Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ
Đăng vào: 12 tháng trước
'Vù vù'
'Vù vù'
"Mộng Y!!!"
Mộng Y ngơ ngác quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh gọi nàng, chỉ nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Diệp Miên cùng vẻ mặt chết lặng của Nghịch Lan.
Chuyện gì sảy ra vậy?
Nàng vô thức nhìn xuống ngực mình, ngay vị trí trái tim be bét máu, huyết nhục mơ hồ, nàng có thể nhìn thấy nơi đó trống rỗng không có trái tim.
Mộng Y run rẩy, làm sao vậy? Nàng lại không thấy đau. . .
"Tiểu Y!!!"
". . ."
Mộng Y giật mình mở vội mắt ra, linh lực màu xanh lục tán loạn dần bình ổn chui vào cơ thể nàng. Cả cơ thể nàng ướt sủng vì mồ hôi, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Nàng chống tay lên ván giường thở dốc.
"Tiểu Y, ngươi lại gặp phải tâm ma"
Thanh Tâm quả bay vòng quanh nàng, âm thanh chứa đầy vẻ bất lực "Suýt nữa ngươi đã tẩu hỏa nhập ma đấy! Tình cảnh này xuất hiện bao nhiêu lần rồi!"
Mộng Y mệt mỏi vuốt mồ hôi trên trán, mất hết sức lực nằm vật ra trên giường. Bên ngoài tuyết rơi dày đặc nhưng nàng lại giống như giữa trưa hè, mồ hôi đổ không ngừng.
Cây nấm nhỏ nhiệt tình đem xúc tu giúp nàng xoa bóp tay chân.
"Ta cũng không biết làm sao để hóa giải nữa. . ."
Giấc mộng kia quá chân thật, chỉ cần nàng nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo vì đau khổ của Nghịch Lan cùng với thân thể rách nát nhuốm đầy máu của mình.
Nàng không biết vì sao lại gặp phải giấc mộng kì lạ như vậy, nhưng nó làm nàng sợ hãi.
"Ngươi sắp lên Trúc Cơ rồi, đừng để lúc đột phá lại bị tâm ma quấy nhiễu."
Mộng Y mệt mỏi gật đầu "Ta sẽ cố gắng."
Mộng Y đã bế quan gần năm tháng, qua vài ngày nữa đã sang năm mới rồi, nàng cũng sắp lên trúc cơ. Mong rằng nàng có thể xuất quan trước đêm giao thừa!
"Ngươi cũng đừng gấp rút quá, kẻo lại tự hại mình!" Thanh Tâm quả không kiềm được bồi thêm một câu.
Mộng Y mỉm cười phiến nhẹ cái lá non trên đầu nó "Ta biết rồi!"
Mộng Y leo xuống khỏi giường mở cửa ra ngoài, gió tuyết vù vù thổi vào mặt nàng, cả thân mồ hôi trở nên lạnh lẽo.
Cự thụ vươn cành cây thân mật cọ cọ vào tay nàng, chúng thảo dược đã ở linh trí trong biệt viện cũng phấn kích đun đưa hoa lá.
Mộng Y hít sâu một hơi rồi thở ra, sang năm không lâu chính là hôn lễ của nàng rồi.
.
Đêm giao thừa tuyết đã ngừng rơi, ở Thiên Tông thắp sáng đèn, chúng đệ tử còn thức tụ tập ăn uống chơi bời thật náo nhiệt.
Còn nửa canh giờ nữa là đến khoảng khắc bước sang một năm mới bỗng nhiên trên trời phủ đầy mây đen che lấp đi ánh trăng sáng ngời. Chẳng mấy chốc khắp thiên tông nổi lên gió lạnh, trong trời đông nổi bão.
Chúng đệ tử nhìn từng đạo từng đạo thiên lôi lóe sáng trên bầu trời kinh ngạc không thôi "Là ai sắp phi thăng sao?"
"Không giống phi thăng. . . Giống lôi kiếp trúc cơ hơn!"
"Ôi, ai độ kiếp lên trúc cơ mà có thể kéo đến thiên đạo kinh người thế này?!"
". . ."
Nghịch Lan ngẩn đầu nhìn trời cao, mày liễu thoáng nhíu lại.
Vương Cầm thấy thiên đạo của thế giới này liền cảm thấy cả người không thoải mái, cô vội vã chạy đến tìm Tần Khương Xuyên.
"Chuyện này là thế nào? Sao đột nhiên lại kéo thiên thôi đến thế này?!"
Tần Khương Xuyên ra hiệu nàng im lặng một chút, dùng thần thức nhìn khắp Thiên Tông một lượt "Khỉ thật! Là Mộng Y lên trúc cơ."
Vương Cầm nhíu mày "Lên trúc cơ? Ta nhớ không nhầm khi nam chủ lên trúc cơ cũng không kinh người như này đâu!"
Tần Khương Xuyên cau mày "Mộng Y vốn dĩ không phải người của thế giới này, cô ấy còn chê thiên đạo không phát hiện ra có người từ thời không khác đến! Thật là ngại mạng quá dài mà!"
Vốn lôi kiếp phải chịu khi lên trúc cơ đã có uy lực lớn lúc này còn kéo cả sự bài trừ của thời không này. Xem ra Mộng Y lành ít dữ nhiều rồi!
Vương Cầm hơi lo lắng "Vậy phải làm sao đây?"
Tần Khương Xuyên sầu não "Tìm cách giúp Mộng Y vượt qua thôi, cô ấy mà chết ta và ngươi xem như đi tông!"
