Đăng vào: 12 tháng trước
Hiểu Tĩnh nâng kính mắt nói rằng, "Dung mạo Hạo Hiên soái hơn Dương Quá 1000 lần, một lòng một dạ hơn Quách Tĩnh gấp vạn lần, một nam nhân tốt như vậy thật hiếm có trên đời, Ấu Cơ, bạn nhận lời đi."
"Đúng vậy a, Ấu Cơ, từ lúc vào cấp 3 đến giờ, Hạo Hiên đều làm rất nhiều điều vì bạn, bạn có nhớ người suýt chút nữa đụng vào người bạn ở cổng trường không ? Chính là tài xế lái xe thể thao màu đỏ đó. Hạo Hiên tìm người giáo huấn hắn một phen, hắn sợ đến nỗi cửa xe cũng không dám mở. Sau đó đổi sang đi xe đạp, đặt tên xe là 'CacBon xanh lục', ahaha .......... Hạo Hiên từ trước đến nay là người hiền lành dễ mến, chưa nổi nóng với ai bao giờ, nhưng tiểu tử kia dám chọc đến bạn, mới làm cho Hạo Hiên tức giận đến vậy."
"Còn có a, Ấu Cơ, nếu không có Hạo Hiên dẫn đám huynh đệ chúng tôi che chở bạn, mấy sư huynh lớp trên đã sớm tìm đến cửa, giờ nghỉ trưa của bạn chắc chắn sẽ bị làm phiền, mấy người bọn họ đều là con nhà quyền quý, hơn nữa rất có thế lực, người bình thường không thể trêu chọc nổi, nếu như bạn không chấp nhận lời đề nghị của bọn họ, có khi bọn họ thủ đoạn gì cũng dám làm. Bất quá bọn họ cũng là người nói đạo nghĩa, gần đây có hỏi Hạo Hiên, 'Quan hệ của Hạo Hiên với Ấu Cơ là như thế nào ? Nếu như Ấu Cơ là bạn gái của Hạo Hiên, chúng tôi không nói hai lời, liền không làm phiền Ấu Cơ nữa.' Vì lẽ đó áp lực của bọn mình rất lớn, nếu như bạn cùng Hạo Hiên xác định mối quan hệ, vậy bọn mình dễ đối ngoại hơn nhiều."
"Đúng vậy, Ấu Cơ, còn một việc tôi chưa nói, nhưng ngày hôm nay để biểu đạt thành ý của đại huynh, tôi sẽ không che giấu ------------ Mẹ của Hạo Hiên là con gái của chủ tịch tập đoàn Đạt Tần, nắm giữ 20% cổ phần của tập đoàn Đạt Tần, ba ba cũng là phó tổng của tập đoàn Đạt Tần, hơn nữa Hạo Hiên rất được ông ngoại thương yêu, tương lai học xong chắc chắn sẽ được trọng dụng, hết học kỳ vừa rồi, ông ngoại Hạo Hiên muốn cho Hạo Hiên ra nước ngoài học, Hạo Hiên vì bạn mới học lại nơi này, vì lẽ đó, Ấu Cơ nên trân trọng chân tình của Hạo Hiên mới phải."
Đám tiểu nam sinh tranh nhau nói tốt cho Hạo Hiên.
Cổ Lệ Tiệp lúc này không chụp ảnh nữa, mà chuyển sang chế độ quay. Cung Thanh Hạ làm trán nàng bị thương, hại nàng bức bối khó chịu đến tận bây giờ, ngày hôm nay coi như tóm được một cách trả thù, hừ hừ hừ ! Vừa đè nén bực dọc trong lòng, vừa âm thầm vui sướng trong lòng. Ngày hôm nay thật vất vả, vất vả nhất là cố gắng nhịn cười.
Tôi xin, một đám tiểu tử ở đây xưng huynh gọi đệ, nói cái gì hắc đạo, cứ như là thật, muốn nói bảo vệ Ấu Cơ, phải nói Chu lão sư ta mới đúng !
Chu Tiểu Kiều, "Phi phi phi" nhổ nước bọt.
"Lớp trưởng," Sở Ấu Cơ rốt cục mở miệng, mọi người đồng thời im bặt nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng nghiêm túc nói, "Cho mình một khoảng thời gian cân nhắc được không ?"
