Đăng vào: 11 tháng trước
Hoắc Quân Thanh cũng không thiếu cái này, nếu hắn muốn gì đó thì có thể tự tìm tới tú nương tốt nhất trên đời. Dù sao thì hắn chỉ cần nói một câu, thì hắn có thể chọn dùng tú nương ngự dụng trong cung.
Nhưng mà hắn vẫn nhận lấy túi thêu trong tay Hương Vũ.
Lúc trước hắn đã nhìn qua túi thêu này vài lần, lúc đó cũng không cảm thấy gì cả, bây giờ nhìn sang thì giống như vẽ rồng điểm mắt vậy. Bên trên túi thêu kia là một lùm trúc xanh tươi ướt át, thậm chí dường như nhìn kỹ còn thấy gió thổi qua, dường như nghe được gió nhẹ thổi lá trúc vang lên tiếng xào xạc.
Hắn hơi bất ngờ nhìn về phía nàng, đã thấy nàng vẫn nhút nhát nhìn về phía hắn.
"Đây là thêu cho bản hầu?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
"Vâng!" Hương Vũ khẽ nói: "Hầu gia... Không vui sao? Nếu như túi thêu này có chỗ nào không hợp ý hầu gia thì nô tỳ có thể thay đổi, hoặc là làm một cái khác. Hầu gia thích màu gì?"
Trong lời nói đều là lấy lòng.
Trong lòng Hoắc Quân Thanh khẽ rung động.
Mặc dù bây giờ hắn an phận một góc, nhưng trong nước Đại Chiêu này có thể nói là dưới một người trên vạn người, trên đời này không biết bao nhiêu người muốn làm hắn vui lòng.
Hắn cũng không thích người khác lấy lòng, luôn cảm thấy người a dua nịnh hót không phải lừa đảo cũng là đạo chích.
Nhưng mà bây giờ tiểu nha hoàn này nịnh nọt rất hợp tâm ý của hắn, khiến hắn thích.
"Mặc dù không phải đồ tinh xảo gì, nhưng mà miễn cưỡng có thể dùng được, bản hầu sẽ nhận lấy." Lúc Hoắc Quân Thanh nói ra lời này thì vẻ mặt kiêu ngạo.
"Vâng! Chờ ngày khác rảnh rỗi, nô tỳ sẽ thêu cái đẹp hơn cho hầu gia." Tuy nói nói hầu gia chấp nhận trong tay, nhưng Hương Vũ vẫn vui trong lòng. Nàng mím môi cười nói: "Hầu gia thích gì, có thể nói cho nô tỳ, nô tỳ..."
Nàng nhìn đai lưng của hầu gia, đó cũng là nàng thêu, vì thế nàng nói: "Cái này, còn có giày nô tỳ đều làm được. Tất cả mọi người đều nói nô tỳ thêu còn đẹp hơn tú nương nuôi trong phủ."
Hương Vũ nhớ tới giấc mộng ở kiếp trước, trong lòng nàng rõ ràng. Thật ra tiểu thư không thích nàng, còn chán ghét nàng, nhưng nàng ấy vẫn giữ nàng lại chỉ vì muốn lợi dụng nàng. Nàng ấy lợi dụng nhan sắc của mình để trói buộc nam nhân, cũng lợi dụng tài thêu thùa của nàng để nàng ấy sử dụng.
Cho nên cho dù là một nô tỳ nho nhỏ thành thạo một nghề, cũng có thể khiến cho người ta coi trọng mấy phần.
Cũng như thế, bây giờ nàng làm thị thiếp của hầu gia, có thể thêu thùa cho hầu gia, nàng có thể có nhiều cơ hội hơn những cô nương trong Vạn Tú các kia.
Hoắc Quân Thanh nhìn sang, chỉ cảm thấy lúc tiểu nha hoàn này thêu thùa thì thôi mắt như lóe sáng, giống như trân châu đen ngâm trong nước vậy.
"Công phu thêu thùa này của nàng học từ đâu ra?"
