Đăng vào: 12 tháng trước
Dịch: Tyty
Buổi chiều, Kiều Lam bước vào trận chung kết sau khi tham gia vòng sơ khảo hồi buổi sáng.
Đến trưa, Hách Anh với mấy nam sinh trong lớp tìm các cô rủ đi ăn cơm, biểu hiện của mấy người Bạch Ngọc cũng ngầm ý muốn kéo theo Kiều Lam nhưng Kiều Lam lại từ chối, nói mình trở về ký túc xá còn có chút chuyện, nói các cô đi đi.
Bạch Ngọc nhìn thấy được Hách Anh có chút thất vọng, mà nhìn kĩ có vẻ như tâm trạng Kiều Lam không được tốt lắm nên cô quyết định trở về ký túc xá cùng Kiều Lam.
Đến khi những người khác đều đã rời đi, lúc này Bạch Ngọc mới hỏi Kiều Lam có phải tâm trạng không vui không.
"Không có"
Kiều Lam nói, chỉ là có chút phiền lòng.
Kiều Lam đã gần nửa năm không gặp nhà họ Kiều, hôm nay đột nhiên gặp phải Kiều Nguyên, Kiều Lam không nhịn được cảm thấy rất phiền. Nếu như không phải là luật pháp không cho phép thì cô đã lập tức đem hộ khẩu tách ra khỏi nhà họ Kiều, từ đây không có một chút quan hệ với họ.
Tán gẫu cùng Bạch Ngọc nói một hồi, lại vô tình nhắc đến Đàm Mặc.
Bạch Ngọc hôm nay mới tiếp xúc lâu với Đàm Mặc ở một khoảng cách gần như vậy, suy nghĩ nói với Kiều Lam.
"Đúng như cậu nói, Đàm Mặc nhìn thì đúng là không dễ gần, nhưng trên thực tế thì cũng không có hề gì."
"Đúng vậy"
Kiều Lam cười nói: "Mình vẫn không hiểu trước đây cậu sợ cậu ấy cái gì, vẻ ngoài cậu ấy cũng không dọa người."
"Không dọa người không dọa người, rất đáng để coi trọng, thật, hôm nay quan sát gần một hồi lâu mình cảm thấy gương mặt Đàm Mặc một chút cũng không kém so với Trần Diệu Dương hay Hách Anh."
"Đẹp trai từ lâu rồi mà cậu bây giờ mới phát hiện ra."
"Bây giờ phát hiện cũng không muộn"
Bạch Ngọc nói, đột nhiên xúc động một tiếng.
"Nói tới mình bỗng cảm thấy có chút thương cảm, đẹp trai lại thông minh như vậy, nghe nói điều kiện gia đình cũng rất tốt, nếu như chân có thể đi lại bình thường thì nữ sinh ở trường này theo đuổi cậu ấy chắc phải xếp hàng rồi đấy."
Kiều Lam nghe nói như vậy, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Cậu ấy nếu như có thể đứng lên, nếu như không mắc chứng Asperger thì nhất định được hoan nghênh hơn cả Trần Diệu Dương với Hách Anh.
Nhiều người cho rằng ông trời rất công bằng, nhưng công bằng chỗ nào chứ, Kiều Lam không tìm được bất cứ điều gì mà Đàm Mặc được ông trời chiếu cố cả. Chứng tự kỷ, cơ thể không lành lặn, từ khi còn nhỏ cha mẹ đã li hôn, sau khi lớn lên mẹ lại bị tai nạn xe cộ mà qua đời, giống như tất cả bất hạnh đều đổ xuống người cậu.
chứng tự kỷ (孤独症 – autism): là một chứng rối loạn phát triển đặc trưng bởi khiếm khuyết về mặt quan hệ nhân sinh, giao tiếp ngôn ngữ, giao tiếp phi ngôn ngữ và hành vi sở thích hạn chế và lặp đi lặp lại. Cha mẹ thường nhận thấy những dấu hiệu của bệnh này trong hai năm đầu đời của con mình.
Nhưng Đàm Mặc đã làm sai điều gì.
Không ai rõ ràng hơn Kiều Lam, tận trong lòng Đàm Mặc rất hiền lành rất đơn thuần.
Nếu như Đàm Mặc chịu tiếp nhận chữa trị thì tốt rồi.
