Đăng vào: 12 tháng trước
Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu thấy Hứa Hướng Dương hào hứng như vậy, sau khi hắn đáp ứng chuyện trở về bái tế cha mẹ, hai ngày nay nàng đều vui vẻ không thôi. Đối với hắn, cũng ít đi vài phần câu lệ. Buổi tối trước khi đi, Triển Chiêu cố ý bớt chút thời gian về nhà. Trên mặt Hứa Hướng Dương tràn ngập ý cười đón tiếp hắn vào cửa, còn chủ động nói vài chuyện này nọ trong nhà.
Hiện tại trời đã ấm dần, Triển Chiêu lại không sợ lạnh, hôm nay nàng đem quần áo của hắn sửa sang lại một lượt. Nàng xếp quần áo dày mùa đông vào phía trong rương, rồi lấy quần áo xuân hạ ra, nhưng nhiệt độ gần đây vẫn còn chênh lệch nhiều, vẫn nên để lại hai kiện áo kép mỏng ở mép ngoài. Thứ tự cần sắp xếp gọn gàng, chỉnh tề, lúc Triển Chiêu lấy đồ cũng dễ dàng hơn.
Triển Chiêu nhìn, chỉ cười không nói gì, nàng là đang coi hắn như đứa trẻ ba tuổi hay sao? Không biết thời tiết nóng lạnh thế nào. Nhưng không thể phủ nhận, sắp xếp quy tắc như vậy muốn tìm là thấy ngay, quả thật thuận tiện. Nếu là bản thân hắn, cùng lắm cũng chỉ gấp gọn lại mà thôi, không tránh được những lúc phải mất chút thời gian tìm kiếm.
Hứa Hướng Dương nói:" Ta chắc là bốn năm ngày mới về, ngài đi sớm về muộn, công vụ nặng nhọc. Hiện tại lại có án mạng khó giải quyết, sợ là không thể ăn cơm đúng giờ. Ta làm chút điểm tâm, nếu buổi tối trở về đói bụng thì ngài ăn ít lót dạ." Dứt lời chỉ vào đĩa điểm tâm trên bàn. Triển Chiêu nhìn, hơi nghi hoặc, điểm tâm sao? Nhưng sao lại bọc ở trong hà bao xinh đẹp như vậy? Hắn đến gần lấy một cái, màu sắc hà bao thanh nhã, là vải dệt mua ở trên đường lần trước. Mở ra, bên trong điểm tâm còn được gói cẩn thận bằng một lớp giấy dầu.
Thấy vẻ mặt hắn tỏ vẻ khó hiểu, nàng cười nói:" Tháng tư mưa nhiều, trời nồm, nếu để ngoài sẽ dễ bị ẩm ướt, mất hương vị, nên ta cố ý lấy giấy dầu bọc lại. Làm quần áo cho Bảo Nhi còn thừa ít vải lẻ liền thuận tay khâu vài cái hà bao, để điểm tâm vào đó mang đi cũng tiện."
"Cô nương vừa cẩn thận lại khéo tay." Triển Chiêu cười, tuy nói ở nhà mình không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ là một khối điểm tâm, ăn như thế nào mà chẳng được? Gia đình bình thường đâu có ai để ý đến, nhưng sự cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ nhặt này của nàng lại mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ nho nhỏ, khiến lòng người thoải mái một cách kì lạ. Hắn ước lượng điểm tâm trong tay:" Ngày mai ta sẽ mang mấy khối theo."
Hứa Hướng Dương được hắn khen thì có chút đỏ mặt, chỉ vào cái hộp bên cạnh:" Bên trong vẫn còn một ít." Nói xong mở ra, điểm tâm được sắp xếp chỉnh tề:" Bên trái là ngọt, bên phải là mặn, số điểm tâm để trên đĩa kia đều là mặn." Nhiều ngày không ở nhà, mấy con gà đều phiền toái Vương tẩu tử chăm sóc hộ cho nên nàng làm nhiều chút đưa qua bên đó. Triển Chiêu không thích ngọt, nàng làm thêm vị mặn cho hắn.
Triển Chiêu không phải là người câu nệ tiểu tiết, việc này đối với hắn mà nói chỉ là chút việc nhỏ nhặt thôi, nhưng những cử chỉ của nàng thật sự khiến lòng hắn thấy ấm áp. Cho dù là người nào đi chăng nữa, được ai đó quan tâm chăm sóc như vậy cũng sẽ vô cùng cảm động. Giật mình nhận ra, từ khi nào mà nàng đã bất tri bất giác thẩm thấu vào cuộc sống của hắn, ánh mắt cẩn thận né tránh ấy, còn có thân ảnh đơn bạc luôn luôn bận rộn, ngẫu nhiên sẽ điềm tĩnh quật cường, lại có lúc ngượng ngùng, nhẹ cong khóe môi. Những điều này dường như đã trở thành dấu vết riêng của nàng, dần dần xâm nhập vào tâm can hắn.