"Không phải khi còn bé nô tỳ phải lưu lạc đầu đường sao, sau đó được nãi nãi thu dưỡng. Trước kia nãi nãi từng làm tú nương cho gia đình giàu có, lúc bà ấy ở đó thêu thùa thì nô tỳ nhìn xem, giúp đỡ xe chỉ luồn kim, có đôi khi may một chút, từ từ cũng biết."
Hương Vũ nhớ tới trước kia, trong lòng lại có vẻ ấm áp. Nàng đi theo nãi nãi hai năm, đó là hồi ức ấm áp nhất của nàng trong đời này.
Khi nãi nãi còn sống thì ăn mặc đói rách, khi nãi nãi mất rồi nàng vào phủ phải nhìn sắc mặt người ta.
Đương nhiên Hoắc Quân Thanh chú ý tới, hắn bình tĩnh hỏi: "Lúc đó nàng bao nhiêu tuổi."
Hương Vũ suy nghĩ: "Sau khi theo nãi nãi trở về, chắc hẳn khi đó nô tỳ ba tuổi? Dù sao nô tỳ nhớ mình đi theo nãi nãi khoảng ba năm, khi nãi nãi mất nô tỳ mới vào phủ. Khi vào phủ nô tỳ được sáu tuổi."
Thật ra lúc đó nàng cũng không biết chữ, đối với việc nàng ấy tuổi cũng không rõ lắm, nhưng mà đó là số ước lượng, sao có thể chính xác được.
Ngày gọi là sinh nhật cũng là ngày nãi nãi nhặt được nàng, nên chọn ngày đó xem như sinh nhật.
Hoắc Quân Thanh nhìn qua tiểu nha hoàn này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn của nàng tản ra vàng sáng màu hồng, môi hơi mím lại cười, cứ thế hơi nghiêng đầu. Một vài sợi tóc rủ từ bên tai xuống, nhìn có vẻ nhu thuận lại vừa dịu dàng.
Tiểu cô nương ba tuổi có thể cầm kim khâu sao? Hoắc Quân Thanh nhớ tới nữ nhi nuôi trong phủ, mặc dù hắn cũng không quan tâm nhưng có thể nhớ kỹ. Năm tuổi Hoắc Nghênh Phong mới cầm bút võ lòng, bởi vì Hoắc Nghênh Vân không thích việc này nên tay không có sức, lại trễ hơn một chút.
Nhưng tiểu nha hoàn này ba tuổi đã cầm kim khâu.
"Còn nhỏ như vậy mà nàng đã thêu rồi sao? Không bị đâm vào tay chứ?"
"Đương nhiên có chứ!" Hương Vũ cười nói. "Nô tỳ thường không cẩn thận bị kim đâm vào tay, nhưng xưa nay nô tỳ không nói cho nãi nãi biết, len lén không cho bà ấy biết. Thật ra sau này mắt bà ấy không tốt lắm, nô tỳ có thể giấu được. Nhưng có một lần nãi nãi nhìn thấy, bà ấy đau lòng đến mức muốn khóc!"
Hoắc Quân Thanh nghe như thế thì đưa tay nắm lấy tay nàng.
Lần này trên tay không có dấu vết bị kim đâm gì, một đôi tay non mịn yếu ớt giống như không xương, nhìn qua không giống như người làm việc nặng.
"Sau này bớt làm những việc thêu thùa này đi." Hoắc Quân Thanh lạnh nhạt nói. "Thật ra thêu cũng bình thường."
Hương Vũ chớp mắt mất cái, nghiêng đầu, hơi khó hiểu nhìn vẻ mặt của Hoắc Quân Thanh.
"Nàng nhìn cái gì?" Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh khó chịu.
"Hầu gia, nô tỳ muốn hỏi một chút..." Hương Vũ ấp a ấp úng.
"Nói."
"Nô tỳ muốn biết." Hương Vũ dịu dàng mà hỏi: "Hầu gia đau lòng nô tỳ sao?"
Hoắc Quân Thanh nghe được lời này, bỗng nhiên đôi mắt có vẻ khó lường nâng lên, nhìn về phía Hương Vũ.
Vẻ mặt Hương Vũ hơi ngừng lại, lại có vẻ sợ sệt, vì sao lúc nàng nói như thế thì vẻ mặt của hầu gia lại lập tức thay đổi, vẻ mặt hơi kì lạ?
