ta phải tìm một nơi an toàn, cô ấy biết rất nhiều, có khi còn biết nhiều hơn anh nghĩ. Em nghĩ chúng ta nên nói với Carlisle, cha sẽ biết phải làm sao."

Tôi cứng ngắc nhìn qua, không biết khi nào Alice đã ngồi ở bên cạnh tôi, cô ấy tự nhiên mà dựa vào ghế, đôi chân duỗi thẳng tuyệt đẹp đến cực hạn.

Jasper đang lái xe, hai tay anh ta cầm lấy vô lăng, cứng đờ như nắm tảng đá. Xe rất nhanh phóng ra ngoài, ven đường chúng tôi đi đều là các loại cây linh sam tại quốc lộ, tôi rất muốn bới ra cửa sổ hô to cứu mạng, đều kiện tiên quyết là tôi có đủ khí lực nâng lên một chiếc xe.

Giọng nói tức giận của Edward vang lên, anh ta có chút sốt ruột mà hô: "Jasper, anh sắp bóp nát vô lăng rồi, anh xác định anh có thể lái được xe sao."

"Anh nghĩ.......chắc là có thể." Jasper có vẻ không yên lòng, ngay cả thanh âm cũng không tập trung.

Tôi thật hoài nghi ngay sau đó sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, một chiếc xe thể thao xa hoa, vượt qua hàng rào bảo hộ, đâm vào đại thụ trong rừng rậm, ba tên không phải con người có thể dễ dàng nhảy ra từ trong xe, chỉ còn mình tôi trợn mắt há mồm đi đời ngay tại chỗ.

"Alice, anh cảm thấy chúng ta không nên quyết định qua loa như vậy, làm cho anh Jasper đến trường đi học, rất nhiều lúc anh ấy không khống chế được mình." Edward giống như nghe được ý nghĩ của Jasper, khuôn mặt vặn vẹo biến dạng: "Hơn nữa xe rất kín, mùi hương không tản đi cũng làm anh ấy ảnh hưởng."

" Không đâu, Edward, Jaz sẽ không sao đâu, anh ấy có thể." Lời nói tin tưởng của Alice không biết là đang thuyết phục Edward hay là đang nói với Jasper.

Có điều, tôi nhìn thấy ngón tay đặt trên vô lăng của Jasper cuối cùng thả lòng không ít, anh ta dường như rất mẫn cảm đối với thanh âm của Alice, mỗi câu của cô ấy đều có thể làm cho người thanh niên táo bạo này an tĩnh lại một cách khó tin.

Được rồi, thanh niên, nếu như không nhìn đến số tuổi của đám này, thì bề ngoài của họ thật thanh xuân mạo mỹ, thậm chí còn trẻ hơn....so với trên phim, xinh đẹp hơn nhiều lắm.

Tôi không thể khống chế hướng suy nghĩ của mình về Twilight, tôi cảm thấy khi Edward nghe được thì sẽ xảy ra tai nạn lớn, bởi vì cả câu chuyện đều là tương lai của anh ta, chuẩn xác hơn cả lời tiên tri của Alice.

Edward biết đọc suy nghĩ, trên cơ bản tôi nghĩ đến cái gì, anh ta nghe thấy cái đó. Tôi để đại não của mình trống rỗng, bạn biết đấy, điều này rất khó. Đặc biệt là khi ý nghĩ của bạn tiết lộ ra bí mật nhiều như thế, thì căn bản không có khả năng khóa lại tư tưởng của mình, làm cho bản thân biến thành tên ngu ngốc đầu óc trống rỗng. Thói quen một mình khiến tôi suy nghĩ đủ thứ, năng lực nghĩ ngợi lung tung trở lên cường hãn đến đáng sợ.

Tôi thường xuyên một thân một mình, cho nên đầu óc đã có thói quen không lúc nào không sinh động.

Ít nhất vào lúc này, tôi không thể đè nén hoạt động quay cuồng của đầu óc. Tôi cảm thấy như đang phạm tội, nói cho một tên mà cà rồng có thể đọc thấu suy nghĩ rằng, kỳ thật chúng ta đang ở trong một bộ phim, chính xác hơn là một cuốn tiểu thuyết.

Không biết bọn họ có nổi điên hay không, có lẽ có, tôi nhất định điên sớm hơn họ.

Edward cẩn thận dị thường mà lại đặc biệt nhanh chóng xoay người lại, trong mắt xuất hiện bối rối. Đôi môi mỏng của anh ta mím lại thẳng tắp, đường thẳng đó rất nhanh cong lên, nở nụ cười thân thiện, mặc dù tôi cảm thấy anh ta cười rất giả. Anh ta hỏi: "Cô đang nghĩ gì vậy? Tại sao chúng tôi sẽ nổi điên?"

Edward vậy mà hỏi.....Cô đang suy nghĩ gì?

Đây không phải là đặc quyền của Bella sao?

Tôi có chút phản ứng không kịp, không có gì. Đây là câu trả lời tôi không nói ra, chính là Edward đã biết được, anh ta hình như cảm thấy tôi không nói thật, anh ta đang hoài nghi đáp án trong đầu tôi dù chỉ vài giây.

Anh ta quay đi quái dị mà nói thầm: "Chẳng lẽ mình nghe nhầm sao?"

Nghe nhầm? Đến phiên tôi nhíu mày không hiểu, điều đó không có khả năng.

Edward thuận miệng trả lời: "Cái gì không có khả năng cơ?"