Nói thêm vài chuyện vặt vãnh, nàng cười:" Hôm nay chúng ta ăn luôn trong nồi đi, ta đã cố ý nhờ Quan đại ca làm một cái nồi uyên ương." Kì thật vào mùa đông bọn họ cũng đã ăn bằng nồi lẩu, nhưng lúc đó không giống với tháng tư, rau xanh các loại đều tươi tốt, so với mùa đông phong phú hơn nhiều.
Triển Chiêu nhìn thấy nồi uyên ương thì hơi kinh ngạc, đúng là phù hợp với hai chữ "uyên ương", một nửa nước lèo, một nửa là nước canh cay, nhìn một cái liền bị hấp dẫn. Ngay cả cái bàn ăn lẩu cũng là đặc chế, ở giữa đào một cái hộc để đặt bếp lò phía dưới. Hứa Hướng Dương giải thích:" Ta thấy cái bàn này trong đống đồ cũ trong bếp, ở giữa bị tổn hại nên mới nhờ Quan đại ca hỗ trợ sửa lại đôi chút. Quan đại ca khách khí không thu tiền nên ta mời hắn tới ăn lẩu, chắc rất nhanh sẽ tới."
Quan Húc vừa nhiệt tình lại khéo tay, còn quét hẳn một lớp nước sơn mới lên mặt bàn. Ở giữa cái hộc đặt một tấm ván gỗ lên trên, phía dưới có chốt ẩn bên trong, lúc nào không cần ăn nồi thì ghép lại sẽ thành một cái bàn nguyên vẹn. Hứa Hướng Dương rất thích, nhưng Quan Húc sống chết không chịu lấy tiền, nói là nếu vậy, quần áo Bảo Nhi có phải cũng nên tính tiền hay không? Cho nên, nàng không miễn cưỡng nữa, tiền cái bàn có thể thôi nhưng tiền công làm nồi uyên ương nhất định phải đưa.
Trừ bỏ Quan Húc, còn mời một nhà Vương Triều. Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ bởi vì bận công vụ trên người nên không thể tới. Hứa Hướng Dương thấy thời gian không sai biệt lắm, đem bếp lò để vào giữa cái hộc, chỉ chốc lát sau canh bắt đầu sủi lăn tăn, tỏa ra mùi thơm. Đáy nồi vừa mới sôi, khách liền lục tục tới cửa, đầu tiên là Quan Húc, giọng hắn vốn lớn, vừa tới cửa liền nghe thấy:" Triển huynh đệ, Hứa cô nương."
Triển Chiêu cùng Hứa Hướng Dương vội vàng ra ngoài nghênh đón. Quan Húc một tay ôm Bảo Nhi, tay kia cầm theo một vò rượu, ha ha cười đi vào cửa. Thấy hai người, nói:" Bảo Nhi, mau chào Triển thúc thúc và Hứa di đi." Hứa Hướng Dương vươn tay bế Bảo Nhi, cười:" Mấy ngày không thấy, Bảo Nhi lại lớn thêm rồi."
Hiện tại, Bảo Nhi được chăm sóc cẩn thận, béo trắng không ít, hai má phúng phính, ngay cả Triển Chiêu cũng không nhịn được lấy tay chọc chọc mấy cái. Trong lòng hơi cảm thán, nếu không phải đột nhiên xuất hiện Quan Húc, đứa nhỏ này có lẽ sẽ là dưỡng nữ của hắn. Ba người đang định đi vào thì gặp một nhà Vương Triều cũng đã đến, mọi người cùng nhau vào trong. Vương tẩu tử thấy Bảo Nhi cũng khen không dứt, đứa nhỏ này nhìn phấn nộn, đáng yêu, không ai không thích. Hai đứa con của Vương tẩu tử cũng đi đến xem Bảo Nhi. Mà Ngôn Chân lại là một tiểu cô nương, đối với Bảo Nhi càng dễ dàng ưa thích, Bảo Nhi cười một cái liền khiến lòng nàng nhuyễn thành nước, không nhịn được nói:" Hứa di, có thể cho ta ôm một cái không?"
Trong lòng Quan Húc đắc ý, cười nói:" Bảo Nhi nhà ta có phúc, được nhiều người thích như vậy." Vương tẩu tử cẩn thận cho khuê nữ ôm Bảo Nhi, hướng Quan Húc nói:" Quan huynh đệ, đây là hai đứa nhỏ nhà ta, Ngôn Nghị, Ngôn Chân." Quan Húc khen hai đứa nhỏ nhu thuận lanh lợi, không có cha mẹ nào không thích con cái mình được khen ngợi, không khí trong nhất thời vô cùng hài hòa.