"Sẽ không." Hoắc Quân Thanh bình tĩnh nói. "Chẳng qua là bản hầu cảm thấy như thế làm khó cho nàng rồi."
Hương Vũ lại cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn, suy nghĩ một chút, thử thăm dò nói: "Vậy nô tỳ còn có một việc không rõ, có thể hỏi không ạ?"
Hoắc Quân Thanh hơi không kiên nhẫn: "Sao lại hỏi nhiều như thế?"
Hương Vũ mím môi: "Vậy, vậy thì không hỏi nữa."
Hoắc Quân Thanh nhìn vẻ mặt ủy khuất của nàng, không nói gì.
Vừa lúc này có nha hoàn Nguyệt Bạch tới, nói là bày thiện.
Hương Vũ nghe xong lén nhìn qua hầu gia, khẽ hỏi: "Vậy nô tỳ hầu hạ hầu gia dùng bữa?"
Mặc dù bữa ăn ở đây cũng có nhưng chỉ dành cho một mình nàng thôi, nghĩ đến chắc hầu gia cũng không thích dùng bữa ở đây nên Hương Vũ mới nói như thế. Thật ra đây chính là lời nói khách khí, nàng nghĩ hầu gia nghe nói như thế có lẽ sẽ rời đi ngay.
Chờ sau khi hầu gia rời đi, nàng có thể an tâm ngồi xuống ăn thức ăn, sau đó nàng lại đi vuốt ve trâm hoa và vòng tay vàng của nàng.
Ai ngờ Hoắc Quân Thanh lại nói: "Được."
Hương Vũ lại bất ngờ: "?"
Hoắc Quân Thanh liếc nàng một cái: "Còn không hầu hạ bản hầu dùng bữa?"
Hương Vũ: "Vâng!"
Hương Vũ không nghĩ tới Hoắc Quân Thanh lại ở lại dùng bữa, nàng cũng không dám chủ quan, vội vàng bày thức ăn ra, dè dặt hầu hạ Hoắc Quân Thanh dùng bữa.
Thật ra Hoắc Quân Thanh cũng không ăn nhiều, chỉ lướt qua rồi thôi.
Hương Vũ ở bên cạnh nhìn xem chỉ cảm thấy hầu gia đúng thật là hầu gia, ăn thức ăn cũng không nhanh không chậm, thong dong ưu nhã, nhìn thấy khác hoàn toàn nô tỳ các nàng.
Ai ngờ đang nhìn xem lại phát hiện đột nhiên hầu gia ngước mắt nhìn nàng một chút.
Ánh mắt kia sâu thẳm khó lường.
Hương Vũ lập tức giật mình một cái, sống lưng thẳng lên, tỏ vẻ cung kính ngồi ở một bên.
Nàng cảm giác hầu gia có lời gì muốn hỏi nàng.
Ngài ấy... Muốn hỏi điều gì?
Là chuyện nàng qua bên tiểu thư sao?
Hương Vũ nơm nớp lo sợ, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Nàng đang suy nghĩ miên man lại nghe hầu gia nói: "Vừa rồi nàng..."
Tim của Hương Vũ sắp nhảy đến cổ rồi, xem ra bị hỏi chuyện này nàng phải nói thế nào. Nhất định nàng phải nói rõ ràng, nàng muốn đi lấy túi thêu mới trở về.
Nhưng mà ai ngờ, nàng lại nghe được hầu gia nói: "Vừa rồi muốn hỏi cái gì?"
Hương Vũ chớp mắt mấy cái: "Sao?"
Hầu gia nghiêm mặt, nhìn qua thức ăn trên bàn: "Không phải nàng mới nói có chuyện muốn hỏi bản hầu sao?"
Hương Vũ giật mình, sau khi giật mình thì lại ngượng ngùng.
Đúng là lúc ấy nàng muốn hỏi, nhưng mà lại bị ngài ấy dọa trở lại không dám hỏi, nhưng bây giờ ngài ấy lại nhắc lại.
