Đăng vào: 11 tháng trước
Sở Ấu Cơ ở một bên múc canh cho Cổ Lệ Tiệp, vừa nghĩ.
Lần này, thân phận của Cổ tỷ tỷ khẳng định là bị lộ rồi..........
Nụ cười của Cổ Lệ Tiệp vụt tắt sau khi tầm mắt Sở Ấu Cơ rời đi, cảnh tượng Cung Thanh Hạ mở cửa xe kéo nàng vào xe bị đạn bắn trúng vào cánh tay vẫn xuất hiện trong tâm trí nàng, dường như viên đạn kia không phải xuyên vào cánh tay Cung Thanh Hạ, mà là xuyên vào trong lòng nàng.....
Sở Ấu Cơ nâng hai tay đưa bát canh cá bạc cho Cổ Lệ Tiệp, chợt hỏi, "Thương vong của đối phương như nào ?"
Cổ Lệ Tiệp đón nhận bát canh, "5 xe thể thao kia đều bị bắn thủng lốp, 11 tên xạ thủ đều bị thương, còn tử vong hay không thì tôi không rõ, lúc đó là đêm khuya, đoạn đường ấy vừa vặn không có ánh đèn, đèn chiếu xe thì có hạn, rất khó phán đoán."
Sở Ấu Cơ nhíu mày, "Đối phương có 11 tên xạ thủ ?" Lúc đó mưa bom bão đạn đến nhường nào ?
"Ừ," Cổ Lệ Tiệp múc một thìa canh bỏ vào trong miệng, "Trận chiến lớn như vậy, nhất định là muốn lấy mạng Cung Thanh Hạ, kết quả đánh giá quá thấp xe cùng kỹ thuật lái xe của Cung tổng."
Sở Ấu Cơ cười, "Phải nói là đánh giá quá thấp thư kí của Cung tổng."
"Không," Cổ Lệ Tiệp lắc đầu, "Bọn họ ra tay, khẳng định đã tìm hiểu rất kĩ về tôi, không phải vậy đã không phái 11 tên xạ thủ đến."
"Ơ........."
Sở Ấu Cơ rơi vào trầm tư.
Ngay lúc này, Đường Tuyết Nhu cùng Diêu Nhữ Ninh đi vào, Đường Tuyết Nhu nói, "Thư kí Cổ, tôi thật phải thay đổi cách nhìn về cô !" Trước đây nàng luôn đánh giá Cổ Lệ Tiệp là ------- Ngực lớn không não.
"Ôi, " Cổ Lệ Tiệp rít gào, "Đây không phải là Đường đại luật sư đại giá quang lâm sao ?"
Đường Tuyết Nhu mỉm cười, "Tinh thần của cô cũng không tệ a, thật đáng mừng."
Diêu Nhữ Ninh vừa vào cửa, tầm mắt liền đặt lên người Sở Ấu Cơ không thể rời ra.
"Tuyết tỷ tỷ, Diêu ......" Sở Ấu Cơ đứng lên nghênh tiếp hai người, nhất thời không biết nên xưng hô với Diêu Nhữ Ninh thế nào.
Diêu Nhữ Ninh đẩy kính mắt lên, "Gọi tôi là Diêu a di."
"Xin lỗi, không như thế được," Đường Tuyết Nhu kháng nghị, "Tôi cùng Thanh Hạ đều là tỷ tỷ, cô là a di, không phải nói rõ cô đang muốn chiếm tiện nghi với tôi cùng Thanh Hạ sao ?"
"Chà chà, mới như thế mà cô đã sợ thua thiệt rồi," Cổ Lệ Tiệp lại nói, "Tôi còn là nhị nãi của Ấu Ấu đây, cô đã là gì ?"
Đường Tuyết Nhu, ". . . . . ."
Diêu Nhữ Ninh cười, "Cái miệng của thư kí Cổ này."
Sở Ấu Cơ đi đến phòng của Cung Thanh Hạ.
"Thanh Hạ tỷ tỷ."
Thanh Hạ đang xem tài liệu, nghe tiếng ngẩng đầu, khẽ nói, "Sao em không ở bên kia xem náo nhiệt ?"
Sở Ấu Cơ cũng không đáp lời, tầm mắt rơi vào cánh tay trái băng bó của nàng, "Có đau hay không ?"
