Chương 135: Phục Kích!!!

Ma Ngân

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Vừa căng thẳng nhìn màn hình, đồng thời, đám người Tiêu Hoằng, Lý Văn cũng bắt đầu chỉnh trang, sửa sang lại trang bị chiến đấu của bản thân, lần này Tiêu Hoằng định sử dụng là Liệp Cung, Mân Côi Chiến Văn cùng với Mặc Nại và Ma Văn ẩn hình.
về phần Xích Cực, lần này Tiêu Hoằng không định dùng, bởi vì trong chiến đấu tranh thủ nhanh như tia chớp, mặc dù có bị thương cũng không có trị liệu. Dựa theo kế hoạch bọn họ đặt ra từ trước, từ thời điểm ra tay đến xử lý đối phương, tốt nhất là khống chế trong vòng ba phút, còn lại hai phút, thu hoạch, sau đó rửa sạch hiện trường.
Gần như mỗi một chi tiết, Tiêu Hoằng đều có phân công rõ ràng.
Ở trong Ma Văn Xa ngây người hơn một tiếng, mãi đến hơn 0 giờ ba mươi phút khuya, trên đường phố đã hoàn toàn vắng lậng, đèn dầu trong khu cư dân bốn phía cùng hoàn toàn tắt hẳn.
Trước đó Tiêu Hoằng từng có suy tính, nếu Tiễn Lặc giọng nói khàn khàn kia mười hai giờ từ kho hàng Phúc Long xuất phát, tới nơi này tối thiểu cần nửa tiếng; còn nếu xuất phát theo đường Trừ Lương, tối thiểu cần bốn mươi phút.
Hiển nhiên, khoảng giữa 0 giờ ba mươi phút đến bốn mươi phút, là đám người Tiễn Lặc dễ dàng nhất chạy qua. Đồng dạng qua đêm khuya, nhân viên Ty Cảnh Sát cùng với quân đội của Mặc Huyền, tuần tra khắp cả Thái Ngô Thành cũng sẽ phi thường lơ là, bởi vì đại bộ phận binh lực đều đã tiến vào khu Tây Tân tiến hành khán hộ, dù sao binh lực của Mặc Huyền cũng có hạn.
Bỗng nhiên, hai phút qua đi, trong lúc mọi người ở đây không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên một chiếc Ma Văn Xa màu xám bạc, từ hướng kho hàng Phúc Long chạy vào đường Thông Gianạ, tốc độ cực nhanh.
Tuy nhiên, lúc này Ma Văn thu hình vẫn chụp hình hình ảnh, dừng hình ảnh bên trong, Tiêu Hoằng xuyên qua cửa kính xe, có thể nhìn thấy rõ ràng người lái Ma Văn Xa đúng là Thiệu Phong.
Lại nhìn Ma Văn báo động, như trước không hề có phản ứng, hiển nhiên bên trong xe không có nhân vật đạt tới cấp bậc Ngự Giả.
Điều này cũng lập tức dẫn tới chú ý của đám người Tiêu Hoằng, Lý Văn.
- Hành động!
Không chút do dự, Tiêu Hoằng lập tức hạ đạt mệnh lệnh, cũng là người đầu tiên lao ra ngoài Ma Văn Xa, trực tiếp lẻn đến phía trên một bức tường đá. Ở một góc tường đá này đứng sừng sừng một pho tượng rất cao, cả người Tiêu Hoằng liền dán sát phía trên pho tượng. Trong đêm khuya tối đen, đồng thời ở phía trên phạm vi chiếu sáng của Ma Văn đèn đường, trên cơ bản rất khó phân biệt pho tượng có gì khác thường.
Tay phải khởi động Liệp Cung đã nhắm ngay hướng đám người Tiễn Lặc chạy tới, chỉ dựa vào mắt nhìn từ xa đã nhìn thấy hai cái Ma Văn Xa đăng phát ra ánh sáng ngời. Bên trong có vẻ mơ hồ không rõ, nhưng thông qua màn hình ống ngắm nhìn lại, sau khi phóng đại Ma Văn Xa màu xám hiện ra vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể xuyên qua tấm thủy tinh chắn gió, nhìn thấy rõ ba người Thiệu Phong, Cổ Kỳ cùng với Tiễn Lặc, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt căng thẳng nhìn quanh bốn phía.