Nàng hơi do dự một chút, sau đó vẫn nói: "Hầu gia, thật ra nô tỳ muốn hỏi, có phải hầu gia biết ngày đó là sinh nhật nô tỳ?"
Lúc hỏi vấn đề này, mặt nàng hơi nóng lên.
Nàng nghĩ chắc là đúng lúc, trùng hợp hầu gia đón nàng ra vào ngày sinh nhật.
Nhưng mà trong lòng lại có sự mong chờ.
Nàng ngước mắt nhìn hầu gia, chỉ cảm thấy gương mặt của hầu gia tuấn mỹ uy nghiêm sâu xa khó hiểu, nhìn không ra chút cảm xúc, cũng không nói chuyện.
Trong phút chốc nàng hơi hối hận, nàng hỏi chuyện này có phải quá to gan, quá mơ mộng?
Nàng lập tức vội cúi đầu, khẽ nói: "Bởi vì ngày đó đúng lúc là sinh nhật nô tỳ, nô tỳ nghĩ là hầu gia cũng trùng hợp biết được. Nhưng mà chắc là nô tỳ nghĩ nhiều rồi..."
Nàng nói như vậy, trên mặt cũng trở nên nóng bừng, nàng nghĩ nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng vào lúc này lại nghe thấy hầu gia nói: "Cũng là trong lúc vô tình nhìn thấy."
Giọng nói của hắn lạnh nhạt tùy tiện, giống như thuận miệng nói hôm nay thời tiết không tệ vậy.
Lông mi của Hương Vũ khẽ run, lúc nhìn sang chỉ thấy một bên mặt của hầu gia.
Hắn không nhìn nàng mà là hơi nghiêng người nhìn qua thức ăn trên bàn, vẻ mặt bình tĩnh như không có việc gì.
Hương Vũ đi tới, nhếch môi khẽ hỏi: "Sao hầu gia lại có thể vô tình nhìn thấy sinh nhật của nô tỳ?"
Mặt Hoắc Quân Thanh không có cảm xúc, giọng điệu vẫn lạnh nhạt: "Cũng chỉ là lúc Vương quản gia tới, có giao danh sách thuộc hạ trong phủ, bản hầu tùy tiện nhìn qua mấy lần nên thấy mà thôi."
Mặc dù sắc mặt ngài ấy uy nghiêm lãnh đạm, nhưng mà trong lòng Hương Vũ lại giống như được bôi một lớp mật, chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Trong phút chốc lá gan cũng lớn, hỏi tới: "Vậy có phải hầu gia cố ý dẫn nô tỳ đi ra ngoài chơi?"
Hoắc Quân Thanh quả quyết bác bỏ: "Đương nhiên không phải."
Nếu là lúc trước khi hầu gia nói như thế, đương nhiên Hương Vũ sẽ sợ, nhưng mà bây giờ nàng không quá sợ, giống như mèo ăn trộm mật vậy. "Vậy sao hầu gia lại muốn mang nô tỳ ra ngoài ăn thế?"
Hoắc Quân Thanh chậm rãi lườm nàng, sau đó nói: "Bản hầu vui vẻ."
***
Hương Vũ hầu hạ hầu gia dùng bữa, lại ân cần hầu hạ hầu gia lên giường, nhưng mà hầu gia không có lên giường, trái lại nhìn bày biện bố trí trong phòng, lại hỏi Hương Vũ có thích không.
Đương nhiên là Hương Vũ gật đầu liên tục nói thích.
Trước kia nàng chỉ là một nha hoàn, dù đi ngủ cũng phải ở cùng phòng với Nguyệt Tinh, bây giờ lại rất tốt, có thể có viện của mình, nàng còn có gì không hài lòng chứ.
Ai ngờ Hoắc Quân Thanh lại nói: "Rốt cuộc nơi này cũng trống trải, bảo Vương Đức Phúc tới xem một chút, xem có gì cần mua thêm không."
Vương Đức Phúc chính là Vương quản gia, cũng chính là cha của Vương Nhị Cẩu.
Hương Vũ đã từng cảm thấy có thể gả cho Vương Nhị Cẩu cũng rất tốt.
Khi Hương Vũ nghe được lời này, nàng càng ý thức được nàng hầu hạ hầu gia đó là khác biệt thế nào.