Bạch Ngọc nhìn thì rất tùy tiện nhưng thực chất là một nữ sinh cẩn trọng, thấy giọng Kiều Lam nhỏ lại, nhớ đến tình tình cảnh lúc sáng nay Kiều Lam dẫn Đàm Mặc, nhịn một lúc lâu cũng không nhịn được nữa.
"Lam Lam, mình thật tò mò, cậu sao lại tốt với Đàm Mặc như vậy."
Không nói đâu xa, hôm nay lúc đánh mạt chược, ngay cả Bạch Ngọc cũng nhìn thấy được thái độ của Kiều Lam đối với Đàm Mặc, Kiều Lam gần như quan tâm đến tất cả mọi chuyện của Đàm Mặc. Bạch Ngọc còn chưa quan tâm đến em trai mình như thế nữa.
Coi như là cảm thấy Đàm Mặc đáng thương nên không đành lòng, nhưng không cần phải làm đến mức như vậy. Nếu như Đàm Mặc là người bình thường, Bạch Ngọc sẽ có chút hoài nghi Kiều Lam có quan hệ gì đó với Đàm Mặc.
Nhưng Kiều Lam không muốn nghe Bạch Ngọc nói tiếp, cô hỏi ngược lại.
"Cậu cảm thấy mình đối với Đàm Mặc rất tốt sao."
Không đợi Bạch Ngọc mở miệng, Kiều Lam tiếp tục nói: "Nhưng so ra thì cậu ấy đối xử với mình còn tốt hơn, cái mình làm không thấm tháp vào đâu đâu."
Không thấm tháp vào đâu.
Bạch Ngọc bối rối, thật lâu mới thử dò xét mở miệng hỏi Kiều Lam.
"Đàm Mặc rốt cuộc làm cái gì"
Có thể để cho Kiều Lam nói ra như vậy, Đàm Mặc rốt cuộc là làm cái gì.
Làm cái gì.
Kiều Lam suy nghĩ một lúc lâu, giúp cô kiếm tiền, tặng cô quà giáng sinh, cố ý không tham gia thi để nhường học bổng cho cô, mỗi ngày chỉ bài cho cô, lúc cô không có chỗ nào để đi thì xuất hiện đúng lúc thu nhận cô, toàn tâm toàn ý tin tưởng cô.
"Nhiều lắm không kể được"
Kiều Lam nói: "Nếu như nhất định phải nói, đó chính là nếu như không có Đàm Mặc, mình bây giờ có thể ngay cả sách cũng không cách nào học được, thành tích cũng sẽ không tốt như vậy, cuộc sống bây giờ cũng sẽ rất ngổn ngang."
Nếu như không có Đàm Mặc, cô mỗi ngày phải cố gắng hết sức để kiếm tiền, cuộc sống mỗi ngày chật vật. Nếu như không có Đàm Mặc, có lẽ cô còn phải chịu đựng nhà họ Kiều, ở cái nơi khiến người hít thở cũng cảm thấy khó khăn, còn cả lo lắng và đề phòng.
Bạch Ngọc tưởng rằng Kiều Lam đối với Đàm Mặc chỉ là vì đồng tình cùng đáng thương, nhưng không nghĩ hóa ra giữa bọn họ phát sinh nhiều chuyện như vậy.
"Đối với cậu Đàm Mặc rất quan trọng" Thật lâu sau Bạch Ngọc chợt nói.
"Dĩ nhiên"
Kiều Lam cười một tiếng.
"Vô cùng quan trọng."
Xuyên vào thế giới này, cô không có người thân không có bạn bè, chỉ có gia đình khiến người khác phải buồn nôn, bạn bè trong lớp thì lạnh nhạt. Đàm Mặc là người duy nhất đối xử tốt với cô, cũng là người tốt nhất trong hai đời.
Trên thế giới này Đàm Mặc là người cô quan tâm nhất và cũng là người quan trọng nhất.
Ngày hội thể thao diễn ra rất nhanh, buổi sáng vừa kết thúc thi chạy vòng loại xong, buổi chiều đã đến trận chung kết.
Buổi sáng sau khi chạy xong, Kiều Lam cảm giác thấy không đúng lắm. Trừ Bạch Ngọc, một vài người trong ký túc xá và nhiều bạn cùng lớp hay nhắc tới tên Hách Anh trước mặt cô. Về sau mới biết là khi đó Hách Anh chạy cùng cô, bình nước cô uống sau khi chạy cũng là Hách Anh đi mua.
