Chương 6: Tam quan

Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: Tyty


Quay trở lại chỗ ngồi, cô bạn cùng bàn đem bàn cách ra xa Kiều Lam, xem Kiều Lam như ôn dịch.


Cô ta cố ý không để ý đến Kiều Lam, cách xa Kiều Lam, muốn nhìn thấy Kiều Lam khó chịu, nhưng vẻ mặt Kiều Lam vẫn bình tĩnh đọc sách viết chữ, hơn nữa biểu hiện trên mặt còn vui vẻ, cô bạn cùng bàn bực tức sát lại cùng người khác nói chuyện, sắc mặt lúc này mới tốt lên.


Hôm nay bạn bè cô ta nói về bộ dạng Kiều Lam trước kia luôn đi theo mông Tống Dao và Trần Diệu Dương, thể hiện rõ ràng ý muốn muốn dung nhập vào mọi người trong lớp này, cho nên sao có thể chịu được bị các cô cô lập, đây không phải là đang giả bộ không thèm để ý đó thôi sao, không chừng sau lưng khóc lóc suy nghĩ làm thế nào lấy lòng Tần Dương và bọn họ, rồi mọi chuyện lại một lần nữa trở lại tốt đẹp như xưa.


Hơn nữa thời gian ngồi cùng bàn với Kiều Lam cũng sẽ không quá lâu.


Chủ nhiệm lớp nói, sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ, sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi dựa vào kết quả thi.


Kì thi tháng trước thành tích của Kiều Lam rớt xuống hạng mười mấy trong lớp, cho nên các cô sẽ không ngồi chung với nhau nữa. Không những vậy, cô ta còn có thể dựa vào thành tích của bản thân mà được ngồi gần với Trần Diệu Dương!


Lần thi tháng kì trước Trần Diệu Dương đứng hạng nhất toàn lớp, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì cậu ấy vẫn giữ được vị trí số một.


Mà lần đó cô ta đứng hạng năm trong lớp.


Gần đây cô ta học tập rất chăm chỉ, hầu như mỗi ngày đều phải học đến rạng sáng, đều vì để thi tốt hơn, khoảng cách với hạng của Trần Diệu Dương gần hơn. Tới kỳ thi giữa kỳ nhất định phải nhích lên một hạng nữa, tốt nhất có thể thi được hạng hai. Nhưng người đứng thứ hai trước đó là Tống Dao, tiếng anh của cô ấy tốt hơn, cô ta không dám chắc chắn có thể vượt qua Tống Dao. Nhưng thi không được hạng hai thì cũng không sao, hạng ba hạng bốn cũng được. Bởi vì người hạng ba hạng bốn là ngồi phía sau hạng nhất hạng hai. Khoảng cách bàn trước sau đối với cô ta mà nói, đã rất gần rồi.


Cô ta biết Tống Dao thích Trần Diệu Dương, nhưng bọn họ cuối cùng cũng không nói yêu đương đó sao. Nếu như cô ta dựa vào bản lĩnh để được gần gũi với Trần Diệu Dương, mọi người sẽ cảm thấy cô ta nghiêm túc học tập> Mà bọn họ có thật sự nhìn ra cô ta thích Trần Diệu Dương, thì cũng là cô ta dựa vào thành tích mới được ngồi ở đó, người khác cũng không thể nói gì được, không phải sao?


Mọi người ghét Kiều Lam không phải bởi vì Kiều Lam thích Trần Diệu Dương, mà bởi vì Kiều Lam căn bản không xứng để thích Trần Diệu Dương.


Nghĩ như vậy, trong lòng cô ta nhất thời cũng thoải mái hơn, liếc Kiều Lam một cái rồi đưa mắt nhìn sách giáo khoa, lười quan tâm phản ứng của Kiều Lam.


Kiều Lam cũng lười phản ứng với cô bạn cùng bàn, trong lớp từng ghen tị Kiều Lam có thể nói chuyện với Tống Dao và Trần Diệu Dương, gai mắt cô nịnh hót người giỏi, mà những người đó vốn đã ghét cô. Hôm nay tan lớp chuyện vui nhất của bọn họ chính là xúm lại một chỗ nói xấu Kiều Lam, còn đánh cược Kiều Lam có thể giả bộ được mấy ngày.


Ai cũng không tin Kiều Lam có thể chịu được, ngay cả Trần Diệu Dương cũng cảm thấy như vậy.