Hoắc Quân Thanh lại nhìn nàng, đột nhiên hỏi: "Nàng đang nghĩ gì?"
Hương Vũ giật mình, vội nói: "Đương nhiên là nghĩ đến hầu gia."
Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh khó lường: "Miệng nhỏ này lại có phần biết dỗ người."
Hương Vũ khó hiểu nhưng lại không dám nói gì.
Hoắc Quân Thanh lạnh nhạt mà nói: "Bây giờ Vương Nhị Cẩu kia cưới vợ, vô cùng an ái."
Hương Vũ giật mình, sau khi giật mình lại có chút không dám tin. Hầu gia đây là... Không vui chuyện của nàng và Vương Nhị Cẩu sao?
Dường như Hoắc Quân Thanh có vẻ ghen tuông...
Trong lòng Hương Vũ có cảm giác khác, nàng nhìn hầu gia, vẻ mặt bối rối: "Hầu gia, ngài nói Vương Nhị Cẩu? Vương Nhị Cẩu nào? Sao nô tỳ không nhớ rõ người này?"
Hoắc Quân Thanh nhìn nàng, im lặng hồi lâu, rốt cuộc nói: "Tính nàng thức thời đấy."
Cuối cùng hầu gia cũng không lên giường, nói cách khác Hương Vũ tạm thời không cần buôn bán lên giường như thế, nàng khẽ thở ra.
Sau khi khẽ thở ra, nàng nhớ đến ánh mắt của hầu gia trước khi đi, luôn cảm thấy lúc hầu gia nói "Tính nàng thức thời", trong mắt lại mang theo ý cười.
Cũng không quá rõ ràng nhưng Hương Vũ cảm thấy bên trong hiện ra ý cười, nụ cười nhạt giống là là ánh nắng xuyên qua ngọn cây chiếu xuống ánh sáng vào lúc đầu đông, trong sự lạnh lẽo hiện lên sự ấm áp.
Hương Vũ đứng trước cánh cửa, cứ thế nghĩ đến sự ấm áp trong mắt hầu gia, nàng hoảng hốt thậm chí trong mắt hơi ẩm ướt.
Nàng biết nàng có thân phận gì.
Chủ tử không vui, nàng có thể tùy ý bị ra ngoài hoặc là phối với nam tử khác, ở trước mặt hầu gia nàng chỉ giống như sâu kiến.
Nhưng mà hầu gia đối với nàng rất tốt, trong lúc vô tình ngài ấy thấy được sinh nhật của nàng, ngài ấy lại dẫn nàng ra ngoài cho nàng ăn ngon ở tốt.
Mặc dù ngài ấy luôn tỏ vẻ lạnh lùng, trông rất đáng sợ nhưng thật ra là người tốt. Ít nhất đối với nàng là người tốt nhất ngoại trừ nãi nãi ra.
Nhưng mà thân phận của nàng thật sự quá mức ti tiện, cũng không thể nào báo đáp hầu gia, ngoại trừ dùng thân thể này hầu hạ hầu gia thì còn có thể làm gì nữa?
Hương Vũ cứ đứng ở nơi đó si ngốc suy nghĩ một phen.
Nàng đang suy nghĩ bỗng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Thu Nương tới bẩm báo nói là thê tử của Vương quản gia dẫn người đến đây.
Hương Vũ nghe vậy thì hiểu rõ, nhất định là hầu gia truyền lệnh cho Vương quản gia tới thêm chút đồ vật cho phòng của nàng. Nhưng mà tất nhiên Vương quản gia không muốn đến, nên để thê tử của Vương quản gia cũng chính là nương của Vương Nhị Cẩu đến đây.
Nàng nghe thế thì dời bước đi qua noãn các bên cạnh, bảo Thu Nương dẫn theo thê tử của Vương quản gia vào phòng nhìn xem.
Tuy nói nàng đã lộ mặt ở nơi tiểu thư nhưng có lẽ những người khác trong phủ còn chưa biết. Nếu để người khác nhìn thấy thì khó tránh khỏi ngạc nhiên, còn không biết giải thích thế nào, cho nên Hương Vũ muốn tránh trước.