Cung Thanh Hạ cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, "Em nói xem ?"
................. Nhất định là đau.
Là đáp án sượt qua tâm trí nàng, trái tim Sở Ấu Cơ cũng đau theo một nhịp.
"Ừ, tỷ tỷ, ngày mai em không thể đến thăm tỷ rồi."
"........ Bận viết truyện ?"
"Không phải, ngày mai em muốn theo bà ngoại đến viện điều dưỡng thăm mẹ, muốn ở bên kia hai ngày nữa, chiều chủ nhật mới về."
Cung Thanh Hạ lướt xem tài liệu, tầm mắt ngưng lại, "Chú ý an toàn."
"Vâng, đương nhiên rồi," Sở Ấu Cơ cười, "Lại nói, tỷ tỷ đã sớm an bài vệ sĩ bảo vệ em từ xa, sao còn không an toàn ?"
"...........Em phát hiện được sự tồn tại của họ sao ? Năng lực ngoài sức tưởng tượng ha ?"
"Không bộc lộ, không có nghĩa là không có bản lĩnh."
"Mấy ngày nay không gặp, cãi lại cũng giỏi ha."
"........ Không có a."
Diêu Nhữ Ninh đi tới, "Chủ tịch cùng với tổng giám đốc của chúng ta cảm tình thật tốt a."
Cung Thanh Hạ buông tập tài liệu trong tay xuống, dựa người vào gối, nhìn Diêu Nhữ Ninh, "Ngay cả Diêu giáo sư cũng không nghiêm chỉnh vậy sao ?"
"Sao có khả năng a, tôi vẫn luôn là người đứng đắn," Diêu Nhữ Ninh cười, "Đừng hủy đi hình tượng đạo mạo của tôi."
Sở Ấu Cơ cười cười, khóe môi Cung Thanh Hạ cũng ngoắc ngoắc.
Diêu Nhữ Ninh ngồi xuống đầu giường, "Người của bộ bảo an đã điều tra, đoạn đường xảy ra vụ việc cũng không có camera, lốp xe của đối phương tuy rằng đã bị bắn thủng, nhưng bọn họ đã dùng xe chuyên dụng dọn dẹp hiện trường, toàn bộ sự việc như chưa từng xảy ra."
Cung Thanh Hạ nhìn về phía Sở Ấu Cơ, "Đã hơn 7 giờ, em cũng nên về ăn cơm với làm bài tập đi, à, còn viết truyện nữa." Muốn đuổi khéo đứa bé kia về. Không muốn để cho đứa bé kia nghe được chút tin tức bị tập kích thế nào.
"Vâng," Sở Ấu Cơ gật đầu, "Vậy em về trước."
Ngày hôm sau, Sở Ấu Cơ làm theo dặn dò của Lâm phu nhân, rời giường từ rất sớm.
Viện điều dưỡng ở ngoại thành, lái xe đến đấy cũng phải mất hơn một tiếng, nhưng đường phố vào ngày Chủ Nhật đông lợi hại, vì lẽ đó hai người phải mất hơn 2 tiếng mới đến được viện điều dưỡng.
Vì đã sớm thông báo với bác sĩ điều trị chính, vì lẽ đõ nhận được sự tiếp đón nồng hậu.
"Lệnh ái khỏe mạnh không có vấn đề, chỉ là đại não vẫn đờ đẫn, dựa theo sóng điện não để kết luận, não bộ không có bất kì hoạt động gì, cũng không ngủ mộng điều gì, vì lẽ đó vẫn cần an dưỡng dài dài, cho tới lúc nào khôi phục, chúng tôi cũng khó nói rõ ------- loại bệnh này không thể nói trước điều gì."
"Cảm ơn ngài, bác sĩ Trịnh, những năm này ngài thật vất vả."
"Lâm giáo sư khách khí, tôi chỉ làm theo thiên chức của bác sĩ mà thôi."
Trao đổi qua với Lâm phu nhân về bệnh tình của Lâm Dịch Huyên, bác sĩ Trịnh liền mở cửa ra.
"Đi," Lâm phu nhân nắm chặt tay Sở Ấu Cơ, "Chúng ta đến phòng bệnh thăm mẹ cháu."
Sở Ấu Cơ có thể cảm nhận được bàn tay của bà ngoại đang run run, tay của mình cũng đang run theo.
