Chương 10: 10: Túi Hồ Sơ

Cách Sơn Hải

Đăng vào: 12 tháng trước

.


“Gần nhất công ty không thuận lợi sao?”
Trước giờ Giang Yến vô cùng coi trọng sự nghiệp, công ty khiến vô số người đỏ mắt là hắn hao hết tâm tư một tay thành lập, bởi vậy lý do có thể làm cẩu nam nhân luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát, Từ Minh chỉ có thể nghĩ đến là công ty của hắn phải đóng cửa.

Nhưng cậu lại cảm thấy tính khả thi của thứ này rất nhỏ, dù sao nếu công ty Giang Yến thật sự phải đóng cửa, không có lý do cậu không hề nghe được một chút tiếng gió nào ——
Lại nói Lục Hoằng, cậu ta trước giờ nhìn Giang Yến không vừa mắt, nếu thật sự xảy ra loại chuyện này, khẳng định cậu ta sẽ đến trước mặt mình vui sướng khi người gặp họa đầu tiên.

Ánh mắt Đỗ Nguyên có chút một lời khó nói hết: “Hơn một năm này bác sĩ Từ thật sự chưa từng liên lạc với Giang tổng?”
Từ Minh mặt không biểu tình nhìn anh.

“Tuy rằng hơn nửa năm trước có một khoảng thời gian rất dài Giang tổng không hỏi đến chuyện của công ty, nhưng mấy tháng gần đây Giang tổng làm việc đặc biệt ra sức, lấy được mấy đơn hàng lớn, giá thị trường của công ty đều tăng không ít, vì thế tập thể nhân viên của công ty chúng tôi đều được tăng tiền lương….

” Thư ký Đỗ vừa nhắc đến tiền lương hai mắt liền sẽ phát sáng.

“Ngừng.

” Vì phòng ngừa thư ký Đỗ sẽ thao thao bất tuyệt đi sâu vào phân tích chuyện tăng tiền lương với cậu, Từ Minh chỉ có thể lên tiếng cắt ngang anh ta:
“Vậy Giang Yến đụng phải chuyện gì không hài lòng sao?”
Thư ký Đỗ bĩu môi với biên độc cực nhỏ, nhìn qua có chút thất vọng đối với việc không thể nói đến tiền lương, nhưng vẫn đáp lại thật mau:
“Theo sự hiểu biết của tôi thì không có.

Trong tập đoàn trên dưới một lòng, công ty không ngừng phát triển, người khác đều đến cầu góp vốn với Giang tổng, không ai sẽ làm cho Giang tổng không thoải mái.


Từ Minh thật sự nghĩ không ra lý do nào có thể làm Giang Yến tự sát, cậu đau đầu chết rồi.

Cậu bực bội quay đầu nhìn xem Giang Yến vẫn còn đang cúi đầu ngẩn người ở bên ngoài, lại quay về trừng mắt Đỗ Nguyên.

Cho nên vì sao Đỗ Nguyên phải đến vừa khéo như thế? Thiếu chút nữa là cậu có thể cạy ra miệng của Giang Yến!
Đỗ Nguyên: “?”
“Nếu phải nói đến chuyện gì không hài lòng….

” Bỗng nhiên thư ký Đỗ muốn nói lại thôi.

Từ Minh hít sâu một hơi: “Thư ký Đỗ, mời ngài nói.


“Theo như suy đoán của tôi, chuyện duy nhất khiến Giang tổng không hài lòng, chính là bác sĩ Từ.


Thư ký Đỗ đẩy gọng kính mạ vàng trên mũi, tròng kính hơi phản quang dưới ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ.

“….

” Trong nháy mắt Từ Minh hoài nghi Đỗ Nguyên là đang đâm chọt cậu.

“Nói thế nào.


” Cậu nói.

Đỗ Nguyên lại không nói thẳng, anh chỉ chỉ đầu gối đủ màu sắc của Từ Minh, hỏi: “Bác sĩ Từ đứng không đau chân sao? Qua bên kia ngồi đi.


Từ Minh không ngồi, cậu muốn đứng đây nhìn Giang Yến.

Đỗ Nguyên nhìn theo tầm mắt của cậu, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, rất lịch sự chuyển cái ghế duy nhất có trong phòng qua cho cậu ngồi.

Thế là cục diện biến thành Từ Minh ngồi, thư ký Đỗ đứng.

Từ Minh lại có chút ngượng ngùng: “Chỉ có một cái ghế! ”
“Không sao, chiếu cố người bị thương, nên làm.

” Thư ký Đỗ rất hào phòng.

Anh có thể ra ngoài mang một cái ghế vào.

Lời Từ Minh nghẹn ở trong cổ họng không nói ra.

Cậu tức giận trợn trắng mắt: “Thư ký Đỗ có thể nói được chưa?”

Đỗ Nguyên gật đầu, lại nhấc tập công văn vẫn luôn cầm trong tay tới, làm trò mở ra trước mặt Từ Minh, lấy ra một túi hồ sơ từ bên trong.

Anh ta đưa túi hồ sơ cho Từ Minh: “Tuy rằng phần hồ sơ này hẳn là để Giang tổng đưa cho ngài, nhưng nhìn ý tứ của Giang tổng, hiện tại tôi đưa cho bác sĩ Từ cũng không sao.


“Đây là gì?” Từ Minh nhận túi hồ sơ vẻ mặt nghi hoặc.

Đỗ Nguyên đóng lại cặp công văn, theo thói quen đẩy đẩy gọng kính: “Trước khi nói, tôi nghĩ bác sĩ Từ nên mở túi hồ sơ này ra nhìn một chút.


Lòng Từ Minh bỗng dưng có một trực giác, bảo cậu không cần mở túi hồ sơ này ra, nhưng Đỗ Nguyên bảo cậu làm như vậy tất nhiên là có lý do của anh ta, cậu chỉ có thể đè xao động trong lòng xuống, cởi ra từng vòng dây thừng ở túi hồ sơ.

Văn kiện bên trong được chậm rãi rút ra, khi nhìn thấy bảy chữ to ở giữa văn kiện, Từ Minh hơi buông tay, văn kiện suýt nữa rời tay ——
Hợp đồng chuyển nhượng tài sản.

.