Chương 46: 46: Luôn Có Người Không Thể Thấy Người Khác Tốt

Cách Sơn Hải

Đăng vào: 12 tháng trước

.


“Kẻ xấu xí ~ có thể đừng mở đèn hay không —— “
(*Bài Kẻ xấu xí – Tiết Chi Khiêm 丑八怪.

)
Tiếng chuông điện thoại dành riêng cho Lục Hoằng đột nhiên vang lên, đánh vỡ yên lặng khiến người hít thở không thông trong phòng.

Sắc mặt Từ Minh trầm đến gần như muốn nhỏ nước, người trên giường cũng đã bắt đầu mệt rã rời, nói xong câu kia liền ngậm miệng, mắt nửa nhắm nửa mở, đầu chôn sâu vào chiếc gối mềm mại.

Từ Minh móc di động điều chỉnh im lặng, đè xuống sóng to gió lớn trong lòng, dịch góc chăn cho Giang Yến, đứng dậy rời đi phòng cho khách.

/
Từ Minh đặt mông ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm hộp thuốc vẫn chưa cất trên bàn, ngón tay trượt xuống ấn nút nghe.

Điện thoại vừa thông, Lục Hoằng liền gấp không chờ nổi mà mở miệng: “Tiểu Minh, tớ vừa nghe Tiết Diêm nói chuyện đêm nay, Giang Yến hắn —— “
“Vừa lúc tớ có chuyện muốn hỏi cậu,” Giọng Từ Minh trầm xuống, “Cảnh Thu Vinh nói cậu và Giang Yến cùng nhau chỉnh cậu ta, phải không?”
Lục Hoằng trầm mặc một lúc, “Vốn dĩ không muốn làm cậu biết.


“Lúc nào? Vì sao làm như vậy? Vì sao cậu và Giang Yến sẽ hợp tác?”
“Từ từ, hỏi từng câu một,” Lục Hoằng bất đắc dĩ nói, “Để tớ tổ chức ngôn ngữ trước đã.


/
“Tụ tập lần trước, Cảnh Thu Vinh nói mẹ Giang Yến là đi3m, cậu không quên chứ?”
“Ừ,” Từ Minh nhíu mày.

“Cậu ở chung với Cảnh Thu Vinh muộn hơn tớ mấy năm, có lẽ còn chưa hiểu rõ cậu ta lắm.

Người như cậu ta thích giả thành người hiền lành ở trước mặt chúng ta, không có lý nào sẽ bỗng nhiên nói ra loại lời nói khiến mọi người không vui, còn dùng cái cớ vụng về như vậy,” Lục Hoằng cười lạnh một tiếng, “Cậu ta bảo cậu ta không biết Giang Yến, còn nói là vì muốn tốt cho cậu —— tớ cũng không tin.


Từ Minh trầm mặc, “Sau đó thì sao?”
Sau đó Lục Hoằng nhớ tới ngày sinh nhật của Từ Minh vào hơn một năm trước —— lúc đó bọn họ đều cho rằng Cảnh Thu Vinh và Giang Yến không quen biết.

Nhưng lúc sau nghĩ lại, Giang Yến sau khi đi vệ sinh trở về liền nói công ty có việc gấp.

Hắn vừa đi, Cảnh Thu Vinh cũng đi theo —— thậm chí cậu ta không hề lộ mặt với chúng ta, chỉ nhắn tin cho Từ Minh nói có việc đi trước.

“Lúc trước có thể nói là trùng hợp, nhưng nếu như giữa hai người bọn họ từng xảy ra cái gì, vậy tuyệt đối không phải vừa khéo.


Đầu dây bên kia truyền đến tiếng uống nước ực ực, hiển nhiên là Lục Hoằng nói đến khát nước, “Muốn lấy được camera của K hơn một năm trước còn rất phiền toái, tớ bỏ ra chút thời gian mới lấy được camera theo dõi ngày đó vào tay.


Cũng may Lục Hoằng sắp xếp để giảm phạm vi tìm kiếm là đúng, cậu chỉ lấy camera ở hành lang trước phòng bọn họ, phát hiện bóng dáng lần lượt rời đi toilet của Giang Yến và Cảnh Thu Vinh.

“Lúc Giang Yến rời đi vẫn bình thường, Cảnh Thu Vinh thì thật thảm —— chậc chậc, mặt mũi bầm dập kia, rõ ràng là bị đánh một trận tàn nhẫn, trách không được cậu ta cũng không dám lộ mặt.

” Lúc này rốt cuộc Lục Hoằng mới có chút ý cười chân thật.

Từ Minh: “Bọn họ xảy ra tranh chấp trong toilet.