"Được," Lam Hạo Hiên ra sức gật đầu, "Bất luận bao lâu, tôi đều sẽ chờ, bạn đừng cảm thấy áp lực, những điều các bạn vừa nói cũng đừng để trong lòng, nghe theo chính mình là được rồi."
Sở Ấu Cơ cảm động, "Cảm ơn bạn, Hạo Hiên."
Mọi người tiếp tục dùng cơm, Chu Tiểu Kiều rốt cục nói, "Hóa ra đám tiểu quỷ này giúp bạn tỏ tình, tuổi này quan trọng nhất là học hành, chuyện yêu đương lên đại học hãng tính....... Biết không ?"
Cổ Lệ Tiệp gắp một miếng giấm cá Tây Hồ bỏ vào miệng nàng, "Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng cô."
Chu Tiểu Kiều, "A ..... Ơ"
"Ai nha" Giang Hiểu Tĩnh bật thốt lên, "Tôi đột nhiên phát hiện, Chu Lão sư của chúng ta cũng có khắc tinh a !"
Sở Ấu Cơ mỉm cười, "Nghe bạn nói như thế, tôi cũng cảm thấy vậy."
Giữa trưa ngày hôm sau.
Cung Thanh Hạ ăn cơm xong trở lại văn phòng, kiểm tra mail, phát hiện Cổ Lệ Tiệp gửi mail tới.
"Cung tổng, tôi có thứ tốt muốn chia sẻ với cô a."
Tiêu đề vô cùng thần bí.
Thật là tẻ nhạt .........
Cung Thanh Hạ lắc đầu một cái, mở mail ra, mở video đính kèm, sắc mặt dần trở lên khó coi.
"Cung tổng a," Lúc này Cổ Lệ Tiệp gõ cửa, "Tôi gửi mail cho cô, cô xem chưa ?"
"......... Cô cho rằng tôi rảnh rỗi vậy sao ?"
"Ý chính là chưa xem đúng không ?" Cổ Lệ Tiệp lấy ngón tay mân mê tóc mình, "Vậy cô nhất định phải xem nhé." Mặt cười thâm hiểm --------- khóe môi đang cười, nhưng mắt không cười.
Cung Thanh Hạ ném cho nàng cái nhìn lạnh lùng, "Vậy phải xem tôi có thời gian hay không." Ngữ khí nhẹ như mây gió --------- tận lực không cho đối phương nghe ra tức giận trong lòng.
Bình tĩnh vậy sao.......
Cổ Lệ Tiệp bán tín bán nghi, "Nói chung, nhớ xem a." Lắc thân hình chữ S đi ra ngoài.
Chuyện như vậy phải từ chối rất nhanh, còn phải cân nhắc nữa sao ? Chẳng lẽ Ấu Ấu không biết như vậy sẽ làm cho đối phương hiểu lầm rất nhiều.
Cung Thanh Hạ xem xong video canh cánh trong lòng, tận tới đêm khuya, một mình tản bộ trong hoa viên Vân Đỉnh, oán niệm trong lòng vẫn chưa lùi tán, cúi đầu mở điện thoại di động, tìm số điện thoại đứng đầu danh bạ kia, do dự nửa ngày, vất vả lắm mới nhấn nút gọi đi, bên kia truyền tới, "Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đang bận." Cung Thanh Hạ suýt chút nữa quăng điện thoại xuống hồ.
Lâm gia.
Sở Ấu Cơ đang trong thư phòng nói chuyện điện thoại với biên tập.
Biên tập ân cần cười, "Manh Nhược, nghỉ hè đến thành phố B một chuyến đi."
"Nếu như để gặp mặt độc giả, tôi thực sự không tiện .........."
"Không phải, chủ biên nói về phương diện bản quyền truyền hình vẫn nên gặp mặt đàm luận sẽ tốt hơn, đỡ phải tranh cãi những điều không cần thiết. Mặt khác," biên tập dừng một chút, "Cá nhân tôi cũng muốn gặp cô, sẽ có cái nhìn trực quan hơn, hơn nữa độc giả cũng rất tò mò về cô, cô biết lòng hiếu kì có sức sát thương lớn thế nào không ?" Lúc kí hợp đồng với Sở Ấu Cơ là lúc Sở Ấu Cơ còn nhỏ tuổi, phải có người giám hộ nàng, vì lẽ đó biên tập vẫn chưa hiểu rõ về nàng, chỉ biết sơ qua là giới tính cùng tuổi tác mà thôi.
