Đăng vào: 12 tháng trước
Sở Ấu Cơ kéo cánh tay Cung Thanh Hạ, "Thanh Hạ tỷ tỷ !" chỉ về hướng Chu Tiểu Kiều. "Đây là lão sư Ngữ Văn của em ........"
"Còn cần phải giới thiệu sao ?" Chu Tiểu Kiều ngắt lời Sở Ấu Cơ, "Em không nghe thấy nàng vừa gọi tôi là 'Hoàng Hậu Tiểu Kiều' sao ?"
"Ân," Ngón tay Sở Ấu Cơ nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Cung Thanh Hạ, tham lam hưởng thụ lấy tia xúc cảm mỏng manh này, cố gắng lưu lại chút lí trí trả lời câu hỏi của Chu Tiểu Kiều, "Tỷ tỷ đã đọc qua sách kia, mà tên của Chu lão sư lại giống với tên Hoàng Hậu ......... "Nghe giọng nói của chính mình cũng cảm thấy xa lạ.
"Thì ra là như vậy," Chu Tiểu Kiều không khỏi vỗ tay cười, "Tôi biết ngay là có chuyện xảy ra," Dừng một chút, "Chỉ tiếc trùng hợp, cũng không hẳn trùng hợp." Một bên dương dương đắc ý nhìn Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ nhìn thấy trong ánh mắt Chu Tiểu Kiều có địch ý, Hiện tại bày ra vẻ mặt ấy có quá sớm hay không ? Ánh mắt lạnh lùng không chút lưu tình đem nghi vấn truyền đạt cho đối phương, Cung Thanh Hạ nàng cũng không phải cô gái nhu tình gì, vô cùng kiêu ngạo .......
Chu Tiểu Kiều đánh trả vô cùng mạnh mẽ, "Sáng mai Ấu Cơ sẽ cùng tôi đi tới thành phố B, may là hôm nay cô tới, nếu không đã không gặp Ấu Cơ rồi."
"Thật không?" Cung Thanh Hạ từ tốn nói một câu, tầm mắt chuyển sang nhìn Sở Ấu Cơ, vừa như là đáp lại Chu Tiểu Kiều, vừa như hướng về Sở Ấu Cơ xác định.
Sở Ấu Cơ không dám nghênh tiếp ánh mắt lạnh lùng này, mắt nhìn trái phải không tìm được điểm dừng, cuối cùng cúi đầu nhìn sàn nhà, không dám lên tiếng.
Cung Thanh Hạ rút tay về.
Sở Ấu Cơ nắm càng chặt.
Cung Thanh Hạ lấy bàn tay khác kiên định mà ung dung gỡ từng ngón tay Sở Ấu Cơ ra.
Ngón tay từ từ bị cưỡng chế rời khỏi bàn tay Cung Thanh Hạ, trái tim Sở Ấu Cơ như bị bóp chặt -------- thật vất vả lắm mới gặp mặt một lần, lại tức giận rồi, đến tột cùng tỷ muốn em thế nào mới tốt ? Là tỷ nói trước khi lên lớp 11 không được gặp tỷ, em mới ..... Được rồi, em có chút giận hờn, nhưng tỷ cũng nên để cho em giải thích mới phải .............
"Ấu Cơ, chúng ta đi thôi," Chu Tiểu Kiều thu hết vào trong mắt, tiến lên trước ôm lấy khuỷu tay phải của Sở Ấu Cơ, ngẩng đầu nhìn Cung Thanh Hạ, "Đi kiểm tra hành lý đủ chưa, xem có quên gì không." Kéo Sở Ấu Cơ đi ra ngoài.
Nhiệt độ trong phòng bỗng giảm xuống âm 30 độ.
Cung Thanh Hạ ưu nhã nhấc chân, Chu Tiểu Kiều chỉ cảm thấy dưới chân mình như có dòng nước xiết dâng lên, lập tức ngã về phía trước.
"A ! Chu lão sư !"
Môi anh đào của Sở Ấu Cơ triển khai thành vòng tròn, thoáng dùng sức trên tay, gấp rút ổn định lại thân hình cho Chu Tiểu Kiều.
Tỷ tỷ đang ghen sao ?
Trong lòng âm thầm ngọt ngào.
"Hô !" Chu Tiểu Kiều lấy tay che ngực, thở ra một hơi an ủi chính mình, ngược lại căm tức Cung Thanh Hạ, "Có chút công phu quyền cước thì ghê gớm sao ? Hôm nay tôi ghi lại mối thù này. Ngày sau tất báo !"