Song cậu ta lại hy vọng Kiều Lam cứ tiếp tục thờ ơ như vậy, mấy ngày nay, bên cạnh Tống Dao rốt cuộc cũng không còn ai quấy rầy, cũng không có ai cố ý lại gần tiếp cận cậu ta, Trần Diệu Dương cảm thấy không khí xung quanh đều rất tốt.


Tất cả mọi người đều cho rằng nội tâm Kiều Lam đang rất hối hận và xấu hổ, nhưng đối với Kiều Lam không thể nào có chuyện hối hận, trái lại chắc có một chút xấu hổ .


Có điều không phải bởi vì mọi người bài xích cô, mà là bởi vì bài tập thể dục theo nhạc của đài trong trường chuyên trung học không giống như cô học trước kia.


Cô không biết nên rất xấu hổ.


Bởi vì không biết nên chỉ có thể làm theo người khác, làm không đúng còn bị chủ nhiệm lớp nói cô không nghiêm túc, sau khi chủ nhiệm lớp nói xong mấy người bạn đứng bên cạnh còn cười nhạo cô.


Nhưng coi là như vậy, cô cũng không còn cách nào khác, hiện bây giờ trong lớp không ai muốn nói chuyện với cô, chứ đừng nói đến dạy cô tập thể dục thế nào, huống chi học thể dục thật tốt, nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.


Học thể dục xong trở về lớp, Kiều Lam hiển nhiên nhìn đến vị trí của Đàm Mặc, lúc mới vừa xuống lầu cũng như vậy, cậu ấy hình như ngay cả động một cái cũng không, vẫn cứ cúi đầu đọc sách trước mặt.


Nhớ tới mấy ngày trước chào hỏi Đàm Mặc, nhìn dáng vẻ Đàm Mặc tĩnh mịch, Kiều Lam đột nhiên nghĩ đến chứng Asperger đã từng nghe qua.


Nhưng mà Kiều Lam tạm thời không có điều kiện, ngay cả quần áo Kiều Lam mặc cũng đều là do hai chị gái để lại, thì lấy đâu ra điện thoại di động tìm tài liệu, mà nhà họ Kiều cũng không có máy vi tính, những tin tức trên lớp cô đều tranh thủ thời gian mà kiểm tra lại.


Bởi vì đã biết chỗ ở của nhà họ Kiều, cho nên mấy ngày nay Kiều Lam không có đi qua quán cơm nhỏ kia phụ ba mẹ Kiều, chỉ đi thẳng về nhà.


Buổi chiều tan học trở về, bà cụ Kiều ngồi trên ghế sofa xem ti vi, Kiều Nguyên vẫn chưa về.


Đợi một lát sau, bà cụ Kiều nhận một cuộc điện thoại, nói cái gì đó mà Kiều Lam ngồi ở trong phòng cho nên không nghe rõ.


Đến gần bảy giờ, Kiều Lam hơi đói, ra khỏi phòng đi vào phòng bếp nhìn trong nồi cơm điện trừ một chén cơm nguội thì không còn gì cả.


Kiều Lam suy nghĩ một chút đi ra hỏi bà cụ Kiều hôm nay không làm cơm sao, bà cụ Kiều dựa ở ghế sofa nghe vậy mở trừng hai mắt


"Cô không có tay dài chân dài, đói không tự mình làm được, tôi già lớn tuổi như vậy còn phải nấu cơm cho cô sao?"


Hôm nay cháu trai lại đi sang nhà ba mẹ nó ăn, bà cụ Kiều là cụ nhà lớn tuổi nhất nên buổi tối cũng không ăn được bao nhiêu, uống chút trà dầu là được. Còn Kiều Lam, bà cụ Kiều vốn không quan tâm buổi tối Kiều Lam có cơm ăn không có đói hay không, đói thì không phải còn một chén cơm đó sao.


Kiều Lam nhìn bà cụ Kiều một cái, rồi xoay người vào bếp.


Điều kiện nhà họ Kiều thật ra cũng không coi là quá khó khăn, mặc dù quán cơm vừa nhỏ lại tồi tàn, nhưng dẫu sao cũng mở ở cửa trường học, lượng khách đến cũng ổn, bằng không cũng sẽ không mua nổi cho Kiều Nguyên đôi giày nghìn tệ.