Tình tiết cốt truyện trống còn chưa lấp hết đâu!
"Lôi kiếp hướng đến Mộc Quan Đường, đến đó thôi!"
Tần Khương Xuyên triệu hoán kiếm bản mạng của mình, ngự kiếm mang Vương Cầm đến Mộc Quan Đường.
Bên ngoài vì sự xuất hiện của lôi kiếp mà chẳng còn ai có tâm tư đón giao thừa, bên trong biệt viện Mộng Y đang từng giây từng phút không ngừng giằng co với sự bạo ngược linh lực trong cơ thể.
"Tiểu Y..."
Mộng Y mơ hồ nghe thấy ai đó gọi mình, nàng thầm than không ổn, giấc mộng đó lại đến rồi...
Trước mắt nàng xuất hiện khung cảnh đẫm máu, vẫn giống như những giấc mơ lần trước, cả cơ thể nàng đều là máu, trái tim đã không còn trong cơ thể. Ngay lúc này đạo lôi kiếp đầu tiên giáng xuống.
Nàng cảm giác được linh hồn đau đớn như đang bị tróc ra khỏi cơ thể, ngay vị trí trái tim, dù trong mơ hay thật đều đau đớn.
"Tiểu Y! Tĩnh tâm!"
Mộng Y thở hổn hển, khóe môi đã trào ra máu tươi. Thanh Tâm quả gấp gáp gọi nàng như sợ chỉ cần không gọi nàng sẽ chìm trong tâm ma không thể tỉnh.
Mộng Y hít sâu một hơi cố gắng làm bản thân tỉnh táo tiếp thu lôi kiếp. Không để nàng có thời gian, đạo lôi kiếp thứ hai giáng xuống.
Lần này Mộng Y có phòng bị, đạo lôi kiếp thứ hai giáng xuống nàng vừa vặn vận linh khí bảo hộ hồn phách, miễn cưỡng đem linh khí cùng thiên lôi hấp thu hết thẩy. Tuy vậy như cơ thể vẫn đau như bị lăng trì. Trong cơ mệt mỏi, đạo lôi kiếp thứ ba giáng xuống, Mộng Y cố gắng đến khi hấp thụ đạo lôi kiếp thứ ba, cuối cùng lực bất tòng tâm bị lôi kiếp đánh ngất.
Thanh Tâm quả và cây nấm nhỏ hộ thể bên cạnh Mộng Y hoảng thành một đoàn, nhưng nghĩ đến ba đạo lôi kiếp lên trúc cơ cuối cùng cũng qua nên thở phào một hơi.
Trên trời đã dừng giáng lôi kiếp nhưng mây đen vẫn không tan đi, tầm khoảng nửa khắc sau gió lại nổi lên, mây đen đùn đùn nổi sấm.
Phương trưởng lão đứng bên ngoài biệt viện vốn đã thở phào một hơi nhẹ nhỏm lúc này thấy trời còn muốn giáng thiên lôi xuống thì giật mình.
Tập Yên Yên nhìn cảnh tượng này có hơi sợ hãi "Chẳng phải ba đạo lôi kiếp lên trúc cơ đã xong rồi sao? Vì sao còn giáng tiếp lôi kiếp?"
Phương trưởng lão sa sầm mặt mũi "Nếu tiếp tục Mộng Y chỉ sợ rằng lành ít dữ nhiều!"
Lão vừa nói vừa vận linh lực tạo một cái kết giới phía trên biệt viện. Tập Yên Yên biết lão đây là muốn chịu đạo lối kiếp này thay cho Mộng Y!
Tập Yên Yên không nghĩ nhiều, kết ấn phóng linh lực gia cố thêm kết giới của Phương trưởng lão.
Phương trưởng lão hơi kinh ngạc một chút rồi quát lên "Yên Yên!"
Tập Yên Yên cười "Mộng Y là sư muội duy nhất của con, thân là sư tỷ đương nhiên phải cùng người bảo vệ muội ấy."
Năm đó nàng lên trúc cơ, đạo lôi kiếo cuối cùng cũng là do Phương trưởng lão chịu giúp nàng. Lúc này Mộng Y gặp nạn nàng lại không thể không lo.
Tần Khương Xuyên và Vương Cầm nấp ở bên ngoài biệt viện và chúng đệ tử toàn bộ Thiên Tông cũng thấy tình cảnh này, ai cũng mang vẻ mặt ngơ ngác.
Sắc mặt Tần Khương Xuyên trắng bệt "Thiên đạo phát hiện ra có kẻ xâm nhập trái phép, đang bài trừ."
"Làm sao đây, nếu lôi kiếp đánh xuống nữa Mộng Y sẽ chết đó!"
Tần Khương Xuyên cắn răng "Liều mạng vậy" hai tay hắn kết ấn đặt trên ngực, niệm ra một loạt chú ngữ kì quái. Xung quanh hắn xuất hiện tầng tầng lớp lớp kim quang bắn về phía biệt viện, tạo thành một cái kết giới yếu ớt.
"Vương Cầm, lát nữa có thể chúng ta sẽ bị vài tia sét liên lụy, cô chịu nổi không?"
Vương Cầm cắn cắn cánh môi "Liều một phen đi, dù sao Mộng Y chết chúng ta cũng không sống nổi!"
[Kí chủ, ta sẽ cố hết sức bảo vệ hồn phách của người!]
Mong rằng cái hệ thống nát này có thể trong lúc nguy cấp giúp ích cho hai người!