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Được, chờ cô." Đưa tay nắm lấy cánh tay Sở Ấu Cơ, "Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn hỏi em." Không giải thích hai lời, đem tiểu nữ sinh kéo ra ngoài, đi vào sát vách thư phòng, dùng chân 'Ầm' một tiếng đóng cửa lại.
Lâm phu nhân cười hòa ái, "Hai người bọn họ có chuyện muốn nói, Chu lão sư theo tôi xuống lầu 1 uống trà đi."
"Ân," Chu Tiểu Kiều miễn cưỡng nở nụ cười, "Được được." Theo Lâm phu nhân đi xuống lầu.
Bên trong thư phòng.
"Tỷ tỷ, tỷ làm em đau .........."
Giọng nói vô cùng đáng thương.
Cung Thanh Hạ buông tay.
Sở Ấu Cơ chu miệng nhỏ, xoa xoa lấy cánh tay bị Cung Thanh Hạ nắm chặt, hai hàng mi chớp chớp, cần có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Cung Thanh Hạ liếc nàng một chút, khuôn mặt lạnh lùng vẫn chưa hiện lên một tia trìu mến, "Chuyện Chu Tiểu Kiều vừa nói, em không định cho tôi lời giải thích sao ?" Giọng nói âm 30 độ.
"Biên tập muốn em đến thành phố B đàm luận bản quyền truyền hình của 《 Xuân Thu nơi đây 》, em nhận lời rồi. Sau đó biên tập còn nói tốt nhất nên dẫn theo một vị trưởng bối am hiểu pháp luật cùng đi, em vừa nghĩ, mẹ không đi được, bà ngoại phải chăm sóc mẹ đương nhiên cũng không đi được, liền nghĩ đến Chu lão sư, hơn nữa Chu lão sư là người của thành phố B, đi cùng cũng thuận tiện."
"........ Tại sao không nói với Đường Tuyết Nhu ? Nàng là người thi hành di chúc của ông nội em, cũng là luật sư tư nhân, có nghĩa vụ xử lý vấn đề pháp lý liên quan đến em."
"Tuyết tỷ tỷ rất bận rộn. Hơn nữa biên tập cũng không nói nhất định phải là luật sư đi cùng ........."
"Nói nửa ngày trời," Cung Thanh Hạ nheo mắt lại, "Em vẫn khư khư cố chấp ?"
Sở Ấu Cơ nghiêng đầu, "Em không có."
"Lần trước tâm huyết dâng trào, cố ý đến công ty tham dự cuộc họp cổ đông, kinh động mấy trăm nhân viên Hi Sở đứng ra nghênh giá, hiện tại hứng thú lại nổi lên, lại muốn đi thành phố B, chưa thương nghị với bất kì trưởng bối nào, tự mình quyết định, em đến tột cùng có nghĩ tới thân phận của mình là gì không ------ thân là chủ tịch Hi Sở, nhất cử nhất động ảnh hưởng trực tiếp đến tập đoàn, điểm ấy còn cần người khác tới nói cho em biết sao ? Không phải em nóng lòng muốn chứng tỏ mình trưởng thành rồi sao ? Tại sao lại ấu trĩ như vậy ?" Mấy tháng qua nàng chưa từng nói nhiều như vậy, ngày hôm nay nói quả thực như nước sông Trường Giang, thao thao bất tuyệt.
Sở Ấu Cơ ngước mắt, đôi mắt chớp chớp, mang theo vẻ mặt vô tội, tâm tâm dực dực hỏi, ". . . . . . Tỷ tỷ tức rồi?"
Cung Thanh Hạ khoanh tay, "Sao tôi phải tức giận ?" Nhìn về phía khác, tầm mắt nhìn về phía bút lông treo trên giá bút.
Sở Ấu Cơ đi lên trước, duỗi tay nhỏ ra, "Tỷ tỷ ........"
Dự tính ban đầu là muốn khuyên Cung Thanh Hạ không nên tức giận, không nghĩ tới tay nhỏ vừa mới chạm vào người Cung Thanh Hạ, liền bị Cung Thanh Hạ vung tay ra ngoài, lảo đảo ngã về phía sau mấy bước, "Loảng xoảng" đụng phải ghế ngồi phía sau.