Cùng lúc đó, đám người Lý Văn cũng ào ào xuất động, thừa dịp Ma Văn Xa màu xám còn chưa tới, mỗi người đều giấu mình ở mặt sau “thùng rác” Tiêu Hoằng chuẩn bị tốt từ trước, đồng thời Chiến Văn đã khởi động toàn bộ, bất cứ lúc nào cùng sẵn sàng chiến đấu.
Mà ở trong Ma Văn Xa, đám người Cổ Kỳ vốn cũng không ngờ cuộc nói chuyện cực kỳ bí ẩn của bọn họ lúc trước, đã bị Tiêu Hoằng thu hình lại, đồng thời tìm hiểu theo hình dáng của cái miệng.
Giờ phút này, sắc mặt bọn họ nghiêm trọng cảnh giác quan sát bốn phía, không phải là lo lắng có người phục kích, mà lo sợ Ty Cảnh Sát, hoặc là Bối La quân đội của Mặc Huyền tuần tra đêm.
Tuy ràng Ty Cảnh Sát cùng với Mặc Huyền không biết thân phận thật của bọn hắn, nhưng trong cốp chứa đồ phía sau Ma Văn Xa thì không thể để người nhìn thấy. Không tính gì khác, chỉ riêng một loại Đỗ tát thảo này đủ để làm cho bọn họ không chịu nổi.
Bởi vậy hướng bọn họ quan sát, căn bản là không phải một góc ven đường, mà là cảnh vật thấy được rõ ràng dưới ánh đèn.
- Kỳ thật, chúng ta cũng không cần khẩn trương như vậy. Theo ta thấy, ở Thái Ngô Thành này cao thủ thật sự không nhiều lắm, Học viện Tây Tân được xem là danh viện, theo ta cũng chỉ là một đám ô hợp, chỉ có Miêu Thần còn đáng ngại một chút. Nhất là lần này, gần như hơn phân nửa đều là con cháu nhà giàu, một học viện như vậy, lâu ngày chày tháng, tất sẽ khoa trương là chính!

Thiệu Phong chuyên tâm lái xe lên tiếng nói, một đường thuận lợi, cũng làm hắn hơi chút buông lỏng cảnh giác.
- Phân hiệu bên kia cũng không tốt hơn bao nhiêu. Ta nhớ mấy ngày hôm trước, một học trường cấp cao năm, không cẩn thận đụng vào ta, kết quả bị đẩy lùi, Ngự lực yếu đến đáng thương!
Cổ Kỳ cũng lên tiếng nói giọng điệu có vẻ khinh thường.
Tiễn Lặc ngồi ở ghế sau, vẻ mặt luôn cảnh giác, nghe nói như thế, thần sắc hơi vừa động, trên mặt hiện lên một chút cảnh giác.
- Cổ Kỳ! Lời này sao ngươi không nói sớm một chút?
Tiễn Lặc bỗng nhiên lên tiếng gạn hỏi, trong giọng điệu như trước tràn ngập cảnh giác.
- Chút việc nhỏ như vậy, cũng cần phải báo sao?
Cổ Kỳ có hơi khó hiểu, hỏi ngược lại.
Nhưng, ngay lúc Cổ Kỳ nói vừa dứt lời, Ma Văn Xa màu xám đang chạy rất nhanh, đã tiến vào phạm vi phục kích của Tiêu Hoằng thiết đặt.
Lại nhìn Tiêu Hoằng dán sát phía trên pho tượng, sớm từ trước đã tập trung vào ngay nắp động cơ của Ma Văn Xa màu xám, trên ngón trõ năng lượng cầu xanh đen giao nhau, cũng đã hình thành.
Theo Ma Văn Xa màu xám tiến vào đến địa điểm phục kích tốt nhất, ngón tay Tiêu Hoằng hơi nhích động, một cái năng lượng thể có hình lỏng chim lập tức bắn ra, vạch trên không trung một đường cong tuyệt vời, phi thường chuẩn xác bắn vào trên nắp động cơ của Ma Văn Xa màu xám, hình thành một cái lỗ thủng đường kính chừng ba mươi ly.
