Chương 60: Âm Mưu

Hôn Nội Mưu Ái

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đêm dài miên man, Mạc Tâm Nhan nhặt quần áo vừa bị người đàn ông xé rơi, mặc lên. Ngay sau đó chậm rãi đi lên lầu.

Mấy tháng không về, bây giờ nhìn căn nhà đã từng ở, chỉ cảm thấy như đã mấy đời rồi. Căn nhà này, cô từng coi nó là nhà, nhà của cô và Dịch Dương, tuy người đàn ông đó lâu không về nhà, nhưng cô vẫn ôm cố chấp như trước, canh giữ ngôi nhà này. Nhưng bây giờ, cô đã không còn cố chấp kia.....

Trong thư phòng truyền tới tiếng động, cô lặng lẽ bước qua, xuyên qua khe cửa không khép kín nhìn thấy người đàn ông đó tựa bên cửa sổ uống rượu không ngừng, trên mặt đất cũng có nhiều tàn thuốc rơi lả tả. Trên người anh lộ ra vẻ chán chường và bị thương.

Cô mấp máy môi, quay người lẳng lặng trở lại căn phòng cũ.

Khi anh từng làm tổn thương cô, làm nhục cô vì Hứa Gia Lị, cô rất thống khổ, rất bất lực. Bây giờ, anh sám hối với cô, trói cô lại bên người, cô cũng rất thống khổ. Dường như, mặc kệ thế nào, giữa cô và anh cũng chỉ có thống khổ. Chỉ là bây giờ, một mình cô thống khổ không thôi.

Đêm khuya, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, một cỗ hơi rượu nồng đậm đột nhiên xâm nhập xoang mũi.

Trong lòng cô cả kinh, ngay lập tức không còn buồn ngủ, vừa mở mắt ra, toàn thân cô đều rơi vào cái ôm nóng bỏng.

“Buông tôi ra.” Cô lạnh giọng quát nhẹ, thân thể ra sức giãy dụa trong vòng tay của anh.

Anh kìm giữ thân thể đang lộn xộn của cô, hung hăng quát nhẹ: "Không được rời xa anh."

Trong bóng tối, xuyên qua ánh trăng băng giá, cô nhìn thấy ánh mắt anh hung bạo như một con sói, tràn đầy màu đỏ tươi. Bộ dạng này, cực kỳ giống bộ dạng anh cưỡng bức cô vào đêm đó. Cô không khỏi run nhẹ...

"Mạc Tâm Nhan, không được rời xa anh, vĩnh viễn đều không được rời xa anh...…” Anh âm trầm lẩm bẩm, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô một lần nữa.

Cô lắc đầu né tránh, anh lại càng điên cuồng hơn. Cô đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Sao nào, còn muốn cưỡng bức tôi như lần trước?"

Động tác mãnh liệt của anh khẽ giật mình, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn cô.

Cô tiếp tục cười lạnh: "Cưỡng bức được thân thể tôi thì thế nào, Dịch Dương, anh vĩnh viễn cũng chỉ có được một cái xác, bởi vì, trong trái tim này của tôi đã không còn có anh."

Bàn tay anh nắm bả vai cô dần dần siết chặt, cô khẽ cau mày, cảm thấy bả vai có một tia đau nhức.

Đột nhiên, anh nở nụ cười âm lãnh: "Mạc Tâm Nhan, cho dù trong trái tim em không có anh, anh cũng sẽ không ly hôn với em, đời này em đừng hòng ở bên người đàn ông đó.” Nói xong, anh nghiêng người nằm bên cạnh cô, gắt gạo ôm cô vào trong ngực.

Cô khẽ cười khổ, Dịch Dương, vì sao anh luôn ở dưới tình trạng thất cực độ với anh, lại khiến trái tim tôi kích động vì anh thêm lần nữa. Không muốn anh, thật sự không muốn yêu anh nữa, trái tim này mệt mỏi yêu anh, quá mệt mỏi...

Sáng sớm hôm sau, Mạc Tâm Nhan đứng dậy rời đi, lần này, Dịch Dương cũng không ngăn cản cô.

Khi cô rời đi, anh chỉ đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt âm trầm và cố chấp.

Khoảnh khắc Mạc Tâm Nhan từ đây chạy ra khỏi biệt thự, Tiêu Thần Phong ngắm nhìn từ xa, tay nắm vô lăng lập tức siết chặt, trong mắt hiện lên một tia hận ý và không cam lòng.

