Chương 17: Điều trị

Ma Đế Truyền Kỳ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Trần Thuận nhìn Tống Thùy Hạnh đang say rượu, khó chịu nằm trên sofa, cơ thể không ngừng vặn vẹo.

Mặt, cổ và làn da lộ ra bên ngoài đều đỏ ửng.

“Phụ nữ đúng là phiền phức.”

Trần Thuận thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho Tống Thiên Hy.

Hắn nói ngắn gọn tình huống bên này.

Chẳng bao lâu sau, Tống Thiên Hy đã xuất hiện trong phòng bao.

“Thùy Hạnh không sao chứ?”

Tống Thiên Hy lo lắng, cô chỉ có mỗi cô em gái này, nếu nó xảy ra chuyện, cô thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.

“Không sao, cô ta chỉ hơi khó chịu thôi!”

Trần Thuận chỉ Tống Thùy Hạnh đang nằm trên sofa, tức giận bĩu môi.

Tống Thùy Hạnh càng lúc càng thấy khó chịu hơn, mặc dù đang say nhưng lông mày nhíu chặt, miệng không ngừng lầu bầu đòi uống nước.

Nhưng Trần Thuận nghe thấy lại thờ ơ không động lòng.

Khi Tống Thiên Hy tới, cô vội vàng rót ly nước ấm cho Tống Thùy Hạnh uống.

“Em ấy đang khó chịu như thế, sao anh lại không giúp?” Cô hơi tức giận.

Cho dù Trần Thuận hiện giờ trở nên lợi hại một cách khó hiểu, cho dù hai người họ sắp ly hôn nhưng hắn cũng không nên thấy Tống Thùy Hạnh khó chịu mà bỏ mặc không lo như vậy, từ nhỏ cô đã yêu thương cô em gái này rồi.

Trần Thuận cười khẩy: “Thứ nhất, tôi không có thói quen hầu hạ người khác, nếu tôi làm giống cô, ôm cô ta vào lòng, mớm nước cho uống, nếu cô tới nhìn thấy cảnh đó sẽ nghĩ gì, lại giống như lần trước, cảm thấy tôi đang quấy rối em gái cô à?”

Tống Thiên Hy nghe vậy thì im lặng, lúc nãy là cô quá lo lắng cho Tống Thùy Hạnh.

Một lúc sau, cô mới nhìn hắn với ánh mắt phức tạp: “Lần trước là tôi thật sự hiểu lầm anh à?”

Nếu muốn giải thích thì Trần Thuận đã nói ngay từ đầu rồi, cô tin thì tin, không tin thì thôi.

Cô thấy hắn không nói gì thì hiểu rõ, nói tiếp: “Trần Thuận, cảm ơn anh!”

Một tiếng cảm ơn này bao hàm ngàn câu chữ.

Về đến nhà, Tống Thiên Hy đưa Tống Thùy Hạnh lên phòng xong thì mệt bở hơi tai.

Dù sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ.

Đương nhiên cô sẽ không để Trần Thuận ôm em gái, hành động này quá mức thân mật.

Khi cô ra khỏi phòng Tống Thùy Hạnh, bụng dưới mơ hồ có cảm giác đau, sau đó, càng lúc càng dữ dội.

Trần Thuận vừa nhìn đã biết, là do cô dìu Tống Thùy Hạnh dẫn đến vận động quá sức.

“Cô nghĩ kỹ chưa? Có muốn tôi điều trị giúp cô không?” Hắn hỏi.

Tống Thiên Hy nghĩ tới tháng nào cũng đau chết đi sống lại thế này mà mặt tái nhợt.

Cô cắn môi, xấu hổ nói: “Vậy làm phiền anh rồi!”

Nói xong, gò má đang vì đau mà trắng bệch bỗng ửng đỏ.

“Được rồi, đến phòng ngủ của cô đi, nhớ cởi áo ra!”

Trần Thuận ngẫm nghĩ, làm ở phòng khách hình như không tiện lắm.

Tống Thiên Hy nghe vậy thì mặt càng đỏ hơn.

“Anh đợi một lát!”

Cô nói xong thì đi thẳng vào phòng ngủ, một lát sau, trong phòng ngủ mới truyền ra tiếng cô: “Được rồi, anh vào đi.”