Kiều Lam có chút nhức đầu.
Lúc đó vừa chạy xong, tất cả đều là bạn học cùng lớp xung quanh có người lần lượt đưa nước tới, cô nghĩ rằng trong lớp chuẩn bị cho vận động viên, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều mà uống.
Cô hoàn toàn không biết đó là Hách Anh mua.
Trước Hách Anh thường xuyên tìm cô hỏi rất nhiều vấn đề, Kiều Lam đã cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhưng khi đó Hách Anh coi như cũng kín đáo, cho nên Kiều Lam cũng không nói gì, dẫu sao mọi người đều là quan hệ bạn bè tốt, Kiều Lam nghĩ mình cứ hời hợt như vậy thì Hách Anh sẽ hiểu.
Cuối cùng hôm nay, phàm là ai cùng biết Hách Anh quen biết cô, nói chung là cũng biết ý của Hách Anh, chẳng những biết mà có thể còn hiểu lầm.
Kiều Lam cảm thấy mình phải dành thời gian tìm Hách Anh nói rõ ràng, thừa dịp không có nhiều người biết chuyện nảy sinh này, phải nhanh bóp chết cây giống nhỏ này.
Nhưng kế hoạch lại không theo kịp sự biến đổi, ngày cuối cùng kết thúc hội thể thao cũng chính là một ngày nghỉ trước ngày 1/10*, bởi vì không cần đi học và không phải tự học vào buổi tối, cả quản lý lớp học và quản lý ký túc xá cũng nới lỏng hơn trong hai ngày. Trong hai ngày lại thêm nữ sinh ở lớp khác dọn sang ký túc xá số 1, vì để dời nhanh từ ký túc xá số 2 sang số 1, các nam sinh cũng được phép ra vào ký túc xá nữ sinh để giúp các bạn nữ khuân đồ.
*ngày 1/10 (十一) : quốc khánh Trung Quốc
Hách Anh chính là tận dụng thừa cơ này trực tiếp bày tỏ yêu thương.
Chạng vạng tối ngày 30/9, người đến người đi ở cửa ký túc xá, dưới con mắt kinh ngạc của nam sinh và ánh mắt hâm mộ của nữ sinnh, Hách Anh cầm một bó hoa đỏ rực đi thẳng vào ký túc xá nữ sinh, dì quản lý chậm chạp gọi lại thì bó hoa đã đến phòng Kiều Lam.
Hành động tặng hoa bày tỏ công khai vốn là một đề tài nóng, mà nam chính trong câu chuyện này là Hách Anh nên mức độ bùng nổ của nó không thể dùng từ kính bạo để hình dung được. Nữ sinh bên ngoài đi tới phòng Kiều Lam không ai không hâm mộ, ngay cả mấy cô gái cùng phòng Kiều Lam cũng đang phát điên cảm thán Hách Anh quá dũng cảm.
(Kính bạo 劲爆 có nhiều nghĩa, nhưng ở nó là một việc gây sốc, hành động điên rồ khác với người thường.)
Ngày hôm đó, Kiều Lam lại không có ở đây, đến sau khi quay về thấy có hoa trên bàn, tất cả đã được giải thích rõ ràng.
Nếu như chuyện Hách Anh chạy cùng đã đủ rối loạn, thì chuyện tặng hoa đã khiến toàn trường từ trên xuống dưới đều đã biết Hách Anh đang theo đuổi người đẹp học bá trong đại hội thể thao, mạnh dạn chủ động đến mức khiến người khác ai ai cũng động tâm.
Ngay cả Đàm Mặc cũng biết.
Hách Anh hết lần này đến lần khác sử dụng nhiều cách thể hiện tình yêu, làm cho Đàm Mặc cũng hiểu được ý nghĩa của từ "thích" và cũng hiểu từ "thích" đi đôi với sự kích thích tâm lý mãnh liệt và phức tạp.
Cậu cuối cùng cũng có thể phân biệt được từng lớp từng tầng những khó chịu đơn giản nhất đang hiện hữu trong lòng cậu.
Tức giận.
Ghen tị.
Điên cuồng.