Đêm qua khi hắn gọi điện thoại cho cô, cô không trả lời liền gọi tới nhà cô, nhưng người nhà cô lại nói cô cũng không về nhà. Lúc đấy hắn đoán liệu cô có tới chỗ người đàn ông đó không. Vì vậy, hắn liền ở gần biệt thự đợi cả đêm. Quả nhiên, trời vừa sáng, cô liền chạy ra từ trong biệt thự này. Vì sao, vì sao sau khi người đàn ông đó tổn thương cô như thế, cô còn muốn quay về bên người đàn ông đó, không công bằng, không công bằng...

Hắn nắm chặt tay lái, các đốt ngón tay gần như trở nên trắng bệch, trong mắt dường như hiện lên một tia lạnh lẽo.

Nhan Nhan, em đừng trách anh...

"Phu nhân, có một phong thư của bà."

Người giúp việc cầm một bức thư không có chữ ký và địa chỉ đến, Dương Bình nhận lấy, thấy trên phong thư chỉ có tên của bà.

Cau mày, bà nghi hoặc mở phong thư ra, nhưng ngay sau đó sắc mặt bà đột nhiên thay đổi, hoảng sợ vò bức thư thành một cục, như thể sợ người khác nhìn thấy.

Thấy sắc mặt bà đột nhiên thay đổi, người giúp việc nghi hoặc hỏi: "Phu nhân, bà sao vậy?"

"Không...không sao..." Dương Bình không được tự nhiên lắc đầu, thấp giọng nói: "Chuyện này cô đừng nói cho ai biết, nhất là tiên sinh, biết không?"

"Vâng, phu nhân."

"Chuyện gì không được nói tôi cho biết?"

Người giúp việc vừa kính cẩn đáp, một giọng nói điềm tĩnh liền truyền đến từ đầu cầu thang, Dương Bình vội vàng vo bức thư thành một cục giấu ra sau lưng, nhìn Mạc Quốc Hùng đột nhiên xuất hiện ở đầu cầu thang, chột dạ cười nói: "Không có gì, là... là chuyện Nhan Nhan muốn ly hôn với Dịch Dương, tôi nói thím Trương đừng nói cho ông biết, kẻo ông lo lắng."

"À, vậy sao?” Mạc Quốc Hùng khẽ gật đầu, lúc sau, ánh mắt như có như không liếc qua sau lưng bà cười nói: “Nhan Nhan đã trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện con bé tự đảm đương được, không cần chúng ta quan tâm cho con bé nữa. "

"Đúng... Đúng vậy..." Dương Bình chột dạ khẽ gật đầu, trong lòng bỗng hiện lên một tia áy náy, áy náy với chồng.

Hơn hai mươi năm trước, bà nhất thời hồ đồ phạm phải chuyện sai trái đó đến nay vẫn giữ trong lòng, mỗi khi muốn thẳng thắn với ông, lại luôn thiếu dũng khí.

Đúng lúc này, Mạc Tâm Nhan lơ đãng từ ngoài đi vào, Dương Bình cuống quýt nghênh đón, hấp tấp hỏi: "Nhan Nhan, con đã đi đâu cả đêm, mẹ lo chết đi được. Gọi điện thoại cũng không gọi được."

"Xin lỗi mẹ, hôm qua con đi chơi về muộn quá, nên đã qua đêm ở chỗ Viên Viên, điện thoại hết pin rồi." Thật ra, hôm qua điện thoại của cô lúc bị người đàn ông đó kéo lên xe cũng đã bị người đàn ông đó tắt nguồn.

Mạc Quốc Hùng thoáng nhìn sắc mặt của cô, ân cần nói: "Ăn chút bữa sáng trước, rồi đi lên nghỉ ngơi một chút đi."

"Con không muốn ăn." Mạc Tâm Nhan lắc đầu, sau đó đi thẳng lên lầu, Mạc Quốc Hùng nhìn bóng lưng của cô, trong lòng một mảnh phức tạp.

"Được rồi, qua ăn bữa sáng đi." Mạc Quốc Hùng thu lại ánh mắt, ôm lấy Dương Bình cười bước tới trước bàn ăn.

Ánh mắt Dương Bình loé lên, lúc sau chột dạ nói ra: "Tôi và Tần phu nhân đã hẹn cùng đi xem triển lãm tranh, giờ này tôi phải đi trước rồi, Quốc Hùng ông từ từ ăn nhé."

Dương Bình nói xong, có chút bối rối đi ra cửa. Mạc Quốc Hùng cau mày, trong mắt hiện lên một tia ngờ vực.

Ra khỏi biệt thự, Dương Bình nhìn địa chỉ viết trên bức thư, thấp thỏm bất an đi về phía trước. Trong lòng vô cùng hoảng loạn. Bí mật đó đã chôn giấu trong lòng bà hai mươi mấy năm, ngoài Dịch Hướng Đông ra sẽ không có ai biết, hôm nay người gửi phong thư này cho bà là ai. Nghĩ đến bí mật này có thể sẽ bị công khai, hai tay bên người Dương Bình vô thức run lên, vẻ mặt đầy sợ hãi. Xe dừng lại trước một khách sạn xa hoa, Dương Bình hoảng loạn lao vào khách sạn, đi tới căn phòng mà trên bức thư chỉ định.