Lúc hai bà cháu đi vào phòng bệnh, Lâm Dịch Huyên đang ngồi trên ghế, quay lưng ra phía ban công ngồi sưởi nắng ------ đương nhiên là y tá đẩy nàng qua.
Lâm phu nhân đi đến bên ghế xe lăn, từ ái hỏi, "Dịch Huyên, con có khỏe không ?" Lời còn chưa dứt, nước mắt đã rơi.
Lâm Dịch Huyên đương nhiên không thể trả lời mẹ, lông mi hơi chuyển động một chút, đôi mắt rủ xuống, làn da trắng như tuyết, ánh mặt trời chiếu vào lại càng lộ lên vẻ bóng loáng trong suốt --------- nàng vẫn mỹ lệ như tuổi còn trẻ, xem chừng chỉ 25 tuổi, dường như không ưu sầu, thời gian cũng như dừng lại ?
"Mẹ mang Ấu Ấu đến thăm con, đến, con nhìn Ấu Ấu chút đi," Lâm phu nhân nói xong, chuyển hướng xe lăn về phía Sở Ấu Cơ, mà Lâm Dịch Huyên vẫn rủ mắt xuống như cũ, đầu cũng không nhấc lên, trong lòng Lâm phu nhân dâng lên một nỗi chua xót, "Con tại sao có thể không nhìn một chút đứa con gái con yêu thương nhất đây ?"
Sở Ấu Cơ ngồi chồm hổm trước ghế xe lăn, mắt nhìn về phía đôi mắt đờ đẫn của mẹ, "Mẹ, con là Ấu Cơ, mẹ có nhớ con không ?"
"Nàng không nghe được," y tá đi tới, 'Hai tai không nghe thấy chuyện thế gian, không khóc không cười, không nói một lời, dung nhan không đổi, như tồn tại, lại như không tồn lại trên đời, y tá cùng bác sĩ chúng tôi cũng không biết nên đồng cảm cho nàng hay là ước ao được như nàng."
Lâm phu nhân lau đi nước mắt, "Có lúc tôi cảm thấy, nàng không buồn không lo như vậy cũng tốt."
Y tá đi rồi, Lâm phu nhân nói lời đầy ý nhị với Sở Ấu Cơ, "Ấu Ấu, tuy rằng mẹ cháu không nhận ra cháu, nhưng nàng thủy chung vẫn là mẹ cháu, bình thường cháu đều bận học, sáng tác....... không có thời gian đến thăm nàng, hiếm có lúc đến được như hôm nay, nhất định phải tận hiếu với mẹ mình."
Sở Ấu Cơ hiểu chuyện gật đầu, trong một ngày này, giúp mẹ rửa mặt, đút cơm cho mẹ, thay quần áo cho mẹ, cứ như vậy, cơ hồ thay thế y tá làm hết mọi việc.
Đến tối, y tá vào phòng dặn dò, "Đến 10 giờ hai người nhớ dìu nàng lên giường đi ngủ," dừng một chút lại nói, "7 giờ sáng mai gọi nàng rời giường, bản thân nàng không hồi tỉnh, cũng không muốn làm cho nàng rơi vào trạng thái hôn mê, một khi hôn mê, có thể chính là vĩnh viễn không tỉnh lại."
"Được, biết rồi," Lâm phu nhân và Sở Ấu Cơ đồng thời gật đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sở Ấu Cơ đúng giờ đi tới trước giường của Lâm Dịch Huyên, "Mẹ ? Mẹ, rời giường thôi." Làm nũng gọi hai tiếng, sau đó nhẹ nhàng đỡ mẹ dậy, thật muốn mẹ mở mắt ra.
Đút cho Lâm Dịch Huyên ăn xong, Sở Ấu Cơ chợt nảy sinh ra một ý kiến, "Bà ngoại, cháu muốn đỡ mẹ đi ra ngoài tản bộ."
Lâm phu nhân suy nghĩ một chút, "Cái này phải hỏi ý kiến bác sĩ cùng y tá mới được."
Đang nói, bác sĩ Trịnh đi tới, cười với Lâm phu nhân, nói, "Có lúc tôi thật ghen tị với lệnh ái." Thế giới của nàng không dục vọng, không ham muốn, không buồn phiền....