Bởi vì sẽ ăn lẩu, đồ ăn cần phải được chuẩn bị cho tốt, mọi người cùng nhau bắt tay vào mỗi người một việc. Cái bàn tròn không lớn lắm, giờ đã vây kín là người, vô cùng náo nhiệt. Canh trong nồi đã sớm tỏa hương, vừa vào nhà liền ngửi thấy, mọi người ngồi xuống, Quan Húc không nhịn được nói:" Ngày ấy cô nương nhờ ta làm nồi uyên ương, ta còn băn khoăn sẽ dùng thế nào, hóa ra là như thế này, một bên đỏ một bên trắng, nhìn vô cùng vui mắt. Mà ngửi canh hình như cũng là hai vị khác nhau! Thật là thơm!"
Vương tẩu tử đang định nói gì đó, nghe vậy cũng tiếp lời:" Trù nghệ của Hứa cô nương là không thể chê được, làm cái gì cũng đều tinh xảo. Mau mau nói cho mọi người biết, sao canh lại làm được ra như vầy? Sao mà thơm ghê?"
Nghe vậy, trên mặt Triển Chiêu hiện lên ý cười. Nay Hứa Hướng Dương có thể được mọi người tiếp nhận, trong lòng hắn cũng thấy cao hứng thay nàng. Hứa Hướng Dương một bên bưng thức ăn bày lên mặt bàn, vừa nói:"Canh là từ nước xương, ta hầm nó mất một ngày. Bỏ thêm tỏi băm nhỏ, cây quế, táo tàu, thì là, giấm, thêm ít nấm hương nữa. Còn canh cay bên kia là cho thêm tương ớt cùng hạt tiêu."
Vương tẩu tử lấy thìa nếm thử, quả nhiên phối hợp rất nhiều nguyên liệu, líu lưỡi nói:" Trách không được lại thơm như vậy. Cái khác không nói, chỉ hầm canh xương một ngày đã mất bao nhiêu là công phu."
"Tí nữa ta sẽ viết lại cách làm cho tẩu, hiện tại mọi người đều đói bụng rồi, ăn trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện." Hứa Hướng Dương đã bưng hết đồ ra, nói mọi người đừng khách khí. Tất cả đều quen biết, chẳng câu lệ gì, cứ vậy bắt đầu ăn.
Quan Húc mở vò rượu cùng Triển Chiêu và Vương Triều uống. Vương tẩu tử giơ chén rượu lên:" Hôm nay vui vẻ, cũng cho ta một chén." Quan Húc cười ha ha rót cho nàng nửa chén rượu, sau đó chuyển sang Hứa Hướng Dương:" Hứa cô nương có muốn uống chút không?"
Hứa Hướng Dương lắc đầu:"Ta không uống được rượu." Quan Húc gật đầu, không miễn cưỡng, quay lại nói chuyện phiếm với Triển Chiêu và Vương Triều. Hứa Hướng Dương đã sớm chuẩn bị nước cơm, liền ôm lấy Bảo Nhi, chậm rãi đút. Trên bàn nói chuyện một hồi, không biết thế nào lại nhắc tới án mạng. Hứa Hướng Dương không khỏi ngẩng đầu liếc mắt một cái, mày Triển Chiêu cũng nhíu chặt lại.
Vương Triều nhấp một ngụm rượu:"Hung thủ hẳn là đã theo dõi nạn nhân lâu rồi, có lẽ là người quen biết, bằng không làm sao có thể nhắm chuẩn xác đâu là phòng nạn nhân được? Chúng ta đã kiểm tra các cửa, không thấy tổn hại gì, cũng không có bị đánh thuốc mê. Theo như lời gã sai vặt, hung thủ làm kinh động đến bọn hắn nên hung hăng đâm lão gia nhà hắn mấy đao, khiến hắn hoảng loạn tới mức không dám hé răng, sợ mình sẽ là người tiếp theo bị đâm."
Triển Chiêu nói tiếp:"Có lẽ do người quen gây ra, trong phòng không có giấu vết xô xát, vàng bạc, đồ đạc khác không thiếu cái nào, chỉ mất duy nhất một rương bảo thạch. Nếu là bọn ăn cắp tầm thường, vì sao lại không lấy vàng bạc?"
Quan Húc nhíu mày, suy tư:" Rương bảo thạch này chắc là vô giá, thế thì cũng không nhỏ? Bằng sức của một người có thể mang đi hay sao?"