Bên này, Hương Vũ vừa đến noãn các thì thê tử của Vương quản gia đã đi đến, cách bình phong kia cung kính thi lễ với Hương Vũ một cái: "Bái kiến cô nương, thỉnh an cô nương."
Phải biết trong phủ này, thê tử của Vương quản gia cũng là quản gia đứng đắn có thể diện, ngày xưa ở trước mặt thuộc hạ cũng là nhân vật oai phong lẫm liệt. Bây giờ bà ta lại đến hành lễ với Hương Vũ, điều này khiến cho Hương Vũ ý thức được nàng đã khác xưa rồi.
Nàng suy nghĩ một chút, lại bắt chước giọng điệu của hầu gia lúc trước, lạnh nhạt nói: "Miễn lễ, làm phiền quản gia Vương gia."
Nàng không biết thân phận của mình nói thế có thích hợp không, dù sao nàng cũng chỉ là người hầu hạ bên cạnh hầu gia, nhưng bây giờ người ta hành lễ với nàng, nàng cảm thấy mình có thể "Giả vờ".
Thê tử của Vương quản gia nghe thế thì cười ha hả: "Cô nương thật sự là khách khí! Đây cũng chẳng có gì, cô nương thiếu cái gì thì cứ việc nói, cần gì thì đương nhiên phải đặt mua, đây là hầu gia phân phó, dù thế nào chúng ta cũng phải làm hết sức mình."
Đương nhiên bà cũng nghe thấy giọng nói kia hơi quen tai, nhưng mà bà không quá quen với Hương Vũ, ấn tượng cũng không sâu. Vả lại bà cũng không nghĩ đến nơi kim ốc tàng kiều này của hầu gia lại có tiểu nha hoàn kia ở, đương nhiên bà không nghĩ nhiều, cười ha hả.
Bên này thê tử của Vương quản gia nhìn đông nhìn tây, lại phân phó tiểu nha hoàn phía dưới: "Nơi này bày một bình hoa mới dễ nhìn, nhanh ghi vào đi."
Sau đó lại nói: "Còn rèm cửa sổ nơi này, ta thấy thay phấn sa mới dễ nhìn."
Tiểu nha hoàn bên cạnh ghi chép lại, luống cuống tay chân.
Hương Vũ ở phía sau nghe thấy, mơ hồ cũng đã hiểu, tiểu nha hoàn này tên là Tuệ Nhi. Tuệ Nhi này là thân thích phương xa của thê tử Vương quản gia, ngày xưa cũng là một nhân vật đạp lên cao. Mặc dù mấy người Hương Vũ các nàng hầu hạ bên người tiểu thư, nhưng mà thấy nàng ta cũng phải kiêng kị mấy phần.
Nàng chưa từng nghĩ Tuệ Nhi lại có thái độ thế này trước mặt thê tử của Vương quản gia.
Mà bây giờ thê tử của Vương quản gia lại tỏ thái độ thế này ở trước mặt nàng.
Nàng đang suy nghĩ, lại nghe thê tử của Vương quản gia nói: "Cô nương, nô tỳ xin cáo từ trước, người xem xem còn cần gì hay là trong viện này thiếu gì, không vừa mắt thuộc hạ nào thì có thể phái người nói với nô tỳ. Nô tỳ sẽ tìm cách giúp cô nương!"
Trong lời nói là dáng vẻ ân cần lấy lòng.
Hương Vũ khẽ nói với giọng thản nhiên: "Ở chỗ này ta không có gì đặc biệt cần dùng cả, bà tốn nhiều tâm trí rồi."
Mãi cho đến khi thê tử của Vương quản gia đi ra, Hương Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi chắc là nàng đúng mực rồi, nhìn thấy thê tử của Vương quản gia như thế, thật sự đã xem nàng như đại tiểu thư thiên kiều vạn quý gì đó rồi!
Về phần thê tử của Vương quản gia, bà thật sự nghĩ như thế.
Bà vừa ra khỏi tiểu viện, lập tức chậc chậc chậc cảm khái: "Nhìn xem người ta nói chuyện kìa, khí phái này thật sự khác biệt!"
