Chương 75: Dịch Dương Là Ông Xã Của Em, Là Cha Ruột Của Tiểu Bảo Và Tiểu Bối

Hôn Nội Mưu Ái

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghe những lời này, trái tim của Dịch Dương chợt hiện lên cảm xúc mất mát. Mặc dù chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn, nhưng anh thực sự rất thích hai đứa trẻ này, từ trên người Tiểu Bối anh như nhìn thấy được hình ảnh lúc còn nhỏ của Mạc Tâm Nhan, có lẽ ở lứa tuổi này bọn họ đều đã từng đáng yêu như thế, khiến cho người khác yêu thích từ tận đáy lòng. Mà Tiểu Bảo mặc dù còn nhỏ nhưng lại luôn ra vẻ làm người lớn, rất giống anh hồi nhỏ.

Anh nhịn không được ôm Tiểu Bối ngồi lên đùi mình, nhìn cô nhóc dịu dàng hỏi: “Vậy Tiểu Bối và người nhà còn mấy ngày nữa thì rời đi?”

“Hừm…” Tiểu Bối suy nghĩ một lát, sau đó vươn hai ngón tay mềm mại nói: “Ba ngày.”

“Đó là hai ngày.” Tiểu Bảo nhìn ngón tay của cô nhóc, lập tức lạnh nhạt nói. Nhưng cậu nhóc dù sao cũng còn nhỏ, giọng điệu lạnh nhạt cũng ẩn chứa sự non nớt, khiến người nghe xong muốn bật cười.

Dịch Dương khẽ cười, cánh tay dài ôm thân hình nho nhỏ của Tiểu Bối, sau đó vươn tay bẻ bàn tay nhỏ đầy thịt của cô nhóc ra, cưng chiều nói: “Thế này mới là ba có biết không? Con vừa đưa ra đó là hai.”

“A, cái này là ba!” Tiểu Bối gật đầu, bẻ ngón tay hăng hái nói.

Dịch Dương rũ mắt nhìn bộ dạng đáng yêu của cô nhóc, ánh mắt luôn tĩnh mịch xẹt qua một tia sáng, nếu con của Mạc Tâm Nhan và anh vẫn còn thì tốt biết mấy.

Mạc Tâm Nhan tránh ở trong góc lẳng lặng nhìn Tiểu Bảo và Tiểu Bối cùng Dịch Dương ở chung, trái tim gần như bay ra cổ họng, sợ người đàn ông này nhận ra cái gì. Cô hiện tại chỉ hận không thể đi tới giành lấy hai cục cưng của mình trở về.

Đặc biệt là khi cô nhìn người đàn ông này cưng chiều ôm Tiểu Bối, cùng Tiểu Bối nói cái gì đó, hình ảnh thân mật kia khiến cô nắm chặt tay. Dựa vào gì chứ, Tiểu Bối là của cô, anh ta dựa vào cái gì lại ôm Tiểu Bối, còn thân mật với Tiểu Bối như vậy.

“Nhan Nhan?” Âm thanh nghi hoặc từ phía sau vang lên.

Cô giật mình, chuyển mắt nhìn lại, lập tức nhìn thấy Tần Hiên đang yên lặng đứng phía sau mình, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ ảm đạm.

“Không phải em đi vệ sinh sao, sao lại trốn ở chỗ này?” Tần Hiên đi đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi.

“Em… Em…” Mạc Tâm Nhan cúi đầu, hồi lâu vẫn không thể nói ra một lý do gì, sau đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, có hơi tức giận hỏi: “Sao anh lại để bọn trẻ ở chung với người đàn ông kia?”

Tần Hiên mỉm cười, nhìn sắc mặt tức giận của cô, sự ngờ vực trong mắt ngày càng nhiều, anh thấp giọng nói: “Anh thấy anh Dịch có vẻ thích trẻ con, hơn nữa anh ấy cũng luôn sống trong sự thống khổ khi mất đi người yêu và con của mình, cho nên anh để bọn trẻ chơi với anh ấy một lúc để đền bù sự đau khổ khi mất con của anh ấy.”

“Anh ta mất con thì liên quan gì đến chúng ta, dù sao Tiểu Bảo và Tiểu Bối cũng không phải của anh ta.” Mạc Tâm Nhan lập tức nói lớn, trong giọng mang theo sự chán ghét và căm phẫn đối với người đàn ông kia.

“Anh ấy thực sự rất yêu vợ của mình.” Tần Hiên bỗng thấp giọng nói một câu, sau đó bình tĩnh nhìn đôi mắt của cô, tiếp tục nói: “Anh ấy nói lần yến hội này vợ của anh ấy không thể đến, lúc anh ấy nói những lời này, trong mắt có rất nhiều sự bi thương.”