"Ừ, phát sinh ở sự kiện kia tôi cũng đã được nghe qua," Sở Ấu Cơ cảm thấy băn khoăn, "Vẫn muốn nói lời xin lỗi với cô."
"Vậy cũng không cần," biên tập cười, "Nếu như cô có thành ý như vậy, nghỉ hè đến thành phố B một chuyến đi, tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt."
Sở Ấu Cơ suy nghĩ một chút, "Được, tôi sẽ sắp xếp thời gian khoảng một tuần." Ngược lại tỷ tỷ nói rồi, trước khi lên lớp 11 không được xuất hiện trước mặt nàng, nếu như vậy, chuyến đi xa giết thời gian này cũng là biện pháp tốt. Căn bản là Sở Ấu Cơ cũng đang tức giận.
Biên tập vui mừng khôn siết, "Được, cứ vậy đi, chi phí sinh hoạt của cô ở thành phố B sẽ do công ty chúng tôi phụ trách, không cần chuẩn bị quá nhiều, có điều, tốt nhất nên dẫn theo trưởng bối am hiểu phát luật cùng tới."
Sở Ấu Cơ gật đầu, "Được, hiểu rồi." Lòng nói, nào cần tới trưởng bối, Chu Tiểu Kiều đi là được rồi, hơn nữa nàng là người của thành phố B, nghỉ hè cũng phải về nhà.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Hơn một tháng sau, liền tới giây phút cận kề nghỉ hè.
Tiết học cuối cùng trên lớp kết thúc, Lam Hạo Hiên nhanh chóng thu thập sách vở, đi tới trước mặt Sở Ấu Cơ, "Ấu Cơ !"
Với thổ lộ lúc trước của hắn, Sở Ấu Cơ đã thẳng thắn trả lời, "Tôi chỉ có thể coi bạn là bạn bè mà thôi." Lúc đó không trả lời ngay ở Tư Vị Quan, vì đoán được Cổ Lệ Tiệp nhất định gửi video này cho Cung Thanh Hạ xem ------ tỷ tỷ xem xong có chủ động liên lạc với mình hay không ? Mang theo tâm ý chờ mong. Đương nhiên, cuối cùng chỉ còn lại thất vọng.
Lam Hạo Hiên truy hỏi, "Bạn có người trong lòng rồi sao ?"
". . . . . . Không có." Không cách nào trả lời thẳng thắn.
"Vậy bạn chuẩn bị chuyển trường sao ?"
"Cũng không," Sở Ấu Cơ lắc đầu, "Như Chu lão sư nói, chúng mình vẫn đang học cấp 3, chuyện yêu đương để lên đại học hãng tính."
"Như vậy ......" Lam Hạo Hiên thở ra một hơi, cảm thấy mình còn hi vọng, "Ấu Cơ có ngại trong việc mình tuyên bố với các bạn học khác là Ấu Cơ là bạn gái mình không ? Như vậy các nam sinh khác sẽ không quấy rối bạn." Nói xong vội vã bổ xung, "Ấu Cơ yên tâm, mình tuyệt đối không làm chuyện xấu với bạn, mình sẽ coi bạn như bạn bè bình thường."
Sở Ấu Cơ cười gật đầu, "Được." Nhìn chăm chú ánh mắt hồn nhiên của tiểu nam sinh chốc lát, "Tôi tin tưởng bạn."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười. Ngầm đạt thành ý.
Từ đó về sau, Lam Hạo Hiên đi rất gần Sở Ấu Cơ, mỗi ngày tan học xong đều thu thập sách vở nhanh chóng đi tới bên cạnh Sở Ấu Cơ chờ nàng, sau đó hai người cùng sánh vai đi ra vườn trường.
Đương nhiên, Rất nhiều lúc đi bên cạnh hai người còn có cột đèn giao thông ------- Giang Hiểu Tĩnh cùng một vài huynh đệ tốt của Lam Hạo Hiên, thỉnh thoảng còn xuất hiện Chu Tiểu Kiều.
Ngày hôm nay cũng như vậy, hai người vừa đi ra vườn trường, một tiếng gào vang lên, "Ấu Cơ !"
Lam Hạo Hiên ủ rũ, "Chu lão sư ...." Trơ mắt nhìn lão sư đại nhân đem tiểu nữ sinh ôm vào lòng giở trò.