Mỗi lần mâu thuẫn đều dùng "Ân ái' để hóa giải, lần này nói gì đi nữa cũng không để em thực hiện hành vi này.
Là Cung Thanh Hạ chủ động xuất thủ.
Có điều, khi nàng thấy tiểu nữ sinh ngã chổng vố vô cùng chật vật, ý chí trong nháy mắt không kiên trì được như vậy, tuy nói như thế, ngoài miệng vẫn lạnh lùng, "Trong sách kia không phải ghi lại khẩu quyết sao ? Dễ dàng ngã chổng vó vậy ?"
"Đau quá. . . . . ." Một tay Sở Ấu Cơ chống xuống đất, một tay đỡ đầu gối, nhíu mày, "Tỷ tỷ ,em đau quá ............"
Không phải đang giả vờ chứ ?
Cung Thanh Hạ hạ hỏa xuống, đi tới, duỗi ra cánh tay trước mặt tiểu nữ sinh, "Mau đứng lên."
Sở Ấu Cơ lập tức cười vui vẻ, bàn tay đang đỡ đầu gối nhanh chóng hướng về bàn tay kia.
Vẻ mặt này. . . . . .
Cung Thanh Hạ lập tức cảnh giác, ngay lúc đỡ tiểu nữ sinh lên lại thả tay ra, thân thể tiểu nữ sinh lần thứ hai ngã chổng vó.
"Loảng xoảng !"
"A !"
Sở Ấu Cơ nằm ngửa mặt trên sàn nhà, cảm giác như xương cốt hoàn toàn vỡ vụn, nàng hoàn toàn không phòng bị cho lần thứ hai té ngã này, "Đau quá ......" Là đau thật.
Mắt thấy tiểu nữ sinh như sắp khóc thật, bộ dạng không giống như đang giả bộ, Cung Thanh Hạ cắn cắn môi, vẫn là lạnh lùng đối mặt, "Không phải em có thần công hộ thể sao ? Chỉ mới ngã hai lần đã đau như vậy ?"
"....... Nếu như tác giả có thể ............ luyện thành võ công trong sách của mình," Sở Ấu Cơ khóc không ra nước mắt, "Kim Dung, Cổ Long.... chẳng phải đều trở thành cao thủ tuyệt thế rồi sao ......" Giọng nói đứt quãng, như mang theo tiếng khóc bên trong, lấy đó để thể hiện mình bị thương rất nặng, trên người rất đau.
Khuôn mặt Cung Thanh Hạ rốt cục hòa hoãn lại, đi tới nâng tiểu nữ sinh dậy.
Ngay vào lúc này cửa thư phòng bị mở ra, a Xuân dò đầu vào, "Hai người không sao chứ ? Tôi ở dưới lầu nghe được âm thanh đổ vỡ, còn tưởng rằng ai ngã chổng vó."
Sở Ấu Cơ nhìn quần áo mình có chút xộc xệch, cười với a Xuân. "A di, không có chuyện gì đâu !"
Tay Cung Thanh Hạ khẽ vuốt tóc mai ra phía sau, che đi nửa khuôn mặt.
A Xuân nhìn Sở Ấu Cơ lại nhìn Cung Thanh Hạ, gật gù, "Không có chuyện gì là tốt rồi." Rúc đầu về, đóng cửa lại.
Giọng nói của Cung Thanh Hạ vang lên sau khi cánh cửa đóng lại, "Vì lẽ đó, ngày mai lên đường chính là 'Ý trẫm đã quyết' của em hả ?"
"Em đã nhận lời biên tập rồi .... Có điều, nếu như tỷ tỷ không vui, em cũng có thể không giữ lời, hết thảy em đều nghe theo tỷ tỷ."
"Tôi là người nào ? Sao dám có quyền lực lớn như vậy ?" Cung Thanh Hạ quay lưng đi về phía cửa, vặn khóa cửa, "Chuyện của em, tự em quyết định đi." Đi ra ngoài.
Lại đi rồi ? Thái độ này ........... Đến tột cùng mình phải làm thế nào mới tốt ?
Sở Ấu Cơ đầu tiên là choáng váng, tiện đà đuổi theo xuống lầu, "Thanh Hạ tỷ tỷ !" Đáng tiếc đã chậm, bóng người Cung Thanh Hạ đã biến mất ngoài cửa.
"Ấu Cơ, chân của em sao vậy ?"