"Bác sĩ Trịnh," Sở Ấu Cơ nhân cơ hội nói lên ý kiến của mình, "Có thể không ?"
"Chúng tôi chưa từng thử qua, vẫn luôn dùng ghế xe lăn đẩy nàng đi ra ngoài, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là khí trời thật trong lành."
Sở Ấu Cơ kiên trì, "Có thể để cho cháu thử một chút không ?"
"Có thể," Bác sĩ Trịnh gật đầu, "Nhưng để đảm bảo an toàn, tôi sẽ để 2 y tá đi theo hai người."
Lâm phu nhân nói, "Không cần, tôi đi là được."
"Vậy được, vạn nhất xảy ra bất ngờ, nhất định phải thông báo cho chúng tôi biết."
Bác sĩ Trịnh đi rồi, Sở Ấu Cơ mặc áo khoác dày cho mẹ, mang theo găng tay cùng mũ, cuối cùng quàng khăn quàng cổ cho nàng, biến nàng kín như bưng, chỉ còn lộ ra đôi mắt ------- tuy rằng tiết trời chưa lạnh đến thế, nhưng dù sao mẹ vẫn là bệnh nhân.
Tiếp theo 2 bà cháu trái phải hai bên đỡ Lâm Dịch Huyên đứng lên, phát hiện bước chân của nàng vô cùng vững vàng.
Lâm phu nhân buông tay, thử để một mình Sở Ấu Cơ đỡ Lâm Dịch Huyên đi, chỉ thấy Sở Ấu Cơ đi một bước, Lâm Dịch Huyên liền đi theo một bước, cũng không lộ ra vẻ mệt mỏi gì.
Lâm phu nhân thở ra một hơi, "Ấu Ấu, cháu hẳn là có chuyện muốn tâm sự với mẹ, bà ngoại sẽ nhìn 2 người từ xa." Ý chính là mình sẽ không đi theo -----
Từ khi cháu gái tỉnh lại, vẫn không ngừng sống trong ưu thương, sau đó đột nhiên chuyển biến tốt lên, đứa cháu gái này chưa từng đề cập với nàng trong thời gian qua xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không có nghĩa là đứa cháu gái này không muốn tìm người tâm sự, bây giờ chính là thời cơ tốt.
Vườn trong viện điều dưỡng được bài trí như công viên, rất có phong cảnh, khí trời cuối thu cũng không thiếu những đám cỏ xanh xen kẽ đóa hoa.
Sở Ấu Cơ đỡ Lâm Dịch Huyên chậm rãi đi trên nền đá cuội, "Mẹ, đến mùa xuân mẹ có khỏi hẳn hay không ?" Biết sẽ không có câu trả lời, liền nói tiếp, "Mẹ, có chuyện con cần phải nói với mẹ, con gái đã tìm được người mình thích, tên của nàng là Cung Thanh Hạ, nhũ danh gọi là Cung Phấn....."
Thân thể Lâm Dịch Huyên đột nhiên lay động, bước chân cũng trở lên bất ổn.
"Mẹ?" Sở Ấu Cơ vô cùng sợ hãi, sợ Lâm Dịch Huyên ngã chổng vó, hai tay ôm lấy thân thể Lâm Dịch Huyên, "Mẹ, mẹ không sao chứ ?" Đương nhiên không có câu trả lời, Sở Ấu Cơ liền thử thả lỏng thân thể Lâm Dịch Huyên ra, lại dìu nàng đi một bước, phát hiện bước chân của nàng đã vững vàng hơn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Mẹ dọa con hết hồn."
Tác giả có lời muốn nói: không có gì trên thế giới này có thể thay thế sự kiên trì, Tiểu Bình Quả nhất định phải kiên trì p(^-^)q
【Đừng để ý đến ta, ta tự mình cổ vũ. 】
【 Tác phẩm này nhiều nhân vật lắm, sợ rằng không chăm chỉ viết, mọi người sẽ quên một số nhân vật .......】
【Cảm ơn Tiểu Trà, Tiểu Bát, Nhiên Nhiên, Lão Ngô.... đã bình chọn và tặng hoa cho ta (*^@^*)】
____________________________
Hôm nay bề bộn công việc, cả tối mới edit xong được một chương, tại hạ cạn máu rồi T___T
Tớ Tên Kun