"Hạo Hiên, em đi trước đi." Chu Tiểu Kiều phất tay với Lam Hạo Hiên, "Chu lão sư có việc cần thương lượng với Ấu Cơ."
"Chu lão sư" Giang Tiểu Tĩnh từ phía sau nện vào lưng Chu Tiểu Kiều, "Ngài chơi đùa vui quá rồi." Đến phá hoại không gian riêng tư của người khác thế sao ?
"Đám tiểu tử này chỉ biết chơi mà thôi " Chu Tiểu Kiều đá chân về phía Giang Hiểu Tĩnh, "Chu lão sư có chính sự."
Giang Hiểu Tĩnh cười ha hả né tránh cái đạp của Chu Tiểu Kiều ---------------- lão sư như ngài có chính sự để nói sao ? Thiệt là !
"Hôm nay thật có chuyện, " Sở Ấu Cơ cười, xoay mặt nói với Lam Hạo Hiên, "Hạo Hiên đi trước đi, có việc thì gọi cho mình."
Lam Hạo Hiên vẫn rất nghe lời nàng, lập tức gật gù, cùng Giang Hiểu Tĩnh và các huynh đệ rời đi.
Chu Tiểu Kiều tuyên bố, "Sáng ngày mai lên đường, tôi đặt được vé rồi."
"A ?" Sở Ấu Cơ có chút giật mình, "Nhanh vậy sao ......" Hai ngày nay nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên nói cho Cung Thanh Hạ một tiếng, trưng cầu ý kiến nàng vẫn tốt hơn, bây giờ không kịp rồi.
Chu Tiểu Kiều vò tóc nàng, "Việc này không nên chậm trễ."
Hai người vừa đi vừa nói, đi tới Lâm gia.
Đầu tiên Chu Tiểu Kiều cùng Lâm phu nhân đồng thời giúp Sở Ấu Cơ thu thập hành lý, sau đó liền đến nhà kính trồng hoa xem Lâm Dịch Huyên --------- hơn một tháng nay nàng thường xuyên tới thăm Lâm Dịch Huyên, dùng phương thức của mình giúp bệnh nhân khôi phục trị liệu ---------- vừa hát vừa cười vừa nhảy nhót trước mặt bệnh nhân, hoạt bát như bạn nhỏ, hấp dẫn chú ý của bệnh nhân.
Ban đầu Lâm phu nhân sốc đến suýt rơi kính mắt, sau đó cũng quen.
Ngày hôm nay, nàng lại thực thi phương pháp trị liệu của mình "Phương pháp trị liệu tổng hợp của Chu thị." Ở trước mặt Lâm phu nhân hô to, "Thiêu đốt ! Thiêu đốt ! Thiêu đốt !" Lúc đó, trong nhà kính trồng hoa xuất hiện thêm một bóng người thanh lệ, ưu nhã dựa vào khung cửa, hai tay khoanh lại, dù bận vẫn ung dung nhìn, đợi đến khi Chu Tiểu Kiều kết thúc trị liệu, liền vỗ tay, "Không hổ là hoàng hậu Tiểu Kiều, quả nhiên giỏi ca múa."
Sở Ấu Cơ nghe tiếng quay đầu, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, "Thanh Hạ tỷ tỷ !"
Hoàng Hậu Tiểu Kiều ?
Chu Tiểu Kiều bị danh xưng này ném lệch đầu ---------- kẻ này làm sao lại biết ta là hoàng hậu Tiểu Kiều ? Lẽ nào trên cầu Nại Hà, thừa lúc Mạnh Bà không chú ý, đem bát canh Mạnh Bà đổ xuống sông rồi hả ? Không thể a ......... Khoảng thời gian này Ấu Cơ chưa từng nhắc qua Cung Thanh Hạ, xem ra là có nguyên nhân ------ giữa hai người nhất định xảy ra chuyện gì .........
Tác giả có lời muốn nói: "Tôi mặc dù nói trước khi lên lớp 11 không được xuất hiện trước mặt tôi, thế nhưng chưa nói tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em." Cung Phấn nhất định nói như vậy, ╮(╯▽╰)╭
【Mọi người: Cung Phấn nói thế nào cũng không phải do người viết quản ! *Đá Bay* _<)~ a! 】