Đàm Mặc lần đầu tiên biết thích là gì cũng là lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị khổ sở.
Sau ngày nghỉ 1/10, cái chờ đợi Kiều Lam không phải là kỳ thi tháng đầu tiên sắp đến mà là sự tức giận của thầy chủ nhiệm đã phải nhịn một tuần.
Hách Anh lần này gây ra chuyện lớn, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng nghe được sự tích oanh liệt của học sinh lớp mình, mà vừa nghe học sinh này là Hách Anh lại càng thêm tức giận.
Sau ngày nghỉ 1/10, Kiều Lam với Hách Anh bị chủ nhiệm gọi lên phòng làm việc.
Chủ nhiệm lớp rất "mạnh mẽ", thái độ đối với học sinh thành tích tốt và học sinh thành tích kém cách xa ngàn dặm, lúc nói chuyện với Kiều Lam giọng ông ôn nhu từ ngữ nhẹ nhàng, nghe Kiều Lam nói cô tuyệt đối không có ý muốn yêu đương trong lúc đang học, càng không có ý định sau này với Hách Anh nói chuyện yêu đương, lúc này ông mới hài lòng để Kiều Lam trở về.
Đến Hách Anh, một cỗ tức giận nín nhịn đều nổ tung ra.
Cơ hồ học sinh ở cùng lầu đều nghe được tiếng la mắng lớn của chủ nhiệm lớp.
"Chính cậu không học thì thôi, đừng làm hư học sinh giỏi của tôi."
Giờ tự học buổi sáng Hách Anh đã bị giáo huấn, bạn học trong lớp đều nhìn Kiều Lam, có mấy người bạn học trong lớp có quan hệ không tệ với Kiều Lam, thậm chí cả Bùi Ninh lớp 28 cũng nhắn tin wechat hỏi Kiều Lam có phải cùng một chỗ với Hách Anh hay không.
Tâm trạng Kiều Lam đang rất không vui.
Loại chuyệnnày cô có trăm miệng cũng không thể bào chữa được làm cho cô rất buồn bực.
Cô suy nghĩ không ra mình làm sai chỗ nào, ám chỉ Hách Anh cái gì hay không khiến cho Hách Anh hiểu lầm, hay là Hách Anh quá tự tin nghĩ không có nữ sinh sẽ cự tuyệt cậu.
Cho nên mới lựa chọn cách như vậy.
Quá nhiều lời đồn càng làm cho Kiều Lam phiền lòng, còn có rất nhiều người tin đây là thật.
Đàm Mặc mới vừa tới trường học, đã nhìn thấy Hách Anh từ trong phòng làm việc ủ rũ cúi đầu đi ra, Hách Anh nhìn thấy Đàm Mặc gật đầu chào hỏi một cái, sau đó đi vào phòng học.
Đàm Mặc nhìn bóng lưng Hách Anh, bỗng nhớ tới dáng vẻ Hách Anh chạy theo sau lưng Kiều Lam, nhớ tới Hách Anh ôm bó hoa sãi bước nhảy vào ký túc xá nữ sinh, cùng với tấm hình bên dưới của bạn học nào đó không biết tên đăng với đánh giá "rất đẹp"
Đỏ rực đến nhức mắt.
Hai chữ đơn giản so ra còn chói mắt hơn.
Trong nháy mắt, Đàm Mặc đột nhiên không muốn đi vào lớp học kia.
Cậu dừng ở hành lang bên ngoài lớp học, thật lâu sau nhìn thấy học sinh đột nhiên náo nhiệt la lên, cậu đang lúc suy nghĩ không muốn vào lớp thì Kiều Lam với Hách Anh một trước một sau đi vào phòng học.
Tiếng mọi người đè nén thét lớn lọt hết vào tai Đàm Mặc
Bọn họ đi đâu, bọn họ đi làm cái gì, bọn họ lại muốn nói gì.
Đàm Mặc không biết cũng không dám nghĩ.
Cậu hoảng hốt nhớ tới Kiều Lam đã từng nhỏ giọng nói, cô cảm thấy Hách Anh mỗi ngày đến tìm cô hỏi bài thật là phiền, nhưng lại lại nghĩ tới lời xáo trộn từ những người khác
"Đây chính là Hách Anh."
"Ai có thể cự tuyệt Hách Anh."