Trần Thuận lại lần nữa cảm thấy phụ nữ thật phiền phức.

Hắn mở cửa, bước vào trong.

Phòng ngủ Tống Thiên Hy có một mùi hương thoang thoảng, hắn bước vào ngửi thấy mùi này cảm thấy dễ chịu.

Cô đang nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái rồi, cả người bọc kín trong chăn chỉ để lộ ra tấm lưng mịn màng, trắng như tuyết.

“Anh không được nhìn lung tung đâu đấy.”

Tống Thiên Hy trùm chăn kín đầu, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn đầy xấu hổ, nghe tiếng bước chân hắn càng lúc càng gần, giọng cô cũng hơi run run.

Nhớ tới lần trước, lúc Trần Thuận vào nhà tắm nhìn thấy cô, tim cô đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài rồi.

Trần Thuận không vui nói: “Lần trước trong phòng tắm, tôi đã nhìn thấy hết rồi, giờ cô còn lo cái gì?”

“Anh… lần trước anh nói là không nhìn thấy gì cơ mà?”

“Tôi không thấy gì cả!”

“…” Tống Thiên Hy dứt khoát không nói nữa.

Cô điều chỉnh lại nhịp thở của mình, không để bản thân suy nghĩ lung tung, cơn đau bụng dưới truyền tới làm cô khẽ nhíu mày, không còn tâm tư suy nghĩ gì nữa.


Giống như lần trước, Trần Thuận đi tới, ngồi xuống bên mép giường.

Khi tới gần, hắn ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người cô.

Rất nhẹ.

Nhưng ngửi lại thấy rất thoải mái.

Trần Thuận hít thở nặng nề hơn.

Nhưng rất nhanh, hắn đè xuống suy nghĩ lệch lạc này, rút ngân châm ra, lần lượt châm vào các huyệt vị sau eo Tống Thiên Hy, sau đó không ngừng truyền năng lượng Hỗn Độn cao cấp hơn linh khí từ cơ thể mình vào cơ thể Tống Thiên Hy.

“Ưm…”

Cô cảm nhận được một luồng ấm áp chảy quanh bụng dưới, toàn bộ cảm giác đau đớn tan biến ngay mà thay vào đó là cảm giác khoan khoái khó diễn tả bằng lời, cô bất giác ngâm nga giọng mũi.

Tống Thiên Hy bỗng thấy xấu hổ, mặt càng đỏ hơn, thầm mắng bản thân một tiếng, càng vùi mặt sâu hơn vào chăn.

Mấy phút sau, Trần Thuận phun ra một ngụm khí độc, hắn rút hết kim châm trên người cô ra.

“Được rồi, sau này mỗi tháng khi tới kỳ kinh nguyệt, cô sẽ không đau dữ dội như thế nữa.”

Không chỉ như vậy, hắn còn dùng lực Hỗn Độn sưởi ấm cơ thể cô, nếu không xảy ra tình huống gì đặc biệt thì cả đời này, Tống Thiên Hy sẽ khỏe mạnh, không bệnh tật.

“Cảm ơn anh.”

Giờ cô cảm thấy toàn thân thoải mái.

Chỉ là cô cảm thấy không quen lắm khi tự nhiên hắn nói thẳng ra chuyện tế nhị này.

Cô và hắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không phải vợ chồng thật.

Trước đây chưa hề có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào, cũng không giống các cặp vợ chồng khác, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện về chủ đề riêng tư.

Tống Thiên Hy có cảm giác hơi khác thường.

“Trần Thuận…”

“Hả?”

Hắn xoay người định đi rồi, bỗng nghe thấy tiếng cô gọi.

“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, buổi tối tôi có việc, sáng mai tôi mới về, rồi chúng ta cùng đến bệnh viện.”

Không đợi cô lên tiếng, hắn đã nói trước.

“Được.”

Tống Thiên Hy nghe vậy thì sửng sốt một lát sau đó gật đầu.

Đến khi bóng lưng hắn biến mất khỏi cánh cửa phòng ngủ của cô, cô vẫn không thể nói ra câu muốn nói.