Tầm mắt Chu Tiểu Kiều đang tống biệt Cung Thanh Hạ cùng khí áp lạnh lẽo xung quanh nàng, quay đầu phát hiện bước đi của Sở Ấu Cơ không giống bình thường, không khỏi đứng lên khỏi sô pha hỏi.
Sở Ấu Cơ ngồi đối diện Chu Tiểu Kiều, "Không có chuyện gì, vừa nãy em đập đầu gối vào cạnh bàn thôi."
Lâm phu nhân không yên lòng, "Thật là không có chuyện không ?" Có vẻ không giống.
"Thật mà bà ngoại," Sở Ấu Cơ cười, "Chỉ là đập đầu gối thôi, chỉ hơi đau một chút."
Lâm phu nhân đăm chiêu, chậm rãi gật đầu.
Một phần là đoán không ra tâm tư Cung Thanh Hạ, một phần cũng không thích lật lọng, cuối cùng Sở Ấu Cơ vẫn quyết định giữ nguyên dự định của mình.
Ngày xuất phát hôm đó, mặt trời chói chang trên cao, khí trời vô cùng oi bức, Chu Tiểu Kiều dậy thật sớm chạy tới Lâm gia hỗ trợ lấy hành lý, sau đó cùng Sở Ấu Cơ thuê xe đến nhà ga, nàng đặt vé tàu, vì cảm thấy đi tàu có thể chiêm ngưỡng phong cảnh ven đường ------ tuy rằng khi nàng đi một mình đều đặt vé máy bay, thế nhưng có Sở Ấu Cơ đi bên cạnh đương nhiên tâm tình sẽ khác, huống hồ vừa mới bắt đầu kì nghỉ hè, hiện tại đang vô cùng phấn chấn.
Chỉ tiếc, tâm tình Sở Ấu Cơ không tốt như vậy, nàng trên đường luôn mang theo vẻ mặt chờ đợi thiết tha, luôn nhíu lông mày, ỉu xìu mặt, cũng không cười nổi một cái, Chu Tiểu Kiều dần dần mất đi hứng thú, hai tay gõ gõ trên bàn, nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Sở Ấu Cơ, hồi tưởng lại hai người ở kiếp trước, đột nhiên cảm thấy, như vậy đã đủ rồi, cùng nhau ở trên một đoạn đường, vượt qua ngàn năm, em vẫn còn, tôi cũng vẫn còn, thời gian, thậm chí quan hệ giữa hai người thế nào đi chăng nữa cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta vẫn hiểu nhau như cũ, làm bạn.
Năm giờ sau.
Tàu dần dần chậm lại trước ga Thành phố B, tới sân ga thì dừng hẳn, hai người kéo hành lý ra khỏi cổng ga, điện thoại Sở Ấu Cơ vang lên.
"Thanh Hạ tỷ tỷ? !" Vốn tưởng rằng nàng cả đời sẽ không để ý tới mình, không nghĩ tới nàng chủ động gọi điện cho mình, thật sự là niềm vui bất ngờ, ngàn vạn niềm vui.
"...... Là tôi." Giọng nói bên kia vẫn lạnh lùng như cũ, "Em bây giờ đang ở nơi nào ?"
"Vừa tới thành phố B."
"Tôi không hỏi cái này."
"Tới nơi rồi," Chu Tiểu Kiều đoạt lấy điện thoại của Sở Ấu Cơ, "Chúng tôi đang đứng trước cổng ga, cô làm gì ? Tạm biệt !" Gác máy. Đến đất của nàng, băng sơn muốn điều khiển từ xa Ấu Cơ sao ? Thực là không tự lượng sức mình.
Sở Ấu Cơ kinh ngạc bật thốt lên, "Thanh Hạ tỷ tỷ !"
Chu Tiểu Kiều cho rằng nàng gọi lại cho Cung Thanh Hạ, "Em gọi cho nàng làm ..... ?!" Đang nói được một nửa, chợt phát hiện điện thoại của Sở Ấu Cơ đang nằm trong tay mình, cảm thấy không đúng, nhìn theo ánh mắt Sở Ấu Cơ, "Huh ? Cung Thanh Hạ ?"
Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, kỳ thực Cổ Lệ Tiệp cũng đồng thời giá lâm tới thành phố B.
Lời của edit: Rốt cục Cung tổng cũng đến thành phố B canh miếu rồi \^.^/ Ngạo kiều cứ phải có tình địch xuất hiện mới chịu động thủ cơ :))