Đăng vào: 12 tháng trước
Đây chính là cách thức mà cô cùng Dịch Dương sống chung. Anh ta càng tức giận, biểu hiện của cô càng là nhẹ như mây gió.
Ở trước mặt anh ta, cô không thể biểu hiện ra sự yếu đuối của mình, bởi vì như vậy chỉ có thể đổi được sự chế nhạo cùng trào phúng của anh ta. Cho nên cô chỉ có thể ngụy trang chính mình, để bản thân trở nên kiên cường, trở nên đao thương bất nhập, bởi vì chỉ như vậy, cô mới có thể chịu đựng được mà sống bên cạnh người đàn ông mang đến cho cô lạnh lùng thậm chí là căm ghét.
Thật ra cô cũng không muốn chọc giận anh ta, thế nhưng dường như chỉ có như thế, anh ta mới có thể chú ý đến cô.
Dịch Dương lạnh lùng nhìn cô đau đến vặn vẹo khuôn mặt nhỏ, một lúc, đột nhiên cũng bỏ qua cho cô, căm ghét hừ lạnh: “Sau này ít làm loại chuyện nhàm chán thế này đi.”
Mạc Tâm Nhan xoa nhanh cánh tay đã mất đi tri giác, lạnh lùng nói: “Vậy sau này anh cũng ít làm loại bánh gatô tẻ nhạt này đi.”
Dịch Dương sắc mặt lạnh băng, đang muốn nổi cáu, bỗng nhiên một hồi chuông điện thoại dễ nghe vang lên. Anh ta lấy ra điện thoại từ trong túi nhìn một chút, gương mặt vốn âm trầm tuấn tú trong nháy mắt hiện lên một vẻ nhu tình. Nhìn đến Mạc Tâm Nhan nổi cơn thịnh nộ, ai oán liên tục xuất hiện. Đương nhiên nhiều hơn là thất hồn cùng thương tâm.
Mạc Tâm Nhan liếc mắt khinh bỉ người đàn ông vừa chạy vào nhà bếp nghe điện thoại kia, sau đó yên lặng đi tới ghế salong trên phòng khách ngồi xuống.
Không bao lâu sau, Dịch Dương cũng cầm bánh ga tô đã gói kĩ vội vàng từ trong phòng bếp đi ra. Anh ta đem bánh để trên khay trà, một bên cầm lấy Âu Phục để trên ghế salong, khoác áo comle vào, một bên lạnh lùng nhìn cô, mặt không hề có cảm xúc, nói: “Lần này thì thôi, lần sau đồ của tôi cô nên ít chạm vào đi.”
“Ha!” Mạc Tâm Nhan cười lạnh một tiếng, nhìn người đàn ông không có nửa điểm nhu tình nào trước mặt, cười nói: “Chồng à, anh đang nói cái gì vậy, chúng ta là vợ chồng, đồ của anh không phải là của tôi sao, chia rõ ràng như vậy làm cái gì, huống chi chỉ là một cái bánh ga tô không đáng giá.”
“Mạc Tâm Nhan, cô còn có mặt mũi nói chúng ta là vợ chồng?” Dịch Dương cúi người áp sát cô, khí lạnh phản phất ở trên mặt cô. Tựa hồ vừa nhắc tới cuộc hôn nhân này, anh ta liền sẽ trở nên càng thêm u ám cùng lạnh lùng, dường như cuộc hôn nhân này với anh ta vô cùng nhục nhã.
Thấy anh ta cúi người đến gần mình, Mạc Tâm Nhan đưa tay ôm lấy cổ anh ta, cười quyến rũ lạ thường: “Chẳng lẽ chúng ta không phải là vợ chồng à?”
Người đàn ông nở nụ cười lạnh lẽo u ám, một tay hất cô ra, nguội lạnh mở lời: “Chờ đi, tôi nhất định sẽ ly hôn với cô.”
“Thật sao?” Mạc Tâm Nhan không quan trọng cười cợt, thế nhưng cũng là tâm đang nhỏ máu, cô bình tĩnh nhìn anh ta, khẽ cười nói: “Được, tôi chờ.”
Nhìn nụ cười khẽ dửng dưng như không trên mặt cô, sâu thẳm trong con ngươi Dịch Dương nhanh chóng xuất hiện một nét tàn bạo không dễ nhận thấy. Anh ta căm ghét nhìn cô một cái, sau đó đem bánh ga tô đi ra ngoài cửa, bóng lưng lạnh lùng không chút nào nhìn ra lưu luyến. Đúng, anh ta không một chút nào lưu luyến cái nhà này. Có lẽ, đối với anh ta mà nói, chỉ có ở cùng một nơi với Hứa Gia Lị thì mới xem như nơi đó là nhà .
“Buổi tối trở về giúp tôi tổ chức sinh nhật.”
Lúc chân Dịch Dương vừa bước ra khỏi cửa, phía sau lưng nhẹ nhàng truyền đến một câu ngâm khẽ, thanh âm bình tĩnh êm tai không nghe ra một điểm cảm xúc.
Thân hình Dịch Dương dừng một chút, nhưng không hề nói gì, trực tiếp đi đến chiếc xe hơi sang trọng đang đậu trong sân.
Mạc Tâm Nhan nhìn cánh cửa trống rỗng, trong lòng phảng phất như có một lỗ thủng to, đang không ngừng chảy máu, lúc máu cạn, mùi vị ý nghĩa trong lòng cô cũng chết, trái tim yêu anh cũng chết theo rồi.....
Cô độc cuộn tròn trên ghế salong không biết đã ngủ thiếp đi khi nào, thời điểm cô tỉnh lại lần nữa đã là vào buổi chiều. Căn nhà yên tĩnh đến mức làm cho người ta muốn nghẹt thở.
Cô ôm lấy Tát Ma đang ngủ, trong lòng một nỗi bi thương.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Cô nhìn màn hình hiển thị, mũi nhất thời có chút chua xót.