Loại phương thức trao đổi này, thật khó thích ứng.

Edward từ chối cho ý kiến. Lực chú ý của anh ta quay trở lại kỹ thuật điều khiển xe của Jasper: " OMG, anh đập vỡ đồng hồ đo tốc độ của em mất rồi, khống chế sức mạnh đi Jasper."

Alice điềm nhiên như không ho nhẹ vài tiếng, Edward lạnh lùng nói tiếp: " Em có chắc chắn rằng khi xe dừng lại, nó vẫn nguyên vẹn sao?"

Alice trả lời nghịch ngợm: "Em rất chắc chắn, ít nhất bền ngoài là nguyyên vẹn, đương nhiên anh cũng có thể mua chiếc xe mới, Volvo hàng mới nhất?"

Tôi tiếp tục vịn cửa sổ, mưa to ngoài kia đã chuyển thành mưa bụi, mờ mịt bao trùm con đường chúng tôi đi. Tại loại thời tiết này lái xe, người bình thường đều thấp thỏm lo sợ, ba người đó không biết như vậy rất nguy hiểm sao.

Bọn họ không phải người, tôi mạnh mẽ tựa đầu vào cửa kính thủy tinh, tôi muốn làm cho chính mình tỉnh táo một chút. Tôi đang ngồi cùng xe với ba tên ma cà rồng, trong đó có một tên ma cà rồng rất muốn đem tôi nuốt luôn.

Đừng hỏi làm sao tôi biết, bởi vì vô lăng sắp bị Jasper bóp nát một nửa, tôi có thể nghe được Edward đau lòng đến mức hít khí lạnh.

Tôi không thể khống chế tâm tình kinh sợ này, cảm giác ba người bọn họ tạo lên cho tôi là một loại áp lực ác độc, tôi chỉ có thể không ngừng thôi miên chính mình, bọn họ không cắn người, tôi không phải gấu hoang trong rừng cho nên không cần phải sợ.

"Alice, cô ta biết chúng ta ăn chay." Edward hình như có chút buồn phiền, ánh mắt anh ta không muốn nhìn đến con xe yêu thích của mình sắp bị người tháo xuống từng mảnh. "Cô ấy rốt cuộc biết từ đâu, chuyện này rất kỳ quái."

Twilight. Tôi nghĩ.

Sau đó tôi phát hiện Edward đối với từ này không có một điểm phản ứng nào, điều này không thể tin được. Tôi đột nhiên nhận ra nếu ngay từ đầu Edward biết hết rồi, vậy thì anh ta không có khả năng không rõ rằng lắm tôi từ đâu biết đến bọn họ, bởi vì phản ứng đầu tiên khi thấy họn họ, thì thứ hiện lên trong đầu chính là Twilight.

Chính là anh ta không nghe thấy được, vậy là sao? Phúc lợi khi xuyên qua......Đừng đùa chứ, nếu là như vậy thì sau này tôi biết phải giải thích làm sao mình biết được nhiều bí mật như vậy.

"Không sao đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Alice vẫn thong dong như trước, cô ấy nghiêng mặt nhìn tôi, gương mặt tái nhợt lành lạnh lại có một nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc.

Tôi càng thêm co thành một vòng trên ghế dựa, đôi mắt của Alice như trời chiều hoàng hôn, màu vàng nồng đậm gần như tối om, cô ấy nhìn tôi khiến da đầu tôi run lên.

Edward không có quay đầu lại, tiếng nói bình tĩnh mà lễ độ: "Alice, em làm cô ta sợ rồi."

Alice: "Ha ha."

Chỗ ngồi của Jasper cũng phát ra âm thanh, một tiếng "rắc" rõ ràng, điểm tiếp nối vô lăng bị bẻ xuống. Tên tóc vàng có bề ngoài trẻ tuổi này rất vô tội mà bẻ gãy vô lăng, anh ta hé miệng dường như muốn hô hấp, từ cổ họng phát ra tiếng kêu giống như tiếng hít thở không thông của người bệnh.

Anh ta hình như cảm thấy bản thân có thể sử dụng cái vô lăng gãy đoạn này đem đi điều khiển xe, cho nên vào lúc xe không khống chế được trượt về bên trái, anh ta còn xoay tay thành vòng tròn, phản xạ muốn đem xe lái trở về.

Đầu của tôi bởi vì xung lực xe mà đập mạnh lên cửa kính thủy tinh, ong ong co rút đau đớn. Edward phẫn nộ nói: "Anh biết ngay không nên vì để anh ấy luyện tập kiểm soát bản thân mà để cho anh ấy lái mà."

Alice bật cười: " Jaz, em lập tức mở cửa sổ đây, anh sẽ tốt lên thôi."

Vô lăng không còn, còn mở cửa sổ làm gì a, tôi phát điên nghĩ như vậy, các người nếu không nhanh chóng phanh xe lại thì kết cục cuối cùng là bay vào rừng mất thôi, sau đó kẹt ở năm mươi mét trên cây linh sam báo hỏng đấy.

Tôi cuối cùng nhịn không nổi, vịn cửa xe hoảng sợ hô to: " Các người nhanh dừng xe a."

Đáp lại lời của tôi tiếng ồn của chiếc xe Aston V12 Vanquish đang lao đi, tôi nhịn không được mà cười ha hả vào mặt một nhà đám không đáng tin kia.

Đây thật sự là một trải nghiệm thần kỳ, cực thần kỳ.