“Trần Thuận, hay là chúng ta không ly hôn nữa được không?” Đây là câu nói trong lòng cô.

Trần Thuận khi xưa hèn nhát, nhu nhược, vô dụng, không làm nên trò trống gì, cô cũng chưa từng đưa ra đề nghị ly hôn, lần trước, mẹ cô và Tống Thùy Hạnh bắt tay nhau diễn một màn kịch làm cô tin là thật, cảm thấy cực kỳ thất vọng với hắn, nên mới chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn.

Giờ đây, Trần Thuận càng lúc càng thần bí, càng lúc càng lợi hại, và cũng… càng ngày càng hấp dẫn hơn.

Cô vốn không có ý định ly hôn với hắn, giờ càng cảm thấy không ly hôn, cô và hắn cứ sống như thế này cũng rất tốt.

Nhưng dường như Trần Thuận hoàn toàn không có suy nghĩ đó.

Tống Thiên Hy có thể cảm nhận được hắn muốn ly hôn!

Ra khỏi cửa, Trần Thuận khẽ lắc đầu, thở dài.

Tống Thiên Hy ơi Tống Thiên Hy, cô tuyệt đối đừng nảy sinh tình cảm với tôi đó.

Tôi không có tâm tư nghĩ đến chuyện yêu đương nam nữ đâu.

Hơn nữa, đợi khi thực lực hắn khôi phục đến một mức độ nhất định, đủ để rời khỏi Trái Đất, hắn sẽ rời khỏi đây ngay.

Nếu hắn và Tống Thiên Hy trở thành vợ chồng thật sự, chẳng lẽ đến lúc đó hắn phải vứt bỏ cô lại Trái Đất này à?

Hơn nữa, thực lực dần khôi phục, đồng nghĩa với việc Trần Thuận có thể sống tới một trăm tuổi, một ngàn tuổi, thậm chí là hàng vạn tuổi, cho dù hắn có muốn tìm một cô vợ thì cũng tuyệt đối phải là người tu luyện có thiên phú nghịch thiên, như vậy mới có thể ở cạnh hắn được.

Tối đó, Trần Thuận lại tới đại học Giang Châu, tiếp tục tu luyện, khôi phục thực lực.

Hắn có thể cảm nhận được, Hỗn Độn Châu vẫn còn rất nhiều bí mật.

Có điều giờ thực lực hắn vẫn còn yếu, tạm thời nó chỉ là một dụng cụ giúp hắn chuyển hóa lực Hỗn Độn thôi.

Sáng hôm sau, Trần Thuận về nhà rất đúng giờ.

Tống Thiên Hy cũng đã thức dậy, rửa mặt xong xuôi rồi.

Cho dù là Tống Thùy Hạnh cũng không ngủ nướng, sớm chuẩn bị xong hết rồi.

Bởi vì hôm nay là ngày quan trọng, Trần Thuận đến bệnh viện để giúp ba của họ thoát khỏi tình trạng sống thực vật.

Tống Thùy Hạnh thấy hắn quay về thì vô thức hừ lạnh một tiếng.

Cô luôn xem thường hắn, ba năm qua, cô đã hình thành phản xạ có điều kiện rồi.

Nhưng sau đó lại nói: “Trần Thuận, cảm ơn anh.”

Tống Thiên Hy đã nói cho cô biết, nếu tối qua không nhờ có hắn, có thể cô đã bị…

Hơn nữa, cô cũng tận mắt nhìn thấy, hắn dễ dàng đánh Vương Trạch tàn phế, ngay cả bậc tiền bối như giáo sư Đinh cũng phải cung kính với hắn, nhưng không biết tại sao cô lại không thấy sợ mà ngược lại bất mãn với hắn theo thói quen.

Trần Thuận phớt lờ cô.

“Hai người thu dọn xong rồi thì đi thôi.” Hắn nói.

“Ừm ừm.” Tống Thiên Hy kích động không thôi, cuối cùng ba cô cũng sắp tỉnh lại rồi.

Nhưng lúc ba người sắp ra khỏi cửa, điện thoại Tống Thiên Hy bỗng đổ chuông.

“Sao cơ?”

Điện thoại vừa kết nối, đôi mắt đẹp của cô trợn lớn.