Có thể mua được đôi giày hơn nghìn tệ, quán cơm này đương nhiên cũng không kém, kém cũng chỉ là một mình Kiều Lam.


Bà cụ Kiều mỗi ngày đều nấu cơm cho Kiều Nguyên, nghĩ đủ mọi phương pháp nấu đồ ngon cho cháu trai, Kiều Lam mở tủ lạnh ra nhìn thấy còn nhiều nguyên liệu ngon.


Trong nồi có cơm nguội, Kiều Lam lấy hai cái trứng gà cùng với một ít rau cải, lại trên tủ đông lấy một miếng thịt, tay chân nhanh nhẹn xào nấu đồ ăn, một hồi sau đã làm xong hết.


Bà cụ Kiều ngồi ở bên ngoài xem tivi vui vẻ, không hề quan tâm tới Kiều Lam, ngồi hồi lâu từ trong phòng bếp bay ra mùi thơm, bà cụ Kiều ngửi thấy, một khắc sau mới ý thức được đây là mùi thịt!


Bà cụ Kiều không xem tivi nữa, mang dép chạy vào phòng bếp, vừa vào thiếu chút nữa muốn tắt mạch máu não.


Kiều Lam tự mình làm cơm chiên trứng, và thêm hai món nữa, một mặn và một chay, món mặn nhiều nhất chính là thịt bò.


Trước kia để cho Kiều Lam tự nấu cơm, Kiều Lam nhiều nhất là làm cơm chiên hoặc khoai tây chiên, cho nên bà cụ Kiều cũng không để ý, nhưng có ai nghĩ tới Kiều Lam lại lấy thịt nấu. Thịt bò bà cụ mới mua hôm qua, so với thịt gà hay thịt heo còn mắc hơn nhiều, vốn là để lại làm cho cháu trai ăn, cuối cùng Kiều Lam lại làm hết!


Bà cụ Kiều không chút nghĩ ngợi chạy lên lấy đĩa thịt bò bưng đi, một tay Kiều Lam ngăn bà ta cầm lại đĩa thịt bò


"Bà làm gì vậy?"


"Ai cho cô xào cái này, cô không biết thịt bò đắt bao nhiêu sao, chỉ có một người ăn xào nhiều vậy làm gì, ăn một món là đủ rồi", vừa nói vừa muốn cướp lấy.


Kiều Lam một tay bưng đĩa thức ăn ra, cụ bà Kiều vóc dáng không cao, lớn tuổi lưng lại còng làm người nhỏ đi nhiều, Kiều Lam một tay khác ngăn lại khiến bà không còn cách nào, tức giận mắng lên: "Ba ngày không đánh cô nên cô càng lớn gan phải không, ba mẹ cô nuôi cô lớn như vậy, cô không có chút lương tâm, ăn hết rồi lấy gì cho ba mẹ cô, em trai cô ăn."


Chút thịt này chỉ đủ cho một người ăn, Kiều Lam lười giải thích với bà cụ Kiều, cầm đũa lên bắt đầu ăn.


Buổi trưa chỉ ăn một chén cơm nhỏ, bà cụ Kiều hận không thể mang tất cả những món này cho cháu trai mình, mà Kiều Lam bây giờ cũng thật đói bụng.


Bà cụ Kiều không lấy được, tức giận trong miệng cứ mắng chửi không ngừng, nhưng mắt thấy Kiều Lam ăn nhanh như vậy, dù sao cũng không thể làm gì được, vì vậy bà cụ chạy vào bếp lấy một đôi đũa.


Không cho Kiều Lam một mình ăn hết!


Nhanh tay gắp hết thịt bò trong đĩa, bỏ vào trong miệng nhai nhai.


Chưa kịp nhai.


Đã nhe răng ra.


Bà cụ Kiều lớn tuổi răng lợi không tốt, năm ngoái ông Kiều nói cho bà cụ Kiều làm răng giả, bà cụ Kiều ngại mắc không làm, bà ta nói lớn tuổi ăn không nhiều, bình thường ăn chút cháo cũng không sao.


Bà cụ đau răng nên che miệng lại, mới một ít lát thịt bà ta đã cảm thấy răng như muốn rớt ra , tức giận la: "Không biết làm thì đừng làm, làm dai như thế ai ăn nổi!"