Tuệ Nhi ở bên cạnh nghe được, khẽ nói: "Xem ra tính cách của vị cô nương này không tốt lắm, vô cùng kiêu ngạo."
Thê tử của Vương quản gia lắc đầu, xùy một tiếng: "Ngươi biết cái gì, người ta là cô nương mang tóc tu hành, đây là thân phận của người ta, đây là khí phái! Ngươi xem giọng điệu người ta nói chuyện kìa, xem ra cũng không phải là người bình thường. Nhẹ giọng thì thầm, nhã nhặn nhu nhã, đó là kiểu cách của người có thân phận đó!"
Tuệ Nhi: "Như thế à..."
Thê tử của Vương quản gia: "Đương nhiên người như ngươi không biết kiến thức này, ta đi vào phòng kia đã cảm nhận được sự cao quý. Hầu gia chúng ta nhìn trúng vị này chắc là một cô nương ôn nhu quý khí!"
Tuệ Nhi giật mình.
Thê tử của Vương quản gia đắc chí: "Vị này có thể được hầu gia sắp xếp ở chỗ này mà không phải ở cùng một chỗ với các cô nương Vạn Tú các, có thể thấy sau này thân phận khác biệt. Bây giờ có thể giúp đỡ nàng ấy làm việc, lấy lòng một chút, sau này cũng có chỗ được nhờ! Đây là chuyện tốt, bây giờ phải cố hết sức bố trí gian phòng kia một phen!"
***
Đúng thật là thê tử của Vương quản gia nhanh chóng sai người đưa đồ qua, không riêng gì đồ dùng trong phòng, thậm chí tất cả bài trí đều chuyển đến trong viện, làm cho động tĩnh không nhỏ.
Hương Vũ nhìn qua phía ngoài qua khung cửa sổ, nàng thấy không riêng gì thê tử của Vương quản gia tới, đi theo còn có Vương Nhị Cẩu và thê tử của Vương Nhị Cẩu.
Vương Nhị Cẩu vẫn có dáng vẻ như trước, nhưng mà nhìn qua tinh thần rất tốt, trên mặt hiện ra vẻ hồng hào, vô cùng nhiệt tình. Về phần thê tử của hắn còn dẫn theo hai tiểu nha hoàn sửa sang vài thứ, tránh cho vú gì thô sử làm hỏng gì đó.
Hương Vũ nhìn xem những điều này, đúng là trong lòng không nói nên có cảm giác gì.
Thật ra bây giờ tỉnh táo nghĩ lại, nàng muốn làm thị thiếp cho hầu gia không? Cho dù làm thị thiếp của hầu gia thì cũng chỉ là thị thiếp, cũng không thể làm chính thế, vẫn chỉ là đồ chơi thôi.
Nhưng nàng có lựa chọn sao?
Người nàng muốn gả cho thì có thể gả cho sao? Không thể gả được chỉ có thể an phận làm thị thiếp của hầu gia.
Nàng hầu hạ hầu gia cũng không trông cậy nhiều lắm, chỉ mong không bị ức hiếp, không đến mức bị người ta xem thường như lúc đầu, không đến mức rơi xuống kết cục như kiếp trước.
Nhưng bây giờ những thứ nàng đạt được hơn ban đầu bao nhiêu.
Hầu gia đối với nàng vẫn có chút dịu dàng, mặc dù dịu dàng cực kỳ ít nhưng dường như từ trong khe hở của bóng cây che trời nhỏ xuống một chút. Rốt cuộc cũng có, mà phương diện khác, hầu gia đối với nàng không tệ.
Ngoại trừ sự thương tiếc của hầu gia còn có những thứ này nữa.
Hương Vũ cứ đứng ở đằng sau song cửa sổ im lặng mà nhìn qua, tâm trạng hoảng hốt.
Mà lúc Hương Vũ đang đứng ở sau song cửa sổ suy nghĩ lung tung, thê tử của Vương quản gia khẽ dặn con dâu của mình: "Đợi lát nữa chúng ta sắp xếp xong ở ngoài viện thì con qua đáp lời. Vị quý nhân này trẻ tuổi, không chừng thấy con là tức phụ trẻ tuổi sẽ nói thêm mấy câu với con. Đến lúc đó con hãy trả lời thật hay, nói không chừng quý nhân có thể xem trọng con một chút."