"Đúng vậy, nghe một rương bảo thạch thực làm người ta sợ hãi, chỉ không rõ là rương to hay nhỏ? Bên trong là bảo thạch hay đồ trang sức làm bằng bảo thạch? Không có tin tức rõ ràng thì làm sao mà tra án? Nếu là trang sức bằng bảo thạch, lại chưa có người nào từng nhìn thấy thì tìm một nơi khác bán lại đâu ai biết được?" Vương tẩu tử cũng xen mồm, mỗi ngày về nhà, Vương Triều đều than thở, nói án mạng khó giải quyết, hỏi hắn, hắn lại nói nữ nhân không hiểu được, thật sự là khiến người lo lắng.
Sắc mặt Triển Chiêu trầm xuống:" Theo như lời khai của nhân chứng, đó là một cái rương dài hai thước (2m), về phần bên trong đựng gì thì hắn chưa từng nhìn thấy, chỉ nghe lão gia nói qua là bảo thạch. Còn hung thủ che mặt nên hắn không biết là ai."
" Cái rương lớn như vậy mà bên trong toàn là tảng đá, chắc chắn không nhẹ, hẳn là còn có đồng lõa." Quan Húc cảm thấy án mạng này quả là khó khăn, có đồng lõa tiếp ứng, dễ đã sớm chạy rồi.
Không khí nhất thời trở nên nặng nề, Hứa Hướng Dương vội vàng chuyển đề tài:"Manh mối thì cần chậm rãi tìm, phá án cũng chú ý đến thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhiều bảo thạch như vậy bị mất, chắc chắn sẽ có tin tức."
Sắc mặt Triển Chiêu dịu xuống:" Hiện tại ăn cơm thôi chuyện này nói sau." Dứt lời liền đem Bảo Nhi ôm qua:" Để ta ôm cho, ngươi mau ăn một chút đi."
Vương tẩu tử cũng vội vàng nói trên bàn cơm không nói chuyện máu me. Mọi người vòng vo đề tài, nghe nói Hứa Hướng Dương phải về bái tế cha mẹ, liền chỉ cho nàng đường về thôn Thượng Nhai. Thôn Thượng Nhai cách Khai Phong chỉ mất hơn một canh giờ đi đường, mướn xe ngựa một hồi là đến. Ba mặt thôn Thượng Nhai giáp với núi, cũng coi như một nơi giàu có. Về phần tình hình trong nhà Hứa Hướng Dương như thế nào thì không ai rõ. Lúc trước Triển Chiêu giúp nàng mấy lượng bạc, về sau mọi chuyện rối rắm, hắn cũng không có tâm tư đi tìm hiểu. Hiện tại, tình hình đã có phần chuyển biến tốt , nhưng vì vướng án mạng hắn lại không thể đi cùng nàng được.
Hứa Hướng Dương đã sớm thay bằng một linh hồn khác, đường xá nơi đó lại một mực không biết gì, chỉ nghe Triển Chiêu nói qua một chút. Triển Chiêu thấy nàng có phần ngơ ngác thì không yên tâm để nàng đi về một mình, nhưng nghe Hứa Hướng Dương nói từ nhỏ nàng đã lớn lên ở thôn Thượng Nhai, đi về sẽ không có việc gì, Triển Chiêu mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng không quên dặn dò mọi việc phải cẩn thận.
Đợi cho khách ra về hết, Triển Chiêu lộn trở lại thấy Hứa Hướng Dương đang bận rộn thu thập cái bàn. Hắn cũng tiến lên muốn giúp một tay. Hứa Hướng Dương vội vàng nói:" Ta làm là được rồi." Triển Chiêu cười:" Không sao."
Hai người cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ cái bàn, Hứa Hướng Dương còn lau mấy lần, sát đến khi không còn nhiễm hạt bụi nào mới trải khăn lên mặt bàn. Chiếc khăn trải bàn màu xanh nhạt, phía trên điểm những bông hoa nhỏ với dây leo, kéo dài men theo mép vải, trong thoáng chốc cả chiếc bàn nhìn sáng sủa hẳn lên. Triển Chiêu giúp nàng khiêng cái bàn để gần cửa sổ, chỗ này ánh sáng nhiều, nếu nàng ngồi ở đây may vá thêu thùa cũng tiện nghi hơn.
Cách một ngày, Triển Chiêu tự mình đưa nàng lên xe ngựa, không quên dặn dò nàng phải cẩn thận. Hứa Hướng Dương cũng dặn hắn khi đi tra án chú ý an toàn. Tuy lúc trước phát sinh đủ loại chuyện không vui vẻ, nhưng sống chung nửa năm, căng thẳng giữa bọn họ tựa hồ cũng phai nhạt đi. Đợi xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt, Triển Chiêu mới xoay người rời đi.