“Tám chín phần mười, chỉ tiếc toilet không có camera, muốn biết chi tiết cụ thể cũng không có biện pháp.


“Anh ấy…” Từ Minh nghĩ tới gì đó, sắc mặt hơi đổi, “Sinh nhật tớ qua hơn nửa tháng, Giang Yến liền đề cập chia tay với tớ, có thể liên quan với chuyện này không?”
“Ừ, nói không chừng.


Từ Minh ngửa ra sau, dựa vào sô pha vò vò đầu.

/
“Kỳ thật tớ vẫn luôn không nói cho cậu,” Hai người trầm mặc một chốc, Lục Hoằng lại mở miệng nói, “Từ lúc tớ biết Giang Yến và cậu ở bên nhau, tớ cũng cho người điều tra quá khứ của Giang Yến.


“Ai cho cậu.

,…”
“Cậu đột nhiên liền cong, còn là bên bị đè, dù sao tớ cũng phải biết heo ủn cải trắng nhà tớ là chủng loại gì?” Lục Hoằng thở dài.

/
“Nhưng làm tớ bất ngờ chính là,” Giọng điệu Lục Hoằng trở nên nghiêm túc, “Quá khứ của Giang Yến sạch sẽ đến mức giống như tờ giấy trắng, trên tư liệu lại không có bức ảnh nào của hắn trước khi hắn đi học cấp ba ở nước ngoài —— ngay cả cha mẹ hắn là ai cũng tra không được, này không hợp lý.


Lục Hoằng dừng một chút, nói tiếp: “Không tra được tin tức có ích ở trên người Giang Yến, nhưng tra Cảnh Thu Vinh thì khác.


/
Lục Hoằng sau khi nghi ngờ Cảnh Thu Vinh cũng không rút dây động rừng, mà cho người âm thầm tra toàn bộ những thứ có quan hệ với Giang Yến thông qua con đường Cảnh Thu Vinh.

Này vừa tra, người của cậu thậm chí không cần phí công phu gì, chỉ bằng một bức ảnh tốt nghiệp cấp ba của Giang Yến, cùng với “Trọng điểm tra người từng có quan hệ với Cảnh Thu Vinh” cậu đặc biệt dặn dò, ngay vào thời điểm Cảnh Thu Vinh học cấp hai, tìm được người có khuôn mặt rất tương tự Giang Yến.

Nhưng người này không gọi là Giang Yến.

Nghe đến đó, Từ Minh đã có thể xác định, người trong miệng Lục Hoằng chính là Giang Yến.

“Tớ mới biết được, thì ra người hiền lành bên cạnh chúng ta, còn là ‘bá chủ trường học’ hô mưa gọi gió, có thể dăm ba câu xúi giục mọi người khi dễ một học sinh giỏi.

Người đàn ông của cậu lúc trước còn là một học sinh giỏi nha, còn được giáo viên thích hơn cậu —— kiểu như con nhà người ta.

” Lục Hoằng nói.

Móng tay Từ Minh cắm sâu vào lòng bàn tay, cắn chặt răng, “Cậu ta, chính là dùng đồn đãi vớ vẩn… đi3m cùng Hiv để hãm hại Giang Yến?”
“Thật thông minh,” Lục Hoằng khen một câu, giọng điệu vẫn là lạnh,
“Mẹ của Giang Yến là đi3m, lúc bà ấy còn chưa qua đời, người khác cũng chỉ sẽ chỉ trỏ ở sau lưng, nhiều lắm là có mấy kẻ thích gây sự châm chọc mỉa mai ngay trước mặt hắn vài câu.

Nhưng từ khi mẹ Giang Yến qua đời lúc hắn học năm đầu cấp hai, những kẻ rác rưởi kia liền bắt đầu nhảy nhót.


Luôn có người không thể nhìn người khác tốt.

Diện mạo, phẩm hạnh, thành tích của Giang Yến đều ưu tú xuất chúng hơn người khác, những người muốn dẫm hắn xuống bùn không tìm ra lỗ thủng, liền xuống tay ngay tại xuất thân của hắn.

Khi lời đồn đãi đầu tiên mẹ Giang Yến chết vì bệnh AIDS, con bà ta có thể cũng bị bệnh hay không xuất hiện, những ngày của Giang Yến ở trường học liền thay đổi.

Bạn tốt lúc trước vây quanh hắn bắt đầu tránh hắn; người trong phòng ngủ bắt đầu cố tình chia “ranh giới” với hắn; hắn đứng lên trả lời câu hỏi của giáo viên, phía dưới đều có người ồn ào, thậm chí có người không hề cố kỵ mà làm ra động tác nôn mửa ——
Đến sau, mỗi người đều có thể mắng hắn một câu “Hiv chết tiệt.

”.