Bây giờ con trai của bà đã có thể tử, bà trông cậy có thể mưu cầu một chuyện tốt cho con dâu. Bà càng nghĩ, càng cảm thấy ở chỗ thiếu gia không thể đi, tiểu thư thì tính cách không tốt, vẫn là vị quý nhân này tốt.
Lại nói trước kia vị quý nhân này mang tóc tu hành, chưa chắc hiểu quy củ trong phủ. Đến lúc đó con dâu của bà qua, nói không chừng có thể nắm được vị quý nhân này, từ đó về sau được quý nhân này giúp đỡ quản sự.
Thê tử của Vương Nhị Cẩu vốn chỉ là cô gái tầm thường trong Vạn Tú các, ngay cả một cơ hội gặp mặt Hoắc Quân Thanh cũng không có. Sau này nàng ta được thưởng cho Vương Nhị Cẩu, tất nhiên là mang ơn... Ít nhất cũng có cuộc sống đứng đắn.
Bây giờ nghe mẹ chồng nói như thế, đương nhiên là liên tục vâng dạ.
Thế là rất nhanh bên trong viện đã bố trí xong, thê tử Vương Nhị Cẩu đi qua đáp lời với Hương Vũ.
"Cô nương, bây giờ trong viện đã bố trí xong, đến làm phiền cô nương một chút. Bây giờ phải bố trí trong phòng, phải xem khi nào cô nương thuận tiện."
Nàng ta vừa nói trong lòng vừa chờ mong, nghĩ đến mình có thể tìm một chuyện tốt không thì phải xem ở lần này.
Mà sao Hương Vũ có thể biết được tâm tư của thê tử Vương Nhị Cẩu, nàng nghĩ đến chuyện nàng từng muốn gả cho Vương Nhị Cẩu nhưng lại không thể. Bây giờ thê tử của Vương Nhị Cẩu lại ở trước mặt nàng cung cung kính kính, nàng càng hoảng hốt.
Nhưng mà nhìn người trước mặt, nàng vẫn nói: "Lúc nào cũng thuận tiện, nhưng mà ta thích yên tĩnh, không cần nhiều người. Ngươi chọn mấy người chậm rãi tới bố trí, không nên quá ồn ào."
Thê tử của Vương Nhị Cẩu nghe Hương Vũ nói chuyện thì chỉ cảm thấy vừa nghe đã biết ôn nhu nhã nhặn, trong lòng âm thầm thán phục. Sau khi sợ hãi thán phục thì mau chóng đến nói với thê tử của Vương quản gia.
Thê tử của Vương quản gia đâu dám chậm trễ, nên lệnh cho mấy tức phụ trẻ tuổi và nha hoàn xách đồ nhẹ nhàng thôi, lại để con trai bà đích thân mang bàn trà qua.
Đến khi đem đến trước mặt, đương nhiên Vương Nhị Cẩu không thể vào phòng quý nhân nên buông ra, để cho hai nha hoàn mang vào.
Ai ngờ vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa, Thu Nương vào phòng hỏi thức ăn bày ở đâu.
Hương Vũ cũng chưa suy nghĩ ra, nên thuận miệng nói: "Bày trong noãn các đi, để bên ngoài nguội mất."
Lời này vừa nói ra, Vương Nhị Cẩu đang bê bàn trà nghe thấy.
Lúc hắn nghe nói như thế thì cả người cứng đờ, tay buông lỏng, bàn trà kia loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất.
Thê tử của Vương quản gia nhìn thấy vậy thì trợn tròn mắt.
Bà ta vội vàng chạy tới, trách con trai mình: "Làm cái gì vậy! Con làm sao thế! Ôi! Còn không quỳ xuống bồi tội với quý nhân!"
Nhưng mà Vương Nhị Cẩu lại trợn mắt lên, hắn nhìn qua rèm châu, thì thào nói: "Hương Vũ, đây rõ ràng là Hương Vũ..."