Mạc Tâm Nhan không biết vì sao Tần Hiên lại nói những điều này với cô, cô đi đến kéo lấy cánh tay của Tần Hiên, giọng điệu cứng đờ nói: “Tần Hiên, anh không cần bị người đàn ông này lừa gạt, kết cục hôm nay anh ta nhận được đều là do anh ta chính mình tạo nên, anh ta cho rằng làm một bữa tiệc sinh nhật xa hoa cho vợ anh ta có thể khiến cô ấy tha thứ cho anh ta sao? Anh ta cho rằng giả vờ đau khổ như thế có thể khiến người khác đồng tình sao và đau lòng sao? Anh ta đúng là… Đúng là không biết xấu hổ!”

Nhìn Mạc Tâm Nhan càng nói càng tức giận, Tần Hiên mỉm cười, cười có hơi xót xa, anh thấp giọng nói: “Nhan Nhan, em biết anh ấy, đúng không?”

Mạc Tâm Nhan ngẩn người, lập tức ngẩng đầu nhìn anh, không biết nên nói thế nào.

Nhìn phản ứng của cô, Tần Hiên càng thêm chứng thực phỏng đoán trong lòng, anh chua xót mỉm cười: “Lúc em lén lút trong ở đây nhìn Dịch Dương chơi với Tiểu Bảo và Tiểu Bối, anh liền đoán được vì sao em lại hoảng hốt chạy vào nhà vệ sinh, bởi vì khi ấy Dịch Dương đang đi vào. Khi anh bảo buổi tiệc này là do Dịch Dương tổ chức, sắc mặt của em lập tức kì quái, em sợ hãi nhìn thấy người đàn ông này, sợ hãi nhìn thấy Dịch Dương, bởi vì… Dịch Dương là ông xã của em, là cha ruột của Tiểu Bảo và Tiểu Bối.”

“Không…” Mạc Tâm Nhan dồn dập lắc đầu, kích động mở miệng: “Không, Tiểu Bảo và Tiểu Bối đều là của em, người đàn ông đó đừng mơ cướp đi, anh ta không phải ba của Tiểu Bảo và Tiểu Bối, anh ta không phải , anh ta không xứng, em không muốn thấy anh ta, em không muốn thấy anh ta… Tần Hiên, em muốn rời đi, em muốn đưa Tiểu Bảo và Tiểu Bối rời đi…”

Nhìn Mạc Tâm Nhan đột nhiên cảm xúc kích động như vậy, Tần Hiên vội vàng ôm cô vào lòng, thấp giọng mở miệng: “Thực xin lỗi, Nhan Nhan, anh không phải cố ý nói mấy thứ kia. Chỉ là, nếu Dịch Dương thật sự là cha ruột của Tiểu Bảo và Tiểu Bối, anh hy vọng em có thể nhìn vào khúc mắc của mình, không cần trốn tránh, nếu em lựa chọn đưa Tiểu Bảo và Tiểu Bối lưu lại bên anh, anh tất nhiên sẽ mừng rỡ như điên, nếu em lựa chọn mang theo bọn trẻ trở về bên Dịch Dương, anh cũng sẽ không ngăn cản, anh tôn trọng lựa chọn của em.”

Nói ra những điều này cần rất lớn dũng khí, anh từ trước đến này đều không phải là một người thích ép buộc người khác, anh luôn tôn trọng sự lựa chọn của người khác, chẳng sợ anh thực sự luyến tiếc cô, luyến tiếc bọn trẻ, nhưng vì để bọn họ có được hạnh phúc, anh bằng lòng buông tay.

Anh đã không phân biệt được cảm xúc của mình dành cho người phụ nữ trong lòng là gì nữa, từ lúc ban đầu tò mò với sự đau khổ bi thương của cô, cho đến bây giờ khó thể dứt bỏ, anh dường như chậm rãi xem cô là người nhà, không thể rời đi người nhà, đoạn tình cảm không thể nói rõ này từ từ biến thành tình thân.

“Không… Em không muốn trở về bên Dịch Dương, anh ta không xứng làm cha của Tiểu Bảo và Tiểu Bối, Tần Hiên, chúng ta đi thôi, ngày mai chúng ta liền rời đi chỗ này, không bao giờ quay lại.” Cô nắm chặt lấy cánh tay anh, vội vàng nói. “Chúng ta sẽ không bao giờ trở về đây, không bao giờ mang bọn trẻ trở về, chúng ta có thể sống hạnh phúc ở thành phố kia, không có anh ta cũng có thể sống thật hạnh phúc, người đàn ông kia chỉ có thể mang đến đau khổ mà thôi.”

Tần Hiên ôm chặt cô, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, thấp giọng nói: “Em đã suy xét rõ ràng chưa?”

“Rồi.” Mạc Tâm Nhan kiên định lắc đầu, trên mặt là sự kiên quyết.

Tần Hiên không thể không ôm cô chặt hơn, rốt cuộc 5 năm trước người đàn ông kia đã làm cô tổn thương thế nào, vì sao cô lại căm hận và sợ hãi như vậy. Anh rõ ràng cảm nhận được người đàn ông kia thật lòng yêu cô, nhưng 5 năm trước vì sao lại làm cô bị thương, khiến cô không thể không mang theo bọn trẻ rời đi đối phương, thậm chí là vĩnh viễn rời đi.