Dừng lại trước cửa phòng 3708, bà thở ra một hơi, mang theo nỗi thấp thỏm bất an vặn nắm khoá cửa. Cửa không khoá, "két" một tiếng liền mở ra.

Trong phòng yên tĩnh đến kì lạ, làm cho tim bà không khỏi đập loạn.

Đây là một căn phòng xa hoa, bà nơm nớp lo sợ bước tới phòng ngủ, cửa phòng ngủ khép, bà đi đến trước cửa phòng ngủ, khẽ đẩy cửa ra, điều đầu tiên đập vào mắt bà là một chiếc giường lớn lộn xộn, sau đó là nhìn thấy vết máu kinh hoàng trên chiếc giường đơn trắng noãn mà giật mình, còn có người đàn ông nằm ngửa không một tiếng động...

Bà lập tức sững sờ trước cửa phòng, toàn thân kịch liệt run rẩy...

"Hướng Đông..." Bà gọi một tiếng sợ hãi, vội vàng chạy đến bên giường, nhìn người đàn ông nhắm chặt hai mắt, thất thanh gọi, "Hướng Đông, ông sao thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông tỉnh lại đi?"

Trên trán Dịch Hướng Đông đầy vết máu, vết máu thậm chí chảy dọc theo ga giường mà nhỏ xuống loang lổ trên mặt thảm màu be. Trên thảm còn có một chiếc bình hoa vỡ vụn, trên bình hoa cũng dính đầy máu. Mà Dịch Hướng Đông bị thương chắc là do chiếc bình hoa đó.

Dương Bình gọi vài tiếng, người đàn ông đều không có bất kỳ động tĩnh nào. Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân. Bà cuống quýt nhìn về phía cửa, khi thấy bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở cửa, sắc mặt của bà lập tức tái nhợt.

“Tiểu Bình...…” Mạc Quốc Hùng liếc thoáng qua cảnh tượng trong phòng, cuống quýt chạy vội tới trước mặt bà, ôm lấy thân thể run rẩy của bà, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, sao bà lại tới đây, còn Hướng Đông, sao Hướng Đông cũng ở đây, ai làm ông ấy bị thương, các người... các người..."

"Thật... Thật xin lỗi..." Dương Bình run rẩy mở miệng, đối mặt với hàng loạt câu hỏi của ông, bà không đáp lại được một lời, trong lòng vô cùng hoang mang và sợ hãi.

Ánh mắt nhìn thoáng qua Dịch Hướng Đông hôn mê bất tỉnh, bà vội vàng lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, lần này tiếng bước chân rất lộn xộn, dường như có rất nhiều người.

Dương Bình sợ tới mức toàn thân run rẩy, Mạc Quốc Hùng ôm bà, lông mày gắt gao nhíu chặt lại.

Chỉ sau chốc lát, một nhóm cảnh sát nhanh chóng xông vào phòng, một viên cảnh sát dẫn đầu xem xét hiện trường trong phòng, sau đó nói với Mạc Quốc Hùng và Dương Bình: “Tôi nhận được cuộc gọi nặc danh báo rằng ở đây xảy ra án mạng, bây giờ hai người là kẻ tình nghi lớn nhất, đưa đi."

"Không... không phải chúng tôi..." Dương Bình hoảng loạn lắc đầu. Mạc Quốc Hùng ôm bà an ủi, "Tiểu Bình, không cần sợ, mọi chuyện sẽ tra rõ ràng."

Có Mạc Quốc Hùng an ủi, Dương Bình dần ổn định cảm xúc. Thời khắc bị bắt đi, bà quay đầu nhìn thoáng qua Dịch Hướng Đông đang hôn mê bất tỉnh, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và lo lắng.

Mạc Quốc Hùng nhìn, ánh mắt loé lên một tia ảm đạm.

Mạc Tâm Nhan từ khi về đến nhà lúc sáng liền chui vào chăn đi ngủ, nhưng dù thế nào cô cũng không ngủ ngon được, luôn gặp ác mộng, sau đó vô cùng hoảng sợ tỉnh giấc.

Đúng lúc này, cô tỉnh lại, vừa định vén chăn dậy, điện thoại liền vang lên.

Cô tiện tay nhấn nghe, nhưng ngay sau đó, sắc mặt của cô tái nhợt trong giây lát, điện thoại không một tiếng động mà rơi xuống.

Tại sao có thể như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...