Kiều Lam chậm rãi gấp một miếng thịt lớn, bỏ vào miệng ăn hết sức đáng ghét.


"Cháu ăn nổi."


Bà cụ Kiều:....


Kiều Lam vẻ như đang cố ý biểu diễn cho bà cụ Kiều biết răng mình tốt, ăn rất nhanh, ăn xong Kiều Lam còn thân thiết gắp cho bà cụ Kiều một miếng khoai tây.


"Cái này hầm lâu nấu mềm, bà ăn cái này đi."


Bà cụ Kiều:....


Tức giận đến đau ngực.


Cướp thì không cướp nổi, ăn thì lại ăn không nổi, bà cụ Kiều chỉ có thể ngồi đối diện nhìn Kiều Lam ăn cơm, bắt đầu hoài nghi.


Đây là người nhát gan mà lão Tam nói?


Gần đây đột nhiên lại không sợ bà ta?


Cúi đầu hoài nghi hồi lâu, phát hiện cái mâm thức ăn Kiều Lam đã ăn hết rồi, bà cụ Kiều vội đè lại mâm thức ăn.


"Đủ rồi đủ rồi định ăn bao nhiêu nữa, còn dư để lại cho em trai cô chút nữa về ăn."


"Kiều Nguyên về cũng đã 10 giờ, bà còn muốn cho nó ăn."


Bà cụ Kiều:...


Kiều Nguyên dáng dấp mập mạp, mấy ngày trước đi bệnh viện khám bệnh, bác sĩ có cho một ít thuốc uống, dặn dò sau khi cơm chiều thì không được ăn gì nữa, nhất là thịt cá. Ông Kiều gần đây không có Kiều Nguyên ăn khuya, bà cụ Kiều mặc dù đau lòng, nhưng vẫn lo lắng cho cơ thế cháu trai béo quá không tốt cho sức khỏe, nên chỉ có thể không cho Kiều Nguyên ăn.


Bà cụ Kiều cảm thấy mình bình thường oán giận người khác là như pháo đốt vậy, nhưng hôm nay bị Kiều Lam chặn nói một câu lại không nói được gì, mắt thấy Kiều Lam ăn xong hết rồi, bà cụ Kiều cảm thấy mấy chục tệ mình xài đều đã vào hết bụng Kiều Lam, liền cuống cuồng lên.


"Cô không thể nào ăn hết một mâm đồ ăn lớn như vậy, cô bình thường đều ăn chỉ có một chút..."


Đó là bởi vì chỉ có một chút đồ ăn.


Lúc cơ thể đang đói cho nên ăn bao nhiêu cũng được, có gì mà không ăn hết chứ, ăn nhiều cũng không sợ mập.


Bà cụ Kiều bế tắc, chỉ còn lại cái miệng.


"Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, ăn nhiều như vậy cứ đánh rắm không thôi, học hành cũng không theo kịp được, ba mẹ cô bận rộn như vậy ngay cả giúp một chút cũng không giúp, nếu không có bản lĩnh thì như chị hai cô tìm người đàn ông có tiền mà gả, nếu không trước khi cô học được theo Lộ Lộ nhà người ta, thì cô đừng lảng vãng trước mặt bà lão ta đây làm gì."


Lộ Lộ trong miệng bà cụ Kiều là con gái nhà chú hai Kiều, cùng trường cùng một khối với Kiều Lam, nhưng không cùng lớp, lần trước thi tháng đứng hạng 10 trong lớp, ba mẹ cô ta thổi phồng lên cô ta học cùng lớp trong khối mười với cô.


Chị hai của Kiều Lam là Kiều Hàm, năm nay vừa mới hai mươi tuổi, gả cho một doanh nhân song hôn xấp xỉ bốn mươi tuổi có con riêng, gần đây chị ta vừa mới sinh con trai, ngày ngày nghĩ đủ mọi cách dẫn theo con trai đến trước mặt vợ trước khoe khoang, mấy ngày trước còn cùng vợ trước đánh nhau một trận.


Kiều Lam cảm thấy không nên nghe lời bà cụ Kiều nói, sợ tam quan vỡ mất.


Bà cụ Kiều cứ luyên thuyên nói liên tục, Kiều Lam vẫn cứ như cũ yên tĩnh ăn cơm.


Bà cụ Kiều nhìn dáng vẻ thản nhiên ăn của cô, nhất thời tức giận khiến ngực càng đau.