Chương 11: Cô Có Tin Tôi Giết Chết Cô Không

Hôn Nội Mưu Ái

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“A lô, Mẹ.” Cô mở lời, cố gắng để cho giọng nói của mình bình thường một chút.

“Sinh nhật vui vẻ bảo bối, cùng Dịch Dương về nhà ăn cơm đi, mẹ chuẩn bị cả bàn ăn đồ ăn con thích ăn rồi này.”

Cô thận trọng hít mũi một cái, thấp giọng nói:“Không được,lần sinh nhật này con muốn đơn độc trải qua cùng Dịch Dương, lần sau đi, lần sau con lại về nhà cùng mẹ với ba ăn cơm.”

“Nhan Nhan, con làm sao vậy, giọng con sao là lạ, giống như là mới khóc vậy, có phải Dịch Dương bắt nạt con không?”

“Không có mà, chỉ là có chút ít cảm mạo, không có việc gì đâu mẹ.”

“Thật là không có việc gì?”

“Thật sự không có chuyện gì, bây giờ, con cùng Dịch Dương muốn ăn cơm, con cúp đây.”

Gấp rút tắt điện thoại xong, Mạc Tâm Nhan núp ở bên trong ghế sô pha, nước mắt cũng bất tri bất giác rơi xuống. Hôm nay là sinh nhật của cô, thế nhưng là lúc này chồng của cô lại bên cạnh người phụ nữ khác cùng tổ chức sinh nhật, còn có cái gì buồn hơn so với cô.

Nhưng mà, cuộc hôn nhân này là do cô sử dụng thủ đoạn mà có, cho dù có khổ nữa, cô cũng phải chịu đựng, bởi vì cô không cam tâm, thua không cam tâm.

Mạc Tâm Nhan một mình liếm láp vết thương, trong sân bỗng nhiên truyền đến một tiếng thắng xe, hẳn là người đàn ông kia đã trở về.

Cô ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường một chút, khóe môi chậm rãi hết thành một nụ cười lạnh. A, trở về thật là nhanh, chắc là trở về tìm cô tính sổ rồi.

Cô lau khô vệt nước mắt còn lưu lại trên mặt, đem Tát Ma nhẹ nhàng để dưới đất, sau đó đứng lên, liếc mắt liền thấy người đàn ông kia khí thế hừng hực đi về phía cô, trong tay còn cầm một cái bánh gatô đã ăn hơn một nửa.

Mạc Tâm Nhan tìm hai bông hoa tầm thường trên bánh gatô, khóe miệng lập tức nhếch lên một nụ cười lạnh.

Rất tốt, người phụ nữ kia quả thật là đã ăn hết.

“Mạc Tâm Nhan, cô mẹ nó đã làm ra chuyện tốt gì.” Dịch Dương lạnh lùng tàn bạo gầm lên một tiếng, giơ tay liền đem nửa cái bánh gatô còn lại hướng phía cô ném đi.

Mạc Tâm Nhan tựa hồ đã sớm lường trước anh ta sẽ làm như vậy, trong nháy mắt chếch nghiêng người, bánh gatô liền ngang qua cánh tay của cô bay về phía đằng sau, lập tức liền ném đến bên cạnh ổ của Tát Ma.

Tát Ma kêu ư ử ban đầu giật nảy mình, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm nửa cái bánh gatô kia, cuối cùng phát hiện có thể ăn, lại say sưa ngon lành bắt đầu ăn.

Mạc Tâm Nhan không thèm để ý chút nào xoa xoa cánh tay của mình, sau đó ngồi vào trên chiếc ghế gần cửa sổ, bưng lên rượu đỏ trên bàn nhỏ, một bên ưu nhã cạn ly, một bên nhẹ như mây gió cười nói: “Yo, Chồng à, tôi đến cùng làm chuyện tốt đẹp gì, lại để anh phải tức giận như thế?”

“Cô còn giả vờ?” Dịch Dương tàn bạo nhìn thoáng qua dáng vẻ phách lối của cô, sau đó mang theo một thân hàn khí âm u đi đến bên bàn nhỏ, hung hăng nện một đấm ở trên bàn nhỏ làm bằng gỗ, cái bàn nhỏ lập tức chấn động, ngay tiếp theo chén rượu bình rượu phía trên đều bị chấn động đến leng keng vang vọng.

Nhìn dáng vẻ âm u lạnh lẽo của anh ta, Mạc Tâm Nhan cười khẽ một tiếng, không nói gì, tiếp tục rót cạn ly rượu đỏ trong tay.

Nhìn dáng vẻ không tập trung của cô, con ngươi Dịch Dương nguy hiểm híp híp, bàn tay lớn vung rơi ly rượu đỏ trong tay cô, lạnh giọng gầm nhẹ: “Mạc Tâm Nhan, người phụ nữ ác độc này, cô mẹ nó đến cùng là bỏ gì vào bánh rồi?”

Chén rượu rơi trên mặt đất phát ra một trận tiếng vang lanh lảnh, làm cho Tát Ma đang ăn bánh gatô bên cạnh giật nảy mình. Rượu đỏ trong ly cũng vãi đầy mặt đất.

Mạc Tâm Nhan liếc qua mảnh sứ vỡ trên mặt đất, nhàn nhạt cười nói: “Bánh gatô là anh tự mình làm, tôi có thể cho cái gì vào đó?”

“Không có bỏ vào cái gì?” Dịch Dương mắt sắc rét lạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang cười nhạt của cô, dường như sau một khắc liền sẽ đem cô chém thành muôn mảnh, anh ta một bên nắm chặt tóc của cô, lạnh lẽo mở miệng: “Tôi hỏi cô lần nữa, đến cùng là cô đã bỏ thứ gì vào bánh rồi? Nếu không, vì sao Lị Lị ăn xong lại nôn ra một bãi xanh lục uế vật?”

Mạc Tâm Nhan cố ý không quan tâm đau đớn trên da đầu truyền đến, cô cười nói: “Thực ra cũng không có bỏ vào cái gì, tôi chỉ là giúp anh tăng thêm nguyên liệu bên trong bánh ga tô mà thôi, để cô ta nhớ thật sâu anh vì cô ta làm cái bánh gatô này mà thôi, nói cho cùng anh còn phải cảm tạ tôi đây, về sau nếu cô ta theo người đàn ông khác, chí ít tại thời điểm sinh nhật vẫn sẽ còn nhớ tới anh nha.”

Ánh mắt Dịch Dương sắc phát lạnh, cánh tay dùng sức, tàn nhẫn cơ hồ muốn đem tóc cô kéo xuống hết. Anh ta xích lại gần khuôn mặt nhỏ đang đau đến vặn vẹo của cô, lạnh giọng cười nói: “Mạc Tâm Nhan, nếu cô không nói, cô có tin tôi giết chết cô không.”