“Anh Dịch!” Tần Hiên đi đến trước mặt Dịch Dương, thấp giọng hô một tiếng.

Lúc này Dịch Dương đang nói đùa với Tiểu Bối, Tiểu Bối nghe thấy âm thanh của Tần Hiên, lập tức bò xuống đùi Dịch Dương, ôm chân của Tần Hiên, ngửa đầu nhìn anh, nãi thanh nãi khí nói: “Ba, mẹ đâu rồi?”

Nhìn Tiểu Bối từ trên đùi mình bò xuống, Dịch Dương trong lòng lập tức mất mát.

Anh đứng dậy, nhìn Tần Hiên, nhàn nhạt nói: “Vợ anh đâu, không phải bảo cô ấy không thoải mái sao?”

“Ừm, lúc nãy bà xã của tôi có gọi điện đến, nói cô ấy về trước, cho nên tôi muốn mang Tiểu Bảo và Tiểu Bối trở về.” Tần Hiên nói xong, nhìn thấy sắc mặt đối phương chợt ảm đạm, trong lòng dâng lên chút đồng tình.

“Rốt cuộc có thể trở về.” Tiểu Bảo ngồi bên kia lập tức đứng dậy, nắm lấy tay Tần Hiên, nói: “Ba, chúng ta mau về xem mẹ đi.”

“Tiểu Bối cũng muốn trở về xem mẹ.”

Tần Hiên cưng chiều sờ đầu bọn trẻ, sau đó nhìn Dịch Dương nói: ‘Chúng tôi đi trước.”

“Ừ.” Dịch Dương gật đầu một cái, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Tiểu Bối, tràn đầy không tha.

Tần Hiên mím môi, nắm tay bọn trẻ đi về phía cửa, Tiểu Bối bỗng nhiên quay đầu lại, vẫy tay với Dịch Dương: “Tạm biệt chú.”

Dịch Dương nhìn gương mặt tươi cười đáng yêu của cô nhóc, trong lòng buồn bã mất mát. Nếu là Mạc Tâm Nhan và con bọn họ còn ở thì tốt biết bao, Anh đã vô số lần ảo tưởng về tình huống này, mơ thấy con của anh chậm rãi lớn lên, mơ thấy Mạc Tâm Nhan mỉm cười nhìn anh và con chơi đùa, mơ thấy một nhà ba người bọn họ, cùng nhau xem mặt trời mọc…. Nhưng mỗi lần mơ xong, để lại trong lòng anh chỉ có nỗi đau đến mức hít thở không được. Nhưng cho dù vậy anh vẫn không nhịn được mà mơ ước, giống như cái này đã trở thành yếu tố khiến anh có thể sống.

Tần Hiên nắm tay Tiểu Bảo và Tiểu Bối đi ra ngoài cửa khách sạn, Mạc Tâm Nhan lập tức đi đến, bế Tiểu Bối đi lên xe, một bên vội vàng nói: “Chúng ta mau trở về thôi.”

Nhìn bộ dạng dồn dập hoảng hốt của cô, Tần Hiên trong lòng hiện lên một chút đau lòng. Cô sợ hãi nhìn thấy người đàn ông kia đến vậy, sợ hãi Tiểu Bảo và Tiểu Bối bị đối phương cướp đi, có thể thấy cô bị đối phương tổn thương có bao nhiêu sâu.

“Mẹ, ban nãy con chơi với chú kia rất vui, Tiểu Bối bắt đầu thích chú ấy rồi.” Mạc Tâm Nhan vừa bế cô nhóc đến bên cạnh xe, Tiểu Bối chợt nói.

Sắc mặt của cô chợt trầm xuống, nhìn Tiểu Bối, quát: “Về sau không được tiếp xúc với chú kia, không được nhắc đến chú kia ở trước mặt mẹ, có nghe thấy không?”

Tiểu Bối bị cô quát ngẩn người, sau đó nhìn sắc mặt nghiêm túc của cô, miệng nhỏ mím lại, lập tức khóc lớn.

Tần Hiên thấy thế vội vàng ôm Tiểu Bối, nhìn về Mạc Tâm Nhan, hơi trách cứ nói: “Nhan Nhan, em mắng bọn trẻ làm gì, con bé cái gì cũng không hiểu, ai đối tốt với con bé thì con bé thích người nấy, em không nên tức giận lung tung với trẻ con.”

Tiểu Bối ôm cổ Tần Hiên, hai mắt đẫm lệ nhìn Mạc Tâm Nhan, bộ dạng nghẹn ngào khiến người đau lòng.

“Mẹ…”Tiểu Bảo bỗng nhiên kéo góc áo của cô, ngơ ngác hỏi: “Mẹ sao thế, sao lại giận em gái?”

Mạc Tâm Nhan nhìn bộ dạng khóc thút thít đáng thương của Tiểu Bối, lập tức khó chịu mím môi, sau đó cũng không nói gì, yên lặng kéo cửa chuẩn bị lên xe.

Nhưng ở trong nháy mắt cô chuẩn bị lên xe, có một bóng hình thon dài hướng về bên này chạy đến.