Ma Văn Xa mất đi động lực, phanh trang bị bảo hộ cũng rất nhanh khởi động, Ma Văn Xa rất nhanh xoay tròn mấy vòng, sau đó ngừng lại.
Tiễn Lặc ở trong xe, đúng lúc này, trong sắc mặt đã tràn ngập cảnh giác và nghi hoặc. Trước đó hắn đã nghĩ tới phải ứng phó với quân đội tuần tra như thế nào, cũng suy nghĩ làm thế nào ứng phó với Ty Cảnh Sát tra xét, nhưng hắn không nghĩ tới lại bị phục kích
- Người nào gây ra chuyện?
Tiễn Lặc nghi hoặc trong lòng phát ra thành tiếng, tiếp theo bước xuống Ma Văn Xa màu xám, đồng thời nhanh chóng khởi động Chiến Văn. Cổ Kỳ, Thiệu Phong cũng theo sát sau hắn, bảo hộ cốp chứa đồ phía sau.
- Rốt cuộc là ai? Xuất hiện đi!
Tiễn Lặc có hơi khẩn trương nói, đồng thời tận khả năng làm mình tỉnh táo lại.
- Khẩn trương như vậy? Trong xe hẳn có chứa thứ tốt rồi, nếu thấy mặt chia một nửa, như thế nào?
Tiêu Hoằng trầm giọng nói, tiếp theo từ trên pho tượng nhảy xuống, đi thẳng tới giữa đường.

Đồng thời đám người Lý Văn hoặc là cầm vũ khí trong tay, hoặc là khu động Chiến Văn, cũng phân biệt từ bốn hướng của đám người Tiễn Lặc đi ra, bày ra thế bao vây.
“Thấy mặt chia một nửa”, câu nói này Tiễn Lặc ít nhiều cảm thấy quen tai, lại nhìn quần áo của Tiêu Hoằng, tinh thần hắn đột nhiên vừa động, nhớ tới mấy tên ngốc điểu ở Ám Dung Động Quật lúc trước.
Có ý nghĩ như vậy, thần kinh căng thẳng của Tiễn Lặc hơi thả lỏng, bởi vì trước đây hắn đã biết thực lực của mấy người này, nếu hợp toàn lực lại vị tất đã thất bại.
“Ầm, ầm, ầm ầm...”
Gần như ngay thời điểm Tiễn Lặc vừa mới có ý nghĩ như thế, tiếng súng trải qua xử lý tĩnh âm đột nhiên liên tiếp vang lên. Chỉ thấy Ma Văn súng lục của Lý Văn vừa mới chế tác, đột nhiên bắn ra liên tiếp Ma Văn đạn màu đỏ thẫm, ước chừng tới mười mấy viên, giữa Ma Văn đạn cùng Ma Văn đạn trong đó, dường như tồn tại liên hệ nào đó, cùng nhau vờn quanh làm cho người ta có một loại cảm giác giống như con gió lốc, lập tức oanh kích về hướng Thiệu Phong đang chuẩn bị phản kích.
Trong khoảnh khắc, Thiệu Phong liền bị bắn thành cái sàng, không có mảy may sức phản kháng, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất. Ma Văn mới vừa khu động, cũng trở về bản thái rơi xuống trên mặt đất.
Đây cũng là Tiêu Hoằng đã phân phó trước, lập tức giết chết ngay, không cần nhiều lời vô nghĩa.
Cách Thiệu Phong không xa, Tiễn Lặc nhìn thấy một màn như thế, sắc mặt không khỏi đại biến, những viên đạn vừa rồi kia rõ ràng là bắn chuyển vòng, sử dụng đồng dạng là Ma Văn đạn vòng, là loại Ma Văn đạn chỉ có cấp Ngự Giả mới có thể khu động.
Điều này có nghĩa gì không cần nói cũng biết, mấy người trước đó bị hắn nhận định là ngốc điểu, đã lột xác trở thành hùng ưng, đến lấy mạng của hắn.
Lại dời ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng, chỉ thấy Tiêu Hoằng đã kéo mặt nạ bảo hộ xuống.
- Là ngươi!
Cổ Kỳ tự nhiên nhận ra Tiêu Hoằng, chính là tên “học trưởng” khù khờ hồ hồ kia, nhất thời sắc mặt cô ta biến sắc, hiểu rõ hết thảy.
- Đừng hiểu lầm! Ta chỉ là muốn cho các ngươi trở thành quỷ minh bạch!
Nói xong, Tiêu Hoằng. Hồng Phong đều ào ào khởi động đánh về hướng Tiễn Lặc, Cổ Kỳ.
Ngay thời điểm Tiêu Hoằng vọt tới trước mặt Cổ Kỳ, một đóa hoa hồng cánh hoa đỏ như máu đã từ cổ tay hắn bay ra. lặng yên không một tiếng động cắt đứt động mạch cổ của Cổ Kỳ, một luồng máu tươi phun ra. tiếp theo ầm một tiếng ngã xuống.
Bên kia Tiễn Lặc cũng không có sống tốt hơn được chút nào, hắn chỉ là Ngự Đồ cấp mười, mà đối mặt lại là hai người Ngự Đồ cấp mười, còn có Hồng Phong là Ngự Giả cấp một. thực lực kém không phải một chút nửa điểm. Chi qua hai hiệp, Ma Văn búa tạ trong tay Hồng Phong lập tức nện trúng vai và cổ Tiễn Lặc, làm cho bả vai Tiễn Lặc trong nháy mắt sụp xuống, cổ vặn vẹo biến hình, tiếp theo ngã xuống đất mất mạng.
Toàn bộ quá trình chỉ hơn hai phút một chút, gần như không có tạm dừng, đồng thời ngay lúc xử lý xong ba người. Diệp Gia Chính đã xoay người. rất nhanh đến bên đường sửa sang lại thùng rác, trả về nguyên vẹn thùng rác lúc trước, về phần thùng bọn họ dùng ngụy trang thì ném vào trong Ma Văn Xa của Tiễn Lặc.
Lý Văn cũng có phần phân công, hắn cắm Ma Văn súng lục bên hông, hai tay thuận thế cho vào bên hông lấy ra hai cái gói hơi lớn, ở bên trong là một số Ma Văn chất nổ cao độ thảy vào Ma Văn Xa màu xám.
Yến Nam phụ trách xử lý thi thể, cũng dựa theo Tiêu Hoằng phân phó từ trước, rất nhanh lục soát trên người tất cả thi thể, toàn bộ lấy cho vào trong túi giấy.
Hồng Phong thì đi tới chỗ cốp chứa đồ phía sau. đánh một trọng quyền làm ổ khóa biến hình, sau đó liền mạnh mẽ mở nắp cốp lên, bên trong lộ ra một cái hộp gỗ tinh xảo.
Tiêu Hoằng cũng đang ở chỗ cốp xe, tự nhiên chú ý tới hộp gỗ tinh xảo, nhẹ mở lên, liền thấy bên trong toàn bộ đều là vật phẩm tương đối quý báu.
Không có kiểm kê, Tiêu Hoằng liền ra ý bảo Hồng Phong vác đến Ma Văn Xa. Hồng Phong nghe theo, vác hộp gỗ tinh xảo chạy vào ngõ hẻm, cùng lúc đó, toàn bộ hiện trường cũng xử lý xong.
Theo Lý Văn ném vài cái Ma Văn chất nổ cao độ cuối cùng vào trong Ma Văn Xa màu xám. đóng cửa xe xong, toàn bộ hiện trường coi như là hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ quá trình chỉ dùng thời gian hơn bốn phút một chút.
Thấy cuối cùng Diệp Gia Chính hoàn thành công việc bước lên Ma Văn Xa. Tiêu Hoằng hoàn thành quay đầu Ma Văn Xa. liền lái Ma Văn Xa. rất nhanh chạy vào ngõ hẻm tối đen, giống như con báo lặng lẽ linh hoạt.